Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử



Editor: Dâu Tây Nhỏ
Vào buổi trưa, Hứa Thiệu Nhung vẫn không thấy bóng dáng của muội muội đâu, thầm nghĩ nhỏ mèo lười này chắc còn đang ngủ. Hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang đi tới trước khuê phòng của nữ tử, dự định cùng Hứa Ngự Tiên đơn độc gặp mặt nói chuyện một phen, nếu có thể bởi vậy mà đánh đuổi được tên nam nhân kia, muội muội chỉ có thể thuộc về hắn, suy nghĩ tới đó tâm tình liền vui vẻ nhảy nhót không ngớt. Hứa Thiệu Nhung vui vẻ không được bao lâu, liền nhìn chằm chằm về dãy hành lang phía trước, cằm thiếu chút nữa rớt xuống. 

Chỉ thấy ở sau chiếc cột bằng gỗ lim đỏ sẫm, là hai bóng người kiều diễm. Hứa Thiệu Nhung tập trung nhìn, kia không phải là muội muội cùng tên nam nhân họ Bạch sao, đêm qua hắn đã phái mấy người canh chừng ở cửa, người đều đã đi nơi nào. Hứa Ngự Tiên khoác lấy cánh tay của Bạch Tố Ly, cổ áo xốc xếch lộ ra vài điểm hồng ấn làm người ta phải miên man suy nghĩ.

Bạch Tố Ly cúi người chỉnh lại váy cho nàng, thản nhiên cười nói " Quần áo còn không mặc,nương tử liền muốn ra ngoài?"

Xấu hổ cùng tức giận Hứa Ngự Tiên liền giả bộ giận dữ, đẩy bàn tay đang táy máy như kẻ trộm của hắn ra " Cũng tại chàng làm hại..."

Cũng tại chàng làm hại, là chàng làm hại, chàng làm hại, làm hại...

Thanh âm này vô số lần quanh quẩn ở trong đầu Hứa Thiệu Nhung, lồng ngực giống như sắp nổ tung đến nơi, hắn tức giận chạy như bay đến trước mặt hai người, hướng về phíaBạch Tố Ly quát dẹp đường.

" Ngươi cái tên đạo tặc hái hoa này, cư nhiên dám cưỡng bức muội muội của bản quan, người tới đem tên này bắt lại!"

Đáng tiếc là, xung quanh căn bản không có ai đáp lại hắn, trên đỉnh đầu một đàn quạ đen bay ngang. 

Bạch Tố Ly lắc đầu cười nói " Ngự Tiên vốn là thê tử của ta, thế nào lại là cưỡng bức, cùngta mây mưa là luân lý chi thường, Hứa đại nhân chớ phá hư danh dự của muội muội." 

Hứa Thiệu Nhung thật nói không lại Bạch Tố Ly, phảng phất cố tình gây sự thì thầm nói " Không có tính, còn chưa vượt qua được ba cửa ải, ta sẽ không thừa nhận ngươi người muội phu này."

Bạch Tố Ly nói " Hứa đại nhân suy nghĩ cả đêm hôm qua, cửa ải khó khăn kia đã nghĩ kỹ chưa?"

Tên họ Bạch kia thế nào lại biết hắn suy nghĩ cả một đêm, Hứa Thiệu Nhung hừ một tiếng, cố gắng bình tĩnh vung tay nói " Hừ, họ Bạch, buổi tối giờ Tuất đến đại sảnh một chuyến..."

Vào giờ Tuất, từng hàng người vây quanh ở ngoài cửa. Hứa Thiệu Nhung cố ý đem tất cả gia đinh trong phủ gọi tới, muốn càng nhiều người xem dáng dấp xấu mặt của tên họ Bạch. Tiêu Huyền cũng xen lẫn trong đám người, lười biếng ngáp một cái. Hứa Thiệu Nhung chỉ vào một gã sai vặt bưng chậu than, nghiêm trang nói.

" Cửa thứ nhất lấy than trong lửa, đem than trong chậu lấy ra mà không làm đen tay, coi như qua."

Tốt xấu gì hắn cũng suy nghĩ cả đêm, không làm khó dễ một chút thế nào lại được, HứaThiệu Nhung thật sâu thuyết phục chính mình thực túc trí đa mưu.

Hứa Ngự Tiên cả giận nói " Ca ca, ngươi quả thực cố tình gây sự, tay làm sao có thể lấy được than trong lửa?"

" Không còn cách nào khác, nương tử không cần phải lo lắng cho vi phu." 

Bạch Tố Ly ôn nhu trấn an nàng, xoay người đối với Hoàng Đồ thì thầm một phen. Hoàng Đồ liền bưng tới một chậu đồng bên trong chứa nước, cùng một cái chén cổ quái đựng bạchphiến, Bạch Tố Ly vén tay áo, nhúng bàn tay vào trong chậu nước, lại dùng bạch phiến vẽ loạn lên hai mặt tay.

Thấy Bạch Tố Ly giơ tay lên đưa về phía ngọn lửa đang thiêu đốt, Hứa Thiệu Nhung không rõ nguyên cớ đổ mồ hôi lạnh, vốn định chỉ làm khó một chút, cũng không phải thật lòng muốn tổn thương người khác, gấp gáp hô.

" Ngừng tay..."

Lời nói còn chưa đứt, Bạch Tố Ly đã lấy ra một cục than đỏ rực, ném vào trong chậu đồng, than gỗ ở bên trong nước xì xì rung động. Hứa Ngự Tiên vội vã cầm lấy tay Bạch Tố Ly, cảm giác bàn tay phải của hắn nóng hổi, yêu thương vô cùng. 

" Có đau không? Có bị thương chỗ nào không?"

" Nương tử đừng đụng, phỏng tay." Bạch Tố Ly rút tay về, đưa vào trong chậu nước, đembạch phiến trên tay rửa sạch, sau đó xoè bàn tay hướng về phía nàng nói " Một chút vết thương cũng không có, nương tử không cần phải lo lắng."

Hứa Thiệu Nhung hiếu kỳ nói " Ngươi như thế nào lại làm được, bạch phiến này có huyền diệu gì sao?"

" Bạch phiến này là thứ rất phổ biến, bất quá có thể khiến cho tay của Bạch mỗ ở trong lửa chịu được một thời gian ngắn."

Hứa Thiệu Nhung miệng phun lãnh khí " Cửa ải này coi như ngươi qua được, cửa ải tiếp theo đem ánh trăng trên bầu mò xuống."

Bọn gia đinh lén nghị luận ầm ĩ, Hứa đại nhân xem ra không định đem muội muội gả đi, cư nhiên đưa ra toàn chuyện hoàn toàn không thể làm được.

Bạch Tố Ly lạnh nhạt nói " Hứa đại nhân, trăng tròn trên bầu trời, Bạch mỗ đã mò được."

Hứa Thiệu Nhung bầy ra một bộ dáng ngươi ở đây là đang đùa ta sao. 

" Làm sao, ánh trăng đâu?"

" Ừ, đây không phải chính là mò trăng đáy nước à?" Đầu ngón tay của Bạch Tố Ly đụng vào nước trong chậu đồng, liền nổi lên từng vệt sóng gợn lăn tăn, đánh tan ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.

" Ngươi chớ làm cho có lệ!" Hứa Thiệu Nhung chỉ vào màn đêm trên đỉnh đầu, lớn tiếng nói " Nếu thật sự có bản lĩnh lấy xuống một ngôi sao trên bầu trời xem sao, bản đại nhân hoàn toàn sẽ chịu thua ngươi, coi như ngươi toàn bộ đều vượt qua."

" Không thành vấn đề." Sắc mặt Bạch Tố Ly vẫn không thay đổi luôn cười, nhìn Hứa Thiệu Nhung phảng phất giống như nhìn một cái hài đồng đang hồ nháo, khiến cho Hứa Thiệu Nhung vừa xấu hổ vừa giận. 

Bạch Tố Ly bắt đầu bấm ngón tay, hình như đang coi cái gì đó, ngước mắt liếc về phía sườn núi xa xa.

" Hứa đại nhân theo Bạch mỗ tới đó."

Một đám người theo Bạch Tố Ly, đi tới ngọn núi phía sau Hứa phủ. Bởi vì ban đêm mặt trăng không giống như mặt trời ban ngày, chỉ có bầu trời đầy trăng treo, cũng không có lấy một ngôi sao nào cả, không thể dùng cách mò trăng đáy nước như lúc trước, mọi người đều hiếu kỳ xem Bạch Tố Ly làm sao lấy được. Bạch Tố Ly để cho bọn họ đợi ở dưới sườn núi, một mình đứng ở chỗ cao nhất trên sườn núi, nặng nề nhìn vào trong bóng đêm sâu thẳm.

Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy trong bầu trời đêm xẹt qua một đạo Lưu Tinh, rốt cuộc thẳng tắp hướng về phía Bạch Tố Ly mà đến. Bạch Tố Ly giơ cánh tay lên thật cao, phảng phất cứ như vậy tiếp nhận Lưu Tinh đang lao tới, một trận thanh âm truyền đến, ánh lửa loá mắt bắn ra bốn phía. Hứa Ngự Tiên chờ đến khi ánh sáng tắt hẳn, lo âu nhìn lên phía trên, thấy Bạch Tố Ly bình yên vô sự đứng ở đó, tay nâng một tảng đá cháy đen, hướng phía nàng thản nhiên đi xuống, lại nghiêng đầu hướng Hứa Thiệu Nhung nói. 

" Hứa đại nhân, thứ ngươi muốn hái đây."

Hứa Thiệu Nhung kinh ngạc nói " Ngươi... Ngươi đã làm cái yêu pháp gì?"

" Bạch mỗ vừa mới dùng tuần dịch thuật, tính ra Lưu Tinh sẽ rơi xuống nơi này, cũng bởi vì duyên trùng hợp mà thôi. "

Gia đinh đều bị Bạch Tố Ly thuyết phục, trăm miệng một lời nói " Đại nhân, Bạch công tử đã làm được yêu cầu của người, đồng ý chuyện hôn sự này của tiểu thư đi"

Hứa Thiệu Nhung trầm mặc không nói, xoay người hướng về phía cửa sau của Hứa phủ đi tới, bóng lưng lẻ loi cô đơn, hắn không nói thêm lời nào nữa, đồng nghĩa với việc đã thầm chấp nhận. Hứa Ngự Tiên nhìn bóng dáng ca ca chậm rãi biến mất, trong lòng cũng nhen nhóm một chút buồn vô cớ, ca ca thường nói chỉ cần nhìn những ngôi sao cùng ánh trăng trên bầu trời đêm, cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn, hôm nay Bạch Tố Ly đều đã làm được.

Bạch Tố Ly đem Tinh Vẫn đưa cho Hoàng Đồ, ôm lấy Hứa Ngự Tiên thở dài nói " Hắn không có việc gì."

Hứa Ngự Tiên gật đầu, đem nước mắt dính trên khuôn mặt, dụi vào trong lồng ngực củaBạch Tố Ly.

*Bạch phiến hay hêrôin - thuốc phiện là một dược chất thuộc dạng opioid nhân tạo 

Thứ bột trắng như thường thấy trong tin tức và phim ảnh. 

"images"

Heroin có tác dụng làm sảng khoái, yêu đời, và bớt đau nhức, giảm đau rất hữu hiệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui