Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta FULL


Lư hương hơi chấn động, tro hương như bão táp xoáy lên giữa không trung, dần dần hình thành một bóng người, là một nam nhân mặc trường sam, thân hình gầy gò.
  Bạch Trạc "chậc" một tiếng.
  Bạch Huyên: "Quỷ y Đỗ Bính..."
  Chung Tinh sờ bên hông rút ra thanh nhuyễn kiếm, mũi chân điểm một cái giết qua, mọi sự xảy đến vô cùng nhanh, một cánh tay đưa ngang ra trước mặt hắn, hung hăng nắm chặt lấy lưỡi kiếm.
  Đó là Thập Diệp.
  "Thập Hoa!" Bạch Huyên vội vàng xông tới muốn kéo tay Thập Diệp ra.
  Nhưng cánh tay Thập Diệp không chịu nhúc nhích, chắn ngang trước người Đỗ Bính, nhẹ giọng nói: "Chung cô nương, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ."
  Chung Tinh ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn Thập Diệp một cái, lạnh lùng nói: "Thập Diệp đạo trưởng, chớ xen vào việc của người khác."
  Bạch Huyên: "Thập Hoa ngươi mau buông tay! Thanh kiếm này sẽ đâm vào hồn phách của ngươi mất!"
  Thập Diệp: "Chung cô nương, ta vừa nhìn thấy Hồi Tố của Đỗ Bính."
  Chung Tinh: "Vậy thì sao?"
  Thập Diệp: "Đỗ Bính năm đó làm như vậy...!là có ẩn tình khác."
  Đồng tử Chung Tinh hơi co giật, cuối cùng cũng cho Thập Diệp một ánh mắt: "Ngươi nói chuyện ta mang Yểm thai? Hay là nói ta bởi vì hận ý sinh ra tâm ma?"
  Thập Diệp kinh hãi: "Thì ra ngươi đã biết?!"
  "Ta đương nhiên biết." Ánh mắt Chung Tinh lại quay về trên người Đỗ Bính, nhẹ nhàng mím môi.
  Hương tro tụ lại thành hình người càng ngày càng rõ ràng, mặt mày miệng mũi cực kỳ sống động, cùng Đỗ Bính trong Hồi Tố cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ là biểu cảm tựa hồ có chút thống khổ, hai mắt nhắm chặt, mày hơi nhíu, miệng khẽ động, nhưng không biết đang nói cái gì.
  "Nếu đã biết..." Thập Diệp lúc này thật sự hận mình không có được một nửa tài ăn nói của Bạch Huyên, qu4y tay lại lấy ra một chuỗi huyền quang chú vây Đỗ Bính ở bên trong: "Vậy vì sao ngươi còn muốn làm thế?"
  Biểu cảm Chung Tinh bình tĩnh không chút gợn sóng: "Đương nhiên là bởi vì...!hận."
  Thanh nhuyễn kiếm trong tay nàng đột nhiên hóa thành màu huỳnh quang rồi biến mất, tay Thập Diệp đột nhiên trống rỗng, Bạch Huyên vội vàng chạy đến nắm lấy tay Thập Diệp xem xét, mới phát hiện bàn tay Thập Diệp vẫn còn nguyên vẹn không bị hao tổn gì, đến cả miếng da cũng không bị trầy xước.
  Huỳnh quang ngưng tụ trong tay Chung Tinh, lần nữa hình thành kiếm quang lạnh lẽo, lần nữa xông đến muốn giết Đỗ Bính, lại bị huyền quang chú ngăn cản làm lệch đi một tấc, ngay trong nháy mắt đó, âm phong đột nhiên nổi lên.

Chiếc áo khoác đen kịt như đêm đen bao phủ cả không trung, lại một bàn khác nắm chặt lấy cổ tay Chung Tinh.
  Lần này, người ngăn cản Chung Tinh là Chung Quỳ.
  Sắc mặt Chung Tinh lần đầu tiên thay đổi, cổ tay vừa chuyển muốn mạnh mẽ thu kiếm, lại thì bị Chung Quỳ mạnh mẽ cướp lấy chuôi kiếm, kiếm kia vừa nằm vào tay Chung Quỳ, trong nháy mắt hóa đã thành huỳnh quang, Chung Quỳ triệu ra kết giới hình quả cầu đem huỳnh quang bao bọc ở bên trong.

  "Chung Tinh, muội còn muốn chấp mê bất ngộ đến lúc nào nữa?" Sắc mặt Chung Quỳ cực kỳ khó coi, khẩu khí lại rất nhu hòa, giống như sợ thanh âm hơi lớn thêm một chút nữa thôi sẽ dọa đến muội muội nhà mình.
  Đôi đồng tử đen kịt của Chung Tinh và Chung Quỳ có bảy phần giống nhau nhìn về phía Đỗ Bính, trầm giọng nói: "Huynh trưởng, đây là lựa chọn của muội."
  Chung Quỳ: "Chung Tinh, muội bị ngốc à? Hắn ta có đáng không?"
  Chung Tinh lắc đầu: "Nhân do muội trồng, đương nhiên phải do muội đến gánh chịu hậu quả."
  "Chung Tinh!"
  Đầu ngón tay Chung Tinh ngưng tụ ra thần quang rực rỡ, huỳnh quang trong kết giới của Chung Quỳ phảng phất như bị thần quang triệu hoán kịch liệt va chạm vào vách kết giới, phát ra tiếng leng keng, vách kết giới nứt ra từng khe hở như mạng nhện, huỳnh quang từ bên trong chui ra, tranh nhau hội tụ đến trên đầu ngón tay Chung Tinh, tạo thành kiếm quang lạnh thấu xương.
  Hóa ra kiếm của Chung Tinh là dùng thần quang ngưng tụ mà thành, hoàn toàn không phải là thần khí bình thường.
  Mặt Chung Quỳ trầm xuống, cổ tay run lên, lòng bàn tay hiện ra một thanh trường đao màu đen dài hơn sáu thước: "Kiếp này, có ta ở đây, muội đừng có mơ!"
  Biểu cảm của Chung Tinh không có chút biến hóa, chỉ tỏa ra thần quang lướt qua lưỡi kiếm, ánh sáng của trường kiếm càng lúc càng rực rỡ: "Huynh trưởng, đắc tội!"
  Lời còn chưa dứt, thân thể huynh muội hai người hóa thành cơn gió xông vào đánh nhau, đao quang và kiếm ảnh chói mắt như giao long hỏa phượng xé tan bóng tối.
  Bạch Trạc thở dài nặng nề: "Phiền toái rồi, hai huynh muội này mà đánh nhau, có thể đánh bảy ngày bảy đêm cũng chưa biết chừng."
  Bạch Huyên: "Hay là ta đưa hồn thể Đỗ Bính về Minh giới trước, chờ bọn họ đánh nhau xong, thì rau vàng cải lạnh mất thôi...!Thập Hoa, ngươi đang làm gì vậy?!"
  Bảy tấm huyền quang chú từ đầu ngón tay Thập Diệp bay ra, ở xung quanh thân thể Đỗ Bính hình thành tầng kết giới huyền quang hộ thể thứ hai: "Hương tro Đỗ Bính" hiện tại đã vô cùng giống với chân thân, có thể phân biệt ra mái tóc dài màu đen, khuôn mặt, lông mày, lông mi, đôi đồng tử dưới mí mắt điên cuồng lăn qua lăn lại, hẳn là sắp mở mắt ra rồi.
  Mười bốn tầng huyền quang chú điên cuồng rung động, giống như tâm trạng của Thập Diệp bây giờ.
  Những gì hắn nhìn thấy và nghe thấy trong Hồi Tố khiến hắn nghĩ rằng Chung Tinh sáu đời đuổi giết Đỗ Bính là bởi vì không biết được chân tướng, cho rằng chỉ cần nói cho Chung Tinh nguyên nhân phá thai, thì Chung Tinh có thể buông bỏ hận ý.

Nhưng vừa rồi Chung Tinh lại nói cho hắn biết, nàng cái gì cũng biết, vậy vì sao nàng còn muốn đuổi giết Đỗ Bính? Thậm chí kiếp này Đỗ Bính đã chết, chỉ còn lại một đống tro cốt cũng không chịu buông tha.
  Rốt cuộc là hận ý như thế nào?! Lại khiến cho Chung Tinh không cần phân biệt đúng sai như thế.
  Hay là nói, những gì hắn nhìn thấy trong Hồi Tố không phải là tất cả sự thật.
  Hắn đã bỏ qua điều gì?
  "Thập Hoa, ngươi đang nặn bùn người sao?" Bạch Huyên hỏi: "Tay nghề không tệ nha."
  Thập Diệp trừng mắt nhìn Bạch Huyên một cái: "Trong hồn thể Đỗ Bính có Oán Tinh!"
  Bạch Huyên: "Cái gì?!"
  Bạch Trạc khẽ nhíu mày.
  "Hồn thể Đỗ Bính ta nhìn thấy trong Hồi Tố, Oán Tinh bị giấu ở vị trí nguc trong hồn thể của hắn, giống như..." Thập Diệp cân nhắc từ ngữ: "Giống như là trái tim của hồn thể, hơn nữa màu sắc của Oán Tinh tựa hồ đã biến nhạt đi."

  Biểu cảm của Bạch Huyên cơ hồ muốn sụp đổ: "Vậy còn sửng sốt làm gì nữa, nhanh chóng đem Oán Tinh tiêu diệt đi!"
  "Không thể vọng động! Ta ở trong Hồi Tố đã thử rồi, Oán Tinh và hồn thể của Đỗ Bính đã dung hợp lại thành một thể, nếu hủy đi Oán Tinh, thì hồn thể của Đỗ Bính cũng không giữ được nữa.

Thất Diệu kiếm cũng không cách nào từ trong hồn thể của Đỗ Bính hủy bỏ Oán Tinh, ta phỏng đoán, có lẽ là tàn ý của Thất Diệu kiếm không đủ..."
  "Là ký sinh trong hồn thể." Bạch Trạc nói.
  Bạch Huyên: "Cái gì mà ngư sinh?"
  "Ngươi chỉ biết ăn thôi!" Bạch Trạc đánh vào gáy Bạch Huyên một cái: "Ký sinh trùng có biết không? Loại chui vào bụng ngươi rồi hút máu ấy."
  Thập Diệp: "Lời này của Bạch Trạc điện hạ có nghĩa là gì?"
  "Hẳn là có người đem Oán Tinh gieo vào hồn thể Đỗ Bính, để cho Oán Tinh hấp thu năng lượng hồn thể của Đỗ Bính." Bạch Trạc nói: "Trước khi Đỗ Bính thành thần thì mười đời hành nghề y, sau khi vào Luân Hồi lại là hành y sáu đời, cứu người vô số, công đức vô lượng, năng lượng hồn thể tất nhiên vô cùng kinh người."
  "Vì sao phải đem Oán Tinh gieo vào hồn thể Đỗ Bính?" Bạch Huyên vò tóc: "Cái này là do ai làm, không phải là có bệnh sao?"
  "Tiểu đạo trưởng, ngươi vừa mới nói màu sắc của Oán Tinh đã xảy ra biến hóa, có thể hình dung cụ thể một chút không?" Bạch Trạc hỏi.
  Thập Diệp: "Xung quanh toàn màu trắng, ở giữa có màu đỏ nhạt, giống như bị thứ gì đó rửa sạch màu sắc."
  Bạch Trạc chậc chậc hai tiếng: "Là thanh tẩy."
  "Chẳng lẽ là dùng năng lượng hồn thể để tịnh hoá oán khí của Oán Tinh?" Thập Diệp kinh hãi nói.
  Bạch Trạc vuốt cằm nói: "Oán tinh vốn là do oán khí nồng đậm nhất trong thiên địa ngưng kết mà thành, năng lượng Oán Tinh vốn chính là oán khí, tịnh hoá oán khí, thì sức mạnh của Oán Tinh cũng biến mất...!cái này nói không thông, nếu hao hết tâm lực ngưng kết Oán Tinh, vì sao lại muốn đem Oán Tinh tịnh hóa khiến nó biến thành vật vô dụng?"
  Bạch Huyên: "Đây có phải là gọi là c.ởi quần đánh rắm không, rảnh rỗi quá sinh nông nổi hay gì?"
  Hình tượng Đỗ Bính càng lúc càng rõ ràng, mí mắt hơi run rẩy, mí mắt tựa như mở lại như không mở, Thập Diệp nhìn thấy Oán Tinh lúc ẩn lúc hiện trên nguc hắn, so với ánh sáng lúc trước nhìn thấy trong Hồi Tố càng thêm rõ ràng, huyết sắc cơ hồ lui đi toàn bộ, Oán Tinh hiện tại thoạt nhìn càng giống một viên bảo thạch trong suốt.
  Chờ đã, màu sắc và hình dạng này...!Thập Diệp trong lòng đột nhiên nhảy loạn, sao lại giống như đã từng nhìn thấy?
  Chung Tinh và Chung Quỳ đang đánh nhau kịch liệt, kiếm quang lượn lờ như điện chớp, kiếm phong lạnh lẽo thấu xương, Chung Quỳ rõ ràng đã áp chế sức mạnh của mình, thu tay lại, Chung Tinh lại không khách khí như vậy, mỗi một chiêu đều hùng hổ bức người.
  "Chung Tinh, nghe huynh trưởng khuyên một câu, quên hắn đi." Chung Quỳ vừa đánh vừa tận tình khuyên nhủ.
  Chung Tinh lúc này cũng không nói lời nào, mím môi, căng mặt, chiêu trước sắc bén hơn chiêu sau, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh hơn, Chung Quỳ xôi hỏng bỏng không, tốc độ càng ngày càng chậm, đột nhiên dưới chân Chung Quỳ hơi dừng một chút, xuất hiện sơ hở, Chung Tinh chọc kiếm đảo ngược mà lên, thẳng đến cổ họng Chung Quỳ, hắc đao của Chung Quỳ đột nhiên rời khỏi tay, hai ngón tay đưa lên kẹp lại, kiếm của Chung Tinh ong ong một tiếng rồi nứt ra.
  Cùng lúc đó, Đỗ Bính trong Huyền Quang chú mở mắt ra.
  "Chung Tinh..."
  Chỉ một tiếng kêu này, tất cả huyền quang chú ầm ầm nổ tung, hoả khí xung quanh nổ tung bắt đầu khởi động, Thập Diệp cơ hồ theo phản xạ có điều kiện ôm lấy Bạch Huyên, bay lên không trung xoay một vòng tránh khỏi nguy hiểm, Bạch Trạc không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, khí lưu mãnh liệt lướt qua mái tóc, qua tay áo của nàng, trong cơn gió điên cuồng vẫn vũ, sắc mặt của Diêm La điện hạ uy nghiêm như bức tượng thần.

  Chung Tinh và Chung Quỳ đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Đỗ Bính ở giữa luồng khí lưu kia.
  Đỗ Bính đã hoàn toàn khôi phục thành hình người, không phải thân thể Phương Hiên, mà là bộ dáng vốn có của Đỗ Bính, từ xa nhìn về phía Chung Tinh, ánh mắt cô độc mà thê lương, trong miệng lẩm bẩm nói: "Vì sao, kiếp này nàng không đến? Không phải nàng nói đời đời kiếp kiếp ta đều phải chết trong tay nàng sao?"
  Đốm sáng màu xám tro bay lượn quanh người hắn, đó là tro cốt không thể dung nhập vào thân thể, từng chút từng chút bám vào hồn quang, khiến hồn quang hắn trở nên sền sệt và ảm đạm.
  Ngàn vạn oán khí vô chủ du đãng trong Thất Tinh Quán quấn quanh người Đỗ Bính, ánh sáng của Oán Tinh từ sáng ngời dần biến thành tối tăm, màu trắng sáng từ ngoài vào trong dần dần nhuộm thành màu phấn hồng, màu chu sa, màu đỏ tươi, màu đỏ thẫm...
  "Không hay rồi!" Thập Diệp lướt qua, Thất Diệu Kiếm phá không bay thẳng đến chỗ Đỗ Bính, nhưng hiện tại Thất Diệu kiếm chỉ còn lại một chút kiếm ý yếu ớt, vừa chạm tới oán khí vô chủ kia liền ngâm dài ai oán một tiếng, chấn động đến mức khiến cho Thập Diệp phun ra một ngụm máu.
  Bạch Huyên theo sát đi lên nắm lấy cổ tay Thập Diệp, thần quang sáng ngời bám vào cánh tay Thập Diệp, nguc Thập Diệp hơi rung động, đảo mắt nhìn thấy quỷ mục kiên định sáng ngời của Bạch Huyên.
  Bạch Huyên: "Ngươi có mấy phần nắm chắc?"
  Thập Diệp: "Không nắm chắc."
  Bạch Huyên cười: "Rất tốt."
  Thập Diệp: "Rất tốt cái rắm!"
  Thần quang của Bạch Huyên vù một cái bao lấy người Thập Diệp, Thập Diệp nắm chặt Thất Diệu kiếm, Bạch Huyên nắm chặt tay Thập Diệp, thân thể hai người cơ hồ dán với nhau một chỗ, Thập Diệp có thể cảm nhận được mạch động Thần Quang của Bạch Huyên nhịp tim của hắn lúc này là cùng một tiết tấu, trong nháy mắt này, hắn và Bạch Huyên tâm ý tương thông...
  Trảm oán khí, trừ yêu tà!
  Thất Diệu kiếm ý đột nhiên kéo dài ra hơn một thước, hoa quang đại thịnh, hai người đồng thời vung tay lắc một cái, kiếm ý màu băng lam như điện chớp bổ đứt lớp Oán Tinh dày cộm, oán khí màu đen bị đánh tan, ở trong kiếm quang màu băng lam hóa vô hình, trở về với thiên địa.
  Nhưng Oán Tinh hồng quang trong nguc Đỗ Bính chẳng những không giảm đi, mà màu sắc ngược lại càng thêm nồng đậm, thậm chí đến thân thể cũng tản ra mùi tanh nồng nặc, tro cốt không thể dung nhập vào thân thể ngưng kết thành Túy thể nhỏ bé.
  "Sao lại như thế này?" Thập Diệp kinh hãi.
  Không phải nói Đỗ Bính có công đức giá trị hồn thể cao, có thể tinh lọc được Oán Tinh hay sao? Vì sao tả oán khí vô chủ đi rồi, mà oán khí trong Oán Tinh ngược lại càng thêm nặng nề.
  Chẳng lẽ thứ ngăn cản tịnh hóa Oán Tinh không phải là oán khí vô chủ, mà là oán khí trong thân thể Đỗ Bính sao?!
  "Thì ra là như thế." Mái tóc dài màu đen của Bạch Trạc ở trong gió biến màu thành bạc trắng, mỗi một sợi tóc đều mỏng manh trong suốt giống như thứ bảo vật rực rỡ nhất Tam Giới, thu nhỏ lại mấy vạn lần kinh lôi điện chớp quấn quanh trên đó, ấp ủ một sức mạnh hủy thiên diệt địa.
  "Tỷ tỷ! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Bạch Huyên cơ hồ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi vội vàng nhào tới, thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Bạch Trạc.
  Thập Diệp: "Bạch Trạc điện hạ đây là có ý gì?!"
  Bạch Trạc vô cùng ghét bỏ nhìn Bạch Huyên đang ôm lấy đùi mình: "Đỗ Bính sinh ra tâm ma, tâm ma và Oán Tinh dung hợp lại rồi, chỉ sợ có chút phiền toái."
  "Hắn cũng sinh tâm ma?!" Thập Diệp hoảng sợ đến biến sắc: "Vậy..."
  Bạch Trạc "bốp" tiếng rút ra một sợi tóc bạc, sợi tóc bạc ở trong tay nàng đón gió biến thành một cây roi bằng ngân quang sáng chói, cây roi chỉ hơi động đậy, liền lấy thế kinh lôi địa phách hướng về phía Đỗ Bính ném tới, nhưng có người còn nhanh hơn cả Bạch Trạc, Chung Tinh nhào đến trước người Đỗ Bính, Bạch Trạc sắc mặt khẽ biến, trở tay thu roi lại, điện quang màu bạc vừa khéo ném tới trên người Chung Quỳ đang đuổi theo, Chung Quỳ nhất thời không cẩn thận lại bị quất trúng, sấm sét chạm vào, cả người đều phóng ra điện, dưới chân hơi lảo đảo.
  Ngay trong nháy mắt đó, trường kiếm của Chung Tinh không lệch chút nào lần thứ sáu đâm vào nguc Đỗ Bính, chỉ là lúc này đây, trong nguc Đỗ Bính đã sớm không còn trái tim, mà chỉ còn lại một viên Oán Tinh đỏ thẫm.
  Mũi kiếm đặt trên Oán Tinh, phát ra tiếng xước chói tai, giống như móng tay mấy vạn ác quỷ cào lên tấm thép, lông tơ của mọi người đều dựng thẳng lên.
  Thất Diệu kiếm tựa hồ cũng bị ảnh hưởng vội lóe lêm mấy lần, kiếm quang đột nhiên sáng bừng lên rồi tản ra bốn phương tám hướng.
  Thập Diệp chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh trắng bệch, lần thứ hai rơi vào bóng tối vô biên, hắn bối rối đưa tay ra mò mẫm một vòng, bỗng nhiên, một bàn tay ai đó kéo lấy ngón tay hắn.
  Tay hơi lạnh, đầu ngón tay lạnh lẽo còn không an phận móc móc vào lòng bàn tay hắn, là tay của Bạch Huyên, Thập Diệp thở phào nhẹ nhõm, hung hăng nắm chặt tay Bạch Huyên, kêu hắn không được lộn xộn.
  Trong bóng tối truyền đến tiếng cười khẽ, nhưng tiếng cười còn chưa thành hình, thì đ hóa thành một tiếng thở dài.

  Bóng tối vô biên như nước chảy tản đi, Thập Diệp lại một lần nữa đứng trong tiểu lâu của vợ chồng Chung Tinh, chỉ là lúc này người ngoài cuộc còn có thêm Bạch Huyên, Bạch Trạc và cả Chung Quỳ.
  Trước mắt đang diễn ra một màn đẫm máu thê lương, Đỗ Bính nhào vào trong nguc Chung Tinh, kiếm của Chung Tinh xuyên qua trái tim hắn.
  Chẳng lẽ lại một lần nữa tiến vào Hồi Tố của Đỗ Bính?
  Thập Diệp nhanh chóng nhận ra là không phải.
  Lần này góc nhìn Hồi Tố khác với lần trước, không phải góc nhìn của Đỗ Bính, mà là góc nhìn ngược lại.
  Thập Diệp nhìn qua Bạch Huyên.
  Môi Bạch Huyên giật giật: "Là Hồi Tố của Chung Tinh."
  Vẫn là cảnh tượng kia, ở trong mắt Chung Tinh, lại hoàn toàn thay đổi thành một hình dáng khác.
  Nguc Đỗ Bính bị kiếm đâm chậm rãi ngồi trên mặt đất, hai mắt đỏ thẫm nhìn Chung Tinh, hỏi: "Nàng muốn thế nào mới không hận ta nữa?"
  Chung Tinh tựa hồ có chút mờ mịt, nàng nhìn nhìn máu trên tay mình, phát hiện trong thần quang quả đúng là mang theo oán khí, trước mắt cũng xuất hiện đốm đen, toàn thân nàng sợ hãi chấn động, tâm trí đột nhiên trở nên rõ ràng.
  Thập Diệp thấy rõ ràng, ngay trong nháy mắt này, oán khí trên người Chung Tinh đã bị thần quang áp chế, nhanh chóng hóa thành vô hình.
  Thế nhưng, cũng trong nháy mắt này, trong thần quang của Đỗ Bính xuất hiện hắc khí nồng đậm, những hắc khí kia theo dòng máu chảy ra từ nguc hắn ngược dòng mà lên, chui vào trong trái tim Đỗ Bính, đôi mắt đen của Đỗ Bính mất hết màu trắng, đồng tử biến thành màu lưu ly đen nhánh không chút ánh sáng."
  "Thì ra Đỗ Bính đã sinh ra tâm ma từ lúc này." Bạch Trạc nhìn Chung Quỳ: "Cư nhiên luân hồi còn chưa biến thành thần Yểm, là ngươi đã làm gì sao?"
  Mặt Chung Quỳ đen như đáy nồi: "Ta chỉ hận không thể khiến cho hắn hồn quy đại địa luôn lúc đó thôi."
  "Phải thế nào nàng mới không hận ta nữa?" Đỗ Bính hỏi lại một lần nữa, lúc này đây thanh âm của hắn mang theo tiếng vọng quỷ dị, rất giống với thanh âm của Bạch Huyên lúc kêu hồn, nhưng càng u oán, càng bi thương hơn.
  Chung Tinh nhíu mày: "Hận?"
  Con ngươi đen nhánh của Đỗ Bính lẳng lặng nhìn Chung Tinh, không nói gì, màu đen trong thần quang càng lúc càng đậm, càng lúc càng khủng b0, trái tim vỡ vụn lại lần nữa đập lên, âm thanh phát ra phảng phất như dã thú gầm lên một cách bi thương.
  Đó là tâm ma!
  Mâu quang của Chung Tinh đột nhiên trở nên ngoan độc, nàng trở tay rút bảo kiếm ra c4m vào nguc Đỗ Bính, tâm ma sắp hình thành hình vỡ nát, thân thể Đỗ Bính run lên kịch liệt, oán khí trong thần quang nhạt đi vài phần, hắn ngửa đầu, đồng tử khôi phục vài phần thần sắc, lại cố chấp hỏi lại một lần nữa.
  "Phải làm thế nào nàng mới không hận ta nữa?"
  Tay cầm chuôi kiếm của Chung Tinh hơi run rẩy, ánh mắt càng lúc càng trở nên sắc bén: "Chỉ một lần không cách nào hoàn toàn trừ bỏ tâm ma được sao?"
  "Phải làm thế nào nàng mới không hận ta nữa?"
  "Vậy thì thêm vài lần nữa!" Chung Tinh c4n răng: "Ta muốn chàng đời đời kiếp kiếp đều chết trong tay ta!"
  Gương mặt cố chấp của Đỗ Bính rốt cục lộ ra một nụ cười, chậm rãi khép mí mắt lại.
  "Được."
  Hồn quang đen trắng xen lẫn bao vây hắn bay tới cuối hoàng tuyền, thứ chờ hắn phía trước chính là lần luân hồi chuyển thế mới.
  Chung Tinh Diêu nhìn bầu trời xanh lam của Minh giới, c4n nát môi, máu đỏ của máu quyện vào cùng nước mắt của nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận