Nguyễn Nương không ngờ rằng mình lại bị nhận ra thân phận, còn tưởng rằng Hứa Huyên Thảo còn trẻ tuổi, cùng lắm chỉ là một đệ tử bình thường của Phái Quy Vân mà thôi. Lớp ngụy trang của nàng ta chỉ có thể bị người có pháp lực cao thường nhìn thấu, khi mới bắt đầu cũng không đặt Hứa Huyên Thảo trong lòng, không thể tưởng được thực lực của đối phương không thể khinh thường.
Nguyễn Nương từng là thủ hạ của Bạch Tự Cẩn, tốt xấu gì cũng có tình cảm chủ tớ, Bạch Tự Cẩn không thể mặc kệ, mà nàng ta cũng đã cầu cứu Bạch Tự Cẩn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo lo lắng Nguyễn Nương làm Bạch Tự Cẩn bị thương, thấp giọng nói: “Rời xa nàng, nàng là yêu nghiệt!”
Nguyễn Nương run giọng nói: “Ta chưa bao giờ chủ động hại người!”
Bạch Tự Cẩn cũng chưa hề nói gì, môi mỏng mím chặt, không hề phản ứng gì với lời nói của cả hai.
Nguyễn Nương nhân lúc hai người giằng co mà lắc mình nhảy xuống, bóng dáng màu hồng như cá chép vượt Long Môn, nhảy qua lan can, chìm vào mặt hồ sâu không thấy đáy.
Hứa Huyên Thảo cầm kiếm muốn đuổi theo thì tay bị Bạch Tự Cẩn ở bên cạnh giữ lại.
“Thôi, đừng đuổi theo.” Giọng nói của hắn bình tĩnh nhưng lại có khí phách.
Hứa Huyên Thảo kinh ngạc nhìn hắn: “Chàng có ý gì? Nàng không phải người thường, là một con cá chép tinh.”
Bạch Tự Cẩn nói: “Nàng ta đã nói rằng vẫn chưa hại người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có thể tin lời của yêu nghiệt sao!” Hứa Huyên Thảo cảm thấy không thể nói lý, mắt thấy cá chép yêu lặn xuống nước chạy thoát, tức giận đến độ ngực lên xuống phập phồng.
Nàng không chiến đấu dưới nước được, chỉ có thể từ bỏ, thu hồi Kiếm Thái Hư, nhanh chóng đi đến phòng ngủ của mình.
Không hiểu vì sao hắn lại giúp một con cá chép tinh chạy thoát, chẳng lẽ là bởi vì dung mạo mềm mại yểu điệu của đối phương lừa rồi?
Tức chết! Tức chết rồi! Nàng không muốn để ý đến hắn nữa!
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
Dường như biết người nọ là ai, Hứa Huyên Thảo đưa lưng về phía đó, không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái, tức giận nói: “Đi ra ngoài!”
Bạch Tự Cẩn như không nghe được, bưng mâm trái cây đặt lên mép giường, lột một quả vải tươi ngon, đưa đến bên miệng Hứa Huyên Thảo: “A?”
Hứa Huyên Thảo quay mặt đi: “Ta không ăn!”
Bạch Tự Cẩn ôn nhu nói: “Là vải phủ Dương Châu mới đưa đến, rất ngọt rất tươi, thật sự không ăn thử một miếng sao?”
Hứa Huyên Thảo ngửi được mùi vải thơm, âm thầm nuốt nước miếng, miệng mím chặt lại.
Bạch Tự Cẩn rút tay về, tự mình ăn: “Ưm, ngọt lắm.”
Hứa Huyên Thảo trừng hắn một cái, tức giận giật lấy vải trên mâm đựng trái cây, lột vỏ vải ném lên người Bạch Tự Cẩn: “Nếm thử cái này đi.”
Bạch Tự Cẩn xì cười, để mặc cho nàng ném mình.
Hứa Huyên Thảo ném mấy vỏ trái cây, cơn tức cũng giảm một nửa, cắn một quả vải mới, hàm hồ chỉ trích hắn: “Vì sao lại muốn giúp con cá chép tinh kia?”
Bạch Tự Cẩn nói: “Có lẽ, không phải tất cả yêu đều ác độc.”
Hứa Huyên Thảo dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn: “Chàng không hiểu những yêu ma đó đâu, bọn chúng chưa bao giờ xem con người có cuộc sống bình đẳng với chúng, giống như con người đối đãi với heo chó dê bò, quyền sống chết trong tay chỉ dựa vào suy nghĩ riêng của bản thân thôi.”
Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Còn có nữ yêu lợi dụng sắc đẹp câu dẫn nam tử bình thường, hấp thụ dương khí và sức sống của họ, đến khi thân thể khô kiệt mà chết. Nếu ta phát hiện trễ một chút, tên ngốc Lâm Huyền Xu này đã bị nàng hút thành xác khô rồi.”
Bạch Tự Cẩn dọn sạch vỏ, dùng khăn lau sạch bàn tay dính đầy nước của nàng: “Thân thể của Lâm Huyền Xu không hề gặp vấn đề gì, có lẽ hai người bọn họ thật lòng yêu nhau.”
Hứa Huyên Thảo khịt mũi coi thường: “Ta không tin, yêu ma không thể nào yêu người thường được.”
Bạch Tự Cẩn ngước mắt, nặng nề nhìn nàng chăm chú: “Ta tin.”
Hứa Huyên Thảo nhìn đôi mắt dưới hàng mi dài của hắn như có vô số sóng ngầm, trong lòng có một sự mê mang, giống như bản thân đang ở bên trong một lớp sương mù dày đặc, duỗi tay không thấy bàn tay mình, bất cứ thứ gì cũng không thấy được rõ ràng, nhưng lại có thể cảm nhận được hắn đang ở bên cạnh nàng.
Trong đầu bỗng chốc hiện lên một câu: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Hứa Huyên Thảo xoay lưng lại, nhìn chằm chằm vào rèm giường: “Sẽ không có tình cảm này đâu.”
Cánh tay vững chãi của hắn ôm chặt nàng từ sau, mặt dán mặt hôn lên, dịu dàng đến mức khiến người ta thả lỏng.
Nàng để mặc cho hắn hôn gò má, sờ lên bàn tay hiện rõ xương ngón tay của hắn: “Tay của chàng thật lạnh.”
“Sưởi ấm cho ta đi.” Tay hắn chui xuống váy nàng, lướt qua cái đùi ấm áp trơn mịn, luồn vào sâu trong rãnh mông mê người.