Bạch xà phu quân

 
Hứa Huyên Thảo khẽ vuốt cành cây khô cháy đen, thở dài: “Có vẻ cái cây này đã khô héo rất nhiều năm. Nói cũng lạ, mỗi lần đi vào nơi này, ta đều có cảm giác rất thân thuộc.”
 
Bạch Tự Cẩn nhìn chằm chằm ngọn cây, ánh mắt bừng tỉnh: “Ta từng sống ở nơi đây một quãng thời gian.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hửm?” Hứa Huyên Thảo kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Khi nào?”
 
“Rất nhiều năm trước.”
 
“Chàng đã tới núi Thanh Thành sao? Vì sao ta chưa từng gặp chàng vậy?”
 
Bạch Tự Cẩn cười, xoa xoa mái tóc nàng: “Có lẽ là đã gặp rồi.”
 

Hứa Huyên Thảo phỏng đoán chắc Bạch Tự Cẩn từng đi ngang qua núi Thanh Thành, tĩnh tu trong núi như ẩn sĩ. Có thể trong mấy năm trước, hai người từng gặp mặt một lần.
 
Duyên phận thật sự không thể giải thích nổi.
 
Lúc này, Vân Ngu đứng trên đỉnh hang động đá vôi, từ từ thấp người xuống, xuyên qua lỗ thủng nhìn hai người bọn họ ôm lấy nhau, tận hưởng thế giới của hai người.
 
Nắm tay siết chặt lại, từng mạch máu như có thể nổ tung ra bất cứ lúc nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gốc rễ của Thuật Vô Tình bị hao tổn cũng bởi do Bạch Tự Cẩn gây ra, chỉ khi hoàn toàn giải quyết hắn thì mới có thể dẫn đồ nhi quay về con đường chính đạo.
 
Chút lòng phàm đang ngo ngoe rục rịch kia vẫn sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong lòng, hắn cũng không thể vì nhi nữ tình trường mà hủy diệt tu vi mấy trăm năm của mình.
 
Sau khi hai người rời khỏi hang đá vôi, Vân Ngu nhảy xuống khỏi đỉnh, cầm Kiếm Quảng Dương trong tay, rút kiếm bổ về phía cái cây yếu ớt khô héo kia.
 
Chỉ khi chặt đứt cây khô thì phong ấn sẽ tự giải trừ!
 
*
 
Hứa Huyên Thảo kéo Bạch Tự Cẩn đi dạo dưới bóng râm, chợt nghe trong động dung nham truyền đến tiếng gầm gừ chấn động màng tai .
 
“Tiếng gì vậy?” Hứa Huyên Thảo cảnh giác xoay người, nhìn về phía cửa vào hang đá vôi.
 

Bạch Tự Cẩn đoán được đã xảy ra chuyện gì, thái độ khẽ thay đổi.
 
Trong động rất có thể là hung thú, Hứa Huyên Thảo vội vàng nói với Bạch Tự Cẩn: “Chàng đi về trước đi!”
 
Dứt lời, nàng ngự kiếm bay tới hang đá vôi.
 
Trong hang đầy đất đá, tro bụi đổ rập xuống, ngửa đầu xem thì ra là bị đâm thủng một lỗ rất lớn.
 
Con hung thú kia chắc đã bay ra.
 
Không xong, phu quân của nàng còn ở bên ngoài, chẳng may gặp phải con mãnh thú kia…
 
Hứa Huyên Thảo bay khỏi cửa hang bị phá vỡ, dùng thần thức dò xét khắp nơi.
 
Giữa núi rừng, có một con thú to lớn người đầy vảy, đầu rồng sừng hươu eo gấu, miệng phun lửa, khuôn mặt dữ tợn trông có vẻ vô cùng đáng sợ.
 
Hứa Huyên Thảo phán đoán từ quyển sách mình từng được học, đây chính là thần thú kỳ lân trong truyền thuyết.

 
Mà cách kỳ lân không xa là Bạch Tự Cẩn mặc bạch y nhanh nhạy.
 
Kỳ lân trông có vẻ vô cùng kích động, khỏi lửa phun ra từng đợt, bắn lên mặt đất cháy đen một vùng, suýt chút nữa đã đốt trúng Bạch Tự Cẩn.
 
Tim Hứa Huyên Thảo đập thình thịch, nắm chặt Kiếm Thái Hư, chuẩn bị tiến lên hấp dẫn sự chú ý của kỳ lân, tránh để nó làm tổn thương đến phu quân không có chút pháp thuật nào của mình.
 
Mà Vân Ngu trốn trong rừng rậm, nhìn trộm từng hành động của kỳ lân, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện.
 
Hắn thầm nghĩ, dựa theo lời của Lệnh Hồ Vĩ, kỳ lân là thiên địch của rắn, chắc chắn sẽ tấn công Bạch Tự Cẩn.
 
Tốt nhất là ép Bạch Tự Cẩn hiện nguyên hình ngay trước mặt đồ đệ, rồi kỳ lân nuốt chửng hắn trong một phát một luôn đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận