Bạch Trạch

Buổi tối khi Bạch Trạch lên giường đi ngủ không khỏi nhớ lại chuyển đã xảy ra ngày hôm nay. Lãnh Tĩnh tựa hồ rất cao hứng khi cầm cuốn album ảnh của hắn trong tay, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách rất chuyên chú mà xem ảnh, lâu lâu còn ngẩng đầu lên đánh giá hắn, cũng không biết là y muốn từ hình dáng hắn hiện tại để tìm điểm khác biệt trong ảnh hay là từ trong ảnh đi so sánh điểm khác biệt với hắn hiện tại a. Mà lúc ăn cơm trưa, có đôi khi y cũng sẽ nhìn chằm chằm lúc y đang dọn dẹp, bộ dạng y rất là nghiêm túc nha, nhưng chính là hắn có thể cảm thấy được bộ dạng trong ảnh chụp kia với lúc hắn hiện tại làm việc cũng không có khác gì nhau đâu. Nghĩ nghĩ, cũng không biết khi nào lại chìm vào giấc ngủ.

Ánh trăng ôn nhu truyền thấu vào cửa kính, chiếu ánh sáng màu vàng rơi vào trong căn phòng nhỏ, trên giường có một người nam nhân đang trầm tĩnh nhắm mắt nằm ngủ, giống như đang rong chơi trong một giấc mộng đẹp. Trong giấc mộng, hắn mơ thấy hắn đi vào trong hoa viên nhà Lãnh Tĩnh, đứng dưới một gốc cây lớn mát mẻ và sáng sủa, hắn nhắm mắt lại tận hưởng hương vị thoáng mát bao quanh thân thể, lại cảm thấy được cả người rơi vào trong một vòng tay ôm ấp có phần lạnh lẽo như băng, bị người kia ôm lấy vào lòng. Hắn theo bản năng cảm thấy nghi hoặc, một nơi mát mẻ xanh ươm như vậy làm sao có thể lạnh lẽo đến thế này? Chính là trên mặt lại cảm nhận được một hơi thở ấm áp mơn lên trên da mặt, ấm nóng, tràn đến tận mang tai, dần dần di chuyển xuống cổ, cứ như vậy vòng quanh khắp người hắn, nhiệt độ trên người càng lúc càng cảm thấy rõ ràng hơn ——

“Ngô…..” Từ trong mộng hắn nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy toàn thân càng ngày càng nóng, vòng tay ôm lấy hắn trong mơ kia càng siết chặt cơ thể làm hắn thiếu điều không thở nổi. Mơ mơ màng màng mở mắt, hắn cảm thấy toàn thân vô lực không thể nhúc nhích nổi. Hắn làm sao vậy? Không lẽ sinh bệnh rồi?

Chậm rãi định rõ ràng tiêu cự, “A…..” Hắn đột nhiên thét lớn, tim đập mạnh liên hồi. Trên giường… trên giường hắn có người! Hắn bị người ta ôm vào trong lòng, muốn động cũng không thể động được, trong lòng không khỏi bùng lên sợ hãi đến tột cùng.

Tiếng thét vừa mới hét ra khỏi miệng thì đã nhanh chóng bị một bàn tay đặt lên miệng bặt lại âm thanh, đem nó nhốt lại vào trong cổ họng, “Đừng quậy.” Dưới ánh trăng, người đang ôm lấy hắn kia chậm rãi nâng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn  mơn theo ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên trong mắt hắn.

Hắn chau mày, có chút bị mê hoặc, sợ hãi cũng đã thuyên giảm đi phần nào, là Lãnh Tĩnh?!

Sao lại như vậy được?

“Đừng có la.” Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên, lúc này tựa như lạnh giá đế muốn lấy mạng người ta vậy. Hắn mở lớn mắt, nhưng mà bởi vì thân thể đã bị người kia chế trụ cho nên cũng chỉ có thể lẳng lặng gật đầu.

Thấy hắn không có tiếp tục thét chói tai nữa Lãnh Tĩnh mới chịu bỏ tay che miệng hắn lại kia, để cho hắn từng đợt cố gắng hít thở lấy hơi, tim vẫn như cũ đập mạnh chưa lấy lại nhịp điệu bình thường. Rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hắn tự bảo mình cần phải tỉnh táo, mà chờ đợi đến khi hồi phục hết lại tinh thần ban đầu thì mới phát hiện áo ngủ trên người hắn đã muốn bị cởi bung ra, mà người trên người hắn kia sớm đã trở thành ác quỷ từng chút từng chút bắt đầu cắn lên xương quai xanh của hắn làm hắn không khỏi một trận run rẩy thân mình, một tiếng rên rỉ theo bản năng cũng muốn rơi ra khỏi miệng, “Ngô……” Âm thang vang lên khàn khàn mà uyển chuyển, thập phần xấu hổ, thực làm hắn khó tin.

Từng chỗ từng chỗ được y liếm lộng duyện hôn qua chậm rãi nổi lên từng trận ngứa ngáy không ngớt, hắn choáng váng, lại chỉ cảm thấy chân tay vô lực, trên mặt cũng thoáng chốc ửng hồng, mà người kia càng lúc càng tăng thêm lực đạo, đau đớn dần dần có chút thăng cao làm hắn không khỏi run rẩy một trận, hai mắt mở lớn lên, bất khả tư nghị — nhưng y vẫn như cũ hết một ngụm lại cắn một ngụm, liên tục cắn xé từng tấc da tấc thịt trên người hắn.

Thần trí chậm rãi tỉnh táo hơn đôi chút, cố gắng ổn định lại cảm giác vựng huyễn muốn tan chảy kia, đưa một bàn tay lên chống trên đầu vai y, giống như muốn ngăn cản y tiếp tục động tác.

“Anh, anh rốt cuộc đang muốn làm cái gì?” Hắn giờ phút này thực sự hoài nghi có phải hay không là y đang thần trí không rõ hay là uống rượu say đến không còn ý thức.

Y vừa nghe hắn nói xong, động tác có dừng một chút nhưng cũng không phải là rời ra, giống như là không muốn ngừng lại giữa chừng vậy. Mãi qua một lúc sau mới truyền đến một mạt âm thanh miên theo hơi thở dồn dập hổn hển truyền đến, “Cậu không phải là đang nhìn thấy rồi đó sao?” Vừa dứt lời lại đưa răng cắn lên một ngụm nhỏ trên người hắn.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn đương nhiên thấy y đang làm cái gì, vấn đề hắn muốn hỏi là y có biết y đang làm cái gì hay không kia kìa. Không chịu nổi nữa mà nói thẳng toẹt ra luôn, “Anh, anh vì cái gì giữa đêm lại tập kích tôi?” Nói ra vấn đề rồi, lần thứ hai gò má lại chuyển thành một màu đỏ ửng ngượng ngùng.

Hắn đến bây giờ trong đầu vẫn còn mang một cảm giác thật hoang đường — tự dưng đang ngủ trong nhà lại bị sắc lang đến tập kích động thủ, mà sắc lang này lại chính là y mới khó tin được. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng toát ra tựa như một cơn lốc xoáy hút hắn vào trong đó, khó cỏ thể tự mình kiềm chế.

Ngẩng đầu lên, lại thấy một gương mặt xinh đẹp thực mị nhân ở dưới thân đập vào trong mắt làm y có hơi thất thần, nhịn không được đưa tay xoa xoa lên khuôn mặt của hắn, “Tôi có chìa khóa.” Ngón tay trỏ chậm rãi chà chà lên đôi cánh hồng xinh đẹp, thực mềm mại, “Về sau tôi sẽ ở lại nơi này.” Không phải hỏi mà là tuyên bố. Bàn tay lạnh lẽo trên mặt di chuyển từ từ xuống vuốt ve đến cổ, lại đến xương quai xanh, ngực, bụng, sau đó đến thắt lưng, vừa muốn tham tiến vào trong quần ngủ kia, bắt lấy vật nhỏ dài tinh tế nóng bỏng phía bên trong.

Người dưới thân nhất thời trợn trắng mắt, “Ai cho anh tự tiện vào? Hơn nữa, tự động vào nhà người khác là không tôn trọng chủ nhà, anh không biết sao?” Hắn thật sự sắp mất đi lý trí rồi, hắn muốn cố gắng bảo trì thanh tỉnh, mọi chuyện đêm nay hết thảy chỉ tựa như một giấc mơ hoang đường mà thôi. Đúng vậy, là hắn thích Lãnh Tĩnh, nhưng y từ khi nào lại trở nên biến thái tà ác đến như vầy?

Thật sự là rất buồn cười.

Tàng cây lớn ngoài cửa sổ theo gió mà đung đưa, Lãnh Tĩnh thẳng tắp đè lên trên người hắn, ánh trăng cũng vì thế mà chẳng có cơ hội chiếu rọi trên khuôn mặt của y, chỗ tối chỗ sáng càng làm cho khuôn mặt y thêm phần mờ ảo hoảng hốt, dòng thanh âm nặng nề cứ như vậy xoay quanh trong căn phòng ngủ im ắng tối mịt, “Tôi xem xong mấy tẩm ảnh kia, nhịn không được….” Y giống như đang hồi tưởng lại chuyện xưa, hai tay cũng không buông ra mà càng thêm dính chặt trên người hắn, nhẹ nhàng đặt trên người hắn, nhẹ nhàng di chuyển vuốt ve.

Hắn dở khóc dở cười, cũng không quan tâm đến đôi tay giảo quyệt đang rất không ngoan ngoãn sờ loạn trên người hắn, “Nhịn không được cái gì? Nhịn không được liền biến thành sắc lang giữa đêm tập kích vào nhà tôi?” Ảnh chụp của hắn có mị lực  lớn đến như vậy sao? Liền làm kẻ lạnh như tảng băng y kia thoáng chốc biến thành sắc lang?

Lãnh Tĩnh nhíu chặt mi, tựa hồ như bị hiểu lầm rồi, “Không, ý tôi là….” Giống như chính mình cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào đây, nhìn qua có vẻ có chút nôn nóng ảo não. Lúc tối khi y trở về nhà cũng không có xem văn kiện ở công ty mà là tiếp tục mở cuốn album ảnh hồi nãy chưa có xem xong ra xem, một tấm rồi lại một tấm, từ lúc còn là một đứa bé cho đến lúc thiếu niên, thẳng đến lúc trở thành thanh niên. Mấy tấm ảnh chụp này cơ hồ làm cho y cảm thấy thần tình bối rối, mãi cho tới khi y xem xong rồi thì đột nhiên cả không gian như muốn căng cứng lên, một cảm giác trỗi dậy trong lòng y thực rất khó hiểu —- làm y nhịn không được muốn lập tức có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn. Đưa mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, do dự một chút nhưng rốt cuộc vẫn là vội vàng chạy tới nhà hắn. Cửa đã khóa chặt, y nhanh tay móc chìa khóa trong túi quần ra mở cửa, trong tâm thoáng lại hiện lên một cảm giác cảm thụ thực kì diệu, trong đầu liền rất nhanh hiện lên một ý niệm — Về sau, mỗi ngày y đều phải dùng chìa khóa này mở ra cánh cửa này mới được.

Khi y mở cửa  phòng ngủ của hắn ra, người kia đang lẳng lặng nằm ở trên giường, biểu tình an tường nhu hòa giống như không hề có chút gì phiền não. Ngồi ở bên giường, y nhịn không được liền vươn tay tinh tế vuốt ve khuôn mặt hắn. Từ bàn tay mình y cảm nhận được là da ấm áo nhẵn nhụi co giãn mười phần của hắn, cảm giác lâng lâng khó tả nổi lên trong lòng. Bàn tay thoáng đụng đến bên gáy, y lúc này mới nhìn đến chiếc chăn lớn phủ trên người hắn kia, không chút do dự xốc lên, sau đó kiềm lòng không đậu mà tháo bỏ bớt một cái bút áo hắn, rồi lại tham lam cởi thêm một nut, một nút… thoáng chốc thân thể mê người kia hoàn toàn trưng bày ra dưới ánh trăng màu bạc, để mặc cho y đánh giá ngắm nhìn, mặc cho y tận tình vỗ về chơi đùa, từng chút từng chút nhấm nháp lên trên làn da đó — mà khi nào nổi lên ý định muốn lên giường với hắn, y lỡ quên rồi.

Phục hồi lại tinh thần, Lãnh Tĩnh không hề chớp mắt nhìn thân thể dưới thân kia, gợi lên khóe miệng —– thân thể mỹ vị đến cực điểm như vầy, về sau y mỗi ngày đều có thể tùy ý nhấm nháp a.

Không hề áy náy mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, ôm lấy thắt lưng hắn, chậm rãi mở miệng, “Cậu biết không, chính là cậu không tốt.”

“?” Hắn trong lòng run lên, nhìn thấy ác ý của y kia, theo bản năng liền co rúm người lại, trực giác nói cho hắn biết sắp có nguy hiểm tràn về rồi, nên cảnh giác đi.

“Mấy tấm ảnh kia, tôi xem xong rồi.” Thanh âm trầm giống như thở dài, một bàn tay xoa lên cổ hắn, nhẹ nhàng tới gần bên tai, cùi đầu xuống thì thầm vào tai hắn, “Thật xinh đẹp, lúc nhỏ đã xinh đẹp như vậy, làm cho tôi nhịn không được muốn nhìn cậu khi lớn lên…..”

Hắn trong nháy mắt cảm thấy choáng váng, nhất thời không thể tiêu hóa được ý tứ trong lời nói của y, vựng huyễn trong chốc lát. Hắn hiện tại đang giống như ở trong mộng vậy, trong lòng nổi lên một mạt nghi vẫn lớn nhỏ. Người đang giờ phút này ghé vào lỗ tai hắn nói mấy lời mê mị liên miên như vậy, thanh âm quỷ mị, có phải hay không là Lãnh Tĩnh lạnh lẽo như băng lại mắc thêm bệnh khiết phích nghiêm trọng mà hắn quen?

Trên cổ lại hiện lên một trận cảm giác lạnh lẽo bao quanh, là bị miệng ướt át của y chạm vào làm hắn hoảng hốt, thân thể lại bị y gắt gao phong tỏa ôm lấy, hô hấp có chút đứt quãng dồn dập không thông, mơ mơ màng màng. Vị trí trái tim kia có một bàn tay trụ lên đó, thoáng đâu đó nghe đến một chuỗi âm thanh âm lãnh mà vô tình, “Thân thể này, về sau đều là của tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui