Hứa Huyên Thảo nín thở, yên lặng nghe tiếng động của tên say rượu kia, hai tay nắm chặt rào chắn phía trước.
Ngay cả đối mặt với yêu ma vô cùng hung ác thì nàng cũng chưa bao giờ khẩn trương, lo lắng bị người ta phát hiện như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như, mình đang yêu đương vụng trộm với nam nhân vậy
Kích thích một cách kỳ lạ.
Hai tay Bạch Tự Cẩn vỗ về trêu chọc bộ ngực sữa, giống nữ nắm giữ trái tim nàng, dùng sức an ủi vuốt ve chậm rãi.
Nơi riêng tư của hai người dính chặt vào nhau, cây gậy thô dài chôn rất sâu trong cơ thể nàng, căng đến mức vách thịt chật cứng.
Khó khăn lắm tên say rượu kia mới đẩy được cánh cửa phòng ra, chân nam đá chân chiêu đi vào.
Hứa Huyên Thảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau, vì nàng thả lỏng rồi nên hai tay Bạch Tự Cẩn giữ chặt nàng, động tác rút cắm lại càng thêm tận hứng.
Gậy chịu cắm vào sâu bên trong vô cùng mãnh liệt, thỉnh thoảng còn chạm vào cửa tử cung của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật mỏi, thật là ngứa…
Mỗi một lần đều cọ lên nơi mềm mại nhất.
“A…” Nàng bị cắm trúng một nơi kỳ quái, cọ sát đến mức run rẩy cả người, giọng nói mềm như bông.
Nhận ra được giọng mình lớn cỡ nào, Hứa Huyên Thảo vội vàng che miệng lại, huyệt thịt còn run rẩy từng đợt, cảm nhận dư vị sau khi lên đỉnh.
Động tác rút cắm vẫn còn đang tiếp tục, nàng bị thúc lên phía trước, không thể không nắm chặt lấy lan can.
Lắc lư theo thân thuyền, dưới thân là mặt hồ tối tăm sâu thẳm, bị hắn thúc vào từng nhịp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống nước.
Tiếp theo, gậy thịt thọc vào rút ra mấy ngàn lần trong cơ thể nàng, đè lên cửa tử cung rồi run rẩy phun ra chất dịch đục ngầu.
“Ha…” Hứa Huyên Thảo thở hổn hển, chân run rẩy, cảm thấy một dòng nước ấm áp dính nhớp chảy ra bên ngoài cơ thể.
Bạch Tự Cẩn ôm nàng trở lại phòng, cởi sạch xiêm y ra, để nàng chổng mông ghé sát lên bàn, gậy thịt và tinh dịch lần nữa chui vào đường đi.
Hứa Huyên Thảo ngẩng đầu, nhìn thấy một mặt gương ở mép giường, phản chiếu rõ cơ thể trắng nõn không ngừng đong đưa của nàng.
Còn có khuôn mặt đê mê kia nữa.
Hai mắt mê ly, gò má đỏ ửng, bị cắm không chịu đựng nổi phải cắn môi dưới.
Thì ra đây là niềm vui nam nữ, thật là dâm loạn.
Sư phụ không cho phép nàng chạm vào tình yêu, nếu để hắn biết thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
“Phía dưới của nàng đang hút ta.” Bạch Tự Cẩn vuốt ve cánh hoa hơi sưng, ngón tay cảm nhận cây gậy của mình đang ra vào cơ thể nàng.
Có cảm giác thỏa mãn không gì tả được.
Lăn lộn đến nửa đêm, chuyện yêu mới kết thúc.
Hứa Huyên Thảo mềm oặt nằm liệt trên giường, hai chân bị làm đến mức không thể khép lại được, cánh hoa lật ra ngoài, cửa âm hộ chảy từng dòng dịch trắng.
Bạch Tự Cẩn bưng một thau nước đến, lau người cho nàng, cuối cùng mới sạch sẽ trở lại.
“Sưng lên hết rồi.” Hắn thương tiếc hôn lên viên ngọc sưng đỏ.
Hứa Huyên Thảo bị chạm vào nên run lên, sợ hắn làm tiếp lần nữa, cứng rắn kẹp chặt hai chân rồi chui ra góc giường.
Bạch Tự Cẩn cong cong khóe miệng, đầu ngón tay chỉ chỉ bả vai của nàng: “Sợ như vậy cơ à? Không đủ thoải mái sao?”
Nàng xoay lưng, ngập ngừng nói: “Đúng là có thoải mái, nhưng mà mệt mỏi quá.”
“Thế thì ngủ đi.” Hắn chỉnh đốn chăn đệm cho nàng, sờ sờ mái tóc rối bù của nàng, hôn ra sau cổ.
Hứa Huyên Thảo nằm trong lồng ngực hắn, chậm rãi ngủ say sưa.
Một đêm nhẹ nhàng vui vẻ không mộng mị.
Có lẽ là quá mệt mỏi, Hứa Huyên Thảo ngủ đến trưa mới tỉnh, ngoại trừ nàng và Bạch Tự Cẩn thì người trong nha môn đã rời đi hết.
Hứa Huyên Thảo mặc xiêm y, nhớ tới một chuyện, vội vàng muốn đi tìm Lâm Huyền Xu, chuẩn bị nói cho hắn biết Nguyễn Nương là cá chép yêu.
Bạch Tự Cẩn đã sớm ăn mặc chỉnh tề, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của nàng: “Hắn đã lên bờ rồi.”
“Ta đây phải đến nha môn tìm hắn.” Hứa Huyên Thảo hất tay hắn ra, nhanh chân bước ra mép thuyền.
Bạch Tự Cẩn thấy nàng đi xa, không ngăn cản nữa, vẻ mặt như người mất hồn, ánh mắt giống như chìm vào trong lớp sương mù.
Lúc này, trong gió truyền đến một tiếng hạc, bay quanh đỉnh đầu của nàng, vô cùng quen tai.
Hứa Huyên Thảo ngẩng đầu nhìn, cười hiểu ý.
Quả thật nó là một con “chim” quen thuộc.
Hạc trắng đùa giỡn xẹt qua tai nàng, móng vuốt bắt lấy tóc nàng, kéo một bím tóc nhỏ.
Hứa Huyên Thảo nhân cơ hội đó mà rút lấy lời nhắn treo trên chân nó, mở ra xem thì thấy chữ viết như rồng bay phượng múa phía trên, vô cùng giống với tính cách của sư phụ.
“Mau chóng trở về môn phái.”