Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta FULL


Thập Diệp "lấy đức phục người" lúc này đã là nộ hỏa công tâm, nếu như miệng lưỡi sắc bén, chỉ sợ rằng đã chỉ vào ót Tố Liêm từ tổ tiên tám đời mắng thẳng đến ba mươi sau đời sau của hắn luôn rồi, thế nhưng vì ăn nói vụng về lại nghèo từ ngữ, nghẹn một lúc lâu, chỉ có thể nhớ tới được một câu Bạch Huyên ngày ngày treo ở bên miệng, mới bất giác thốt ra.
  [Thả cái rắm chó má nhà người! ]
  Nói chớ, lời này nghe thì th0 tục, nhưng nói ra nghe cũng đã thật.
  Nhất là nhìn thấy biểu cảm trợn mắt há mồm của Tố Liêm, lại càng sảng khoái hơn.
  "Thập Diệp đạo hữu, ngươi vừa rồi...!nói cái gì?" Tố Liêm ngạc nhiên nói.
  Thập Diệp "ăn nói vụng về" lười cùng hắn nói nhảm, trở tay lại lấy ra bảy lá bùa, dài nửa tấc động một tấc, bùa giấy giống như chim sổ lồng bay đến bên cạnh phụ nhân vây lại thành một vòng tròn, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới ánh mặt trời trông vô cùng hoa lệ.
  "Oa...!" dân chúng vây xem bất giác phát ra âm thanh thán phục.
  Thập Diệp đã cố ý áp chế tính công kích của bùa chú kia rồi, một là sợ dọa đến phụ nhân kia, hai là vì dân chúng vây xem quá đông, nếu gây nên rối loạn mà giẫm đạp lên nhau thì hậu quá không hay cho lắm.
  Biểu cảm phụ nhân kia có chút ngây ngô, đưa ngón tay ra chạm vào lá bùa giấy màu vàng, sau đó đột nhiên thét chói tai một tiếng rồi lại rụt trở về, đầu ngón tay bị bỏng xuất hiện một bọc máu.
  Sắc mặt Tố Liêm tối sầm lại: "Thập Diệp đạo trưởng, ngươi đang làm gì vậy?"
  Sáu gã đạo sĩ phía sau hắn vây quanh, phất tr4n trong tay nổ tung, giống như những cái đuôi chó xù lên.
  Sắc mặt Phương thần y khẽ biến, lặng lẽ lui ra vài bước.
  Thập Diệp ngay cả ánh mắt cũng lười cho bọn họ, chăm chú hướng trên không vẽ Tinh Lọc chú, chú văn màu kim tuyến vặn vẹo, xuyên qua Huyền Quang chú, phảng phất như dệt một tầng bình phong bằng kim quang, rực rỡ chói mắt.
  Cảnh tượng như thế này, dân chúng vây xem cảm thấy chỉ có thể là thần tích của tiên nhân, không khỏi kích động hưng phấn vạn phần, nhưng Tố Liêm lại nhìn ra môn đạo, Thập Diệp đạo trưởng này đang lấy Huyền Quang chú cùng Tinh Lọc chú làm cơ sở vẽ trận, trước tiên lấy Huyền Quang chú làm bảo hộ bên ngoài, sau đó lấy Tinh Lọc chú len vào trong, bên ngoài có thể bảo vệ, bên trong tịnh hoá, chính là phương pháp tổ hợp chú văn tuyệt vời có một không hai, nhìn như vô cùng bình thường kỳ thực rất công phu, đột phá chín chín tám mốt "Phương Thuật Thức Thuật" truyền thống, quả chính là kỹ thuật thần kỳ, chưa từng nghe đến.
  Tố Liêm đương nhiên không biết, Thập Diệp từ lần trước nghịch chuyển Phong | Lưu trận làm thành trận pháp Phù Hộ, thì nhận thức đối với trận pháp đã tăng lên một cảnh giới mới, Phong | Lưu Trận như một cái chìa khóa giúp hắn mở mang được rất nhiều điều mới lạ, đối với trận pháp không cần phải câu nệ "Phương Thuật Thức Kỹ", mà phải rộng rãi cùng tùy ý, dần dần có ý cảnh "Huyền Phong Thiên Bàn Thượng, Tinh Dã Liên Minh Lưu".
  Kỳ thật Thập Diệp cũng âm thầm cảm tấy may mắn, may mà Bạch Huyên xem không hiểu, nếu không nhất định sẽ trêu chọc rằng hắn cũng trở nên "Phong | Lưu" rồi.
  Chú văn của Thập Diệp tùy ý chuyển động, chỉ trong vài hơi thở trận pháp mới đã hình thành, lui về phía sau ba bước.
  "Sư huynh, tên đạo sĩ lai lịch bất minh này đang làm gì vậy?" Một đạo sĩ hỏi: "Sao đệ nhìn thế nào cũng không hiểu nổi?"
  Tố Liêm híp mắt: "Người này không thể khinh thường, khó trách quán chủ nhất định
kêu chúng ta mời hắn trở về cho bằng được, quả nhiên là một nhân vật lợi hại."
  "Chẳng lẽ hắn còn có thể phá chú pháp của quán chủ sao?"
  "Đó tất nhiên là không thể...!"
  Lời còn chưa dứt, sắc mặt Tố Liêm đột nhiên đại biến, Huyền Quang chú quanh người phụ nhân nhanh chóng xoay tròn, cùng ánh sáng xanh biếc của Tinh Lọc chú dung hợp lại thành một dưới ánh mặt trời chiếu rọi tạo thành chùm ánh sáng màu đỏ, Thập Diệp nhẹ nhàng vung ra một bùa trị lở loét trên đỉnh đầu phụ nhân, thoáng chốc tất cả bùa chú tản ra kim quang, bao trùm phụ nhân trong đó.
  Thân thể phụ nhân không không chế được mà run rẩy kịch liệt, trên gương mặt trơn bóng một lần nữa hiện ra nhưng vết loét đỏ to bằng hạt đậu, so với trước càng nhiều, càng dày đặc hơn, nước mủ màu vàng chảy ra, còn mang theo sương mù màu đen.
  "Nãi nãi của ta ơi! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?!"
  "Thật đáng sợ!"

  "Thối quá!"
  Dân chúng hoảng sợ đến biến sắc, che miệng bịt mũi đồng loạt lui về phía sau.
  Sắc mặt đồng thời đại biến còn có đám đạo sĩ tân Thất Tinh Quán.
  "Sư huynh, làm sao bây giờ?!"
  Ánh mắt Tố Liêm chợt lóe, kiếm gỗ đào trong tay hóa thành một đạo hàn quang đâm về phía sau lưng Thập Diệp.

Thập Diệp toàn bộ lực chú ý tựa hồ đều đặt ở trên trận pháp, cho nên không hề phát giác, sau lưng hắn hoàn toàn không có phòng bị gì.
  Sự việc xảy đến rất nhanh, đột nhiên một bàn tay thò ra giữa không trung, bắt lấy kiếm gỗ đào răng rắc gập lại, kiếm bị gãy, khuôn mặt tuấn tú cười tủm tỉm thò ra, bên má còn treo hai đồng điếu đáng yêu.
  "Như thế nào, bị Thập Hoa nhà ta vạch tr4n nên thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu đó hả?"
  Tố Liêm tiện tay ném kiếm gỗ đào đi, liếc mắt nhìn người phụ nhân kia một cái, vết loét đỏ trên mặt phụ nhân trong ánh sáng rực rỡ đang nhanh chóng khô lại, nước mủ đều hóa thành hắc khí, bị chú trị lở loét hấp phụ vào bên trong, dần dần ngưng tụ thành một khối khí cầu màu đen, to cỡ cái bánh bao.

Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, bả vai lại run lên, bảo kiếm trừ tà sau lưng phá vỏ mà ra.
  "Bày trận!"
  Chợt nghe thấy mấy tiếng rắc rắc, sáu đạo sĩ còn lại cũng rút ra bảo kiếm sau lưng ra, bảy người bước chân theo hình bát quái chuyển hình đổi vị trí, hùng hổ đem Thập Diệp, Bạch Huyên cùng phụ nhân kia vây ở chính giữa.
  Dân chúng xem náo nhiệt vừa nhìn thấy điều này liền sợ chết khiếp, lập tức ôm đầu che má chạy biến đi, mấy tiểu đạo đồng của Thất Tinh Quán trốn vào trong ngõ nhỏ, Phương thần y quay người trèo vào cửa sổ Tế Thế Đường đóng sầm cửa lớn, thân thủ kia phải gọi là vô cùng nhanh nhẹn.
  Chỉ có Bạch Trạc không tránh không né, còn nhãn nhã đi đến bên cạnh bàn lôi đài của Thất Tinh Quán ngồi xuống, vểnh chân chọn chọn điểm tâm, sau đó lại vạn phần ghét bỏ vứt đi, chống má xem náo nhiệt.
  Bạch Trạc: "Nào, để ta xem xem những ngày này bản lĩnh của ngươi có tiến bộ chút nào không?"
  Ước chừng là có được sự cổ vũ Diêm La điện hạ, Bạch Huyên càng lúc càng thêm lạnh lẽo, run rẩy chân, nhướng mày, méo miệng, thiếu chút nữa không cắm lông gà lên đầu làm lệnh tiễn luôn rồi.
  Thập Diệp ghé mắt nhìn Bạch Huyên, bất đắc dĩ lắc đầu, đầu ngón tay câu ra chú văn giống như tơ vàng tiếp tục thêm vào trận pháp, tốc độ xoay tròn của bùa chú bình chướng nhanh cơ hồ như muốn bay lên, hắc khí trong mụn mủ vặn vẹo thành hình hoa gai đọng lại trên chú trị lở loét, sau đó biến thành khối khí cầu màu đen cỡ quả bóng.
  Quả nhiên!
  Vết loét đỏ của người phụ nữ này căn bản không phải là bệnh bình thường, mà là oán khí mạnh mẽ nhập vào cơ thể kích hóa mà thành, chu sa Tố Liêm vừa mới dùng để viết chú văn có gì đó không đúng, Thất Diệu Kiếm ý còn sót lại có thể cảm giác được khí tức của oán tinh, hơn nữa chú trị lở loét của bọn họ chỉ sao chép lại bề ngoài, không chép được tinh túy bên trong, chỉ có thể đem oán khí áp chế ở trong cơ thể phụ nhân, ngoài mặt nhìn giống như khỏi hẳn, kỳ thực là ở trong thân thể chôn một gói thuốc nổ hẹn giờ, không biết lúc nào oán khí sẽ bạo thể mà ra, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
  Nếu nói Tố Liêm bọn họ không biết nguyên nhân bệnh của người phụ nữ này thì không nói làm gì, nhưng phản ứng của bọn họ lúc này rõ ràng chính là trong lòng có quỷ.
  "Bạch Huyên!" Thập Diệp lấy ra một tờ bùa trị lở loét.
  "Nhận được rồi!" Hai ngón tay Bạch Huyên kẹp lấy bùa chú, vai trái Cỏ tinh đang ngồi xổm, vai phải là Dạ Du thần đang nằm, kiêu căng gầm lên: "Các ngươi nhìn cho rõ đây, đây mới là chú trị lở loét chân chính, nhìn ánh sáng vàng óng ánh này đi, chú văn như nước chảy mây trôi này đi, sao có thể đem ra so sánh với đồ giả của các ngươi được? Mấy cái bùa chú nát của các ngươi, chẳng những không thể cứu người, còn làm hại người, nếu tiếp tục dùng, chỉ sợ sẽ gặp phải báo ứng!"
  "Nói hươu nói vượn, các ngươi rõ ràng là hóa ra thân thể yêu tà, muốn hại tính mạng phụ nhân này! Đệ tử Thất Tinh Quán, nhanh theo ta hàng yêu phục ma, vì chúng sinh thiên hạ trừ hại!" Tố Liêm hét lớn.
  Sáu đạo sĩ: "Tuân mệnh sư huynh!"
  Bạch Huyên liếc mắt nhìn bọn họ: "À? Ý là ai thắng thì tùy ý định đoạt phải không, được, lại đây!"

  Tố Liêm hét dài một tiếng, tay cầm kiếm bay lên trời, cùng sáu người phía sau xông lới, kiếm quang lượn lờ như điện, sát ý lạnh thấu xương xé nát không không, từ sáu phía trên dưới trái phải trên dưới bổ về phía Bạch Huyên, Bạch Huyên trợn mắt khinh thường, mũi chân đạp đất bay lên, bạch y như mây bạc hệt tàn ảnh đi qua lại trong những khe hở của kiếm quang, chính là tư thế "Đi giữa trăm hoa, nhưng không dính một chiếc lá."
  Tố Liêm đằng không xoay người đâm xuống, tay trái vẽ bùa dán lên bảo kiếm trừ tà, kiếm quang hóa thành hơn mười đạo hàn quang, đây là Thất Tinh kiếm trận cất giấu sát chiêu âm hiểm, trong hơn mười đạo kiếm quang chỉ có một đạo là thật, còn lại đều là quang ảnh che mắt, cho dù là cao thủ lợi hại hơn nữa cũng không cách nào phân biệt được thật giả.
  "Cũng có chút bản lĩnh đó." Bạch Huyên cười nói, từ đầu vai nắm lấy Dạ Du thần giơ cao lên trên đỉnh đầu, xem ra đúng là tính toán dùng Dạ Du Thần làm lá chắn.
  Tố Liêm làm sao có thể nhìn thấy dáng người vĩ đại của Dạ Du Thần đại nhân, còn tưởng rằng Bạch Huyên không chống cự nữa mà muốn đi chết, nhất thời mừng rỡ, lại rút ra một tấm bùa chú dán vào thân kiếm, tăng thêm hai mươi đạo kiếm ảnh, thầm nghĩ phải khiến cái cái tên ẻo lả này chọc thành cái rổ.
  Ai ngờ đúng lúc này, một cỗ kình phong đột nhiên vọt lên, thân kiếm Tố Liêm nặng nề run lên, cũng không biết đụng phải thứ gì.

Ngay sau đó, hai tấm bùa chú hắn dán trên thân kiếm lại nhanh chóng bị tổn hại, vỡ vụn, rồi biến mất, tựa như bị thứ gì đó không nhìn thấy một ngụm ăn hết mất.
  Tố Liêm nhìn không thấy, nhưng Bạch Trạc thì thấy rõ ràng, Dạ Du Thần ăn bùa chú tựa hồ rất không hợp khẩu vị, cư nhiên lại nôn ọe ra, làm cho Bạch Trạc dở khóc dở cười, không nghĩ tới mấy ngày không gặp, cái thứ nhỏ này cư nhiên lại bắt đầu kén ăn.
  Pháp chú bị ăn, chướng nhãn pháp kiếm ảnh trong nháy mắt bị tán loạn, Tố Liêm kinh hãi, muốn rút kiếm dùng chiêu thức cũ, thì thân thể đột nhiên rơi thẳng tắp rơi xuống đất, Bạch Huyên cười hắc hắc, giơ ngón trỏ kẹp lấy thân kiếm nhẹ nhàng bẻ một cái, bảo kiếm trắng tinh sạch sẽ gọn gàng cắt thành hai đoạn, Bạch Huyên trở tay đánh một quyền.
   Trước mắt bỗng trở nên tối đen, Tố Liêm bị đánh bay ra ngoài, trước mắt còn bay qua hai cái răng hàm sau dính máu.

Nhưng hắn không biết là của ai, cho đến khi hắn rơi xuống đất, mới phát hiện đó là răng của mình.
  "Sư huynh!" Sáu gã sư đệ giận dữ, cầm kiếm xông lên, không có kiếm trận hỗ trợ, công kích của bọn họ lại càng không chịu nổi được một kích, một tay Bạch Huyên chắp sau lưng, nhàn nhã đi dạo trong kiếm quang, tay kia trước sau, trái phải phải tùy tiện kẹp vài cái, bảo kiếm tự hào của Thất Tinh quán bị gãy thành mấy đoạn, còn tệ hơn nồi niêu xoong chảo, không chịu nổi một kích.
  Cỏ tinh nhân cơ hội hóa thân thành hình chiếc cung, cũng là trước sau, trái phải phải điên cuồng đấm một vòng, đám đạo sĩ Thất Tinh Quán đương nhiên cũng không thể nhìn thấy thân thủ xinh đẹp của Cỏ tinh đại nhân, chỉ cảm thấy bị cự quyền vô hình khủng b0 liên hoàn công kích vào mặt vào mũi, đợi đến khi phục hồi tinh thần thì đã cùng Tố Liêm nằm một chỗ, mỗi người đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, nhìn thế nào cũng giống như một đống đầu heo đổ đầy nước.
  Bạch Huyên đánh xong, còn vẽ rắn thêm chân bày ra tư thế Bạch Hạc hạ cánh, hoàn mỹ kết thúc.
  "Tỷ, thế nào?"
  Bạch Trạc lắc đầu: "Chẳng ra làm sao."
  Bạch Huyên: "Tỷ, tỷ đây là không hiểu rồi, chiêu này của ta gọi là chém hoa loạn xạ hòng che mắt người, sâu trong mây trắng có người nhà, là chiêu thức phong nhã nhất."
  Nói xong, lại liếc Thập Diệp một cái bày ra dáng vẻ đắc ý.
  Bạch Trạc: "..."
  Học hành không ra gì thì thôi đi, còn cứ thích ra vẻ ta đây là quỷ có văn hóa, cũng không ngại mất mặt.
  Thập Diệp lại gật gật đầu, nói: "Rất tốt."
  Bạch Trạc: "..."
(Diêm La đại nhân từng nghe câu, người tình trong mắt hóa Tây Thi chưa, vợ người ta, tốt xấu thì cũng là rất tốt cả, FA thì hiểu sao được)
  Nàng hiện tại sâu sắc hoài nghi Tịnh Mục của tiểu đạo trưởng này chỉ là để trang trí mà thôi.
  Chưa từng nghĩ đến Thập Diệp lại móc ra một tờ bùa chú lắc lắc, hai con mắt hạt đậu của Dạ Du thần đậu sáng lên, nhảy nhót tiến lên ngậm bùa chú nuốt xuống, ợ một cái thật dài.


Cỏ Tinh nhìn thấy Dạ Du Thần ăn đến cao hứng cũng vui theo, nhảy tới nhảy lui trên vai Thập Diệp.
  Thập Diệp sờ sờ hai cục lông: "Làm rất tốt."
  Bạch Huyên nhất thời xù lông: "Thì ra ngươi là khen hai đứa bọn chúng!"
  Thập Diệp: "Nếu không thì sao? "
  "......"
(Được rồi, em hiểu lầm rồi)
  Bạch Trạc: "Phụt! "
  Nàng bây giờ lại cảm thấy tiểu đạo trưởng này kỳ thật cũng rất hợp khẩu vị của mình.
  Oán khí trên đỉnh đầu phụ nhân càng ngưng tụ càng lớn, bây giờ đã lớn bằng chậu rửa mặt rồi, nhưng bởi vì tác dụng của chú trận không ngừng phân hóa, tinh lọc, kết cấu oán khí cũng không dày đặc, ngược lại có chút mỏng manh.
  Vết loét đỏ đã khô lại toàn bộ, chỉ còn lại những đốm tròn màu xám, thân thể phụ nhân lảo đảo, mí mắt chậm rãi khép lại, sau đó lại đột ngột mở ra, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, rồi chậm rãi nhắm lại.
  Một tia oán khí cuối cùng từ trong vết loét đỏ bay ra, Thập Diệp thấy đã đến lúc rút chú văn ra, bạch quang chợt lóe, bùa chú vỡ vụn, giống như như thoáng qua rơi khắp bốn phía.
  Thân hình phụ nhân mềm nhũn ngã xuống, Thập Diệp đang muốn lên đỡ, thì Bạch Huyên còn nhanh nhẹn hơn lên trước đỡ lấy phụ nhân, đem nàng đặt nằm yên trên mặt đất.
  Thập Diệp thở phào nhẹ nhõm, có chút bực bội nhìn oán khí trên không trung, hiện tại bị chú trị lở loét dẫn dắt, duy trì trạng thái nửa ngưng tụ không tản ra, nhưng lại không biết có thể duy trì bao lâu, đợi chú lực tiêu hao hết, nhất định sẽ ngưng tụ thành Túy.
  So với oán khí, thì Túy còn khó đối phó hơn nhiều.
  Thập Diệp nhìn Bạch Huyên, mặt Bạch Huyên có chút khổ sở.
  "Bổng Lộc tháng này của ta đã dùng hết rồi."
  "Ừm khụ..."Bạch Trạc chậm rãi đi tới nói: "Ta có thể tiếp tế ngươi một ít nè, chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện."
  Bạch Huyên vô cùng cảnh giác: "Muốn làm gì?! "
  "Đối với ngươi mà nói, bất quá chỉ là một cái nhấc tay."
  "Ngươi muốn gài bẫy ta!"
  "Cho ngươi mượn bốn trăm hộc pháp lực, không lấy lời."
  "Lên núi đao xuống biển lửa quyết không từ chối!"
  Thập Diệp: "..."
  Bạch Huyên thống khoái đem mình bán lấy bốn trăm hộc pháp lực, ngay lập tức trở nên đắc ý, liên tục triệu ba đạo Lôi chú, oán khí ở trong sấm sét hóa thành hư ảo, tiện thể đánh gãy luôn xương đầu gối của đám đạo sĩ Thất Tinh Quán.
  Đám người Tố Liêm quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, lúc này cho dù mắt họ không đủ dùng, bọn họ cũng nhìn ra mấy vị trước mắt này tuyệt không phải phàm nhân, làm sao còn dám làm càn nữa.
  "Không biết là thượng tiên phương nào hạ phàm, chúng ta mắt thịt phàm thai, đụng vào tiên nhân, thật là tội đáng chết vạn lần!"
  "Niệm trời cao có đức hiếu sinh, kính xin thượng tiên giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng!"
  "Thượng tiên tha mạng a!"
  Bạch Huyên nhìn về phía Thập Diệp: "Ngươi nói xem?"
  Thập Diệp: "Trở về báo với quán chủ nhà ngươi, Thập Diệp ba ngày sau sẽ tới cửa bái phỏng!"

  Bạch Huyên nhìn Thập Diệp: "Cút đi!"
  Thất Tinh Quán đứng dậy chạy biến, dân chúng từ chỗ nấp chạy ra, đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu.
  "Tiên nhân đạo trưởng tha mạng!"
  "Đại tiên tha mạng!"
  "Đạo trưởng tha mạng!"
  Thập Diệp thấy không đành lòng, mấy lần mời dân chúng đứng dậy, nhưng căn bản không có ai nghe lời hắn, chỉ một mực quỳ lạy, cuối cùng vẫn là Bạch Huyên rống to một tiếng, khiến tất cả mọi người sợ tới mức nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn Bạch Huyên cùng Thập Diệp vẫn sáng như gương.
  "Không biết có người nhận ra vị thí chủ này không?" Thập Diệp chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất hỏi.
  Đại đa số dân chúng đều lắc đầu, có mấy người nói nhìn hơi quen mắt, nhưng nhìn kỹ lại thì đều nói là không quen biết, nói qua nói lại nữa ngày, rốt cục có một người bán kẹo hồ lô nhận ra.
  "Hình như là nương tử nhà họ Vương ở Bắc thành." Người bán hàng kẹp hồ lô nói: "Lúc trước ta đi bắc thành bán kẹo hồ lô từng gặp qua, trong nhà có một lão nương hơn tám mươi tuổi, răng cũng không còn nhưng rất thích ăn kẹo hồ lô, bất quá nghe nói tháng trước, lão nương bị bệnh, nàng dốc hết gia sản đến Thất Tinh Quán cầu bùa, cho nên cũng không đến mua kẹo hồ lô nữa."
  "Vừa nói như vậy hình như có chút ấn tượng, nương tử nhà họ Vương là quả phụ, ở cùng lão nương, không con không cái, nhà lại nghèo, đúng là mệnh khổ mà."
  "Vì sao lại sinh ra lở loét ác ôn như vậy?"
  "Đại tiên đạo trưởng, sao nàng còn chưa tỉnh nữa thế?"
  "Có phải là không cứu được nữa không?"
  Thập Diệp dò xét mạch môn của nương tử nhà họ Vương, mạch tượng vô cùng suy yếu, hẳn là sau khi oán khí xâm nhập đã bị tổn thương đến khí mạch và ngũ tạng, bùa chú của hắn tuy rằng có thể nhổ bỏ oán khí, nhưng nếu để chữa trị, e là phải dùng đến chú chữa trị của Bạch Huyên mới lập tức có hiệu quả.
  Nhưng Bạch Huyên lại âm thầm lắc đầu với hắn, miệng nói:
  [Có quy định, chú chữa bệnh không được dùng cho cho nhân loại]
  Thập Diệp: "..."
  Hắn còn nhớ Bạch Huyên ở trên người hắn dùng không ít hơn một lần đâu.
  "Khụ, tiên nhân chúng ta sớm đã siêu thoát thế tục, không tiện nhúng tay vào sinh tử của người phàm quá nhiều, vẫn là dùng biện pháp của nhân giới để cứu nàng đi." Bạch Huyên nói.
  "Đúng vậy, nơi này không phải vừa vặn có một thần y sao, kéo ra coi chơi đi." Bạch Trạc nhìn Tế Thế Đường nói.
  Mọi người biểu cảm đều có chút rối rắm, dù sao vị Phương thần y này vừa mới rồi đây định ném Tế Thế Đường đầu nhập vào Thất Tinh Quán để học Đạo.
  Thập Diệp tiến lên, gõ gõ cửa lớn Tế Thế Đường.
  Không có âm thanh phát ra bên trong cửa.
  Bạch Huyên trực tiếp đập cửa, rắc rắc vài cái liền đem cửa lớn đập vỡ vụn.
  Cánh cửa cạch mở ra từ bên trong, mặt Phương thần y lộ ra, Thập Diệp cùng Bạch Huyên lộ vẻ kinh hãi, đồng thời lui về phía sau nửa bước.
  Phương thần y không phải tự nguyện đi ra, mà là có người bóp cổ lôi hắn ra.
  Ngón tay bóp cổ phương thần y mảnh khảnh trắng nõn, móng tay nhỏ xinh tinh xảo cắm sâu vào da thịt, trong kẽ ngón tay chảy ra máu nhuộm đỏ cổ áo Phương thần y.
  Đồng tử phương thần y lồi ra, há miệng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu cực kỳ thống khổ, cơ hồ muốn tắt thở đến nơi.
  Người xuống tay tàn nhẫn này biểu cảm bình tĩnh không chút gợn sóng, mi dài đen nhánh như lông quạ, da như phù dung sắc, là một mỹ nhân hiếm thấy trên đời.
  Bạch Trạc kéo Bạch Huyên ra, trầm giọng nói: "Chung Tinh, ngươi đang làm gì vậy?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận