Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa


Khí trời hôm nay thật trong lành, Kỳ Phong vừa cùng Hạo Phong đánh cờ vừa nói:
“Ta đã từng nói có một món quà tặng đệ, còn nhớ không?”
Hai tháng trôi qua không quá dài, nhưng cũng đủ làm cho Hạo Phong quên bẵng đi mất lời hứa của hắn.

Nay Kỳ Phong nhắc lại chàng mới sực nhớ ra.

Hắn lại nói:
“Hôm nay ta sẽ dẫn đệ đi xem.”
Khi ván cờ kết thúc, Kỳ Phong liền dẫn Hạo Phong xuất cung.

Lần này, Kỳ Phong cũng bịt mắt chàng ngồi trên lưng ngựa, trả đũa lần trước cũng bị chàng bịt mắt dẫn đi, báo hại hắn tò mò khó yên.

Suốt quãng đường, Hạo Phong như người mù, tuỳ ý hắn thúc ngựa phóng băng băng.

Khi đến nơi, Kỳ Phong cẩn thận bồng chàng xuống lưng ngựa, rồi hắn cúi xuống nhấc bổng chàng lên.

Hạo Phong vội nói:
“Đệ tự đi được.”
Kỳ Phong giữ chặt chàng trong lòng:
“Nằm im đó.”
Rồi hắn cứ thế vững vàng bước chân đưa chàng đi.

Khi đến nơi, Kỳ Phong đặt Hạo Phong xuống, sau đó nhẹ nhàng tháo băng bịt mắt ra.

Chàng bị bịt mắt suốt đường đi, ánh sáng chiếu vào mắt, nhất thời chưa thích ứng được, nhíu chặt hai chân mày.

Sau đó chàng từ từ mở mắt ra, kinh ngạc tột độ khi thấy bản thân đang đứng ở một khu biệt viện.

Nơi đây có cả một vườn hoa thơm ngát đủ màu sắc, hồ cá xanh trong với muôn loại cá bơi lội tung tăng.

Xung quanh là núi non hữu tình, mây trắng lượn lờ bay tựa chốn bồng lai tiên cảnh.

“Nơi đây là…?”
“Đây chính là món quà ta tặng đệ.”
Hạo Phong vô cùng thích thú chạy xung quanh biệt viện, nhìn ngắm từng cảnh vật, tận hưởng không khi trong lành.

Quả thật là một nơi đáng mơ ước, chàng nói:
“Ta đặt tên nơi này là Tiếu Phong uyển được chứ?”
Kỳ Phong cười:
“Nó là của đệ, đệ muốn đặt tên gì cũng được.”
Hạo Phong cười rộ lên:
“Sau này đệ sẽ trồng hoa quỳnh tại đây.

Mỗi khi trăng tròn, chúng ta sẽ cùng thưởng trăng, ngắm hoa, uống trà...!Cuộc sống bình dị này...! nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.”
Kỳ Phong bước tới bên chàng, hôn lên mái tóc đen thơm ngát:
“Chúng ta sẽ cùng trải qua rất nhiều, rất nhiều mùa trăng tròn nữa...”
Hạo Phong ngước mặt lên, vòng tay ôm lấy hắn:
“Chắc chắn rồi...”
Hai người ở Tiếu Phong uyển ba ngày ba đêm mới trở về hoàng cung.

Kể từ đó, nơi đây trở thành chốn hẹn hò bí mật của họ mỗi khi rảnh rỗi.

Tuy Thanh Phong điện ở sát bên Tĩnh Phong điện, nhưng kể từ khi quyết định ở bên nhau, vắng người này hay thiếu người kia đều khiến cho đối phương trằn trọc không ngủ được.

Thế là cả hai quyết định, Kỳ Phong một đêm ngủ tại Tĩnh Phong điện, đêm tiếp theo sẽ kéo Hạo Phong về Thanh Phong điện ngủ.

Tình cảm huynh đệ của hai người lại trở nên tốt đẹp khiến lời đồn bấy lâu nay ngủ yên lại dâng cao như thuỷ triều.

Một ngày nọ, tại Thanh Phong điện, sau một đêm mây mây gió gió, cả hai mệt nhoài ôm nhau ngủ mê say, không quan tâm đến mặt trời đã lên cao từ lúc nào.

Bất ngờ thay, Trang Quý Phi từ lâu không ghé Thanh Phong điện bỗng dưng tìm tới cửa
Lâm Y thấy nàng, thầm than, hai vị điện hạ sao giờ này còn chưa chịu thức dậy cơ chứ? Sợ Trang Quý Phi vào phòng nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy, y vội chắn ngang trước cửa:
“Bẩm quý phi, tứ điện hạ còn đang ngủ.”
Trang Quý Phi liếc về phía cửa phòng:
“Đã canh mấy rồi còn ngủ? Kỳ Phong xưa nay có bao giờ dậy muộn thế này đâu?”
“Hôm qua khi dùng cơm xong, điện hạ có chút không khoẻ.”
Trang Quý Phi nghe nói Kỳ Phong không được khoẻ, ánh mắt dẹp tan nghi ngờ:
“Đã gọi thái y chưa?”
“Dạ thái y bảo chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút là không có gì đáng ngại.”
“Để ta vào thăm.”
Lâm Y vẫn một mực chắn ngang cửa:
“Điện hạ dặn không ai được quấy rầy.”
Ban nãy Trang Quý Phi còn lo lắng cho con trai, nhưng Lâm Y một mực ngăn cản làm nàng không tránh khỏi nghi ngờ, dứt khoát xông vào.

Khi cánh cửa bật mở, cũng là lúc Kỳ Phong bước xuống giường.

“Có chuyện gì mà mới mẫu phi tới tìm con sớm vậy?”
Trang Quý Phi ngó nghiêng ngó dọc cả căn phòng như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Kỳ Phong lại hỏi:
“Mẫu phi muốn kiếm ai sao?”
Nhìn hết cả căn phòng vẫn không phát hiện gì bất thường, nàng lên tiếng:
“Nghe nói con không được khoẻ?”
“Chỉ là hơi nhức đầu, nghỉ ngơi một chút là ổn.

Hiếm khi mẫu phi tới thăm, người mau ra ngoài ngồi chờ, con thay y phục xong sẽ tiếp người.”
Trang Quý Phi gật đầu rồi quay ra, vẫn không quên nhìn quanh phòng một lần nữa.

Lúc này, Hạo Phong mới từ sau bức bình phong bước ra ngoài.

Kỳ Phong liền nhào tới ôm lấy chàng:
“Phải để đệ chịu thiệt thòi rồi.”
Hạo Phong đẩy nhẹ hắn ra rồi nói:
“Huynh mau ra ngoài đi, đừng để Trang Quý Phi chờ lâu.”
Kỳ Phong thay vội y phục, rửa mặt chải đầu rồi rời phòng, không quên quay sang nói với chàng:
“Đợi ta!”
Vừa bước ra ngoài, hắn đã thấy Trang Quý Phi ngồi ở tràng kỷ dùng trà nóng.

Kỳ Phong tiến lại gần ngồi xuống:
“Hiếm khi mẫu phi tới thăm, chi bằng hãy cùng con dùng buổi sáng.”
Trang Quý Phi xua tay:
“Không cần.

Ta đến đây là muốn bàn về việc tổ chức yến tiệc cho ngày sinh thần của hoàng thượng sắp tới.”
Trang Quý Phi không nói, Kỳ Phong cũng quên mất chuyện này.

Sinh thần hàng năm đều do Trang Quý Phi đứng ra điều phối.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Hắn cúi đầu đáp:
“Vâng, mẫu phi có gì căn dặn ạ?”
“Tình hình biên cương gần đây bất ổn.

Nên muốn con dẫn quân lính trấn giữ các nơi trọng yếu, tránh cho kẻ xấu thừa cơ yến tiệc say sưa mà làm loạn.”
Việc này, đồng nghĩa với việc lại xa Hạo Phong, khiến tâm trạng Kỳ Phong chùn xuống.

Nhưng đây là chuyện trọng đại, hắn làm sao có thể từ chối, bèn miễn cưỡng đồng ý.

Trang Quý Phi lại nói:
“Nếu yến tiệc diễn ra suôn sẻ, niềm tin của hoàng thượng đối với con sẽ tăng thêm vài phần, có lợi cho chiếc ghế thái tử sau này.”
Nghe nàng nhắc tới ngôi vị thái tử, Kỳ Phong càng không vui:
“Mẫu phi, con đã bao lần nói với người là con không cần...”
Chưa kịp nói dứt câu, nàng đã ngắt lời hắn:
“Không có tiền đồ!”
Kỳ Phong giật mình nhìn nét mặt đanh lại của nàng:
“Con đừng tưởng ta không biết sau lưng ta con và nó đã lén lút làm những gì! Con nghĩ một khi sự thật vỡ lẽ, các con sẽ bình yên bên nhau sao? Kỳ Phong, chẳng phải con đã từng nói, muốn bảo vệ người mình yêu, thì phải trở nên mạnh mẽ? Vì vậy, ngai vàng chính là con đường nhanh nhất để con bảo toàn hạnh phúc.

Một khi nắm trong tay giang sơn này rồi, thì con muốn gì chẳng được! Thậm chí lập hắn làm hậu cũng chẳng kẻ nào dám nhiều lời.”
Kỳ Phong kinh ngạc nhìn nàng:
“Mẫu phi...!nói như vậy...!người đã đồng ý để con và đệ ấy...!ở bên nhau sao?”
Trang Quý Phi không trực tiếp trả lời, chỉ hắng giọng rồi đứng lên:
“Tuỳ con suy nghĩ.”
Nói rồi, nàng quay lưng rời khỏi Thanh Phong điện.

Kỳ Phong chỉ chờ có thế, liền quay về sương phòng.

Lúc này Hạo Phong cũng đã thay y phục xong, ngồi trong phòng chờ đợi.

Kỳ Phong bước tới nắm tay chàng:
“Đệ đói bụng không?”
Hạo Phong cười:
“Có một chút.”
“Chúng ta cùng ăn sáng.”
Dùng bữa sáng xong, cả hai rảnh rỗi lại cùng nhau luyện kiếm, đấu cờ, nhàn nhã bình yên đến hết ngày.

“Nửa tháng sau là sinh thần của phụ hoàng.”
“Đệ có biết.”
Kỳ Phong nhìn chàng lưu luyến, rồi nói:
“Ta không có mặt ở đây...”
Hạo Phong nghe hắn nói vậy, vẻ mặt vui tươi từ sáng tới giờ liền biến mất, ủ rũ hỏi:
“Huynh lại đi đâu?”
Kỳ Phong thuật lại lời dặn của Trang Quý Phi, rồi hắn lại nói:
“Đệ nghĩ sao nếu ta muốn tranh ngôi thái tử.”
Hạo Phong càng buồn bã hơn, nhưng cố tỏ ra bình thường:
“Bất kể huynh làm gì, đệ sẽ ủng hộ huynh vô điều kiện.”
Chàng làm sao giấu được đôi mắt tinh tường của Kỳ Phong.

Hắn ôm lấy chàng, khẽ nói:
“Mẫu phi đã đồng ý tác hợp cho hai ta rồi.

Chỉ cần ta có được ngai vàng, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau.”
Hạo Phong không biết diễn tả lòng mình như thế nào, nếu mọi chuyện đơn giản như vậy, thì chàng cũng chẳng có cớ gì phiền lòng.

Nhưng mà việc Trang Quý Phi đột nhiên đồng ý cho hai người ở bên nhau càng làm chàng trở nên lo lắng, bất an.

Hơn nữa, Kỳ Phong xưa giờ chỉ luôn thích tự do không bó buộc, nay lại vì chàng mà lao vào vòng xoáy tranh ngôi đoạt vị, chẳng khác nào chàng là người tước đi đôi cánh của hắn.

“Sao lại nhíu mi rồi? Đệ phải vui lên, biết không?”
“Nếu là vua một nước, thì huynh sẽ làm gương cho vạn dân.

Chuyện thương luân bại lý này...!tốt nhất là đệ chỉ nên ở trong bóng tối, phò trợ huynh mà thôi.

Huynh còn phải lập hậu, có nhi tử nối dõi...!Mọi chuyện không thể theo ý mình được.”
Kỳ Phong không cần biết hắn sẽ làm ra loại chuyện trời long đất lở gì, chỉ cần được ở bên chàng, bèn nói:
“Con nối dõi chẳng phải là có các huynh đệ của ta rồi sao? Người kế thừa ngôi vị không nhất định là con trai ruột của ta.

Ta không quan tâm hoàng vị, ta không cần con nối dõi, ta chỉ cần đệ...”
Lúc này, Hạo Phong mới sực nhớ ra chuyện của Lý Thoại Khanh, nếu cần người nối dõi, không phải không có cách.

Nhưng việc này đồng nghĩa với việc chàng không còn trên cõi đời này nữa.

Có điều, chàng không nỡ để Kỳ Phong ở lại một mình.

Chàng không đành lòng xa hắn, liền xua tan ý nghĩ đó trong đầu.

Rốt cục, chàng không tranh cãi với hắn nữa.

Cuộc đời ngắn ngủi, vui được ngày nào, hay ngày đó vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui