Bách Truy Lâu

Tương Dương thành bất kể ngày đêm vẫn tấp nập người qua kẻ lại. Khách nhân ùn ùn kéo đến Bách Truy Lâu làm cho các huynh đệ tiểu nhị bận muốn chết, trưởng quầy tính tiền cũng không có một phút nghỉ ngơi, nguyên lai hôm nay Bách Truy Lâu ra món mới, sáng sớm vừa mới mở quán các vị tiểu nhị đã bị doạ đến hoảng, khách nhân không biết từ bao giờ đã xếp một hàng thật dài. 


Phòng bếp nhiệt hoả cao làm tính khí những người ở đó cũng có chút hoả hơn người. Âm thanh nồi niêu cùng tiếng dao sắc liệm cứ vang vang át cả tiếng người nói. Đầu bếp chính ở Bách Truy Lâu nổi tiếng tài nghệ cao siêu, từng được tiến cử làm ngự trụ trong hoàng cung nhưng nàng lại từ chối nói rằng thiên hạ rộng lớn không muốn cả đời chỉ nấu cho một người ăn. Mà một người này khác nào đang nói Hoàng Đế trên cao? 




Kể cũng lạ, Bách Truy Lâu sau một đêm mở cửa bán, Truy nương tính khí kỳ quái hào sảng, huynh đệ tiểu nhị linh hoạt dị thường, một lúc cầm 2 3 4 mâm thức ăn vẫn có thể đi đứng tiêu sái chưa từng làm rơi rớt cái gì, còn có một đầu bếp chính không màng danh vọng tài nghệ hơn người, người này ít khi xuất hiện ở sảnh chính Bách Truy Lâu cũng không thích gặp khách nhân, vô số người muốn mời nàng ra đàm luận ẩm thực nàng lại phất tay từ chối.




Tương Dương cái gì cũng có thể không có, nhưng nhất định phải có Bách Truy Lâu.




Bách Truy Lâu sau một buổi sáng bận rộn giờ này an tĩnh không ít. Truy nương vươn vai từ khuê phòng trên lầu một đường đi xuống nhà bếp. Truy nương này thật lạ thân làm chủ một tửu lầu mà mặt trời cao ba sào vẫn chưa thấy mặt mũi, còn nghe nói tối đến kết toán nàng còn không thèm để ý, trưởng quầy đưa nàng bao nhiêu liền nhận bấy nhiêu.




"A Dĩ, hôm nay lại có món mới?" Truy nương lười nhác tựa vào cửa phòng bếp, nàng thật sự không thích mùi khói dầu cùng không khí nóng bức nên lần nào cũng đứng bên ngoài nói vọng vào. Nào có một lão bản lại ghét nơi sinh ra tiền a?




"Ân, hôm nay nhớ lại chút chuyện xưa liền muốn nấu thử, vài lần hỏng bét bây giờ có thể ăn thử rồi." A Dĩ mắt vẫn đặt trên chảo nóng chậm rãi trả lời.




Bách Truy Lâu cứ cách vài ngày lại cho ra món mới, điều đáng nói ở đây là món mới chỉ nấu đúng một ngày. Nếu bỏ lỡ ngày hôm sau có đem núi bạc đến cũng không thể ăn. Truy nương đối với tác phong chê tiền này của A Dĩ không có để ý, kỳ thực nàng không phải cũng kỳ lạ sao? Làm sao trách được ai a.




"Đã cho khách ăn?" Truy nương ngồi xuống ghế đá giữa hậu viện, ngẩng đầu liền có thể trông thấy A Dĩ đang bận rộn. 





"Vẫn chưa, muốn cho ngươi thử trước."




"A~" Truy nương hô lên một tiếng rồi im lặng không nói gì, A Dĩ nấu ăn lúc nào cũng cần tập trung, nếu làm nàng ta phân tâm phỏng chừng có thể trực tiếp ăn hai con dao. 




Lại nói, món mới chưa ra mà khách nhân đã ùn ùn kéo đến từ sáng sớm. Trưởng quầy bị bức đến trong lòng gào thét, các người này không biết đọc sao a? Thông cáo dán trước cửa quán không phải viết rất rõ "Bách Truy Lâu hôm nay có món mới, chính Ngọ* mới bắt đầu phục vụ." Cớ gì đến sớm như vậy còn liên tục thét gào đòi ăn món mới.




*Chính Ngọ: tức 12h trưa.




A Dĩ từ trong nhà bếp chậm rãi đi ra trên tay là một đĩa thức ăn còn nghi ngút khói, hướng đến chỗ Truy nương đang ngồi mà đặt xuống. Truy nương đưa mắt nhìn không nói gì chờ người kia ngồi xuống.




"Dùng thử đi." A Dĩ nhìn nàng môi có chút cong, Truy nương gật đầu tay cầm lên đôi đũa tinh xảo, nàng nhẹ gấp lên một miệng thịt cá, thịt cá tươi sáng, mềm ẩm lại vô cùng thơm mùi hoa. Truy nương nuốt xuống, cá mềm ẩm không tanh, mùi hoa vảng phất trong miệng làm người ta muốn ăn thêm một miếng. Uống cùng xuân hoa tửu A Dĩ ủ quả thật là chuyện 'nằm mơ thấy mùa xuân.'




"Gọi là gì?" Truy nương sau khi uống xong 2 ly rượu chậm rãi hỏi.




"A~ thật không nhớ rõ món này từng có tên gọi nào không a." A Dĩ cười cười, quả thật nàng đã không còn nhớ tên món ăn. Năm đó chu du bốn phương hữu duyên gặp được một bà lão bán cá, nàng thấy cá thật tươi liền ngồi xuống chọn một vài con, nghĩ là sẽ nổi lửa làm một ít cá nướng. Bà lão nói với nàng, cá ngon nhất chính là đem đi hấp cá không mất nước còn mềm ẩm tươi sáng. Muốn biết cá có tươi hay không nên nhìn vào mắt cá, cá chết không tươi mắt rất đục lấy tay chạm vào rất bỡ, lúc đó nàng cũng không có nói cho bà lão biết nàng thật chức là một đầu bếp a.





Bà lão rất vui vẻ vì bán được hết số cá còn dư cho nàng liền mời nàng uống một ít xuân hoa tửu bà tự ngâm. Bà nói, rượu này muốn ngon phải ủ qua hai mùa xuân, sáng đem vào tối đem ra, tránh nóng tránh nhiệt. Tuyệt đối không được mở ra khi chưa ủ đủ, làm như vậy mới không làm mất đi hương hoa có trong rượu. 




Hôm đó A Dĩ uống một lúc hai bình rượu Xuân Hoa, bà lão còn sảng khoái mời nàng về nhà dùng cơm, nói nàng thân thể gầy gò như vậy khẳng định đã lâu không được ăn ngon. A Dĩ cũng chỉ có thể cười cười đi theo không nói gì.




Món bà làm chính là cá lúc nãy A Dĩ đã mua cùng một ít rau xào, bữa cơm đạm bạc nhưng hương vị món cá năm đó làm cho A Dĩ cả đời không thể quên. Nàng đã từng thử làm lại vô số lần nhưng bất luận thế nào cũng không giống cảm giác năm đó. Chán nản không muốn làm tiếp, hôm nay vô tình đi qua chợ thấy cá thật tươi, mắt cá sáng ngời lại làm nàng muốn thử lại.




"Gọi là Lạc Uyển Ngư đi." Truy nương thấy A Dĩ im lặng thật lâu liền mở miệng, món này ăn vào làm người ta có cảm giác như đang ở giữa Bán Nguyệt đình ngắm hoa ngắm cá, mùi hương thoáng thoảng cứ như mùa xuân đang đến thật gần a.




"Ân, liền gọi vậy đi " A Dĩ mỉm cười, quả thật nếu để nàng đặt tên lại không biết đặt ra bao nhiêu cái tên khó nghe, Truy nương lại khác nàng ta đi rất nhiều nơi, hiểu biết rất sâu vậy liền để nàng ta đặt tên đi.




"Ăn rất ngon, cá mềm nhưng không bỡ, không những không tanh mà còn tràn ngập mùi hoa, nuốt xuống hương vị đọng lại thật sự rất nhạt, làm cho ta ăn chỉ muốn ăn thêm một cái. Uống cùng Xuân Hoa tửu thì thật đúng là mỹ vị nhân gian, ăn một đĩa cá uống một ly rượu lại cho người ta cảm thấy mùa xuân đang đến a."




Truy nương đối với ẩm thực quả thực rất am hiểu, nàng đi khắp đông tây nam bắc, ăn qua không ít món ngon. Nếu nàng nói ngon vậy hẳn là có thể đem bán rồi a.





Món mới rất nhanh đã được mang ra phục vụ, người người kéo về Bách Truy Lâu muốn dùng thử món mới cùng nghe Truy nương kể chuyện. Truy nương vẫn như mọi ngày, mặt trời lên cao mới rời giường, ăn một chút uống một chút liền đi ra đại sảnh Bách Truy Lâu, ở giữa đại sảnh đặt một cái khán đài nhỏ, mỗi tối đều sẽ có người nhảy múa góp vui. Giữa khán đài đặt một bộ bàn ghế, trên bàn còn có đĩa Lạc Uyển Ngư và một bình xuân hoa tửu.




"Trưởng quầy hôm nay làm ăn có được không?" Truy nương chống tay lên quầy, dáng vẻ lười nhác hỏi.




"Mụ mụ, ngươi là muốn hại chết bọn ta còn giả vờ cái gì a? Món mới món mới, liên tục như vậy thì không bằng ngươi một gậy đánh chết bọn ta đi. Bận rộn cả một buổi còn chưa có ăn gì, ngươi thân là lão bản một chút cũng không thèm để tâm. Làm bọn ta mệt muốn chết. Hỏi xem ngươi có lương tâm không a?" Vị trưởng quầy ngoắc mắt nhìn Truy nương, bao nhiêu chán ghét đều hiện lên trong mắt, bận rộn như vậy không giúp thì thôi còn trưng cái dáng lười nhác mị người ra. Thật tức muốn chết mà.




"Tiểu cô nương, còn trẻ đừng dễ nổi nóng. Phải biết ta là lão bản trăm công nghìn việc nào có rảnh rỗi như ngươi nói a. Món mới cũng không phải do ta nói, ngươi muốn trách thì thỉnh tìm đầu bếp A Dĩ đi, nàng ta muốn ra món ta căn bản không có cản được." Truy nương xua xua tay một bộ không liên can, nàng mở tửu lầu ngoan ngoãn làm một đại lão bản không lo không nghĩ, việc còn lại nội ngoại gì đều để hai người kia lo liệu.




"Phải a ngươi trăm công nghìn việc hao tổn khí lực nên mặt trời chưa cao ba sào là không dậy nổi. Dậy rồi liền thong thả xuống bếp có người phục dịch ăn uống, hẳn là rất bận rộn rất hao sức a." Trưởng quầy thật muốn vào bếp mượn dao chặt xương của A Dĩ, dùng hết sức lực mà chém xuống người trước mặt.




Truy nương không muốn tiếp tục cùng tiểu cô nương đôi co xua xua tay đi lên tiểu khán đài, ngồi vào chỗ quen thuộc nâng lên một ly rượu Xuân Hoa.




"Truy nương hôm nay ra món mới, ăn thật ngon nha. Uống cùng rượu này đúng là không còn chỗ nào để chê. Món mới cùng rượu này tên là gì a?" Năm nhân mập mạp dáng vẻ nhiều tiền hướng nàng hỏi. Hắn ta cũng coi như là khách quen ở tửu lầu, mỗi lần ra món mới hắn đều rất tích cực, một lần kêu món đều là đầy bàn mới chịu ngưng.




"Hôm nay đại đầu bếp của ta nhớ lại chút chuyện xưa nên đặc biệt làm món này, gọi là Lạc Uyển Ngư dùng cùng xuân hoa tửu nàng ta tự ủ. Aizzzz vị đại đầu bếp này đối với rượu ủ là rất cố chấp ta phải đợi thật lâu mới có thể uống. Xem như hôm nay các ngươi có phúc." Truy nương nói xong liền ngửa đầu một hơi uống cạn chén rượu, nàng trước mặt khách nhân đều là cầm chén tiêu sái uống rượu. 




"Mỹ vị rượu ngon ở trước mặt, chỉ thiếu chút chuyện của Truy nương nha." Vị công tử nói xong quạt trên tay khẽ đung đưa qua lại. Hắn thật sự rất thích mùi hoa trong rượu này uống một ly lại thêm một ly mùi hoa không nồng đậm mà chỉ nhàn nhạt đọng lại trong miệng.





"Vốn không nghĩ ra sẽ kể cái gì cho các ngươi nghe, nhưng món ngon trước mặt làm ta nhớ đến lần mở tửu lầu ở Ba Lăng trấn, hữu duyên gặp được vị bằng hữu có tài nấu ăn không kém đại đầu bếp của ta. Lần đó hắn nấu cho ta một bàn thức ăn còn kể ta nghe câu chuyện mà hắn đã từng được nghe cách đây rất lâu." Truy nương hơi nhíu mày nhớ tên vị bằng hữu kia, đột nhiên nhận ra nàng căn bản chưa từng hỏi tên hắn, hắn cũng chưa từng xưng danh với nàng. Hắn biết nấu ăn nên nàng gọi hắn là Đại Trù.




"Vị bằng hữu kia của ngươi có soái không a?" Tiểu mỹ nhân vẻ mặt ngóng trông hỏi, Truy nương nhan sắc một chữ mỹ, bằng hữu của nàng nhất định không kém.




"So với tuổi của hắn miễn cưỡng có thể nói soái đi. Phỏng chừng hắn chưa đến 50 a." Truy nương hướng tiểu mỹ nhân trả lời, chỉ thấy mặt nàng có chút hồng.




"Nhanh nhanh kể a, ngươi cứ quanh co nửa chừng lại than mệt thì thật cụt hứng bọn ta. Nhanh kể một chút." Cẩu Đầu xua tay hối nàng kể chuyện, mỗi lần Bách Truy Lâu có món mới sớm sẽ thông báo với hắn một tiếng giành chỗ, Truy nương lấy thịt heo từ hắn, lại còn được tặng thêm rất nhiều thứ lúc nào cân cũng dư một ít cho nàng, vậy nên đối với Cẩu Đầu nàng luôn có nhiều hơn một phần hảo cảm. Người bình thường hối nàng kể, nàng không những không kể mà còn đuổi đi.




"Lần này đưa các ngươi đi xa một chuyến, đi Thành Đô ngắm pháo hoa a." 




~~~~~

Dẫn truyện cho đoản văn thứ hai. 

Phối diễn dẫn truyện: A Dĩ 啊以 A Yi

Thành Đô luyến.

成都戀 Cheng Du Lian

戀 (lian): từ này là phồn thể, mặc dù mình thích sử dụng từ giản thể nhưng chữ "luyến" giản thể dòm rất xấu nên không thèm dùng. Lian có rất nhiều nghĩa ví như luyến ái luyến tiếc, tùy chữ cuối tạo thành từ trọn nghĩa.

Video: jx3
Cred: Bili Bili.
Reup: Tiếu Thanh AMV




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận