"Chuyện gì xảy ra vậy?" Bạch Huyên hỏi.
"Đạo trưởng!" Miêu Tam Nương khẩn trương.
Thập Diệp nhíu mày, hắn cũng không hiểu lắm.
Cỗ yêu khí kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó ngay lập tức liền biến mất...!không, không phải biến mất, mà là lần nữa bám vào bên ngoài thân thể Tinh Nhi.
Thập Diệp móc ra thêm một tấm thanh minh chú, lúc này, hắn đặt ở vị trí cách trán Tinh Nhi sáu tấc, yêu khí không xuất hiện, mặt ngoài Thanh Minh vẫn còn dính chút minh quang sót lại.
Thập Diệp cầm trong tay xem xét tỉ mỉ, ánh sáng này rất kỳ lạ, làm cho người ta có một loại cảm giác mềm mại, còn có thêm mấy sợi tơ lẫn trong đó.
Rất giống với tia sáng gặp phải khi bị lạc trên núi trước đó.
Bạch Huyên nhíu mày: "Cảm giác này thì hẳn là thần quang, không đúng, nhưng độ sáng lại có chút không thuần khiết, như thế nào trong thần quang còn lại còn vương yêu khí? Cái này cũng kỳ quái quá đi, chẳng lẽ trên đời này còn có quái thai bán thần bán yêu....!a a?! "
Thập Diệp và Bạch Huyên liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Tứ Trà.
Tứ Trà trừng mắt hai con mắt lưu ly, khẽ nghiêng đầu: "Meo? "
"Nhóc mèo, quan hệ giữa ngươi và Tinh Nhi rất tốt?" Bạch Huyên hỏi.
Tứ Trà: "Ta và Tinh Nhi là bằng hữu tốt.
"
"Ngươi b4n ra chút thần quang cho ta xem."
Tứ Trà giật mình, mặt mèo không biết vì sao có chút nhăn nhó: "Hiện tại? Ở đây à? Không hay lắm đâu..."
"Nói nhảm gì nữa, nhanh lên!"
Tứ Trà đi quanh một vòng tại chỗ, nhìn Bạch Huyên, lại nhìn Thập Diệp, thở một hơi thật dài, sau đó ùng ục lăn xuống bên chân Thập Diệp, bốn chân chỏng lên, nằm ngửa xuống đất, lật lên cái bụng lên trời.
Thập Diệp sợ tới mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Bạch Huyên: "Ngươi muốn làm gì?! Muốn ăn vạ sao?! "
Tứ Trà đặt bốn móng vuốt mèo ở trước nguc: "Hồi, hồi bẩm thượng thần, tiểu tiên tu luyện không đến nơi đến chốn, tạm thời còn không cách nào tự b4n ra thần quang được..."
Bạch Huyên "phụt" một tiếng bắt đầu cười như điên, Cỏ tinh chít chít chít ngã xuống đất, hai người cười đến lăn lộn đầy đất.
Tứ Trà dùng hai chân trước che mặt, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích dán vào chân Thập Diệp.
"Bạch Huyên!" Thập Diệp khẽ hỏi: "Nó muốn làm gì?! "
"Ha ha ha ha ha, ngươi giúp hắn ha ha ha ha..."
"Giúp...!cái gì?"
"Giúp hắn xoa xoa bụng ha ha ha..."
"......"
Nếu không phải Thập Diệp hàm dưỡng tốt, hắn thật sự muốn tìm một cái giẻ lau nhét vào miệng cái tên Bạch Huyên đang cười như điên kia.
Chuyện gì lộn xộn thế này!
"Ha ha ha ha ha ha ha, khụ khụ, hắn là thân thể bán thần, thần quang chỉ có thể toả ra lúc mà thân thể thoải mái nhất, cho nên phải mượn ngoại lực ha ha ha, không được rồi, ta đi cười một lát đã..."
Thập Diệp bây giờ mới hiểu, hắn cúi đầu nhìn con mèo sữa trên mặt đất, có chút khó xử.
Tuy rằng chỉ là hành động tiện tay giúp đỡ một chút, nhưng...!vì sao hết lần này tới lần khác đều phải đến tìm hắn?
"Để cho thượng thần hỗ trợ thì càng mất mặt..." Tứ Trà tựa như nghe được tiếng lòng Thập Diệp, nhỏ giọng nói: "Tinh Nhi ngủ rồi, mẫu thân của Tinh Nhi với ta nam nữ thụ thụ bất thân..."
Thập Diệp: "..."
Hóa ra con mèo này là một con mèo đực.
Thập Diệp ngồi xổm xuống, do dự vài lần, cuối cùng vẫn vươn tay ra, cái bụng nhỏ mềm mại kèm theo hô hấp lên xuống của Tứ Trà, xúc cảm thật tốt quá, Thập Diệp sờ hai cái, không nhịn được, lại sờ thêm hai cái nữa.
Trong cổ họng Tứ Trà phát ra thanh âm rên hừ hừ, lông trắng toàn thân toả ra ánh sáng mềm mại, mơ hồ còn có những sợi tơ xen lẫn vào trong khí tức, giống với ánh sáng bám vào mặt ngoài thân thể Tinh Nhi như đúc.
Bạch Huyên rốt cục cũng ngừng cười, hắn ngồi xổm ở bên cạnh nhóc méo, quan sát trong chốc lát, nói: "Nhóc mèo, lúc nó mới sinh ra, ngươi đã thi triển thần quang che chở trên người cậu bé đúng không đúng không? "
Tứ Trà nhảy dựng lên: "Làm sao ngài biết?! "
Bạch Huyên: "Phá án rồi, bệnh xấu xí của Tinh Nhi chính là bởi vì thần quang của tên nhóc này.
"
Thập Diệp:?
"Nói bậy nói bậy, phàm nhân có thần quang che chở nhất định là trường mệnh trăm tuổi, gia trạch hưng thịnh, thiên tư long phượng, làm sao có thể xấu được?!" Tứ Trà hét lên.
"Nếu thần quang của một vị thần tộc chính quy thì đương nhiên là như thế, nhưng..." Bạch Huyên nói: "Ngươi chỉ là một thần công tạm thời, thần quang không thuần khiết, còn mang theo yêu khí, quanh năm bám vào Tinh Nhi tự nhiên sẽ làm dị hóa ngoại hình của nó.
"
Tứ Trà cứng đờ.
Bạch Huyên sờ sờ cái đầu nhỏ của Tứ Trà: "Đem thần quang che chở thu hồi lại đi.
"
Đôi mắt của Tứ Trà long lanh ánh nước: "Không thể thu lại, đây là thần lệnh của Thành Hoàng thuộc.
Tinh Nhi là hồn thể có giá trị công đức cao hiếm thấy, trong mắt các loại yêu vật thì đó chính là mỹ vị, nếu không có thần quang che chở, Tinh Nhi căn bản không sống được đến lúc trưởng thành.
"
"......!Có thể báo cáo lên trên để phái một thần tộc chính quy đến không? "
"Thành hoàng thuộc hiện tại nhân lực không đủ, nơi này lại hẻo lánh như vậy, có thể phái ta tới đã không dễ dàng rồi."
Bạch Huyên đỡ trán.
Tứ Trà đi tại chỗ hai vòng, ánh mắt sáng ngời: "Bất quá lần trước lúc mở đại hội Thành Hoàng thuộc đã nói, ta năm mươi năm nay thay thế chức vị thần quân rất không tệ, rất nhanh liền có thể chuyển thành thần tộc chính thức rồi, đến lúc đó có phải thần quang của ta sẽ không còn yêu khí nữa hay không? "
Bạch Huyên: "Về lý thuyết thì là không sai, bất quá...!còn bao lâu nữa? "
Tứ Trà ưỡn nguc lên: "Thành Hoàng gia nói, rất nhanh! Lâu thì tám mươi năm, ngắn thì khoảng năm mươi năm.
"
"......"
Thập Diệp lúc này chợt cảm thấy, so với Minh giới thì Thành Hoàng thuộc hình như càng không đáng tin hơn.
"......!Có phải đó là quá muộn rồi không?" Tứ Trà hỏi.
Bạch Huyên dở khóc dở cười: "Thế ngươi nghĩ sao? "
Tứ Trà mím môi, nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn Miêu Tam Nương, Miêu Tam Nương nhẹ nhàng nở nụ cười: "Xấu hay không xấu cũng không sao, Tinh Nhi được sống bình an mới là tốt nhất, Tiểu Bạch ngươi đừng buồn, không phải lỗi của ngươi, ngươi có thể ở cùng Tinh Nhi mãi thế này là tốt lắm rồi.
"
Tứ Trà kêu meo một tiếng nhảy vào trong nguc Miêu Tam Nương, sau đó meo meo làm nũng.
Miêu Tam Nương bật cười, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng Tứ Trà, nhìn về phía Tinh Nhi, khe khẽ thở dài.
Tuy rằng ngoài miệng nói không để ý, nhưng trong lòng nàng vẫn hy vọng Tinh Nhi có thể giống như một đứa nhỏ bình thường.
Thập Diệp suy nghĩ một chút, đứng dậy đi tới bên giường Tinh Nhi, bàn tay lướt qua xung quanh thân thể Tinh Nhi, yêu khí yếu ớt trong thần quang của Tứ Trà tựa như làn khói bị gió thổi lay động, lượn lờ phiêu đãng, cũng không phải quá vững chắc.
"Việc này còn có thể chuyển biến." Thập Diệp nói: "Nếu dung mạo Tinh Nhi là bởi vì trong thần quang phù hộ tồn tại yêu khí, vậy thì dùng bùa chú tinh lọc yêu khí trong thần quang là được.
"
Bạch Huyên: "Được không đó? "
"Có thể thử một lần." Thập Diệp nói: "Chỉ là, thần quang bám vào bên ngoài thân thể Tinh Nhi đã nhiều năm rồi, nếu muốn bóc tách tinh lọc thì chắc phải hao phí kha khá thời gian.
"
Miêu Tam Nương nhất thời mừng rỡ: "Đạo trưởng, nếu ngài thật sự có thể chữa khỏi cho Tinh Nhi, kiếp sau Tam Nương nguyện c4n rơm c4n cỏ làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài!" Nói xong cong chân chực quỳ xuống, nhưng lại bị Bạch Huyên và Thập Diệp đồng thời đến đỡ lấy.
Thập Diệp: "Không cần phải như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
"
"Kiếp sau làm trâu hay là làm ngựa ngươi nói cũng không tính, hay trước tiên nói việc trước mắt đi, nhà ngươi còn thức ăn thừa không? Vị này của nhà ta... " Bạch Huyên liếc mắt nhìn Thập Diệp, lộ ra hai cái đồng điếu: "Sắp đói chết rồi.
"
Miêu Tam Nương nín khóc: "Có có có! Có khoai lang vừa mới đào, ta sẽ đi nướng.
"
*
Ăn xong khoai lang nướng thì đã đến giờ hợi, Thập Diệp, Bạch Huyên từ biệt Miêu Tam Nương, quyết định đến miếu Quan Đế cùng với Tứ Trà để nghỉ chân.
Có Tứ Trà dẫn đường, lúc này đây cuối cùng cũng không còn lạc đường nữa.
Miếu Quan Đế tuy rằng nằm ở ngoại thành, nhưng hương khói coi như cũng rất vượng, đồ cũng vẫn còn tươi mới, được quét dọn sạch sẽ, tượng gỗ của Quan Đế thoạt nhìn cũng có chút dấu vết của năm tháng rồi, mặt ngoài đã nổi lên một lớp dầu bóng, một tay cầm đao, một tay vuốt râu, thoạt nhìn rất uy vũ, không thể không nói, lúc Tứ Trà hóa thành Quan Đế, thật sự là đã bắt được tinh túy.
Bạch Huyên không chút khách khí từ trên bàn đồ cúng chọn lấy hai trái quả, ném cho Thập Diệp một cái, còn mình gặm một cái.
Thập Diệp vừa mới ăn khoai lang nướng, hiện tại không có khẩu vị gì, bận rộn một ngày hắn mệt mỏi muốn chết, mí mắt bắt đầu thấy nặng nề, Cỏ tinh trên đầu không biết vì sao đặc biệt hưng phấn, liên tục nhảy nhót.
Bạch Huyên gặm trái cây đi dạo xung quanh, một bộ dáng của lãnh đạo đến thị sát tham quan, lại nói đến Tứ Trà, vốn có tinh thần của một con mèo đi đêm, thời gian càng muộn nó càng tỉnh táo, lúc này là đôi mắt héo úa của nó chợt tỏa sáng, nhảy lên trên người Quan Đế dùng đuôi ríu rít quét bụi, Cỏ tinh thấy thế càng kích động hơn, cũng nhảy lên, lăn qua lăn lại trên vai bức tượng của Quan Đế, chơi đùa cùng Tứ Trà cực kỳ vui vẻ.
Thập Diệp tìm một cái bồ đoàn dựa vào tường ngồi xuống, rút giấy vàng ra từ trong tay nải ra, lấy ngón tay làm bút phác họa chú văn, thay đổi lại thứ tự của mấy loại chú văn không hài lòng, bên ngoài thân thể Tinh Nhi thần quang cùng yêu khí dung hợp chặt chẽ lạ thường, muốn tinh lọc nó cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu là bùa chú bình thường, chỉ sợ phải hao phí mấy năm thời gian...!
Thời gian...!
Thập Diệp cầm bùa chú, lưng nhẹ nhàng dựa vào tường, khẽ nhắm hai mắt.
Đêm hè, không khí khô nóng, không có một chút gió, cổ áo hắn đã bị mồ hôi làm thấm ướt, mồ hôi làm toàn thân cảm thấy vô cùng ướt át.
Còn mấy ngày nữa thời tiết sẽ bắt đầu nóng lên, giấc ngủ của Thập Diệp càng ngày càng cạn, sư phụ nói hắn mạng hoả, mùa hè sẽ cảm khó chịu.
Còn nhớ lúc còn nhỏ, mỗi khi đến mùa này, sư phụ đều đặt một chậu nước suối bên giường hắn, bên trong con ngâm lá bạc hà vừa hái, khiến cho cả gian phòng trở nên mát mẻ...!
Trong lúc đương mơ mơ hồ hồ, Thập Diệp dường như lại ngửi thấy mùi hương này, trong hơi nước lạnh lẽo trộn lẫn mùi cỏ nhàn nhạt, phảng phất như đang ở trong rừng cây rậm rạp, có dòng suối chảy qua, bên bờ kết thành băng hoa trong suốt.
Chậm đã.
Thập Diệp bất ngờ mở mắt, phát hiện Bạch Huyên không biết từ lúc nào đã đến ngồi bên cạnh, bả vai dán vào bả vai mình, Cỏ tinh thì nằm sấp trên vai Bạch Huyên, lá cỏ nhẹ nhàng lay động theo gió.
Đó là mùi vị trên người họ.
Thập Diệp dùng bả vai đụng vào Bạch Huyên một cái.
"Nhanh như vậy đã tỉnh ngủ rồi sao?" Bạch Huyên hỏi.
Thập Diệp: "Tránh xa ta ra."
Bạch Huyên không nhúc nhích: "Nếu không ngủ được thì vừa hay có thể xem náo nhiệt.
"
Thập Diệp nhìn sắc trời đã gần đến nửa đêm canh ba, lấy đâu ra náo nhiệt mà xem?
Bạch Huyên đưa tay lên miệng làm tư thế "suỵt", chỉ chỉ vào chỗ tượng Quan Đế.
Tứ Trà ngồi ngay ngắn ở giữa hương án, cái đuôi vòng quanh trước móng vuốt, hướng về phía cửa lớn, hai con mắt trừng lên như chuông đồng, làm nổi bật tượng Quan Đế gia phía sau lưng, nhìn vào cư nhiên còn cảm thấy có vài phần uy nghiêm.
Ngoài miếu gió thổi lên, lá cây xào xạc rung động, hơi nóng cùng mùi hương dây cùng nhau xông vào miếu Quan Đế, hương đây nhàn nhạt lượn lờ trên không trung, hình thành một chuỗi chữ lại một chuỗi chữ.
[Quan Đế gia hiển linh, phù hộ ta cưới một thê tử giỏi làm việc]
[Quan đế gia phù hộ ta phát tài]
[phù hộ ta gả cho một lang quân tốt]
[Ban phước cho ta sinh một đứa con trai]
[Phù hộ gia đình ta bình an]
[Phù hộ mẫu thân ta được sớm bình phục]
[Phù hộ ta được làm quan lớn]
Số lượng chữ rất nhiều, ít nhất cũng có mấy trăm điều, dày đặc chi chít khắp miếu Quan Đế, có chữ trong suốt, có chữ đục ngầu nhìn không rõ, có chữ mơ hồ phiếm đen, có chữ chỉ tạo thành trong nháy mắt liền biến mất.
Thập Diệp: "Đây là? "
"Là nguyện vọng của dân chúng trong trấn cầu khẩn lên Quan Đế gia." Bạch Huyên chống má nói: "Cư nhiên chạy đến chỗ lão Quan cầu con cái? Cái này cũng đâu phải do hắn quản, như thế nào còn có cầu làm quan cầu có lão bà? Phúc Lộc Thọ và Nguyệt lão nếu mà nghe được phỏng chừng mũi cũng tức đến lệch luôn ấy chứ.
"
Thập Diệp: "Có lẽ là bọn họ cảm thấy hương hỏa nơi này linh nghiệm, cho nên mới cầu nhiều hơn một chút.
"
"Thôi đi, không nói đến các bộ phận thiên đình có trách nhiệm khác nhau, mấy lời cầu nguyện này dù có thể đưa đến miếu Thành Hoàng hay không thì cũng không nhất định sẽ được toại nguyện đâu." Bạch Huyên chỉ vào mấy chuỗi chữ viết hư không: "Mấy chữ cầu nguyện không ổn định kia rõ ràng là tâm không thành kính, mấy cái cầu nguyện màu xám kia rõ ràng là người cầu nguyệnkhông đủ giá trị công đức..."
Tứ Trà dựng đuôi lên trên không trung, bắt đầu chỉ chỉ chỉ trỏ, giống như lời Bạch Huyên nói, chữ viết không rõ ràng không ổn định đều bị trừ ra, cuối cùng chỉ chọn một ít lời cầu nguyện có chữ viết sáng và ổn định, dùng đuôi cuốn lên đưa vào trong tượng Quan Đế.
Bạch Huyên: "Đây là vòng sàng lọc thứ nhất, lời cầu nguyện này sẽ được đưa đến Thành Hoàng thuộc, sau đó tiến hành vòng sàng lọc thứ hai, sau đó lại phân phát cho các bộ phận thiên đình để tiến hành vòng sàng lọc thứ ba, ba vòng đều qua mới thì có thể cầu nguyện thành công."
Thập Diệp có chút kinh ngạc: "Phức tạp như vậy? "
"Đó là đương nhiên, người bình thường cầu nguyện muốn được thiên đình nghe thấu rất khó, nói là có tam thẩm lục tra cũng không quá đáng, theo như ta nói, thay vì phí công phu kia cầu thần bái Phật, còn không bằng dựa vào chính mình." Bạch Huyên nhún vai: "Trừ phi là hồn thể có giá trị công đức cao, xác suất cầu nguyện thành công mới có thể cao hơn một chút.
"
Thập Diệp lần nữa nghe được từ "giá trị công đức", hắn không khỏi có chút tò mò: "Giá trị công đức được tính như thế nào?"
Bạch Huyên thoáng cái nghẹn lại, xoay đầu ngón tay tính toán nửa ngày: "Ách...!Thuật toán tương đối phức tạp..."
Thập Diệp: "...!Ngươi không biết tính, có phải không? "
"Khụ, tóm lại, chỉ cần nhớ kỹ một câu, không thấy việc thiện nhỏ mà không làm, không thấy việc ác nhỏ mà làm."
Trong lúc nói chuyện, những lời cầu nguyện đầy ắp đã được xử lý xong, Tứ Trà thở phào nhẹ nhõm, li3m li3m móng vuốt bắt đầu rửa mặt.
"Đây là náo nhiệt mà ngươi nói sao?" Thập Diệp hỏi.
"Đây chỉ là mới bắt đầu thôi." Bạch Huyên từ trong tay áo lấy ra một gói hạt dưa, hiển nhiên lại là lấy từ chỗ đồ cúng: "Sau nửa đêm mới đến phần đặc sắc.
"
Tứ Trà rửa mặt xong, vuốt vuốt lông xong, ngẩng đầu ưỡn nguc đứng lên, cái đuôi dựng thẳng lên cao, đôi mắt rạng rỡ toả sáng, tựa như sắp lâm đại địch.
Bên ngoài miếu Quan Đế gió càng lúc càng lớn, bóng cây khổng lồ chiếu lên mặt đất, có hơi lắc lư.
Bóng đen phát ra thanh âm sột sột soạt soạt, tựa như có rất nhiều con trùng nhỏ đang nhúc nhích, một bóng dáng trồi lên khỏi mặt đất, bên trong lộ ra một bàn tay rất rộng, móng tay vừa ngắn vừa đen, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, có chỗ còn thiếu đi mấy khối da, lộ ra đám thịt thối màu đen.
Bàn tay kia chống mặt đất, hướng lên phía trên kéo ra một người, người đó mặc áo giáp màu đen, đeo đao rộng màu đen, vỏ đao đã sớm bị rớt xuống, lưỡi đao cuộn tròn, dính đầy thịt vụn đen xì.
Áo giáp phát ra thanh âm răng rắc rồi chậm rãi đứng thẳng dậy, đợi cho toàn bộ thân thể thoát ly khỏi cái bóng trên mặt đất, Thập Diệp mới thấy rõ: "Người" này, không có đầu.
Tiểu kịch trường:
Thập Diệp: Đột nhiên muốn nuôi một bé mều đáng yêu
Cỏ tinh: chít chít, làm thế mà coi được à?