Bạch Tổng Lạnh Lùng Lần Đầu Yêu!


"Chìa khoá xe của tôi đâu?"
Cô theo hắn về nhà, nhưng không hề muốn nán lại.

Hắn định bước xuống mở cửa xe cho cô thì cô đã xuống xe trước hắn.

Trưng ra ánh mắt kiên định, đòi chìa khoá từ hắn.
Không ai chú ý đến chiếc xe đi ngay phía sau đã đỗ bên ngoài cổng, đèn pha cũng không rọi vào, Bạch phu nhân không nhẫn nhịn được nữa, tức tối nệm dài cao gót, bước nhanh đến khi thấy cô đang đứng đối diện Bạch Hàn Phong.
"Con tiện nhân." Bà ta nghiến răng gầm lên.

Kéo tay cô để cô quay mặt lại, cánh tay thật mạnh mẽ vung lên hết mức, dùng toàn bộ sức lực giáng xuống.
"Mẹ." Bạch Hàn Phong nhanh như cắt bắt lấy cánh tay bà ta, ngăn lại.
Bà ta liền trừng mặt, tức giận: "Con còn bênh vực cho nó, nó chính là nội gián lẻn vào nhà hại Bạch thị, bê bối, cổ phần, đối tác, nhà đầu tư đều bị nó đảo lộn hết lên, làm Bạch thị suýt chút nữa thì bán cả gia sản để đền bù..."
"Bà câm miệng lại!" Chu Thiên Như siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mở to mắt nhìn bà ta: "Bạch thị gài nội gián vào Chu thị, giở trò hãm hại lôi kéo, còn trắng trợn cướp đi Chu thị, khiến ba tôi phát bệnh mà qua đời, tôi gây bê bối đến cho các người thì sao, tôi hãm hại các người thì sao, đều là để lấy lại tất cả những gì các người đã cướp đi của tôi." Cô gần như đã gào lên: "Các người cướp đi được, tại sao tôi không thể giật lại được."
"Cô..."
"Bà còn ra vẻ quang minh chính đại đến chất vấn tôi, bà không biết xấu hổ à."

Bạch phu nhân tức quá không làm được gì, liền ngước lên nhìn Bạch Hàn Phong: "Cô ta nói chúng ta như vậy mà con vẫn đứng đây bảo vệ cô ta?"
Cô bặm môi tức giận, quay phắt người đi vào nhà, mặc kệ hai mẹ con họ muốn nói thêm gì thì nói.

Cô không còn hơi sức để đôi co thêm nữa.
Bạch phu nhân kích động, định đuổi theo cô thì bị Bạch Hàn Phong giữ lại: “Mẹ, cô ấy nói không sai, nếu chúng ta không cướp Chu thị thì cô ấy cũng không cần lên kế hoạch để trả thù.”
Bạch phu nhân tức tới mức lồng ngực phập phồng: “Cái gì mà không sai, chuyện cá lớn nuốt cá bé là điều hiển nhiên vẫn thường hay xảy ra, kẻ yếu thế bị xâm lấn thì phải chịu thôi, cô ta còn bất mãn cái gì, coa giỏi thì sao lúc đó cô ta không ra sức giữ lấy Chu thị đi, nếu như lần này ngài tỷ phú không nhân nhượng, thì con nghĩ với những gì cô ta làm, Bạch thị còn có thể đứng vững như ngày hôm nay sao?”
Sáng nay khi ngẫm lại, bà ta mới nhớ ra lão quản gia tìm thấy cây bút trong phòng ngủ của Du Du.

Bà ta mới ngộ ra một điều, chẳng phải ai khác, chính cô là nội gián, nói dối mình không biết chữ để giở trò hãm hại Bạch thị.
“Mẹ về đi, đây là chuyện riêng của con, con sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc.”
“Con…” Không cho Bạch phu nhân có cơ hội lên tiếng, hắn đã quay lưng, ra hiệu cho vệ sĩ.
Cô một bộ dạng căm tức, vắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, ngồi trên sofa.

Khoé môi hắn khẽ cong lên, ngồi xuống bên cạnh: “Giận à.”
Cô đứng phắt dậy, né tránh cánh tay hắn đang định vòng qua người cô: “Rốt cuộc anh có âm mưu gì?”
Mắt hắn bỗng nhìn thẳng vào mắt cô, nét mặt một vẻ nghiêm túc: “Tôi muốn bù đắp cho em.”
“Vậy còn ba tôi thì sao?”
Mặt hắn bỗng sa sầm xuống: “Em nghĩ, nếu đã muốn tranh giành thị trường, tôi còn phải nể mặt ai nữa sao?”
Chu Thiên Như hơi ngây người, đột nhiên cô lại quên mất điều này: “Vậy anh còn muốn bù đắp cái gì?”
Hắn không rời mắt khỏi cô một giây, đôi mắt ấy dần đen đặc như một chiếc hố không đáy: “Nếu là người khác, đừng mơ tôi sẽ trả lại thị trường, nhưng đó là em nên mới có ngoại lệ này.”
Cô nhếch mép cười, ánh mắt đầy vẻ bất mãn.

Cô thì có gì đặc biệt hơn người khác mà hắn nói như vậy.

Hắn muốn cướp là cướp, muốn trả là trả, giờ còn nói muốn bù đắp, sao mọi thứ hắn nói ra đều dễ dàng thực hiện quá vậy.
“Hợp đồng này kết thúc, tôi và anh sẽ không đội trời chung.”
Cô quay lưng, hướng thẳng ra cửa, không thèm đòi chìa khoá từ hắn nữa.

Bạch Hàn Phong vội đứng lên, níu lấy cổ tay cô: “Để tôi đưa em về.”
“Không cần.” Cô tức giận gạt tay hắn ra.

“Em bước thêm một bước nữa, tôi sẽ cho năm mươi phần trăm cổ phần của Chu thị đổi chủ ngay lập tức.”
Cô dừng khựng, đơ người vài giây mới quay lại nhìn hắn: “Năm mươi phần trăm cổ phần?”
Lúc này, hắn không cười nổi nữa, hắn đã bị cô chọc tức tới nỗi mất cả kiên nhẫn để đứng đây đôi co với cô, mặt mày hằm hằm tiến đến, kéo cổ tay cô, mở cửa xe, ép cô ngồi lên ghế lái phụ, hắn cũng lập tức ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
“Tôi không thấy tội lỗi trước việc ba em qua đời, sau này khi em biết được một vài sự thật, chắc chắn em sẽ không còn hận thù tôi như vậy nữa.”
Cô ngồi thần người ra, mắt ngây dại nhìn về phía trước.

Chu Kỳ Khiết còn giấu cô chuyện gì nữa, sao nói là năm mươi phần trăm cổ phần đang trong tay của Maria.

Anh lừa cô sao?
“Là sự thật gì?”
“Chỉ cần em luôn ở cạnh tôi, một ngày không xa tôi sẽ cho em biết.”
Hắn hỏi cô địa chỉ nhà mấy lần, cô nhất quyết không nói, cô không muốn cho hắn biết địa chỉ nhà của cô.

Hại hắn lái xe lòng vòng mấy lượt trong khu phố.

Cuối cùng, hắn không chịu nổi sự cứng đầu của cô, liền thản nhiên nói: “Được thôi, không muốn về nhà em vậy thì về nhà tôi.”

“Dừng xe.” Mặt cô lúc này không còn một giọt cảm xúc, lạnh lùng ra lệnh cho hắn.
Hắn liếc sang nhìn cô, thì thấy điện thoại của cô đã hiện cái tên của Vu Dịch Dương.

Cô định gọi cho anh đến đón ư?
Hắn nhíu chặt mày, tay siết chặt vô lăng: “Không muốn cổ phần đổi chủ thì tắt máy đi.”
Cô lập tức quay sang nhìn hắn.

Hắn đang đe doạ cô một cách bất chấp đấy ư? Cô vẫn cứng đầu không tắt máy.

Nhưng gọi cho Vu Dịch Dương mấy cuộc, anh đều không bắt máy.
Bạch Hàn Phong theo đó mà bồn chồn, đứng ngồi không yên, cứ liên tục liếc mắt sang xem tình hình cuộc gọi của cô diễn biến thế nào rồi.
Cuối cùng cô bỏ cuộc, không gọi nữa, mà viết địa chỉ nhà cho Bạch Hàn Phong.

Đằng nào mấy ngày nữa cô và anh chị cũng chuyển sang biệt thự mới, bây giờ hắn biết căn nhà này của cô chắc cũng không vấn đề gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận