Bạch Xà Giam Cầm

Trong gương, một khuôn mặt mộc mạc có nét nhọc nhằn nhưng vẫn không lấn đi được vẻ đẹp thanh lịch quốc sắc vốn có của Hạ Ban Sương. Có điều, cô vẫn luôn nặng mắt nhìn xuống dưới bàn như đang nghĩ một điều xa vời nào đó, tâm trạng thì ảm đạm rất não nề. Mà tất cả đều là tại tên khốn tối qua rắc cho cô cả. Hắn hại cô không ngủ nổi, khiến cô phải thức trắng đêm để lục tìm kí ức của hai cái đầu xem hắn rốt cuộc là ai. Kết quả chẳng có, khiến cô ảo não tức giận vô cùng.

Mà hắn nói hôm nay gặp lại, nếu y như lời hắn nói thật thì quá tuyệt vời. Lúc đó cô nhất định sẽ bắt hắn lại, trực tiếp băm vằm tên biến thái vô sỉ đó ra trăm mảnh.

Một kẻ tồn tại giới xã hội đen tay nhuốm đầy máu tanh, máu lạnh, máu nóng như cô mà bị hắn điểm huyệt buộc chịu trói, rồi lại bị quấy rối, hôn. Mối thù hi hữu này cô không ghi hận thì đời này của cô chính là không xong.

Cạch…chiếc lược bóng bẩy được đặt xuống bàn. Dư Hoà vừa chải chuốt lại đầu góc cho tiểu thư xong, nàng ta ngắm nhìn toàn bộ rồi tới gương mặt, bỗng cười vui vẻ mà chắp tay tự hào khen ngợi.

“Woa, tiểu thư vẫn thật xinh đẹp. Dù không dùng phấn son nhiều nhưng gương mặt người vẫn rất mịn màng và tươi sáng, đẹp quá! Nô tì muốn cất người thật kĩ đi qua ahhh.”

Xinh đẹp…tới đâu mà Dư Hoà lại bày ra bộ dạng khoa trương vậy! Hạ Ban Sương thu liếm ánh mắt lại mà chuyển hướng nhìn vào trong gương, phản chiếu lại khiến cô kinh ngạc đến sững sờ. Nếu cô không nhầm, thì khuôn mặt với các ngũ quan trong gương này cũng chính là mặt ở kiếp hiện đại của cô. Nhưng rõ ràng cô đã xuyên sách vào nhân vật Hạ Ban Sương, sao nó lại thành ra thế này? Không lẽ do nhân vật này có khuôn mặt giống cô và cô cũng ngược lại?


Ngắm nhìn một chút đột nhiên cô bật cười ra một tiếng giễu cợt, sau đó vươn bàn tay trắng mịn không một vết sạn lên gương, nhẹ nhàng xuýt xoa. Nhỏ giọng thì thầm.

“Quả nhiên giống thật, chỉ khác là…tay ta không đẹp như vậy, cơ thể cũng không quá yếu kém đến mức như thế. Xinh đẹp…”

Hoá ra là cô xinh đẹp nên kiếp hiện đại trong cái Tù trường kia mới bị nhiều lão già sờ mó. Nhớ lại cái cảm giác kia, hết ông này tới ông chỗ khác đều nhìn chăm chăm vào mặt cô rồi liếm mép trông thật tởm lợm làm sao. Tới giờ nghỉ còn phá đi cái màn thầu dính đầy đất cát trong tay cô đang gặm mới miếng đầu, rồi đưa mấy bàn tay nần nần thừa da mỡ vỗ vỗ vào má, mũi, miệng cô.

“Chắc đã mười hai tuổi rồi đúng không? Mà mười hai tuổi làm gì còn ai ăn mấy cái thứ bẩn thỉu này nữa, cưng ăn anh đi, anh hứa sẽ đút thật nhiều đồ cho cưng no miệng.”

Tởm làm sao, nhưng tiếc là cô đã 16 tuổi. Mà những năm bị huấn luyện khắc nghiệt đâu cho cô làm cảnh, ngay khi bàn tay gã sờ lên cô đã không do dự mà bẻ gãy. Sau đó chính là bị đày vào một nơi địa ngục khác.

Cuộc đời của cô, xinh đẹp chính là không có ích. Cho nên cô nào đâu có thời gian để ý sắc đẹp của bản thân, cái cô để ý là bản thân đã tập luyện mạnh mẽ đến đâu rồi, tốc độ hôm nay lại tăng lên chưa và đếm từng ngày có thể chuyển ra ngoài.

Nghĩ tới cái nhà tù giam giữ bất hợp pháp kia lòng cô vừa yên lặng bỗng có chút hỗn tạp trộn lẫn, làm đảo lộn tâm trạng cô. Đáng ghét làm sao.

“Tiểu thư, dù người vẫn xinh đẹp nhưng cũng đừng lo. Chỉ cần không thể hiện tài năng vượt hơn người khác, không tranh chấp lấy hào quang thì sẽ sớm bị loại ngay thôi.”

Tiếng nói làm cho Hạ Ban Sương giật mình, lấy lại tỉnh táo.




Hoàng cung vô cùng rộng lớn, mà nơi tổ chức buổi tuyển phi cho thái tử vừa rộng lại vừa long trọng. Nơi cho các tiểu thư danh giá ngồi đã được xếp gọn gàng. Vì là tổ chức vào mùa xuân hoa nở, nên khung cảnh có hơi muôn vàn hoa cỏ thơm, bầu không khí thì hết sức êm dịu và nhẹ nhàng, còn thoáng mát. Tuy nhiên cung nhân và thái giám làm việc thì rất nghiêm ngặt.

Cửa chính cung được mở rộng, lần lượt các quý tiểu thư có tiếng trong triều đều bước vào. Ai nấy đi đứng chuẩn mực khuê nữ đài các, mặc nhưng bộ y phục màu sáng bình thường, nhưng lụa lại trông sang trọng vô cùng. Mặt mày ai cũng có điểm một lớp phấn sáng sủa, có điều biểu cảm lại có hơi u ám, có người thậm chí còn lo lắng run sợ.

Do hoàng thượng và các vị nương nương chưa tới nên họ vẫn còn chút không khí để thở, vì vậy liền tản nhau ra đi tìm người thân quen trò chuyện bàn tán nỗi lòng.

“Hức hức, phải làm sao đây! Ta không muốn tham gia buổi tuyển phi này, ai đó có thể giúp ta loại ra khỏi cuộc thi ngay bây giờ không.”

Mấy vị tiểu thư bên cạnh nghe xong sắc mặt đều trầm lắng xuống.

“Tiểu muội muội này, đừng khóc la lối om xòm như vậy! Vì sẽ chẳng ai giúp nổi ngoài chờ lệnh của hoàng thượng đâu.”


“Biết có ngày tuyển phi cho thái tử thì ta đã xin cha ta ban cho ta một hôn ước rồi, hoặc thà lấy tên ăn mày tuấn tú trước cửa nhà còn hơn là bước vào cung thái tử. Tự dưng lại phải dính tới buổi tuyển phi khủng khiếp này, nếu được chọn phải chắc ta nhảy xuống giếng tự sát mất.”

“Nghe tin đồn này chưa? Nghe nói da mặt thái tử trắng bóc, ngũ quan trên mặt nhỏ híp. Chỉ nghĩ tới đây thôi ta đã hình dung ra được cái gương mặt vừa xấu xí vừa ghê rợn y như ma đó rồi.”

“Nghe đồn nếu có thái giám hoặc cung nhân đi vào trong đại điện của ngài ấy thì đều không còn ai biết tung tích của họ nữa. Ôi! Ta sợ lắm rồi, nên từ trước đã nghĩ ra hàng trăm cách để buộc phải thoát khỏi buổi tuyển phi này. Cho dù có mất mạng cũng sẽ không vào cung thái tử.”

“Một kẻ điên loạn vô dụng vốn đã không xứng chức vị thái tử từ lâu, đáng lẽ nên bị phế truất từ lâu rồi. Nhưng vì mẫu thân hắn có công cứu nước nên hoàng thượng mới ấn xá cho hắn làm thái tử lâu như vậy, nếu không có chuyện đó thì nhị hoàng tử sớm đã lên làm thái tử rồi. So tất cả mọi mặt, thứ gì nhị hoàng tử cũng tốt, cũng giỏi hơn hết. Haizz, nếu ngài ấy yêu ta thì tốt quá! Nếu yêu ta thật thì có lẽ ta sẽ được ngài ấy giải cứu vào ngày hôm nay.”

“Ngươi mơ mộng quá đấy! Có nghe tin đồn đích nữ cao quý của phủ thừa tướng và ngài ấy không? Vừa bám, vừa mặn nồng yêu nhau nhưng nàng ta vẫn phải tham gia tuyển phi này đấy thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận