Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Đại lễ đã định là mùa xuân, hai vị thân vương thành hôn, không thể qua loa.

Tiêu Lâm xem xong văn thư về hôn lễ rồi đưa cho Thư Minh,“Thời gian cũng tốt, khi đó ngươi cũng đã khôi phục lại.”.

Thư Minh không xem, trực tiếp đặt lên bàn trà, Tiêu Lâm ngồi xổm trước giường, hôn hắn,“Ngươi không nhìn xem?”.

Thư Minh ánh mắt cũng không mở “Ta lười xem, ngươi làm chủ đi.”.

Thái độ mệt  mỏi trên mặt hắn rất sâu, Tiêu Lâm ngồi lên giường, đau lòng đem hắn kéo vào trong lòng,“Ta ôm ngươi ngủ một lát?”.

Thư Minh “Ân” một tiếng, hướng vào trong lòng ngực hắn dựa vào.

Từ lần máy thai trước, đứa nhỏ trong bụng thường hay ầm ĩ, chân hắn như luyện võ một khắc cũng không thể yên tĩnh, có đôi khi buổi tối ngủ, còn có thể bị cục cưng đạp một chút, đem Thư Minh từ trong mộng tỉnh lại, nửa ngày ngủ không được. Lại thêm một tháng, trưởng thành một chút, có khí lực, lại đem Thư Minh đạp tiếp, mỗi khi động đều không dưới mười lần.

Có một lần, Tiêu Lâm nhịn không được, cách một cái bụng giáo dục đứa nhỏ, nói “Ngươi nếu không ngoan ta không thích ngươi.”.

Kết quả Thư minh ai yêu một tiếng, cái bụng bị đạp một cái, khiến Tiêu Lâm trợn mắt há hốc mồm, chờ đứa nhỏ đạp xong nửa ngày mới phản ứng lại,“Đứa nhỏ này vừa rồi lại đạp ngươi?”.

Thư Minh dở khóc dở cười, hoãn trong chốc lát nói “Thái y không phải đã nói như vậy sao,” Thở dài “Cho dù ta chưa từng gặp  mẫu thân, nay cũng cảm động và nhớ nhung đại ân nàng.”.

Thế là, mấy ngày này, Thư Minh ngủ không ngon.

Nhìn hốc mắt Thư Minh tối đen, Tiêu Lâm thật sự là đau lòng không thôi, vuốt ve lưng Thư Minh, khuôn mặt u sầu.

Ái nhân hắn, không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ.

Tiêu Lâm âm thầm thở dài một ngụm, nắm chặt tay Thư Minh.

“Tiêu Lâm, ngươi không cần để ý. Ngươi có biết không, lòng ta là thực vui mừng.” Giống nhau cảm ứng được hắn tâm phiền ý loạn, Thư Minh an ủi nói,“Khi đó hoài thai đứa nhỏ, bốn tháng, cũng bất quá ngẫu nhiên động động. Trước kia cảm thấy là con nhu thuận, biết đau lòng ta, nay ngẫm lại, chỉ sợ là vốn sinh ra đã kém cỏi.”.

Tiêu Lâm hiểu được ý tứ của hắn, vẫn là bất mãn,“Cho dù hiện tại như vậy, đứa trẻ hữu lực, cũng không thể đạp ngươi.”.

Thư Minh cười nói,“Đừng lo, dù sao cũng chỉ là một tháng hai tháng, Thái y không phải nói chờ lớn chút nữa thì tốt rồi sao?”.

Đứa nhỏ nay đã năm tháng, còn có năm tháng liền sinh.

Hai người trong lòng đều dâng lên một cỗ chờ đợi, Tiêu Lâm hỏi,“Hôm qua viết tên nhiều như vậy, rốt cuộc dùng tên nào?”.

Họ của đứa nhỏ hai người đều không có ý kiến, quyết định đứa nhỏ sinh ra lấy họ Lăng của Thư Minh. Thứ nhất mười tháng mang thai sinh nở, người tối vất vả là Thư Minh; Thứ hai Thư Minh không cha không mẹ không huynh không đệ, đứa con này nên theo họ hắn.

Thư Minh chống đỡ ngồi dậy, dựa vào Tiêu Lâm nói,“Ta không nghĩ được tên rườm rà, liền dùng chữ Vân đi, nam hài nữ hài đều có thể dùng. Lăng Vân.”.

“Lăng Vân,” Tiêu Lâm thì thầm,“tên này ta nghe cũng bình thường không thú vị, từ miệng ngươi nói ra, lập tức liền cảm thấy bất đồng, hơn thiệt nhiều hứng thú a. Lăng Vân, nam hài nhi cũng là Lăng Vân chí khí, con gái chính là đám mây trên cao, không nhiễm phàm trần thế tục.”.

Thư Minh  bên môi lại tràn ra ý cười nói “Rõ ràng là ngươi xảo ngữ thành kim, ngươi giải thích như thế, ta tìm cái tên bình thường cũng không thể a.”.

Tiêu Lâm ở trên mặt hắn cọ cọ,“Con chúng ta, sao lại có thể dính dáng đến hai chữ bình thường? Cha hắn là Cảnh vương gia Vệ quốc, cha thân là Vệ quốc hầu, một người là Sở Dự đại tướng quân Đột Quyết nghe tin đã sợ mất mật, một người là Bích Tây chiến thần Lăng Thư Minh đại tướng quân, hắn sẽ không nghĩ là bình thường, chắc chắn thành đại sự, nay không phải đang ở trong bụng ngươi luyện quyền cước sap?”.

Hắn nói thú vị, nháo loạn như thế, Thư Minh cũng không muốn ngủ, đứng lên hỏi “Buổi sáng ta thấy người mang tới một cái thùng, ngươi gọi người nâng đến Ốc Hậu noãn, là cái gì?”.

Ốc Hậu Noãn  là nơi Tiêu Lâm để cho đứa nhỏ ngụ trong tương lai, mang đến Ốc Hậu noãn cũng chính là cấp cho đứa nhỏ.

Tiêu Lâm giúp hắn khoát thêm áo lông cừu trên áo ngủ,“Một thùng kia, đều là quần áo đã làm xong của đứa nhỏ.”.

Thư Minh hưng phấn hai mắt tỏa ánh sáng,“Ta muốn xem!”.

Hắn tất còn chưa mang, thế nhưng lại muốn mang hài, Tiêu Lâm một phen đem hắn ôm vào trong ngực,“Không thể để lạnh.”.

Vốn định cho hắn mang tất vào, lại đột nhiên cải biến chủ ý, nhảy xuống giường, cúi người đem Thư Minh bế lên,“Ta ôm ngươi đi qua xem.”.

Thư Minh đỏ mặt, ngượng ngùng ở trong người hắn, bỗng sinh khí, reo lên “Ta tự đi qua, ngươi thả ta xuống dưới.”.

Tiêu Lâm tiến đến bên tai hắn nói,“Không thả, ta đã sớm muốn ôm ngươi như thế.”.

Thư Minh làm sao có thể sinh khi, đẩy khủy tay cho hắn một quyền nói “Không nặng sao?”.

Nặng, vốn Thư Minh là một đại nam nhân, khung xương liền nặng, bây giờ còn hoài thai đứa nhỏ, dưỡng cũng tốt, liền càng nặng.

Cảnh Vương gia tuy rằng công lực mất hết, một thân cậy mạnh, hắn khinh thường hừ một tiếng,“Chớ khinh thường ta, một chút cũng không thấy nặng.”.

Hắn đem Lăng Thư Minh ôm vào Noãn các, đặt lên giường chuẩn bị cho đứa nhỏ, tiếp theo kéo chăn đấp chân Thư Minh lại, lại đem thùng đồ đặt lên ghế trước giường mở ra.

Quần áo của tiểu hài tử đầy trong gương, Tiêu Lâm ngồi ở đầu giường nói “Ta không cho ai động vào, tính tự mình vào hoàng cung lấy.”.

Thư Minh cầm lấy từng cái nhìn kỹ,“Chức tú phường làm?”.

Tiêu Lâm lắc đầu,“Sao có thể để bọn họ làm a? Đây là ta cầu bọn hoàng tẩu làm!”.

“Ân?” Thư Minh mở to hai mắt không hiểu,“Hoàng tẩu?”.

Tiêu Lâm cười nói,“Hoàng hậu của hoàng huynh, còn có hai hoàng quý phi, bốn tân hoàng phi.”.

Thư Minh líu lưỡi, hỏi,“Hoàng Thượng cho phép? Quý nhân cho phép?”.

Tiêu Lâm lấy ra một đôi hài của tiểu hài tử cầm trong lòng bàn tay đưa cho Thư Minh xem,“Cái gì không chịu? Làm sao lại không chịu? Nịnh bợ ta còn không kịp. Nghe nói ta muốn mấy thứ này, hỏi cũng không hỏi, vội vàng sai thuộc hạ nữ hầu thủ công tốt nhất làm ra. Những chuyện này, là chuyện nữ nhân trong cung rất chú ý.”.

Thư Minh gật đầu nói,“Thủ công là không nói, tâm tư cũng thật xảo diệu.” Hắn vẫn là lo lắng hỏi,“Hoàng Thượng không cảm thấy ngươi tùy ý làm bậy?”.

Tiêu Lâm cười khổ,“Thực không có, chúng ta tốt xấu gì cũng là vì Hoàng Thượng mà trải qua sinh tử? Này cũng không phải chuyện gì lớn.,Hắn thú ít nữ nhân như vậy, cũng không phải thật đem người đặt vào trong lòng a.”.

Thư Minh cũng không hỏi nhiều, chuyên tâm nhìn vào trong gương,“Làm khó ngươi rồi.”.

Tiêu Lâm buông tay,“Không có biện pháp, chúng ta hai cái đại nam nhân, ai có thể làm? Nếu phải làm, liền làm thật tốt, phụ nhân trong phủ ta, tuyệt không có tay nghề như vậy.”.

Dưới đáy hòm có hàng trăm kiện áo, Thư Minh nghi ngờ nói “Này sẽ không phải là các hoàng tẩu làm chứ?”.

Tiêu Lâm đắc ý nghiêng đầu,“Không phải, đây chính là trăm áo thêu, ta sai người đi tìm, tìm một trăm khối vải bông, thỉnh bà bà trăm tuổi trong kinh thành, từng kim từng kim làm thành.”.

Thư Minh thở dài,“Ngươi đây là ép buột người! Bà bà trăm tuổi, từng kim từng kim may thành, chẳng phải là mệt muốn chết rồi.”.

Tiêu Lâm nói,“Hoàn toàn không có, bà bà kia tai thính mắt tinh, thân mình so vơi người khác còn muốn tốt hơn, ta tự mình đi cầu, trả lại cho nàng rất nhiều tiền thưởng.”.

Trăm áo này vải dệt rất thoải mái, Thư Minh yêu thích không buông tay, đột nhiên nghĩ đến Tiêu Lâm từng ra ngoài hai ngày mới về, liền hỏi “Ngươi đi ra ngoài hai ngày, chính là làm chuyện này cho con?”.

Tiêu Lâm gật đầu,“Sợ ngươi ngăn không cho ta quấy nhiểu dân, ta mới không nói cho ngươi.”.

Thư Minh cười nói,“Dù quấy nhiễu dân, nhưng trăm áo này thật là hảo.”.

Tiêu Lâm tiến lên ôm hắn nói “Ta không có hảo sao? Ngươi không có thưởng cho ta?”.

Lăng Thư Minh cầm lấy cằm hắn hỏi,“Tiểu mỹ nhân muốn ban thưởng gì?”.

Tiêu Lâm xoay người áp đảo Thư Minh,“Một đêm xuân.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui