Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Đông Phương ký bạch, Tiêu Lâm cầm lấy đèn, thổi tắt ngọn nến. Y quan nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cầm hai chén dược tiến vào.

“Vương gia, thừa lúc còn nóng thỉnh cho công tử uống dược.”.

Người trên giường vẫn không hề hay biết, vẫn đang nhắm chặt mắt, chỉ có ngực hơi hơi phập phồng. Tiêu Lâm cảm thấy khác thường, vỗ nhẹ hai má Lăng Thư Minh, kêu,“Thư Minh? Thư Minh?”.

Tại sao gọi không tỉnh?

Y quan lúc này cũng đứng ở bên giường, thấy tình hình vậy vội hỏi,“Vương gia, để cho tiểu nhân xem.”.

Tiêu Lâm nhường chỗ, y quan hạ người, Lăng Thư Minh hai mắt nhắm chặt, chỉ thấy hắn thật dài phun ra một hơi, lông mi khẽ run, tựa hồ muốn mở to mắt.

Tiêu Lâm thế này mới ý thức được, nguyên lai Thư Minh hôn mê bất tỉnh, hắn canh giữ ở một bên cũng không biết, trong lúc nhất thời hận không thể tát mình hai cái.

“Vương gia, công tử thể hư, ngất đi liền có thể thanh tỉnh, cần phải châm cứu.”.

Tiêu Lâm gật đầu nói,“Cứ châm.”.

Kim khâu trát nhập huyệt vị, Thư Minh gian nan tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai mắt thế nhưng đều mơ hồ, hắn hô một tiếng, thân thể lập tức liền rơi vào cái ôm ấp ấm áp, thanh âm lo lắng của Tiêu Lâm ôn nhu truyền đến,.

“Thư Minh, đến, ta uy ngươi uống dược.”.

Hơi lạnh từ bát truyền đến môi, Thư Minh thuận theo hé miệng, một ngụm một ngụm nuốt dược màu đen, miệng hắn vốn chua sót khô càn, chỉ xem dược như nước bình thường uống xong, cũng là không khổ sở lắm. Hai chén đều uống xong, vẫn còn chút khát.

Y quan ở một bên nói,“Công tử mất máu quá nhiều, cảm thấy khát nước cũng là bình thường. Uống nước uống trà cũng không hảo, tiểu nhân lại đi phân phó nấu chút canh.”.

Là người lanh lợi a, Tiêu Lâm cười nói,“Hảo chiếu cố, ta sẽ thưởng.”.

Đợi y quan kia lui ra, Tiêu Lâm đắp chăn kĩ lưỡng rồi để Thư Minh tựa vào người hắn, chỉnh lại tóc hỗn độn bên má, hòa nhã nói,“Có chỗ nào không thoải mái?”.

Lăng Thư Minh ở trong lòng hắn, không tránh bất động, thản nhiên nói,“Thỉnh Vương gia ban thuốc.”.

“Thuốc gì?” Tiêu Lâm bật thốt lên hỏi lại, đã thấy Lăng Thư Minh lộ ra một tia cười khổ, bất đắc dĩ lòng lại chua xót, hắn bỗng dưng nghĩ đến đáp án, thật cẩn thận hỏi,“Là giải dược ức chế công lực của ngươi?”.

Lăng Thư Minh nhắm hai mắt lại, gật gật đầu.

“Này……” Tiêu Lâm khó xử, hắn vội vã tới rồi hoàn toàn quên chuyện này, cho nên bên người không có giải dược, hắn nột nột nói “Thư Minh, ta đến vội vàng, không có mang giải dược.”.

Lăng Thư Minh chính là khóe mắt nhẹ nhàng nhảy lên một chút, cái gì cũng chưa nói, tái không có phản ứng, tựa hồ lại trầm trầm ngủ.

Tiêu Lâm lại hoảng thần, nghĩ đến hắn lại ngất xỉu đi, ôm hắn lung lay hoảng hốt,  hô,“Thư Minh, Thư Minh!”.

Thư Minh vốn nhắm mắt, đang chuẩn bị ngủ, lại giống như đang ngồi trên thuyền, trời đất run chuyển, bản năng đưa tay ra, bắt được cánh tay Tiêu Lâm, quát khẽ nói,“Không cần hoảng ta.”.

Tiêu Lâm cả kinh, động cũng không dám động, cả người lâm vào tư thế không được tự nhiên, lại vẫn là vững vàng đỡ lấy Thư Minh. Thư Minh cảm thấy tốt hơn một ít, liền buông tay ra, Tiêu Lâm nhìn cái tay kia rời đi tay áo mình, liền cảm thấy một trận giật mình.

Thư Minh mơ màng trầm trầm, nằm mơ lung tung, trong chốc lát là trúng độc ở Bích tây, độc phát chạy toàn thân khổ không nói nổi, trong chốc lát là khi còn bé bị sư phó trách phạt dùng trúc đánh vào tay, còn có nghĩa phụ đã mất, Tiêu Lâm, Khâu Vinh Hạc, Hồ An bừa bãi làm nhục, thế nhưng tất cả đều ùn ùn kéo đến, giống như chặt chẽ bao vây lấy hắn, giãy không được, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu đến cực điểm. Đang lúc hắn bị nhốt trong đó, vô kế thoát ra, bỗng thanh âm từ đâu truyền đến, nói cái gì hắn nghe không rõ, nhưng sau đó dần dần sáng, hắn theo thanh âm nhìn lại, lờ mờ có hai thân ảnh một lớn một nhỏ bước ra, ước chừng là nhận thấy được ánh mắt hắn, nhất tề xoay người, vuốt cằm cười yếu ớt.Hai người này tươi cười vô cùng quen thuộc, bất đắc dĩ Thư Minh chính là nghĩ không ra này hai người đến tột cùng là người phương nào.

Tiêu Lâm cúi đầu nhìn người trong lòng, nhìn hắn biểu tình biến hóa, khi thì sầu khổ, khi thì mê hoặc, ép buộc  cuối cùng cuối cùng về bình tĩnh, tâm hắn đang treo cao cuối cùng cũng hạ xuống.

Ngươi đang mộng thấy gì? Thư Minh…… Trong mộng có thể có ta?

Hắn nhịn không được cười khổ, khóe miệng nhếch lên, khẳng định có hắn, nói không chừng chính là hung thần ác sát đại ác nhân. Thư Minh gầy rất nhiều, màu da cũng trắng nhiều, ánh mắt Tiêu Lâm chậm rãi chuyển qua cái bụng đã khôi phục bằng phẳng của hắn, lại một lần nữa vì Lân nhi đã mất đau lòng không thôi. Hộp gấm đã được hắn chuyển đi nơi khác, hắn không muốn Thư Minh thấy cảnh thương tình, chính mình cũng không dám nhìn. Hắn muồn chạm vào Thư Minh, lại sợ hắn nghĩ đến chính mình vẫn là bụng dạ khó lường, chỉ có thể tự nhẫn nại, quy củ ôm chặt người trong lòng, chỉ dùng ánh mắt một lần một lần vuốt ve người yêu.

Khi y quan mang canh đến, là đã qua một canh giờ. Đẩy cửa ra, liền thấy Cảnh vương chỉ có nửa người ngồi trên giường, cánh tay vẫn ôm chặt lấy công tử. Tư thế này phải dùng sức, cánh tay không thể cử động không cần phải nói, nửa người hắn ở mép giường khẳng định đã tê rần, hơn nữa xoay thắt lưng như vậy ……. Không mỏi sao?

Hắn vụng trộm đánh giá Cảnh vương một chút, Cảnh vương một chút cũng không thèm để ý, ngược lại dùng ánh mắt ý bảo hắn nhẹ giọng chút.

Hoàn hảo hắn dự đoán được công tử này đang ngủ, cho nên tìm một tiểu bếp lò đến để giữ ấm, vừa lúc dùng được. Hắn dùng vài tư thế diễn đạt với Cảnh vương, Tiêu Lâm gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, hắn liền lặng lẽ lui ra. Trước khi đi hắn lại nhìn thoáng qua tư thế khó chịu  không được tự nhiên của Cảnh vương, nhìn Cảnh vương ôn nhu như nước, lắc lắc đầu.

Những chuyện này, làm hảo, nhất định tiền đồ vô lượng a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui