Hứa Huyên Thảo rón ra rón rén đi qua, trốn ở sau Bạch Tự Cẩn, ngón tay tinh tế che đôi mắt hắn lại: “Trẻ con tức giận không có kẹo ăn đâu.”
Bạch Tự Cẩn cười nhẹ một tiếng, xoay người, ôm nàng lên như một đứa trẻ: “Nàng là thê tử của ta, sao ta lại giận nàng được chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo quấn lên người hắn, mặt dán vào cái ôm rộng lớn, ngón tay nghịch ngợm vẽ vời trên lồng ngực hắn: “Chắc chắn chàng đã tức giận, ta có thể nhìn ra được.”
Bạch Tự Cẩn cười mà không nói gì.
Đúng là lúc ấy hắn đã bị chọc giận, có đều không phải giận Hứa Huyên Thảo mà là vấn đề khác.
Hứa Huyên Thảo nhìn thấy, nghe được, tất cả nhận thức đều do một tay người nào đó đắp nặn.
Giống như một cây kiếm được rèn giũa tỉ mỉ, tuy rằng cứng rắn không phá vỡ nổi, bách chiến bách thắng nhưng người rút kiếm lại chỉ cho nàng nhìn thấy máu thịt tàn độc, thậm chí còn cứng rắn bẻ cong bản ngã của nàng.
Mấy phen trắc trở, cuối cùng hắn cũng có được nàng. Nhưng vẫn không thể nào bằng ảnh hưởng sâu xa của người nọ với nàng.
“Nếu có thể biết nàng sớm hơn một chút…” Bạch Tự Cẩn ôm chặt nàng, hôn lên khóe môi nàng.
Hắn thề sẽ hoàn toàn đoạt lấy nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo nhiệt tình đáp lại, môi chạm nhau, linh hồn như bay lên mây.
Trao nhau một cái hôn thoải mái, hai người ôm nhau trong đình hóng gió, an tĩnh hưởng thụ thế giới hai người.
Tiếng vỗ cánh phành phạch, đột nhiên cắt đứt bầu không khí lãng mạn.
Hứa Huyên Thảo nhíu mày nhìn lên, trông thấy vân hạc đang đậu trên ngọn cây, con mắt như hạt đậu đen đảo một vòng qua người bọn họ.
“Chít chít.” Vân hạc nâng móng vuốt về phía nàng, lộ ra cuộn thư treo ở chân.
Quả nhiên, lại là thư của sư phụ, đơn giản rõ ràng muốn nàng nhanh chóng về môn phái.
Kỳ quái, lần này sư phụ bế quan nhanh như vậy à?
Hứa Huyên Thảo xoa nát bức thư, đứng dậy: “Ta đi về trước một chuyến, sẽ đến tìm chàng trễ một chút.”
Bạch Tự Cẩn túm chặt tay áo của nàng, ôn nhu nói: “Ta đi cùng nàng, chỉ ở lại dưới chân núi thôi, nàng đỡ phải qua lại bôn ba.”
Hứa Huyên Thảo nói được, trong lòng ấm áp không thôi.
Phu quân của nàng thật sự quá tốt.
*
Trong khoảng thời gian này Vân Ngu gặp nút thắt, không để bản thân tiếp tục bế quan nữa, trùng hợp sư đệ Vân Thịnh lại dạo chơi từ nơi khác trở về, mới đi tìm hắn phân tích việc này.
Vân Thịnh bắt chéo chân, nằm liệt trên ghế dài cắn hạt dưa: “Sư huynh, có thể huynh có tâm ma nên mới trì trệ không tiến lên được, khi bế quan có tạp niệm à?”
Dung nhan tuấn tú dưới mái tóc bạc của Vân Ngu lẳng lặng giống như núi tuyết, con ngươi màu hổ phách lại giống phiến đá bị mạch nước ngầm cọ, run rẩy vài cái: “Không có.”
Vân Thịnh cười nói: “Đừng nóng vội phủ nhận, tốt xấu gì đệ cũng quen biết huynh mấy trăm năm rồi. Huynh nâng chân lên thôi, đệ cũng biết huynh nghĩ gì.”
Hắn chớp mắt vài cái: “Tâm ma của huynh… là Thảo Thảo nhỉ.”
Vân Ngu lạnh lùng nói: “Nói bậy!”
Đúng lúc vào lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, truyền đến tiếng kêu của thiếu nữ: “Sư phụ, sư thúc đã trở lại sao?”
Vân Thịnh nhảy dựng lên, cười cười đi lại: “Thảo Thảo, ta đã trở về!”
Hứa Huyên Thảo kích động chạy như bay lại: “Sư thúc.”
“Mới hai tháng không gặp, hình như cao hơn một chút rồi.” Vân Thịnh sờ sờ đầu nàng, khen ngợi, lấy ra một bình thuốc đen nhánh từ túi Càn Khôn: “Nhìn xem ta cho con quà gì này, thuốc tránh nước, còn đủ bùa lửa không? Nghe nói lần trước con xém chút nữa bị độc chết, nên tối hôm qua ta luyện thuốc tránh độc cho con…”
Vân Thịnh vẫn luôn xem Hứa Huyên Thảo như con gái, từ nhỏ đã vô cùng sủng ái. Tuy không thích nhìn Vân Ngu dạy dỗ nàng như chó sói, nhưng cũng biết rõ Vân Ngu coi trọng nàng bao nhiêu .
Hứa Huyên Thảo chỉ lấy thuốc tránh độc: “Con lấy cái này là đủ rồi.”
Vân Thịnh đánh giá nàng, kéo dài giọng: “Ấn đường của con phiếm hồng, có tướng đào hoa, chẳng lẽ đã gặp gỡ nam nhân mình ái mộ rồi à?”
Không thể ngờ được sư thúc nhìn ra ngay như thế, không hổ danh thầy tướng lừa gạt ở bên ngoài.
Vân Ngu nghe vậy, ngước mắt nhìn chăm chú về phía nàng.
Sư phụ ở bên cạnh, nàng nào dám nói ra chân tướng, cãi cọ: “Chẳng phải do sư thúc đã trở lại nên con mới vui vẻ đỏ cả mặt sao.”
Vân Thịnh híp mắt nhìn nàng: “Từ lúc nào mà miệng lưỡi con trơn tru như vậy hả.”
Vân Ngu ngồi ngay ngắn ở chỗ cao, bỗng dưng cắt đứt sự im ắng, lạnh giọng chất vấn: “Vì sao gần đây thường xuyên ra ngoài, cũng không thông báo cho ta một tiếng?”
Hứa Huyên Thảo trố mắt một chút, đáp: “Hang phục ma có yêu thú chạy ra, ta lo lắng sẽ làm bị thương thôn dân dưới chân núi nên chạy đến bắt giữ.”
Vân Ngu nói: “Chú việc nhỏ này thì giao cho đệ tử ngoại môn là được, không cần phải tự mình làm mọi chuyện.”
Hứa Huyên Thảo mở miệng: “Đệ tử về phòng nghỉ ngơi.”
“Ừn.”
Sau khi Hứa Huyên Thảo rời đi, Vân Thịnh cực kỳ khinh thường chỉ vào Vân Ngu, khiển trách: “Cái con người này, quản lý Thảo Thảo nghiêm khắc quá đó. Nếu nàng thật sự gặp được người mình thức, chẳng lẽ huynh còn muốn cầm gậy đánh uyên ương à?”
Vân Ngu khép mí mắt hẹp dài, lạnh nhạt nói: “Người tu Thuật Vô Tình Thuật… sao có thể dính lấy thất tình lục dục? Ta là sư phụ của nàng, đương nhiên phải quản lý nàng cho tốt.”
Vân Thịnh tức cười: “Nếu thật sự là quản lý thì đệ cũng không thể nói gì hơn. Sư huynh ơi, sư huynh à, đệ chỉ lo là vì ý muốn riêng của bản thân huynh thôi.”
“Chắc chắn sẽ không như thế.”
“Chỉ mong là vậy.”
*
Đến đêm, Hứa Huyên Thảo trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, lo lắng Bạch Tự Cẩn ở dưới chân núi một mình.
Nóc nhà tranh chỉ là một tấm tranh cỏ, tới ban đêm có ướt lạnh lắm hay không?
Yêu quái bên ngoài ngửi được hơi thở sạch sẽ của hắn, nói không chừng sẽ tìm tới cửa.
Không được, nàng thật sự không yên lòng vì hắn được.
Hứa Huyên Thảo lập tức đứng dậy, mặc xiêm y, lén lút nhảy ra khỏi tường đá cao ngất.
Mà trên đỉnh mái hiên, bóng dáng cao lớn của nam tử tóc bạc, từ xa nhìn chăm chú quá trình Hứa Huyên Thảo chuồn ra khỏi môn phái, chạy xuống dưới chân núi.