"Chủ nhân, chủ nhân, thuộc hạ có tin tốt.
Phát hiện bọn người trong vương phủ đang trên đường tháo chạy về hướng rừng già cách đây chưa đầy nửa dặm."
Đôi thằn lằn tinh từ đêm đen mò ra chắp tay bẩm báo, cả thảy gấp rút đuổi theo.
Thích Tử Sa gương mặt sa sầm, tay bụm chặt vết thương trên vùng bụng đã rách ra thẩm ướt, cõi lòng nôn nóng sục sôi.
Giờ khắc này y chỉ muốn lập tức nhìn thấy hắn, sư phụ của y - Lãnh Dạ Xuyên.
Ù ù...
Tiếng khèn lệnh từ màn đêm vang lên, từ bốn phía góc rừng thủ hạ của Thử Hạ ùa ra vây chặt lấy toán sát thủ đông vầy đang chậm tiến về phía trước.
Nhìn trong đoàn có cả gia đinh và nữ nô, vụt nhớ đến lời cung nữ đã chết lúc nãy nói rằng: chủ nhân chúng đã giết tất cả gia đinh cùng nô tì trong vương phủ.
Nếu đã chết hết cả rồi sao bọn chúng còn ở đây?
Lại nhìn toàn thân bọn chúng đều có máu dây trên y phục, đi như cái xác không hồn.
Đáy mắt Thử Hạ sa sầm, quát lớn mệnh lệnh:
"Lập tức rút lui."
Đây rõ ràng là những cái xác trên khuôn sân lúc nãy, bọn chúng đã từng chiến qua một lần, bọn chúng đã chết cả rồi.
"Chủ nhân có lệnh, lập tức rút lui."
Cả thảy hô hào tìm đường rút nhưng quá trễ, những xác chết kia quay ngược lại tấn công, chiến cảnh rơi vào hỗn loạn.
Cách đó vài dặm giữa đêm đen như mực, tiếng khèn lá ngân vang vi vút, một đoàn âm binh y phục trắng dã đi như lướt qua các ngọn cây, tay khiêng một chiếc kiệu hoa.
Cơn gió rít lạnh thổi vù qua cuốn màn kiệu bay lên phấp phới.
Hoàng Diệp Toàn ngồi trong kiệu, tâm bình ổn trọng, cánh tay cường hãn ôm ấp nam tử lãnh diễm.
Nam tử này đã chìm vào giấc ngủ say, mi mục khép hờ rung động theo từng cơn gió.
Khẽ mỉm cười, diệp toàn buông chiếc khèn lá rớt xuống bóng đêm chỉ để dùng ngón tay đó, bàn tay đó chạm lên mi mục đối phương.
Tiểu sư đệ của gã thật đáng yêu.
Chỉ ngủ thôi đã đẹp tới nao lòng.
Khiến gã không cách nào kềm chế dục vọng bạo khởi.
"Hiền đệ ngoan, Dạ Xuyên ngoan.
Chúng ta cùng về nhà nào!"
Ú u u...
Bấy giờ trong cánh rừng già, bọn thây ma đang giao đấu bỗng chốc ngã vật ra đất hàng loạt.
Khói đen từ thi thể bốc lên sì sèo, mùi hôi xộc ra dậy cả một vùng.
Cả thảy vội bịt mũi tản ra xa vùng thây chết, không khỏi chấn kinh:
"Chủ nhân, giờ chúng ta nên làm gì?"
Thử Hạ nghiến răng nghiến lợi, lồng lộn:
"Hoàng Diệp Toàn ngươi quả là tên cáo già, trước sắp hương độc trong lư dụ bọn ta tìm chết, sau bày bọn thi ma này chặn đường truy kích của bọn ta.
Còn có thể làm gì đã quá trễ rồi.
E rằng hiện tại gã đã mang sư phụ đi xa hàng trăm dặm."
Không thể nào.
Không thể rời xa tới vậy.
Hoàn toàn mất đi dấu vết ái nhân.
Đáy mắt Tử Sa vụt bắn ra hàng ngàn tia sáng, một đường lao về đêm đen thăm thẳm.
Y muốn tìm sư phụ.
Y muốn nhìn thấy hắn.
Hức hức...
"Thích Tử Sa!"
Ngải Tử Ưu quát lớn, chạy vòng lên trước chặn đường y, gắt gao lôi người lại: "Tử Sa, chúng ta hoàn toàn mất phương hướng rồi, lao vào rừng đêm giấc này rất nhiều bẫy rập, đệ mau dừng lại cho huynh."
"Đại sư huynh."
Thích Tử Sa gân cổ lên quát lại, âm thanh phát ra còn át chế gấp mười phần.
"Đại sư huynh, ngươi vừa rồi không nghe ả nữ nô kia nói gì sao.
Tên pháp sư cặn bã đó rõ ràng đã moi đi nửa viên tiên đan còn lại của sư phụ.
Máu dây khắp nền, hắn chắc chắn đau lắm, hắn sao có thể chịu đựng được.
Rõ ràng yêu thích hắn mà, sao gã lại đối xử với hắn như vậy, tại sao vậy.
Tại sao vậy?"
Yết hầu dịch động, Tử Ưu hốc mắt cay xè, giờ khắc này hắn không biết nên nói lời nào để an ủi tiểu sư đệ, cứ thế hắn câm lặng nhìn tiểu sư đệ nắm lấy cổ áo của hắn trong tuyệt lộ.
"Ta biết tại sao."
Giọng nói quen thuộc vang lên, cả thảy đổ dồn ánh mắt về phía Thử Hạ.
Hắn đứng tựa lưng vào một thân cây xù xì, tay chống cán kiếm, mũi ghim vào lòng đất lạnh.
Giọng âm trầm cất lên giữa cánh rừng đêm lạnh lẽo âm u.
"Có một loại cấm thuật đã thất truyền từ thời thượng cổ, chế luyện ra một loại bùa chú làm cho con người ta lệch lạc tâm thức.
Từ hận thù biến thành yêu thích.
Loại bùa chú này đại loại như mê dược của ái tình, một khi bị hạ dược, thời thời khắc khắc nhìn người hạ dược đều si mê điên đảo, thân tâm tự động dâng hiến, đắm chìm không cách nào thoát ra khỏi."
"Thử Hạ, làm sao ngươi biết điều này?" Ai nấy đưa ánh mắt nghi ngờ dồn về hắn.
Thử Hạ bật cười nhạt, lòng đau như dao cắt.
Hắn làm sao mà không biết cho được.
Lúc còn làm thuộc hạ dưới trướng gã pháp sư kia, hắn có lần trông thấy tận mắt.
Vào một đêm khuya, gã ta lặng lẽ xách theo liềm ba cọc nhọn đặt trên một cái mẹt tròn đan bằng nứa đi ra ngoài mảnh đất hoang vu nơi có rất nhiều chuối mọc.
Lựa một bụi chuối gần trổ bắp, gã trải một tấm nệm nằm cạnh gốc, liềm cùng mẹt để sát đầu nằm.
Gã vươn tay chạm vào thân cây vuốt ve thủ thỉ.
Có điều không thể đến gần sợ bị gã phát hiện cho nên Thử Hạ hoàn toàn không nghe được gã đã nói những gì, nói với ai giữa đêm khuya không một bóng người, chỉ có một bụi chuối bên cạnh.
Chẳng lẽ gã nói chuyện cùng bụi chuối?
Thế là gã lặp lại hành động kia suốt ba tháng trời, cho đến khi bụi chuối ra hoa trổ buồng, gã mới dùng liềm thọc vào thân cây, lấy đi chất màu trắng đục chảy ròng ròng kia hứng vào một cái lọ, dùng liềm rọc cắt ngang đọt cây.
Thử Hạ không biết rốt cuộc gã cắt ngang đọt cây làm cái gì.
Ba ngày sau đó hắn mới biết gã là cố ý giết chết bụi chuối kia.
Còn cái thứ nước kinh tởm chảy ra từ thân của cây chuối, gã đem về phòng mình.
Thử Hạ cũng không biết được rốt cuộc gã đã cho thêm cái gì vào, lại hạ cấm chú gì và thứ đó dùng để làm gì.
Mãi sau này hắn mới lờ mờ đoán ra nó chính là mê dược ái tình mà tà ma ngoại đạo thường hay nhắc tới.
Thử Hạ hắn cũng đã lén trộm lấy một ít, định bụng sau khi cướp được sư phụ về sẽ khai hoa nở nhụy mà hảo hảo dùng thử.
Nào có ngờ đâu tiên hạ thủ vi cường, gã ta đã sớm một bước ra tay trước, thành công chiếm lấy thân tâm của Lãnh Dạ Xuyên.
Cũng may hắn vớt vát được đôi chút, lén học được thi âm thuật của gã lại thêm lợi thế chủng loài đông đảo, thực lực còn chênh lệch tới từng này, bị gã đánh cho te tua tơi tả.
Gã thật quỷ kế đa đoan.
Thử Hạ hắn bỗng chốc rùng mình, rốt cuộc khoảng thời gian Hoàng Diệp Toàn rời khỏi Tiêu Dao sơn gã đã làm những gì, gặp phải kì nhân dị sĩ nào, học được cấm thuật xa xưa người đời chưa từng biết đến?
Mấy thứ tà thuật này không tiện nói ra.
Còn cả công thức và quá trình kia nữa muốn tránh tai ương chỉ đành khư khư ôm ấp trong lòng.
Ánh mắt thử hạ bỗng chốc chùng xuống chậm cất tiếng nói:
"Ta chỉ có thể khẳng định một điều, sư phụ chúng ta đã bị hạ cấm dược.
Chính vì vậy gã mới lòng lang dạ sói lấy nốt nửa viên tiên đan còn lại của sư phụ, đề phòng người vạn bất nhất, tất nhớ lại mọi chuyện."
"Hơ nói vậy không phải ngươi tình ta nguyện mà bị ép buột à." Muội muội Thử Hạ tròn mắt ngơ ngác.
Huynh trưởng này của nàng cũng biết nhiều quá rồi.
Cư nhiên trên đời còn có tồn tại loại cấm thuật ghê tởm như vậy sao.
"Tiểu sư đệ, đệ có nghe gì không, sư phụ không thay lòng đổi dạ.
Huynh biết mà, với tính cách của sư phụ tuyệt đối không ưa thích hai lòng.
Sư phụ thủy chung vẫn yêu thương đệ nhất."
Ngải Tử Ưu reo lên nhìn vào đôi mắt Tử Sa, nắm lấy bờ vai đang run rẩy của y.
Biết ra chân tướng tiểu sư đệ như giải được ấm ức sẽ mừng vui tới dạng nào.
Thật quá tốt rồi, quá tốt rồi.
Tử Sa không nói nổi nữa chỉ có thể gật đầu nhe răng cười với đại sư huynh bằng đôi môi nhợt nhạt.
Y nghe cả rồi, sư phụ không phản bội mình.
Hắn không phản bội.
Là y trách lầm hắn rồi, y phải đi tìm hắn trở về.
Y nhớ hắn rồi...
Nói đến đây Thích Tử Sa hàng mi rũ xuống ngất lịm.
"Tử Sa, tỉnh lại đi Tử Sa, sao người đệ lạnh thế này, mồ hôi ra nhiều đến này?"
Nhìn xuống vùng bụng đối phương ướt đẫm.
Tử Ưu giờ mới sực nhớ ra tiểu sư đệ là đang bị thương lại di chuyển cả một đoạn đường dài, giáp chiến cùng bọn thây ma kia.
Khó tránh vết thương rách ra mất máu, không kiệt sức ngất đi mới là lạ.
Hai mắt xám ngoét, không nói thêm gì nữa hắn vội vã bế thốc tiểu sư đệ lên.
Cả thảy một đường rút lui khỏi cánh rừng âm lạnh.
* * **
Vùng đất phương Bắc gồm mười hai bộ tộc lớn và các bộ lạc nhỏ rải rác ở các vùng ven, muôn đời sống tự trị.
Trong đó có một bộ tộc lớn mạnh nhất cả về lãnh thổ và binh lực, địa hình lẫn kinh tế, đó là bộ tộc họ Hoàng Diệp.
Tộc trưởng Hoàng Diệp Khắc tuy đã ngoài tứ tuần, nhưng vóc người cao lớn, uy vũ, hai mắt có thần vô cùng sáng suốt.
Nói là tộc trưởng nhưng thực chất ông chẳng khác nào một tiểu đế vương.
Mười một bộ tộc còn lại luôn nằm dưới quyền điều hành chi phối trong tay ông, vô hình chung mười hai bộ tộc lớn quy về một mối thống nhất.
Còn sở hữu binh lực hùng mạnh cường hãn bách chiến bách thắng trong tay.
Vì thế cho nên suốt mười mấy năm qua dù thèm thuồng lãnh thổ rộng lớn phương bắc nhưng không một quốc gia nào dám đem binh xâm chiếm, cuộc sống của dân chúng nơi đây vô cùng an cư lạc nghiệp.
Trong sảnh lớn phủ tộc Hoàng Diệp, Hoàng Diệp Khắc giơ cánh tay cường hãn đầy những vết thương do đao kiếm để lại, một bạt tai giáng xuống gò má của pháp sư Hoàng Diệp Toàn đang quỳ trên nền.
Lực đạo quá mạnh khiến gã ngã nhoài ra nền, bờ môi rách toạc gỉ máu.
"Súc sinh, ta sao lại sinh ra một tên súc sinh bại hoại như ngươi?"
Hoàng Diệp Khắc chỉ ngón tay về nam nhân tuấn lãng ngã dưới nền bằng ánh mắt vô cùng phẫn nộ, đến bộ râu hùm cũng rung lên.
Nương tử ông ta đứng bên cạnh lòng dạ cồn cào, bàn tay trắng nõn siết chặt y áo nơi lồng ngực, chau mày âu sầu:
"Cái đứa nhỏ này sao đến giờ mới quay về.
Hai tháng qua con đã đi đâu, cư nhiên dấy binh tạo phản Yên Đô đảo quốc, trước giờ con không hành sự lỗ mãng đến thế.
Chỉ vì một chữ tình, con đem đại nghiệp nghìn thu của toàn tộc hất đổ tan tành cả sao, Toàn nhi?"
Đáy mắt Diệp Toàn biến sắc, ngước nhìn hai thân ảnh trước mặt khẽ nói: "Phụ thân, mẫu thân.
Hai người biết hết rồi sao?"
Nữ nhân xinh đẹp kia khẽ lắc đầu thở hắt ra một hơi: "Mật vệ phụ thân con cài vào hoàng cung Yên Đô, tiện thể theo dõi nhất cử nhất động của con, làm sao mà không biết cơ chứ? Toàn nhi, chúng ta thật không ngờ con lại hồ đồ đến mức này."
"Phụ thân, mẫu thân, nếu đã biết rồi hài nhi không cần nhắc lại.
Phụ thân, mẫu thân, xin hai người thành toàn cho hài nhi."
Hoàng Diệp Toàn chắp tay hướng mắt nhìn song thân, thái độ vô cùng thành khẩn.
Thật không ngờ Hoàng Diệp Khắc nghe một lời này càng thêm nộ khí, đại hỏa bốc đỉnh đầu, roi da rút khỏi thắt lưng tích tắc giáng xuống thân thể của gã một đường cực mạnh, trực tiếp xé rách y áo trưng ra da thịt đỏ lựng trên tấm lưng.
"Phu quân ông mau dừng tay, đừng đánh nữa." nương gã kêu lên kinh hoàng, cầm chắc lấy sợi roi da một mực can ngăn.
"Phu quân, đừng đánh nữa phu quân!"
"Nương tử, ta hôm nay đánh chết tên nghiệt súc này đỡ cho nó làm hỏng thanh danh dòng tộc, đích tôn thì sao chứ.
Diệp Khắc ta không có tên nghịch tử như ngươi."
"Phụ thân người đánh nữa đi, hài nhi biết hài nhi đã sai nhưng lời nói ra tuyệt không thu hồi.
Hài nhi thực lòng yêu thích tiểu sư đệ, xin phụ thân tác hợp cho."
Nghe một lời giấc này tựa hồ như tưới dầu vào lửa.
Hoàng Diệp Khắc hai mắt trợn tròn bốc hỏa ngút trời, một tay hất nương tử ra, một tay roi da quất xuống liên tục.
Hoàng Diệp Toàn để mặc cho ông đánh, quỳ yên không động thủ, chỉ động khẩu.
Cư nhiên lặp đi lặp lại vỏn vẹn có một câu:
"Phụ thân, xin người thành toàn cho hài nhi."
"Phu quân mau dừng tay, phu quân!" Nương gã khóc lóc van xin không ngừng, đường roi kia vụt đập mạnh xuống nền sát cạnh chân gã.
Rầm một tiếng chấn kinh, gạch nền nứt vụn.
"Súc sinh, ngươi còn biết gọi đó là tiểu sư đệ của ngươi.
Tiểu sư đệ ngươi lại là ai, chính là Bạch Vương Thượng tiên mà dân chúng tôn sùng.
Ngươi đem lòng yêu thích người ta, còn bắt người ta về đây, đệ tử Trúc Lâm Phong để yên cho ngươi sao.
Thiên hạ này không nguyền rủa ngươi sao.
Thanh danh dòng tộc ta bị ngươi bôi tro chét chấu.
Hoàng Diệp Khắc ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?"
Nữ nhân kia gương mặt đẫm lệ nghẹn ngào: "Toàn nhi, con mau thức tỉnh, đừng tiếp tục làm phụ thân con nổi giận nữa, chẳng phải trước giờ con luôn là đứa trẻ hiểu chuyện hay sao? Mau xin lỗi phụ thân con và rút lại lời vừa rồi đi Toàn nhi."
"Phụ thân, mẫu thân, hài nhi trước giờ chưa từng cầu xin hai người điều gì, chỉ một lần này, hài nhi xin hai người thành toàn cho.
Tiểu sư đệ hài nhi đời này không thể không có."
Đáy mắt hai người họ vụt âm trầm: "Chúng ta có ba hài nhi, cả ba đứa nó lại cùng yêu thích một người, rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì đây?"....