Bách yêu phổ 3
Tác giả: Sa La Song Thọ
Hồng cô cô vẫn còn bĩu môi trợn mắt ở sau lưng Tô Thắng, mỗi lần bà đều nói xem đi xem đi, Chấn Đình tiêu cục không chống đỡ được lâu nữa đâu, cơm còn không có mà ăn còn ghét bỏ chúng ta.
Hắn lại chỉ cười cười, thầm nghĩ, một cô nương vừa có thể kiêu ngạo lại có thể cúi đầu, làm gì đến mức không có cơm để ăn chứ.
Không cẩn thận thế mà lại làu bàu tận hai ba năm, Chấn Đình Tiêu Cục không sụp đổ, ngược lại còn có cơm ăn, việc làm ăn còn ngày ngày tốt lên, cổng lớn trước đầy chỉ có dám kiến bò qua bò lại.
Bây giờ đã đầy chật khách khứa, người ngựa qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Chúng nhân một tiếng tiêu đầu hai tiếng tiêu đầu, yên tâm giao hàng hóa nhà mình cho Tô Thắng, hai bên chỉ bàn luận đến hàng hóa và thù lao, còn về việc tiêu đầu là nam hay nữ, còn quan trọng nữa không? Không quan trọng nữa rồi.
Tô Thắng rất cảm kích ông chủ Tần của Đại Phong Thương Hành, ông ta là người quen cũ của phụ thân nàng, hai năm trước lúc nàng tìm được ông, ông tuy là vẫn còn ngờ vực, nhưng mà không thể cự tuyệt được mong cầu khổ sở của nàng, ít nhất cũng đồng ý giao đống Ngọc thạch cho nàng áp tiêu, nhưng mà lại không nói rõ ràng, người nhận hàng ở chốn núi sông hiểm trở, đường khó đi không nói, trong núi còn có thổ phỉ hoành hoàng, chuyến tiêu này số lượng không lớn, thù lao cũng không nhiều nên những người khác hầu như đều không muốn làm, nếu như Chấn Đình Tiêu Cục giống như những gì nàng nói, đáng tin như xưa, có thể đảm bảo hàng hóa bình an đến nơi, thì sau này ông ta sẽ giống như lúc cha nàng còn sống, việc vận chuyển hàng hóa sau này đầu tiên sẽ giao cho Chấn Đình Tiêu Cục.
Nhưng nếu như nàng không thể hoàn thành,tất cả hàng hóa nếu có tổn thất thì nàng phải bù gấp đôi, nếu như giữa đường gặp nguy hiểm, thậm chí là gãy tay gãy chân hay mất mạng thì hậu quả tự chịu.
Nàng đáp ứng ngay, căn bản không cho rằng những lời mà ông chủ Tần nói chỉ là cái cớ để nàng lùi bước, mà lại cho rằng đó có cơ hội trời cho.
Các thúc thúc bá bá trong tiêu cục ban đầu vô cùng phản đổi, nói rằng ông chủ Tần căn bản không phải là giúp nàng mà là hại nàng, ở đó họ từng nghe đến rồi, đi mười đoàn đi thì đến chín đoàn không thể quay về được.
Nàng lại cười nói, vậy nên Chấn Đình Tiêu Cục chỉ còn lại mối đó thôi.
Trước khi đi, nàng đặc biệt đến tìm hắn, nói nàng phải đến một nơi rất xa, sẽ đi qua rất nhiều nơi thú vị, hỏi hắn có muốn thứ gì không, nàng sẽ đem về cho hắn.
"Thật là không có gì muốn ta đem về cho ngươi sao?" Nàng đứng bên ngoài hàng rào nhà hắn, cũng không đi vào, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhấc chân lên rời khỏi vậy.
Hắn lắc đầu nói: "Ở đó xa lắm đó? Nghe nói đường còn khó đi, sơn tặc rất lợi hại." Hắn ngừng lại một chút lại nói: "Nhất định phải đi sao?"
"Nhất định phải đi." Nàng nhún vai: "Tiêu cục có vực dậy được hay không, chính là xem thử lần này rồi.
Ta biết ông chủ Tần làm khó ta, nhưng mà càng làm khó, ta càng không thể lùi bước.
Ta quyết tâm rồi, tính huống xấu nhất thì mất cái mạng này thôi."
"Còn có khả năng sẽ bị bắt làm áp trại phu nhân...." Hắn chân thành đưa ra một ví dụ nguy hiểm khác cho nàng.
Nàng cười lớn: "Vậy thì người mất mạng chính là người khác rồi."
"Vẫn là..." Hắn vốn muốn nói vẫn là đừng đi nữa, nhưng vừa nhìn vào mắt nàng, lại đổi thành: "Vẫn là đi đường cẩn thận nhé!"
"Biết rồi." Nàng hất cằm: "Chỉ cần số hàng này không rời khỏi ta, thì tương lại hẳn là sẽ có đường để đi rồi."
Ánh trăng chiếu rọi trên đỉnh đầu nàng, giống như hào quang của dự Phật đang chiếu rọi để cầu chúc nàng được bình an.
"Bảo trọng."
"Ừ."
Ba tháng sau, nàng thuận lời quay về, trừ việc gầy đi một vòng thì mọi thứ đều tốt cả.
Ông chủ Tần rất ngạc nhiên, bởi vì kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông, không ngờ rằng a đầu này không những làm được mà còn có thể bình an quay về, đối diện với sự chứng mình mà nàng dùng tính mạng để đổi về, ông ta giữ lời hữa, việc vận chuyển hàng hoá sau này nhiều đến mức nàng bận tối tăm mặt mũi.
Lúc đưa thù lao cho nàng, ông chủ Tần chỉ nói một câu: "Cô rất giống cha cô." Nàng nói: "Ruột thịt mà, không giống thì giống ai."
Mấy tháng nàng không có ở đây, hắn mỗi ngày vẫn như thói quen ngóng nhìn chỗ con đường mà nàng sẽ quay về, nói rằng vô cùng lo lắng cũng không đến nổi, dù sao thì hắn luôn cảm thấy a đầu như nàng nhất định sẽ bình an quay về.
Vì thế, ngày hôm đó khi hắn giúp Hồng cô cô làm việc về nhà, từ xa nhìn thấy nàng đang đứng trước cửa nhà hắn, trong lòng có một loại bình tĩnh như đã nằm trong dự tính, đại khái chính là...!ô, ngươi xem đi, nàng quả nhiên quay lại rồi.
Trong tay nàng xách một con vịt sống, đang kêu cạp cạp.
"Trên đường tùy tiện mua đó." Nàng thật sự rất thẳng thắn: "Cứ cảm thấy đi một chuyến xa như vậy quay lại, vẫn là nên đem thứ gì đó về cho hàng xóm.
Dù sao thì nhà ngươi cũng nuôi già, có thêm một con vịt cho thêm phần náo nhiệt."
Hồng cô cô ở sau lưng nói bao nhiêu câu không thích nàng, như lúc đứng trước mặt nàng nhận quà thì khuôn mặt lại cười tươi như đóa hoa, vội cầm lấy con vịt nói cảm ơn.
"Đi đây." Nàng thuận thế vỗ vai hắn, cực kỳ đắc ý nói: "Sau này các ngươi đổi nghề gì khác làm đi, có thứ gì cần bán chuyển thì đến tìm ta.
Chấn Đình Tiêu Cục chết không được nữa rồi." Nói đến đây còn đặc biệt trừng mắt với Hồng cô cô một cái, hẳn là nàng cũng từng nghe mấy lời đồn đãi trước kia rồi.
Bị nàng vỗ vai, thân hình hắn tự nhiên nặng xuống, phảng phất như bị chạm vào chỗ đau, nhíu mày, lại thuận thế lấy tay xoa xoa vai, ngại ngùng nói: "Mấy ngày trước bị ngã, bị trật vai rồi."
Nàng hừ một tiếng: "Vô dụng."
Hắn cười hắc hắc.
Mấy năm sau đó quan hệ của họ thuận theo tự nhiên mà hòa hoãn hơn rất nhiều, cho dù nàng vẫn coi thường nghề nghiệp của hắn như cũ, nhưng mà đối xử với con người hắn thì vẫn rất ôn hòa, ít nhất thì có thể làm một hàng xóm bình thường với hắn, lúc áp tiêu trở về nếu như vừa hay gặp được hắn, ít nhiều gì cũng đều tặng hắn một vài thứ, vì thế những năm này thứ mà hắn nhận được trừ con ngỗng kia ra thì còn có đồ ăn sấy khô, vải vóc, cửu liên hoàn,v.v.., có trời mới biết nàng sao mang về đủ loại đồ tạp nham như thế.
Mà hắn có lúc còn cảm thấy nghi hoặc, bản thân hắn có làm gì đáng để nàng gần gũi như thế đâu, bất quá, có quà để nhận thực sự là một chuyện vui.
Mấy năm lịch luyện, may có ông trời chiếu cố, hoặc là do thiên tư ưu nhã, bao nhiêu ngày tháng tới lui trong mưa sa gió táp như thế nhưng cũng không thể biến nàng thành một nữ hán tử ngăm đen tráng kiện được, dáng vẻ của nàng vẫn giống như cái tên ban đầu của nàng vậy, trắng hơn tuyết, mắt mày thanh tú diễm lệ, chỉ là khí chất càng thêm anh tư sảng khoái, không cần dùng son phấn cũng khiến cho người người phải ngoái đầu nhìn, dù sao thì mỗi lần hắn đầu nhìn theo bóng nàng cho đến khi khuất khỏi tầm mắt mới thất thiểu quay về, lại có một chút mong đợi mỗi một lần nàng quay lại.
Thậm chí hiếm khi trong giấc mơ, thứ hắn nhìn thấy không phải là lò lửa cháy rực, mà là giá y đỏ rực, chỉ là người mặc giá y hắn lại không thể nhìn rõ khuôn mặt, lúc tỉnh lại cũng không biết đó là ai, có thể do là nàng chăng.
Hắn nghĩ nếu nằm mơ thêm vài lần giấc mơ đó nữa, nếu như trong giấc mơ đúng thật là nàng, thì thực sự rất tốt, dù sao thì hắn đến nhân giới đã lâu như thế, nàng là người đầu tiên bước vào giấc mơ của hắn, đến Hồng cô cô còn không có được vinh hạnh đó nữa là.
Nhưng mà, còn chưa kịp nằm mơ, thì hắn đến việc nằm ngủ được cũng là một điều khó khắn rồi.
Hồng cô cô gặp chuyện rồi.
Đêm hôm qua, họ vẫn ngồi ăn cơm như bình thường, ăn xong Hồng cô cô vẫn ngồi trong viện uống trả xỉa răng như thường, hắn rửa bát lau bàn quét nhà, đợi hắn lau sạch tay đi từ trong nhà bếp ra, lại phát hiện ở giữa bàn có thêm một chiếc hộp gỗ nhỏ, Hồng cô cô ngồi một bên, gõ lên hộp gỗ: "Của ngươi đây."
Hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, mở hộp ra xem, bên trong có mấy thỏi vàng sáng lấp lánh.
"Thù lao mấy năm này của ngươi, ta đều giữ lại ở đây, đổi thành vàng thỏi, ngươi mang theo cũng tiện hơn." Hồng cô cô giống như không có chuyện gì nói.
Hắn nhìn chiếc hộp "tiền từ trên trời rơi xuống" khó hiểu nói: "Ta không thiếu tiền sài."
Hồng cô cô bật cười: "Bây giờ đương nhiên không thiếu, ăn của ta ở chỗ ta.
Sau này không được nữa rồi, phải có chút tiền bên người."
Hắn không có hứng thú với vàng, nhưng Hồng cô cô nói mỗi một chữ đều không giống như ngày thường.
"Sau này không thể ăn của bà ở nhà bà nữa rồi sao?" hắn nhìn mặt bà ta, cố tìm ra một chút dấu vết rằng bà ta chỉ đang nói đùa với hắn.
"Không thể nữa." Bà ta quả đoán trả lời: "Cầm vàng, thu dọn hành lý, ngày mai ngươi đi đi, đi đâu cũng được.
Lạc Dương không tệ nè, người nhiều hẳn sẽ được an toàn."
Hắn bị bà ta làm hồ đồ triệt để rồi: "Vì sao muốn ta đi?Ta đắc tội bà ở chỗ nào sao?"
Hồng cô cô cười lắc đầu: "Tuy rằng ngươi không phải là đứa cháu quá xuất sắc, nhưng ngươi chưa từng đắc tội với ta." Bà ta ngừng lại một lát lại ngẩng đầu, nhìn thằng vào mắt hắn: "Nếu như ngươi không muốn bị bắt về thiên giới thì cứ làm theo lời ta, đi cho thật xa vào.
Tim hắn nảy lên một nhịp, ngồi bệt xuống ghế.
Hồng cô cô nhìn khuôn mặt khó coi của hắn, cười cười: "Ngươi cho rằng ta giữ ngươi lại là vì để bồi thường một con gà thiệt sao?" Bà cười cười thở dài: "Lúc mới nhìn thấy người, ta đã biết lai lịch của ngươi rồi.
Ngươi họ Hồng, ta cũng họ Hồng, xem ra chúng ta đều có suy nghĩ giống nhau, đến nhân giới vẫn không nỡ từ bỏ màu sắc vốn có của mình."
"Bà...bà là...." Hắn vội nhớ lại từng chi tiết khi ở cùng bà ta, căn bản không thể nhìn ra được điểm gì đáng để hoài nghi.
"Ta là Giáng Quân, cũng là tơ hồng trong tay Nguyệt lão." Lúc bà nói lời này, thân thể chợt trở nên mềm nhũn, một sợi chỉ đỏ từ thân thể bà chầm chậm bò ra, bay đến trước mặt hắn: "Thân thể này là ta dùng đất sét để làm, thực ra có thể làm đẹp một chút, nhưng mà đất sét không dễ nặn, cố gắng lắm cũng chỉ làm được cái hình dạng này.
Thân thể ngươi xem ra tinh tế hơn ta nhiều, không phải làm từ đất sét phải không?"
"Bột.....bột mì..." Hắn chậm chạp trả lời.
"Khó trách...!Tiểu tử ngươi được đó.
Cư nhiên có thể nghĩ đến việc dùng bột mì, khó trách làm làm được trắng trẻo đẹp đẽ như thế." Bà ta tiếc nuối vặn vẹo thân thể: "Nghe nói tất cả Giáng Quân đem luyện thành tơ hồng đều bị tiêu hủy rồi, ngươi là trốn ra từ đó phải không."
Hắn ngẩn người một lúc lâu, gật đầu: "Bà không phải cũng trốn ra từ lúc đó sao?"
"Đương nhiên không phải." Bà nói: "Ta là đợt tơ hồng đầu tiên là Nguyệt lão luyện thành, ta đến nhân giới sớm hơn ngươi nhiều, bản lĩnh cũng lớn hơn ngươi."
"Cũng là trốn đi sao?" Hắn hỏi
"Cũng tính là thế." Bà ta rơi xuống bàn: "Ta không muốn làm công cụ dưới sự ép buộc của Nguyệt lão, ta muốn trải qua cuộc sống của chính mình.
May thay ta trốn sớm."
Hắn trầm mặc chốc lát lại nói: "Ta chưa từng có ý nghĩ giống như ngươi lúc đầu, nếu như không phải bị vứt vào trong lò lữa, ta căn bản sẽ không trốn đi."
"Đồng tộc của chúng ta đại đa số đều như ngươi vậy, từ nơi sinh ra đến thiên giới, từ yêu quái Giáng Quân đến tơ hồng của Nguyệt lão, không có bước nào là tự mình đi, hình như chúng ta sớm đã tiếp nhận loại sắp đặt vô vị đó rồi, nhiều lắm thì là một cái danh thần vật thiên giới, giúp mỗi một đôi nam nữ ở nhân giới thương nhau hoặc không muốn yêu cho đến chết mới thôi."
Bà ta cơ hồ bày ra bộ dạng đắc ý: "Ta có lẽ là Giáng Quân đầu tiên chịu phá bỏ sự sắp đặt đó." Bà ta nhìn hắn cười: "Ngươi cũng không tính là quá muộn.
Muộn thêm nữa cũng không được rồi, vào trong lò lửa, ngươi sẽ giống như chưa từng được sinh ra vậy."
Hắn nhíu chặt mày, đột nhiên như hiểu ra gì đó: "Khó trách ngươi có cách khiến cho mấy đôi nam nữ đó thuận lợi thành hôn...là dùng loại pháp thuật mà chỉ có Giáng Quân mới có thể tu luyện được phải không?"
Bà ta lắc đầu mút của thân thể: "Ngươi nhìn cho kỹ đi."
Hắn nhích lại nhìn, đầu mút của sợi tơ hồng lớn nhỏ không đều nhau, có dấu vết của việc bị đứt đoạn, lúc đó hắn chợt hiểu ra.
"Làm gì có pháp thuật gì ghê gớm cho cam, bất quá là bào mon từng chút thân thể.
Bản lĩnh lớn nhất của Giáng Quân chúng ta không phải chính là kết dính nhất thiên hạ sao.
Ngươi cũng biết "độ dính" đó đã vượt qua sự lý giải của người bình thường rồi, chỉ cần chúng ta muốn, thứ bị dính lại sẽ mãi không bao giờ tách ra được." Bà chậm rãi lướt trở về thân thể kia, Hồng cô cô nằm dưới đất thở hắt ra một hơi, chậm chạp đứng dậy: "Một chút "muối" trong hộp đó chỉ có thể "dính" được một mối nhân duyên của người phàm thôi, dù sao thì chúng ta đã không chỉ là một Giáng Quân không thôi, mà còn là tơ hồng đã nhiễm tiên khí của Nguyệt lão nữa."
Nhìn về phía Hồng cô cô đã "Sống" lại, hắn chỉ cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, giống như hôm nay hắn mới quen biết bà ta vậy.
"Bà gặp phải rắc rồi gì ư?" Hắn hỏi.
"Ừ." Bà ung dung nhún vai, dường như sớm đã biết được mọi thứ: "Nếu như đã dám tự tiện làm "Nguyệt lão" thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý một ngày nào đó sẽ bị bại lộ thân phận rồi bị thiên giới bắt về.
Ba mươi năm vui vẻ thoải mái, đủ rồi."
"Vì sao lại đến nhân giới làm chuyện áp hôn này?" Hắn không hiểu.
Bà ta bật cười: "Ta là yêu quái Giáng Quân từ trên trời xuống.
Cũng không phải là thần tiên hạ phàm tạo phúc cho nhân loại, muốn sống tốt ở nhân giới, thì phải làm việc kiếm tiền, ta lại không có bản lĩnh gì khác, trừ công việc làm quen tay này ra thì có lựa chọn gì tốt hơn sao? Ngươi vẫn là còn trẻ quá, chưa kịp trải nghiệp nỗi khổ của nhân gian."
Hắn cau mày, cảm thấy bà ta nói không đúng, nhưng lại tìm không được một lý do nào hoàn mỹ để phản bác.
"Đi đi, cô cháu chúng ta duyên phận đến đây là hết." Bà lấy cái hộp đẩy ra trước mặt hắn: "Người của Lôi Thần nói rồi, một tháng sau sẽ đến bắt ta, ngươi vẫn còn đủ thời gian để rời khỏi đây xa một chút.
Nhớ lấy, bảo vệ tốt cơ thể của ngươi, đừng có tùy tiện dùng, ngươi dùng một lần thì yêu khí sẽ tản ra một ít, sớm muộn gì cũng sẽ bị Lôi Thần nhắm vào, lại bị bắt thì vì sẽ không còn may mắn trốn thoát lần nữa đâu."
Hắn không nhúc nhích, cũng không chạm vào cái hộp.
"Sau này không gặp lại nữa sao?"
"Nếu còn gặp lại nữa thì chứng tỏ mạng của ngươi cũng tận luôn rồi.
Khó khăn lắm mới sống đến được đây, cố gắng sống tiếp đi, có lẽ ngươi có thể sống một cuộc sống khác ta."
Hồng cô cô tự rót cho mình một chén trà, uống vào lại nói tiếp: "Ta đi ngủ đây."
"Cô cô!" Hắn đột nhiên gọi bà: "Vì sao cô cô lại lén lút lau nước mắt, ta từng nhìn thấy mấy lần rồi."
Bà ta đứng lại, không quay đầu, bàn tay định vén màn cũng buông xuống.
"Ta thành toàn được nhân duyên của nam nữ trong toàn thiên hạ, duy chỉ không thể thành toàn cho người mà ta muốn sống một đời một kiếp." Bà ta cơ hồ đang cười, đôi vai khẽ động đậy: "Có nực cười không, tơ hồng khiến cho người trong toàn thiên hạ thành đôi, vận mệnh của bản thân lại là cô độc đến chết."
Tấm màn rũ xuống, bóng lưng của bà biến mất ở phía sau.
Hắn hơi há miệng, trong mắt tràn ngập sự mơ hồ và hoang mang hệt như những ngày đầu tiên đến nhân giới.
26.11.2020
Vote và comment nhiệt tình cho miền có động lực dịch nè????.