Thập Diệp sờ sờ khóe mắt mình, hắn cư nhiên không biết mình lại là người thích cười như vậy, nhưng lúc sờ vào tựa hồ cũng không có gì khác biệt so vớ bình thường...!nếu bây giờ có một có gương thì tốt rồi, Thập Diệp thầm nghĩ, hắn cũng muốn nhìn xem lúc ánh mắt mình cười rốt cuộc có dáng vẻ thế nào
Bạch Huyên giãy dụa muốn đứng lên, chỉ là bất đắc dĩ cổ chân bị đám cỏ tinh quấn chặt hai vòng, đám nhóc này còn rất là tận chức tận trách một mực đè chân hắn xuống, lại hại cái vị Bạch Vô Thường đại nhân nào đó đến nhúc nhích cũng không thể làm được.
Liễu Yêu bên kia vẫn còn đang khóc lóc cầu xin ba vị thư sinh giúp đỡ, thư sinh mặt béo cùng thư sinh cao gầy lộ vẻ không đành lòng, đang muốn tiến lên giúp đỡ, thì lại bị "cô gia" ngăn cản lại.
"Cẩn thận bị lừa." "Cô gia" nói: "Trấn này nằm ở nơi hẻo lánh thế nhưng lại phồn vinh như thế, vốn đã không hợp với lẽ thường rồi, nhìn tư thế cùng thời gian lão phụ này té ngã đều quá kỳ quặc." "Cô gia" lại nhìn một vòng xung quanh: "Trên đường người qua lại đều làm như không nhìn thấy chúng ta, phỏng chừng lão phụ này tám phần là ăn vạ rồi.
"
Thư sinh mặt béo và thư sinh cao gầy nhanh chóng rụt tay về, đứng ra sau lưng cô gia.
Thập Diệp ngạc nhiên, cô gia cư nhiên không làm theo kịch bản, thế thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Bạch Huyên hừ mũi một tiếng.
Liễu Yêu hơi giật mình, sau đó lại tiếp tục khóc lóc: "Các ngươi chớ nói bậy! Chúng ta chính là gia đình có mặt mũi trong trấn này, làm sao có thể ăn vạ được cơ chứ!"
Vừa dứt lời, phía sau nàng bay ra một cành liễu hung hăng chọc chọc vào người Bạch Huyên một cái, Bạch Huyên run rẩy, "ôi chao" một tiếng, cũng không biết là vì tiếng kêu kia quá mức giả tạo hay là nguyên nhân gì, vẻ phòng bị trong mắt "cô gia" càng nặng nề hơn.
Bạch Huyên đưa tay túm lấy vạt áo Thập Diệp.
Thập Diệp: "? "
Bạch Huyên nói qua khẩu hình: Giúp đỡ!
Thập Diệp thở dài, đem các loại tình tiết trong thoại bản ôn đi một vòng trong đầu, cuối cùng cũng chọn ra một câu thoại coi như hợp lý: "Ba vị công tử, nếu giúp ta đem phu nhân vụng về của ta đưa về nhà, sẽ có trọng tạ.
"
Ai ngờ cô gia nghe vậy sắc mặt đại biến, lôi kéo hai vị đồng bạn quay đầu bỏ chạy: "Nhất định là kẻ lừa đảo, nơi này không nên ở lại lâu, mau đi thôi.
"
Liễu Yêu, đám cỏ tinh, Bạch Huyên đồng loạt trừng mắt nhìn Thập Diệp.
Thập Diệp: "..."
Hắn cảm thấy hắn diễn xuất cũng không tồi mà.
"Quên đi, dùng phương án thứ hai." Liễu Yêu đứng dậy nói.
Đám cỏ tinh đè lên chân Bạch Huyên thở ra một cái, sau đó tựa như một chuỗi đạn pháo b4n ra ngoài, mục tiêu chính là sau gáy ba vị thư sinh kia, chợt nghe bốp bốp ba tiếng giòn vang, sau gáy ba người xuất hiện ba cục u lớn, thẳng tắp ngã nằm xuống đất.
Thập Diệp: "..."
Bạch Huyên dở khóc dở cười, "Đây là cầu thân hay là cướp thân thế?"
Liễu Yêu vung bàn tay ngọc lên, cỏ tinh chui xuống dưới thân thể của ba gã thư sinh, nâng bọn họ lảo đảo đi về phía sơn cốc, đám cỏ tinh tựa hồ rất cao hứng, ríu rít vui vẻ hát hò, ngay cả gương mặt của Liễu Yêu cũng hiện ra vài phần ý cười.
"Không sao, chỉ cần cô gia nhìn thấy tiểu thư, nhất định sẽ đồng ý mối hôn sự này thôi."
Bạch Huyên bị ngã đến sặc, đỡ lấy thắt lưng đứng lên, lại bị mấy nhóc cỏ tinh làm vấp một cái, hắt hơi một tiếng kinh thiên động địa, vị trí nào đó trên thắt lưng kêu răng rắc, cứng đơ.
Bạch Huyên: "Eo của ta eo của ta! "
Thập Diệp thở dài, vận khí đẩy một cái trên thắt lưng hắn, lại cạch một tiếng, Bạch Huyên cuối cùng cũng đứng lên được.
Thập Diệp: "Gân cốt của ngươi cũng kém quá.
"
Bạch Huyên: "Ta đã hơn sáu trăm tám mươi tuổi rồi mà eo còn được như vậy...!đã coi như thiên phú dị bẩm rồi.
"
Thập Diệp: "Chung Quỳ đại nhân bao nhiêu tuổi? Ta thấy thân thể hắn cứng rắn hơn ngươi nhiều.
"
Bạch Huyên ho khan một tiếng, tròng mắt đảo sang một bên:"Ngươi có ngửi thấy mùi gì là lạ không? "
Hắn chỉ nhìn thấy bạch vô thường đại nhân bình thường da mặt vốn dày nào đó cố ý đánh trống lảng sang đề tài khác.
Thập Diệp tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng ngửi thấy mùi hương đó.
Một mùi hương âm u chui vào khoang mũi, còn mang theo chút mùi tanh nhàn nhạt.
Thập Diệp nhíu mày, mùi hương này...!hắn nhìn về phía trước...!là mùi trên người vị "cô gia" kia.
Bạch Huyên: " Mùi này sao ta lại cảm thấy...."
"Vị thư sinh kia quanh năm thắp hương bái Phật, trong nhà bán cá." Thập Diệp đưa ra suy đoán hợp lý nhất.
Bạch Huyên: "..."
Thập Diệp: "Có gì không ổn sao? "
"Mùi này ta tuyệt đối từng ngửi được ở đâu đó, hình như có chút quen thuộc, lại hình như không quá quen, để ta nhớ lại xem."
Ước chừng là Bạch Vô Thường đại nhân đã sống hơn sáu trăm tám mươi năm là quãng đời, hồi ức nhiều như lông trâu, cho nên đến khi bọn họ lần thứ hai trở lại nhà của Sơn Quỷ, Bạch Huyên cũng không nghĩ ra được thứ gì.
Liễu Yêu tựa hồ rất vội vàng, chỉ huy đám cỏ tinh cùng nhóm tiểu quỷ nhanh chóng bố trí xong gian phòng chính, đem ba thư sinh ngất xỉu đến đặt ngồi trên ghế.
Thập Diệp và Bạch Huyên được an bài ngồi ở vị trí chính giữa, trong tay còn được đưa cho hai quyển sổ nhỏ, ghi chép lại một cách ngắn gọn nhất cuộc đời của ba vị thư sinh này.
Thư sinh mặt mập tên là Hứa Đại Hữu, hai mươi mốt tuổi, nhà có một thê tử, đứa con vừa tròn tuổi, cao gầy thư sinh tên là Lý Sam, hai mươi ba tuổi, gia cảnh giàu có, cưới có một thê một thiếp, "cô gia" tên là Chu Thanh Nguyệt, vừa qua hai mươi, Thư Hương thế gia, còn chưa cưới thê tử.
Thập Diệp âm thầm gật đầu: Ai là nhân vật chính, ai là vai phụ, chỉ cần nhìn vào cái tên là đủ biết.
Đám hoa yêu mặc váy dài ôm hương thơm đi vòng quanh mũi ba thư sinh vài vòng, trong phòng tản mát mùi hoa ngọt ngào, mí mắt thư sinh khẽ động, giống như có dấu hiệu tỉnh lại, Liễu Yêu bước lên, thanh âm trầm thấp giống như quỷ ngữ mê hoặc lòng người: "Chu công tử có ơn đưa Liễu lão thái thái về nhà, Liễu lão gia cùng Liễu phu nhân vì tỏ lòng cảm kích, nên mời ba vị công tử đến nhà qua đêm.
"
"Các nàng ta cư nhiên dùng mộng hương của yêu tộc ở trong mộng cảnh thay đổi trí nhớ của người khác " Bạch Huyên thấp giọng nói: "Đây là cưỡng ép giả mạo cốt truyện a.
"
Thập Diệp nhíu mày, trong mùi hương ngọt ngào, mùi vị kỳ quái trên người Chu Thanh Nguyệt tựa hồ càng nồng đậm hơn.
Bạch Huyên thở dài nói: "Sớm biết phiền toái như vậy, còn không bằng trực tiếp đánh đổ Sơn Quỷ, dứt khoát cướp oán tinh đi luôn, vừa cải trang vừa diễn kịch cũng quá phiền toái rồi.
"
Phải không đó? Thập Diệp liếc Bạch Huyên một cái, ngoài miệng hắn oán giận, thể nhưng tay vẫn nâng ba cuốn sách tóm tắt cuộc đời ba thư sinh kia nghiên cứu vô cùng say sưa, rõ ràng là một bộ dáng diễn rất cao hứng thế cơ mà.
Hết thảy đã chuẩn bị xong, Liễu Yêu lui về bên người Bạch Huyên, nhẹ nhàng vỗ tay, đèn trong phòng thoáng cái đã được thắp lên, sáng như ban ngày.
Ba gã thư sinh ù ù cạc cạc tỉnh lại, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.
Bạch Huyên lập tức chấn động tinh thần: "Ai nha, cảm tạ ba vị công tử giúp đỡ, nếu không ta chắc phải chôn thây ở chốn hoang dã rồi.
"
"Khụ khụ khụ khụ!" Thập Diệp thiếu chút nữa là hít thở không thông.
Ba thư sinh vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch Huyên.
"Khụ, ý của phu nhân nhà ta là vô cùng cảm tạ ba vị công tử." Liễu Yêu vội vàng giải thích, cành liễu phía sau hung hăng chọc vào người Bạch Huyên một cái.
Bạch Huyên liên tục gật đầu "Đúng đúng đúng, chính là như thế".
"Nếu là ân nhân Liễu gia chúng ta, vậy nữ nhi tất nhiên cũng nên đến bái kiến." Ngoài cửa truyền đến giọng nói dịu dàng, là thanh âm của Sơn Quỷ.
Ba gã thư sinh giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Bạch Huyên: "Tới rồi! "
Thập Diệp: "Ngươi đang phấn khích gì thế?" "
"Ngươi chưa từng nghe nói, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn sao?"
"......"
Bên ngoài gian phòng, những ngọn đèn sáng từ đằng xa đi đến gần, bốn thị nữ cầm đèn lồng dẫn đường phía trước yêu kiều bước đến, lúc đi tới ngoài cửa thì đứng dạt ra hai bên, Sơn Quỷ xách váy nhẹ nhàng đi vào bên trong.
Thập Diệp nghe được ba thư sinh cùng Bạch Huyên hít một ngụm khí lạnh.
Hắn có chút khó hiểu, lúc này Sơn Quỷ mặc váy lụa, búi tóc mây, trang điểm nhẹ nhàng, tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng tóc nàng biến thành màu đen, cũng bớt đi vài phần mị hoặc vốn có của Sơn Quỷ, còn xa mới bằng được với sự xinh đẹp lúc hắn mới gặp nàng, ba gã thư sinh chưa từng thấy cũng thôi đi, Bạch Huyên ở chỗ này cũng cả kinh làm gì?
"Ta nhớ mùi trên người Chu Thanh Nguyệt là thứ gì rồi!" Bạch Huyên khẽ nói.
Hóa ra hắn là vì điều này.
"Cái gì?" Thập Diệp hỏi.
Gương mặt Bạch Huyên tiến lại gần, lông mày nhướng lên như muốn bay lên trời: "Có phải rất tò mò hay không? Ngươi có muốn biết không? Có phải đối với thế giới này có thêm vài phần hứng thú rồi hay không? "
Thập Diệp ghét bỏ đẩy mặt Bạch Huyên ra.
Bạch Huyên: "Cứ không nói cho ngươi biết đấy.
"
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng biểu cảm cùng ánh mắt nhỏ mong chờ kia rõ ràng viết mấy chữ lớn: "Mau hỏi ta đi mau hỏi ta đi, nếu không ta không nhịn được nữa! "
Thập Diệp thở dài: "Ngươi phải như thế nào mới chịu nói? "
"Hai chúng ta đổi lại, ngươi giả làm lão thái thái, ta giả làm lão thái gia."
Thập Diệp quyết định không thèm để ý đến hắn nữa.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì phía bên kia đã hứa hẹn rất nhiều điều rồi, Lý Sam đã nhìn đến choáng váng, tròng mắt hận không thể rơi xuống trên người Sơn Quỷ.
Chu Thanh Nguyệt kỳ quái hơn, thân thể hắn đầu tiên là nặng nề sau đó nhoáng lên một cái, ngây người vài giây, ánh mắt càng mở to, đáy mắt mơ hồ như đỏ lên, miệng mím chặt, mạch máu ở cổ nhảy dựng lên, phảng phất như đang tận lực ẩn nhẫn điều gì đó.
"Vị này chính là Đại tiểu thư Liễu gia chúng ta, Liễu Vân Nhi." Liễu Yêu giới thiệu.
Sơn Quỷ Liễu Vân Nhi yêu kiều thi lễ: "Gặp qua ba vị ân công.
"
Hứa Đại Hữu cùng Lý Sam giống như bị ong chích nhảy dựng lên, bối rối đáp lễ, khẩn trương đến mức ngay cả tay chân cũng không biết đặt ở đâu mới phải.
Chu Thanh Nguyệt thì rất nhanh đã bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Liễu Vân Nhi chậm rãi đứng dậy thi lễ.
Liễu Vân Nhi hơi gật đầu, khóe miệng nhếch lên ý cười, ánh mắt Chu Thanh Nguyệt chớp chớp liên tục, bàn tay ôm quyền mơ hồ như đang phát run.
Cỏ tinh ẩn dưới chân Bạch Huyên phát ra tiếng cười khanh khách, phảng phất như đang hoan hô.
"Chúng đang vui vẻ gì thế?" Bạch Huyên hỏi.
Liễu Yêu cười nói: "Đương nhiên là chúc mừng cô gia cùng tiểu thư lại lần nữa nhất kiến chung tình.
"
Biểu cảm của Bạch Huyên trở nên có chút kỳ quái: "Ngươi xác định bọn họ là nhất kiến chung tình? "
"Đương nhiên, chín trăm năm qua lúc nào cũng như thế." Liễu Yêu lau nước mắt nói: "Cảnh tượng tốt đẹp như vậy, thật sự là nhìn bao nhiêu lần cũng không chán.
"
Bả vai Bạch Huyên đụng vào Thập Diệp một cái: "Ngươi cảm thấy thế nào? "
Thập Diệp nhíu mày: "Ta cảm thấy biểu cảm của Chu Thanh Nguyệt lúc nhìn Sơn Quỷ rất kỳ quái.
"
"Quái như thế nào?"
"Giống như có thù."
"Phụt!"
"Ngươi một tên quỷ đạo sĩ làm sao hiểu được tình cảm nữ nhi." Liễu Yêu nhét cho Bạch Huyên một tờ giấy: "Nhanh lên, theo trình tự mà làm.
"
Bạch Huyên liếc mắt nhìn đám chữ rậm rạp trên giấy, lại nhét cho Thập Diệp: "Nhiều chữ như vậy ta nhìn đau mắt, ngươi đọc đi.
"
Trên giấy viết đơn giản chính là mấy chiêu trò cũ rích, đại loại là cái gì mà Liễu gia chỉ có một nữ, coi như là viên ngọc quý nâng trên tay không đành lòng gả ra ngoài, cho nên định kén cho nàng một mối lương duyên tốt, vả lại Liễu gia có ruộng tốt trăm mẫu, hơn mười mấy cửa hàng, là gia đình phú quý số một của Lăng Thủy trấn, thấy Chu công tử thi thư đầy bụng, nhân phẩm quý trọng, vả lại cùng Liễu gia tiểu thư rất có tình, nguyện kết lương duyên, bạc đầu giai lão.
Thập Diệp thật sự là không thích ứng được, khô khan đọc xong lời thoại, cảm giác mình phát huy thảm không nỡ nhìn, nhưng dường như không ai để ý đến chuyện đó.
Liễu Vân Nhi cùng Chu Thanh Nguyệt từ sau khi gặp mặt, hai đôi đồng tử tựa như bôi bột nhão dính vào nhau, Hứa Đại Hữu cùng Lý Sam vốn còn có chút hâm mộ ghen tị, nhưng sau đó nghe nói Liễu gia nguyện ý đưa bọn họ mỗi người năm mươi lượng phí đi đi đường, cũng sảng khoái đem Chu Thanh Nguyệt bán đi.
Vì thế, không đến một nén nhang, trong ngoài Liễu Trạch khoác nến đỏ, thay lễ phục bái đường, vội vàng đưa đôi tân lang tân nương vào động phòng.
Trên dưới Liễ tràn ngập không khí vui mừng, đám dã quỷ được phái đến làm việc đều nhận được hương nến thượng phẩm làm thù lao, vui vẻ cười ha ha ra khỏi yêu cảnh.
Liễu Yêu, Hoa Yêu cùng Hứa Đại Hữu, Lý Sam uống không ít rượu trái cây, mê mê man man, nhóm cỏ tinh say xỉn nằm đầy đất, vừa ngủ vừa lăn qua lăn lại trên mặt đất, ước chừng là đang nằm thấy giấc mộng gì rất đẹp.
Thập Diệp rửa sạch màu dầu trên mặt, đổi lại đạo bào, đứng ở trên chiếc cầu bán nguyệt ở hậu viện Liễu trạch, xa xa nhìn về phía tân phòng nến đỏ lay động, nhíu mày.
Tụ Khuê Bàn vẫn không cảm nhận được động tĩnh của oán tinh, bình tĩnh đến mức phảng phất như đang ngủ thiếp đi trong cơ thể Sơn Quỷ, oán tinh yên tĩnh như vậy, chẳng những không làm cho hắn an tâm, ngược lại càng làm cho hắn càng thêm lo lắng, có loại dự cảm không lành giống như bầu trời yên tĩnh trước cơn giông bão.
Gió mát thổi tới, Bạch Huyên đạp không mà tới, nhìn theo ánh mắt Thập Diệp: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi náo động phòng? "
Thập Diệp liếc nhìn hắn ta: "Ngươi đã đi đâu?" "
Vừa lúc Liễu Yêu thả tất cả tiểu quỷ ra khỏi Yêu cảnh, Bạch Huyên ám chỉ hắn lưu lại, chính mình lại lẻn ra khỏi Yêu cảnh, ước chừng qua một nén nhang mới trở về, căn cứ vào suy đoán về thời gian của Thập Diệp trong yêu cảnh, thời gian một nén nhang ở trong này, bên ngoài ít nhất qua ba bốn canh giờ.
Thời gian dài như vậy, cũng đủ để Bạch Huyên ra ngoài ăn vài bữa thịt.
Bạch Huyên cười một tiếng, xoay người ngồi ở lan can cầu, đôi giày không nhiễm chút bụi tr4n vểnh lên cao, làm ra một bộ tư thế phong nhã ngắm trăng.
Màn đêm ở yêu cảnh so với bên ngoài càng tối đen hơn, bốn phía mơ hồ có huỳnh quang phiêu động hệt như tấm như lụa mỏng, đẹp đẽ mỹ lệ.
Bộ bạch y của hắn ở trong vầng sáng mềm mại này nhẹ nhàng phiêu đãng, tựa như tuyết lại tựa như băng.
Hình dạng lồi lõm rất tốt, chỉ tiếc lúc này lại không có khán giả thưởng thức, mà chỉ có một tên đạo sĩ thối không hiểu phong tình đứng đây.
"Ta đi xác nhận suy đoán của ta có đúng hay không.
Nhân tiện, xóa đi một khoản nợ lớn."Bạch Huyên nói xong liền nhướng mày nhìn Thập Diệp, bên khóe miệng hiện lên hai cái đồng điếu.
Thập Diệp nhìn biểu cảm của Bạch Huyên liền biết, người này lại tính nhử hắn.
Thập Diệp cũng dựa vào lan can cầu, lười để ý tới hắn.
Không biết động tác này rốt cuộc vì sao lấy được lòng Bạch Huyên, hắn lại cười hắc hắc: "Nhân sinh có ba chuyện vui, ở nơi đất khách gặp được đồng hương, đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh, ngươi nói hiện tại Sơn Quỷ đã được toại nguyện, có thể hay không cao hứng lên liền đem oán tinh tặng cho chúng ta? "
Thập Diệp: "...!Ngươi không phải vẫn luôn có ý nghĩ này đó chữ? "
"Đi thôi..." Bạch Huyên túm lấy cánh tay Thập Diệp nhảy lên, đạp gió mà đi, cuối cùng dừng lại ở trước cửa tân phòng, giơ tay lên gõ gõ cửa, đúng là tư thế định náo động phòng.
Thập Diệp đầu đầy hắc tuyến, phất tay áo muốn chạy trốn, đột nhiên, hắn ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.
Mùi máu đó đến từ trong tân phòng.
"Không hay rồi!" Bạch Huyên sắc mặt đại biến, Thập Diệp một cước đá văng cửa phòng.
Bên trong tân phòng một mảnh đen kịt, mùi máu tươi đập vào mắt hai người.
Thập Diệp ném ra một chuỗi linh quang chú chiếu sáng cả gian phòng.
Bạch Huyên hít một ngụm khí lạnh, Thập Diệp sợ đến ngây người.
Sơn Quỷ mặc áo cưới đỏ đậm đứng ở bên giường, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm sợ hãi, toàn thân không kìm nén được mà kịch liệt run rẩy.
Chu Thanh Nguyệt đứng đối diện nàng, trên nguc hắn cắm một thanh đao, lưỡi đao đâm vào da thịt sâu hơn cả tấc, máu tanh theo thân đao tí tách chảy xuống mặt đất, chuôi đao lại nằm trong tay Chu Thanh Nguyệt.
Lúc này sắc mặt Chu Thanh Nguyệt mặt vàng như tờ giấy úa, thanh âm vặn vẹo tựa như u hồn đến từ địa ngục: "Chu Thanh Nguyệt ta cho dù chết, cũng sẽ không nguyện ý thành thân với yêu nghiệt nhà ngươi! ".