Sau khi thành thân, Hứa Huyên Thảo mới biết được rằng lúc trước Bạch Tự Cẩn phải kiềm chế bao nhiêu, đè nén ham muốn nàng đến cỡ nào.
Thì ra chỉ cần bỏ phong ấn thì hắn có thể khiến nàng mệt mỏi hết sức, chính là kiểu chân không thể chạm xuống đất được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đói bụng thì đút nàng ăn từng ngụm, mệt mỏi thì trần truồng ôm nhau ngủ, nghỉ ngơi xong thì quấn lấy nhau làm chuyện ấy.
Suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng Hứa Huyên Thảo cũng có thể mặc quần áo xuống giường, ôm hắn bước ra khỏi phòng, hô hấp bầu không khí tươi mát sau cơn mưa.
Nàng không hề từ chối đoạn cảm tình này, hận không thể mọi lúc mọi nơi dính vào Bạch Tự Cẩn.
Bảo Thuận Đường là hiệu thuốc tốt nhất phủ Lâm An. Bạch Tự Cẩn là một người bận rộn, không ít người tìm hắn chữa trị những căn bệnh hiểm nghèo.
Hứa Huyên Thảo ngồi ở bên cạnh xem hắn bắt mạch cho người bệnh, sau nó học tập cân bốc thuốc thế nào với chưởng quầy.
Dù là lúc Bạch Tự Cẩn bận nhất thì tầm mắt vẫn luôn dừng trên người nàng, mỉm cười từ sâu dưới đáy mắt .
Tới gần chạng vạng, hiệu thuốc chuẩn bị đóng cửa.
Hứa Huyên Thảo đi loanh quanh cả một ngày, mò mẫm từ trong ra ngoài hiệu thuốc, đến mức mồ hôi đầy đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Tự Cẩn lấy khăn lụa ra, lau mồ hôi cho nàng: “Mệt sao?”
Hứa Huyên Thảo nói: “Vẫn ổn vẫn ổn, ta cũng bận đông bận tây trong môn phái quen rồi.”
“Lão bản nương uống một ngụm trà đi.” Chưởng quầy cười tủm tỉm đưa ly nước lên
Hứa Huyên Thảo nghe xưng hô này thì ngứa ngáy trong lòng, nhận lấy cái ly, chờ sau khi chưởng quầy đi xa thì thấp giọng nói: “Về sau ngoại trừ việc của môn phái thì ta cũng muốn giúp chàng kinh doanh hiệu thuốc.”
“Được.” Nụ cười của Bạch Tự Cẩn lộ ra chút sủng nịch, xoa chóp mũi nàng: “Có điều… ta không phép nàng khiến bản thân quá mệt mỏi.”
Cửa hàng đóng cửa, sau khi tiểu nhị dọn dẹp đồ vật thì cũng vội vã về nhà.
Hai người rời đi cuối cùng, Hứa Huyên Thảo chờ Bạch Tự Cẩn khóa cửa thì chợt nghe từ chỗ góc tường truyền đến tiếng kêu yếu ớt.
“Bạch đại phu, giúp ta.”
Hứa Huyên Thảo ngửi được một mùi yêu khí rất nhạt, đi đến ven tường, duỗi tay bắt lấy thứ trốn trong một góc xám xịt.
“Chít chít chít…”
Mở lòng bàn tay ra, thì ra là một con hamster nhỏ xù xì màu trắng xám, thế nhưng nó tản ra một mùi yêu trộn lẫn mùi lương thực, rõ ràng nó là một con chuột thành tinh.
Hứa Huyên Thảo vốn muốn giết ngay nhưng nhìn bộ dáng khù khờ đáng yêu của nó thì đột nhiên hơi không xuống tay được.
Hơn nữa nó thật sự quá yếu…
Bạch Tự Cẩn nhìn cái bụng tròn trịa của hamster nhỏ, buồn cười: “Ngươi ăn no căng đấy à?”
Hamster nhỏ hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm ở gần, ưỡn bụng rơi lệ: “Bụng rất căng, nôn cũng nôn không ra…”
Thì ra là một con hamster ăn vụng gạo thóc, không cẩn thận ăn căng bụng, nhìn cái má phồng lên của nó, chắc bên trong còn chứa không ít thức ăn nữa.
Vì sao con yêu quái này lại tìm tới Bạch Tự Cẩn, còn bày ra vẻ quen biết hắn.
Hứa Huyên Thảo hốt hoảng nhìn về phía Bạch Tự Cẩn, giống như không quen biết hắn vậy: “Thường xuyên có yêu quái tìm chàng xem bệnh à?”
Bạch Tự Cẩn bình tĩnh nói: “Cho dù là người hay yêu thì cũng phải hết sức chữa khỏi cho bọn họ.”
Hứa Huyên Thảo khó có thể hiểu được: “Nhưng mà người và yêu khác biệt, bọn nó sẽ làm chàng bị thương!”
Hamster nhỏ bị nàng niết trong tay, sợ tới mức im bặt.
Bạch Tự Cẩn nói: “Người có ác có thiện, yêu cũng có loại lương thiện.”
Hứa Huyên Thảo lắc đầu: “Yêu quái đều đáng chết!”
Nàng thấy rất nhiều yêu quái hại người, những thứ đẫm máu tàn nhẫn đó rất dễ khiến người ta buồn nôn. Từ đó mới không hề có hảo cảm với yêu quái, chỉ hận không thể giết sạch bọn yêu trên thế gian.
Cho dù thực sự có một hai con yêu nghiệt lương thiện thì cũng không thể khiến nàng thả lỏng cảnh giác. Bởi vì yêu nghiệt ngụy trang thành người lương thiện, làm hại con người tan nhà nát cửa cũng là việc thường gặp.
Bạch Tự Cẩn mím môi không nói gì, ngóng nhìn mặt trời dần lặn xuống mái nhà, tròng mắt bị nắng chiều nhuộm thành màu đỏ đậm.
Hamster nhỏ run rẩy: “Ta ta ta… Ta chỉ ăn vụng chút gạo thôi… Cho ngươi này… Đừng đừng đừng… Giết ta…”
Hứa Huyên Thảo nhìn chằm chằm nó một hồi, thu nó vào túi Càn Khôn, xử lý sau.
Trở về phủ đệ, Hứa Huyên Thảo thả con hamster ra, nhốt vào trong một cái lồng sắt nho nhỏ.
A Thanh đoạt lồng sắt tới, hưng phấn cười nói: “Oa, một con chuột nhỏ!”
Hamster nhỏ như quả bóng lăn, bị nhốt trong lồng sắt vứt tới vứt lui: “Chít chít chít… Cứu mạng…”
Hứa Huyên Thảo nói: “Không được làm chết nó.”
A Thanh lấy cây cỏ thọc vào từ khe hở lồng sắt, cười nhạo: “Ta chỉ chơi thôi.”
Hamster nhỏ bị hắn chọc vào lông thì cuộn thành một nắm tròn trịa.
Hứa Huyên Thảo không muốn để ý đến hắn, đi một mình trên hành lang, nhìn bóng dáng màu trắng đứng hóng gió ở đình bên kia, trong lòng hoảng loạn.
Hơi hơi cảm thấy, hình như hắn đang hơi không vui.
Vì sao?
Người có tính tình tốt như vậy… cũng sẽ tức giận sao?