Bách Yêu Phổ 3 FULL


Bách yêu phổ 3
Một khi đã rời khỏi chợ thần tiên, thì mùa đông của thành Lạc Dương ngay lập tức đã tháo chiếc mặt nạ ấm áp náo nhiệt kia ra.

Khí lạnh tùy ý chuyển động nặng nề trong đêm, trên phố cơ hồ như không còn người qua kẻ lại, cửa hàng bên đường đã tắt hết đèn đuốc từ lúc nào.
Bước qua một cây cầu vòm, là một con đường hẹp dẫn thẳng về phía trước, hai bên bờ nhà cửa yên ắng, liễu rũ hơi lắc lư, cuối con đường đó chính là nơi ở của Tống Niên Sanh, không nổi bật cũng không khoa trương, chỉ là một ngôi tiểu viện phong nhã, nếu bầu trời đêm sáng tỏ thì khi ánh trăng rọi xuống mặt sông, từ trên cầu nhìn xuống, ngôi nhà của nàng giống như được xây dưới ánh trăng vậy, khó trách ngôi tiểu viện này lại có lên là Minh Nguyệt Đài.

Đưa mắt nhìn khắp thành Lạc Dương, e là cũng chỉ có một nơi ở trong chốn phố chợ ồn ào, lại vừa yên tĩnh vừa như tản ra tiên khí như thế này mới xứng được với nhân vật như nàng mà thôi.
Bước xuống cầu vừa mới đi vài bước, Tống Niên Sanh cuối cùng cũng nhịn không được mà ngừng lại, nói với Ti Cuồng Lan: "Người phía sau cứ đi theo mãi, huynh không quan tâm sao?"
Người mà nàng nói tự nhiên chính là Ngụy Vĩnh An, tên nhóc này một đường từ chợ thần tiên đi theo đến đây, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ không gần không xa mà bước theo sau, dáng vẻ vừa không muốn làm phiền họ lại không muốn bỏ cuộc.
Hắn không nói, Ti Cuồng Lan cũng coi như không nhìn thấy, chỉ chuyên tâm đưa Tống Niên Sanh về Minh Nguyệt đài, suốt dọc đường không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
"Mặc hắn đi.

Ta và hắn không quen biết, không có lý do gì phải quan tâm.

Đêm khuya rồi, nhanh về nghỉ ngơi thôi." Ti Cuồng Lan giống như không có chuyện gì tiếp tục đi.
"Dù sao cũng từng là đối thủ, sao lại coi như là không quen biết được, tính khí này của huynh..." Tống Niên Sanh lắc đầu, quay người nhìn về phía người đang đứng trên cầu nói: "Là Ngụy công tử nhỉ?"
Thấy nàng đột nhiên chào mình, Ngụy Vĩnh An ngẩn người, sau một phút chần chờ, hắn chậm rãi đi xuống cầu, đứng cách Tống Niên Sanh vài bước, tầm mắt lại vượt qua nàng, chỉ nhìn vào Ti Cuồng Lan ở phía sau nàng.
Tống Niên Sanh cười: "Ngụy công tử một đường đi theo đến đây, không biết có gì muốn nói không?"
"Ta...ta...." Hắn đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng nàng, lắp bắp nửa ngày, mới gắng gượng nói: "Ta...ta...!muốn uống một bữa với tiên sinh."
"Tiên sinh?" Tống Niên Sanh không biết vì sao hắn đột nhiên lại xưng hô như thế với Ti Cuồng Lan, việc "cùng uống một bữa" này quả thực đến quá mức đột ngột.
Ti Cuồng Lan quay người lại, đầu tiên là khẽ kéo Tống Niên Sanh ra sau người, lúc này mới nhìn Ngụy Vĩnh An nói: "Ngụy công tử, ta trước nay chưa từng uống với người lạ, thịnh tình này của ngươi ta xin ghi nhận trong lòng, ngươi vẫn là sớm quay về đi." Nói rồi hắn lại nhìn bức họa trong lòng y cười cười: "Công tử nếu như không chê thì bức họa này tặng cho ngươi, coi như là tạ ơn của ta đối với các hạ." Nói rồi, liền muốn gọi Tống Niên Sanh cùng rời đi.
"Không không...!đừng đi!" Ngụy Vĩnh An sốt ruột, mở cuộn tranh trên tay ra, chỉ vào thần nữ trong thanh nói: "Đây là thật sự nét vẽ của tiên sinh?"
Ti Cuồng Lan và Tống Niên Sanh bốn mắt nhìn nhau, lần nữa cảm thấy vị Ngụy công tử này càng không giống như người bình thường rồi.
"Trong Hồng Hạc Đình, Ngụy công tử không phải ngồi kế bên ta sao? Tranh này đương nhiên là chính tay ta vẽ rồi, có gì đáng nghi sao?" Ti Cuồng Lan chợt sinh ra cảm giác phòng bị, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại.
Ngụy Vĩnh An nghe thế, đột nhiên lại vui mừng khóc lóc, ôm chặt bức họa trong lòng, đôi mắt đỏ hoe nấc nghẹn nói: "Ta biết là Ngũ tiên sinh ngài đến rồi mà, ta đợi ngài nhiều năm như thế, cuối cùng cũng đợi được ngài rồi."
Ngũ tiên sinh lại là ai? Ti Cuồng Lan hoàn toàn không biết nguyên nhân vì sao hắn lại kích động như thế, cũng không muốn biết, chỉ coi như kẻ được người đời gọi là thiên tài đại khái đều có tính cách khác thường như thế.
"Ngụy công tử, ta họ Ti, ngươi nên gọi ta là Ti công tử." Ti Cuồng Lan lạnh lẽo nói: "Cáo từ."
Nói xong hắn không thèm quan tâm Ngụy Vĩnh An phản ứng ra sao, nhanh chân đưa Tống Niên Sanh rời đi.
"Ngụy công tử không phải là quá chén rồi chứ?"
"Không có mùi rượu, e là thất thần nên đột nhiên không được tỉnh táo.

Không cần để tâm, đừng nên tiếp cận hắn là được."
"Nhưng hắn vẫn còn đứng đó kìa..."
"Mặc hắn."
Ngụy Vĩnh An vô cùng thất vọng nhìn theo bóng lưng Ti Cuồng Lan rời đi, một giọt nước mắt rơi xuống, rơi trên bức tranh, nghẹn ngào nói: "Vò rượu đó vẫn chưa uống được..."
Lúc này, đôi mắt vốn bình thường của hắn, đột nhiên hiện lên một tầng lam quang, nhưng rất nhanh lại biến mất không còn thấy gì.
Do dự hồi lâu, hạ muốn đuổi theo sau, nhưng lại sợ sự cự tuyệt không chút ấm áp kia của Ti Cuồng Lan, từ đầu đến cuối vẫn không di chuyện dù chỉ một bước, hắn tựa như cô hồn dã quỷ không tìm được phương hướng, hoang mang đứng nguyên tại chỗ.
Đột nhiên, một trận cười chói tai phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh, ba vị công tử vô vị trong Hồng Hạc đình không biết chui ra từ góc nào, vây Ngụy Vĩnh An vào giữa, một người trong đó chỉ vào bức họa trong lòng hắn, âm hiểm nói: "Ta nói Ngụy công tử à, thua rồi thì thua rồi thôi, làm gì đến mức lấy luôn tranh của người ta đi như thế, còn bám riết lấy người ta không ngừng không nghỉ."
"Nhưng chúng ta nhìn từ xa lại chỉ thấy Ti công tử người ta giống như căn bản không thèm để ý đến ngươi chút nào nha, hahaha."
"Được rồi được rồi, cái khác không nói nữa, chúng ta hôm này là đến là chiếu theo quy củ, giúp Hồng Hạc đình đòi lại bức tranh thần nữ, trả tranh cho chúng ta."
Người sáng mắt vừa nhìn đã biết, giúp đỡ lấy tranh chỉ là giả, mượn cớ ức hiếp cái người mà cho dù bọn hắn ngưỡng mộ đố kỵ oán hận thế nào thì mãi mãi cũng không thể làm được thiên tài, đây mới thực sự là mục đích của họ.
Ngụy Vĩnh An vốn đã yếu đuối, bị ba người này vây quanh công kích, hắn càng rụt người lại.

Hắn không nói gì, chỉ ôm chặt bức tranh trong lòng, giống như hận không thể nhét chúng vào trong da thịt vậy, cho dù họ có nói gì, cũng không chịu giao ra.
"Tiểu tử nhà ngươi, thành thực mà giao bức tranh đó ra đi, đừng có khiến cho chúng ta phải động thủ."
"ha ha, cái thân thể này của người có thể chịu được bao nhiêu quyền cơ chứ? Vạn nhất không cẩn thận làm tay bị thương thì sau này lấy cái gì để làm thiên tài đây?"
"Nhanh giao ra đây, đừng có rề rà nữa."
Đối diện với sự ác ý rõ ràng như thế, Ngụy Vĩnh An dứt khoát ngồi xổm xuống, ôm chặt tranh vào trong lòng bảo vệ, dáng vẻ quyết tâm tựa như cho dù có bị đánh chết thì cũng không chịu giao tranh ra.
Mấy người này đại khái là không ngờ được uy hiếp như thế đối với hắn lại vô dụng, vị thiếu niên mong manh yếu đuối đến nổi chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng đủ cuốn bay mất trước mặt này lại giống như một tảng đá không biết phải ra tay từ đâu, chưa kịp động vào đã ngồi xổm xuống ở đó rồi.
Nhìn thấy thế, ba người kia cũng đâu có rời đi, chỉ nghĩ nếu thực sự ra tay, lỡ như đánh người bị thương thì sẽ bị báo quan, không hay lắm.

Đang lúc không biết nên giải quyết thế nào thì tên lùn nhất trong ba người lấy ra một chiếc dao găm sáng lóa, cười khẩy nhìn đồng bạn đắc ý, sau đó liền chia mũi dao về phía Ngụy Vĩnh An, lớn giọng quát: "Nắm đấm ngươi không sợ, con dao này có sợ không?"
Hai người còn lại quả thực đang muốn đi lên vỗ tay cho hắn, có thanh dao găm này trong tay, người bình thường hẳn là sẽ cố kỵ vài phần, một tên tiểu tử trói gà không chặt cũng hẳn là cũng sẽ không khỏi khiếp sợ.
Ngụy Vĩnh An chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng vào mũi đao đang huơ trên đầu, hắn sững sờ, cả người cương cứng như đá, đến hô hấp cũng dương như ngừng lại.
Đợi đến khi gã cầm dao những tưởng bản thân gã cuối cùng cũng dọa người kia sợ được rồi, nhìn về phía đồng bọn nhướng mày đắc ý, thầm nghĩ lát nữa cho dù lấy lại được tranh rồi thì cũng sẽ cười nhạo y một phen, ai biểu tên tiểu tử này lúc nào cũng chiếm hết hào quang của họ cơ chứ.
"Giao ra đây!" Hắn huơ huơ còn dao găm: "Còn không nghe lời nữa thì ta sẽ sẽ rạch một đường lên trên khuôn mặt đẹp đẽ của người đó! Cũng đừng có mong có người nào đến cứu ngươi lúc này! Cứ nhìn xung quanh mà xem, đến bóng ma còn không có, hôm này cho dù ta có giết ngươi cũng không ai biết được là do chúng ta làm đâu."
Lời còn chưa dứt thì gã và con dao găm kia đều bay lên, ngã bịch xuống đất mắt đầy sao trời.

Hai gã kia còn chưa hồi thần thì đã cảm thấy trên mặt như có gió thổi qua, đợi đến khi tỉnh táo lại thì ba người đã giống như mấy "con cóc" hữu khí vô lực nghiêng nghiêng ngã ngả nằm chồng lên nhau rồi.
Đào Yêu thu chân lại, lạnh lùng trừng mắt với bọn họ: "Đây đúng là không có ma quỷ, nhưng mà có lão nương nhà người đây."
Liễu công tử đi từ sau lưng nàng ra, ôm hai cánh tay nói: "Đã nói là lực chân của ngươi không đủ, đá hơi nhẹ rồi, vẫn là để ta đá cho."
Ti Tĩnh Uyên lại đi từ sau lưng Liễu công tử ra: "Không không, chuyện này ta giỏi nhất để ta..."
"Các ngươi...!phường bất lương các người từ đâu chui ra thế!" Gã cầm dao bị ngã nặng nhất, đẩy hai tên đồng bọn đang đè trên người mình ra, nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy.
"Ai dô, nhìn quen mắt lắm.."
"Không phải là mấy người ngồi bàn bàn kế bên trong Hồng Hạc đình sao!"
"Hóa ra tên họ Ngụy còn có người giúp đỡ! Lên cho ta! Liều mạng với chúng!"
Lời nói hung hăng thì hung hăng thiệt, nhưng mà rốt cuộc chỉ là một đám phế vật, cú đá của Đào Yêu tuy rằng không mạnh được như Liễu công tử và Ti Tĩnh Uyên, nhưng mà cũng có thể khiến cho mấy tên đó không thể đứng lên được một hồi lâu.

Ba người nhìn mấy tên dưới đất hệt như nhìn ba tên ngốc, Đào Yêu thậm chí có ngáp một cái.
Ma Nha chạy đến trước mặt Ngụy Vĩnh An, sốt ruột hỏi: "Ngụy thí chủ, ngươi sao rồi?"
Ngụy Vĩnh An vẫn ôm chặt bức tranh kia như cũ, lại giống như không nghe thấy gì, cũng không nhìn cậu, đôi mắt dán chặt vào con dao găm bị rơi xuống trước mặt hắn.
"Ngụy thí chủ?" Ma Nha đưa tay huơ huơ trước mặt hắn: "Có bị thương ở đâu không?"
Ngụy Vĩnh An vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Cổn Cổn hiếu kỳ đến gần Ngụy Vĩnh An ngửi ngửi, đột nhiên lại xù lông lên, vụt một cái nhảy lui sau lưng Ma Nha, miệng không ngừng kéo góc áo của Ma Nha ý bảo cậu lùi lại.
Đồng thời trong lúc này, ánh sáng màu lam vừa biến mất trong mắt Ngụy Vĩnh An chợt tản ra, trong chớp mắt đã che hết đôi mắt hắn, lúc này trên khuôn mặt hắn, chỉ còn nhìn thấy hai chùm ánh sáng lam đang chuyển động, không chỉ là mắt mà cả người Ngụy Vĩnh An đều bắt đầu tản ra ánh sáng màu lam như băng lạnh trong rừng cây u ám.
Ma Nha khiếp sợ lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa thì bị ngã lui sau, hét lớn: "Đào Yêu! Ngụy thí chủ biến sắc rồi!!"
Đào Yêu quay phắt đầu lại, nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà thầm than một tiếng: "Hỏng rồi..."
Không đợi bọn họ làm ra bất cứ hành động nào, chỉ nhìn thấy Ngụy Vĩnh An đột nhiên ngẩng đầu, ré lên một tiếng vô cùng chói tai, thanh âm này uy mãnh, phảng phất như không khí xung quanh đều bị ép xuống đến biến hình, nhìn lại, vô số những khí tức màu lam đen giống như rắn độc tản ra khắp tứ phía, toàn bộ đều chui tọt vào trong miệng Ngụy Vĩnh An, mà thân thể của hắn cũng chính tại lúc này đột nhiên phình to ra, từ y phục cho đến da thịt đều bị tầng ánh sáng màu lam như lửa quỷ kia dung nhập, trong chốc lát xuất hiện trước mặt chúng nhân, là một quái vật có hình người thân thể khổng lồ, trên người toàn thân chỉ có một tầng ánh sáng màu lam trong suốt bao trùm lấy."
Ti Tĩnh Uyên kinh hãi: "Đây là vật gì?"
"Yêu quái.

Tóm lại là không được đụng vào nó." Đào Yêu nghiến răng cảnh cáo.
"Hiệp quái...!hóa ra là lớn như thế a!" Ma Nha ôm chặt Cổn Cổn, trốn sau lưng Ma Nha không dám loạn động."
Liễu công tử cau màu: "Sao lại thế, nói biến là biến thôi sao!"
"Mấy tên ngốc kia, lúc nãy họ nhất định là chạm vào vảy ngược của Hiệp Quái rồi." Đào Yêu phẫn nộ nhìn tên đó, mấy gã đó sớm đã chảy máu mũi ngất đi rồi, hẳn là do tiếng rống vừa nãy của Ngụy Vĩnh An làm chấn thương họ, mấy cái tên phàm phu tục tử này, thế cũng tốt, đổi thành nàng nàng cũng đánh cho chúng bất tỉnh nhân sự.
"Lớn thế này, ta sợ là không ăn được hết..." Liễu công tử khó khăn nói.
(Anh đủ rồi đấy, cái gì cũng ăn là sao)
"Ai bắt ngươi ăn nó!" Đào Yêu từng mắt nhìn hắn: "Không phải đã nói từ đầu rồi sao, nguồn gốc của Hiệp Quái chỉ là một đạo oán khí thôi, phải giải được, phải thuận theo nó, mới có cơ hội dẫn nó đến Hiệp Khẩu được!"
"Nhưng nó giống như hoàn toàn không quan tâm đến chúng ta..." Ma Nha kéo ông tay áo Đào Yêu, sợ hãi nhìn về yêu quái to lớn kia nói.
Khi nhìn thấy Hiệp Quái hoàn toàn không thèm để bọn họ vào mắt, chỉ chậm rãi đi thẳng về phía Minh Nguyệt đài, may sao thân thể nó không phải là thực thể, nếu không thì những nơi mà nó đi qua, sợ là đến cây cối bờ tường nhà cửa gì cũng đừng mong tránh khỏi kiếp nạn.
"Yêu quái này..." Ti Tĩnh Uyên nhíu mày: "Ta thấy nó tuy lớn, nhưng tựa hồ không có động tác gì quá trớn."
Cũng đáng đời cái miệng quạ đen của hắn, lời còn chưa dứt, trước mắt chúng nhân chợt sáng lên, đỉnh đầu rõ ràng là bầu trời đêm tối đen như mực, trong chớp mắt liền có ánh sáng chói mắt toả ra, không khác gì với ánh sáng ban ngày, lại nhìn xung quanh, tuy rằng cảnh vật không thay đổi nhưng đột nhiên lại xuất hiện một vài người nam người nữ, mặt mũi tuy bình thường nhưng toàn thân đều trong suốt, bọn họ phảng phất như không nhìn thấy tình huống chân thực trước mắt, chỉ lo bước đi hay trò chuyện, thậm chí còn bày ra bán đủ các thứ đồ vật, cho dù trước mặt họ không có bất cứ thứ gì.
Mà lúc này, bao gồm tất cả mọi người bao gồm Đào Yêu đều giống như trúng định thân thuật, đột nhiên dừng lại mọi động tác, một cỗ sức ép từ bốn phương tám hướng ập đến, ép chặt bọn họ, trong chớp mắt, ngũ tạng lục phủ đã bị ép đến khó chịu, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
May sao loại "đứng yên" này chỉ dừng lại trên người họ trong chốc lát, Đào Yêu thở hắt ra một hơi, dùng sức uốn éo người lại, lúc này mới hoàn toàn trừ bỏ được cảm giác bị áp chế đó, những người khác tình hình cũng không khác là bao, khoảnh khắc khiến họ đổ mồ hôi lạnh cuối cùng cũng hồi phục lại bình thường, trong ánh mắt của đối phương tựa hồ như đều là sự không chắc chắn đối với trải nghiệm vừa xảy ra hay là thực sự đã bị thứ gì đó mạo phạm rồi.
Ma Nha có chút hoảng hốt hỏi Liễu công tử: "Lúc nãy...!là có thứ gì đó ấn chúng ta xuống sao? Ta dường như căn bản không động đậy được."
"Các ngươi cũng có cảm giác đó sao?" Ti Tĩnh Uyên dùng sức lắc mạnh cánh tay, khó hiểu nói: "Giống như bị nhét vào trong một cái bình còn nhỏ hơn thân thể của mình ấy.

Quá đáng sợ rồi..."
"Những thứ này...!là gì thế?" Liễu công tử không màng giao lưu với họ, mắt thấy mấy "đứa bé" đang cầm trống bỏi trên tay đi xuyên qua người mình, giống như một làn khói đi đến con sông, bước đi trên đó tựa như đi trên đất bằng.
Ma Nhan run rẩy đánh giá chúng: "Cách ăn mặc của chúng nhìn giống như...!là y phục của thời Đường mấy trăm năm trước?"
"Ngươi xem bên kia!" Liễu công tử chỉ vào chiếc cầu vòm, vốn là một cây cầu bình thường đột nhiên lại xuất hiện một cái cây vô cùng lớn, cũng trong suốt như thế, mà đất đá dưới chân họ cũng biến thành những viên gạch vuông có hoa văn chìm nghỉm, đến nhà cửa hai bên bờ sông cũng có một ít bị biến thành hình dạng khác, những chỗ bị biến hóa tuy trong suốt, cũng có thể nhìn thấy được dáng vẻ vốn có, nhưng càng là như thế thì cái tình cảnh tựa như hai thế giới bị chồng xếp lại với nhau thế này lại càng thêm quỷ dị.
"Sao lại như thế?" Ti Tĩnh Uyên dùng sức dụi mắt, lại nhìn lần nữa, vẫn là cảnh tượng quỷ dị đó.
"Khó trách đến chúng ta cũng thiếu chút nữa bị ép chết..." Đào Yêu nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Cái này gọi là hiện tượng hai thế giới, hóa ra bản lĩnh của Hiệp Quái chính là thứ này."
Những người khác đều kinh ngạc.
Đào Yêu nhìn về phía Hiệp Quái đang dần dần chuyển động, nói: "một thế giới khác đang xuất hiện bây giờ, có lẽ là vùng đất mà trong lòng Hiệp Quái đang nghĩ đến, nếu như không kịp thời ngăn cản, một khi những oán khí trong Hiệp Khẩu bị nó hoàn toàn nuốt hết vào trong thân thể thì sức mạnh của nó cũng sẽ được hoàn chỉnh.

Bây giờ thân thế nó đang hư ảo không thật, cũng có nghĩa là thế giới mà nó nghĩ ra sẽ biến từ thế giới hư ảo thành thế giới thật, còn thế giới chân thật chính là thành Lạc Dương này đây sẽ từ thực mà biến thành hư ảo, đến những vật sống trong tòa thành này cũng sẽ gặp phải tai ương như thế."
Nàng thầm tính toán một lát lại nói: "Nếu như nó chỉ nghĩ đến một con phố hay một ngôi nhà thôi thì còn đỡ, theo như những gì nhìn thấy bây giờ, ta cảm thấy thứ vương vấn trong lòng hắn hẳn là cả tòa thành này rồi, vận khí xấu hơn nữa thì không chừng là cả thiên hạ này..."
Tuy rằng không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm trọng của Đào Yêu khi nói từng chữ kia, Ti Tĩnh Uyên cẩn thận hỏi: "Vậy...!vậy có nghĩa là gì?"
"Nghĩa là thế giới mà Hiệp Quái tưởng tượng ra lớn thế nào thì trong hiện thực sẽ bị lấp đi từng đó, theo như tình huống xấu nhất, thì thế giới hiện thực sẽ bị thế giới của Hiệp Quái mang đến "ăn mất", bao gồm tất cả những vật sống trong đó.

Đợi đến khi cả thế giới này hoàn toàn bị thay thế bởi thế giới hư ảo này kia, thì thế giới nhìn tựa như "thế giới mới" này cũng không thể thoát được bản chất hư ảo của chúng, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một mảnh hỗn độn trong thời gian không gian.

Hiện tượng hai thế giới này, nói trắng ra thì chính là hiện tượng hiếm có một mất một còn xem ai là kẻ xui xẻo bị biến mất." Đào Yêu nói rồi, lại đi đến cạnh ba tên ngốc kia, đá chúng một cái, ba tên kia lại không chút động tĩnh, phảng phất như mọc từ dưới đất lên, vậy, thậm chí đến biểu cảm trên khuôn mặt cũng bị đóng băng: "Hiện tượng này một khi đã xuất hiện, thì không gian ở giữa hai thế giới sẽ sản sinh ra một lực ép cực lớn, có thể ép cho những vật sống trong đó, khiến cho họ không thể rời khỏi chỗ đang đứng, ta xem lúc này, thành Lạc Dương và những nơi xa khác, tất cả những người đàn bình thường khác hẳn là đều giống như ba tên này rồi."
Ma Nha nghe thế, nhìn chính mình lại nhìn mọi người: "Nhưng mà, vì sao chúng ta chỉ bị ép trong chốc lát thôi?"
Đào Yêu cười cười: "Các vị trong đây có ai là người bình thường sao?
Bất quá cũng đừng vui vẻ quá sớm, giờ đây chỉ là khởi đầu của hiện tượng hai thế giới thôi, đợi đến khi nó càng lúc càng chân thực, sức mạnh càng ngày càng lớn thì sẽ đến lượt chúng ta biến thành người gỗ đợi chết luôn đó." Nàng nhìn xung quanh, đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vì thế các ngươi bây giờ chạy đi còn kịp, nhân lúc Hiệp Quái còn chưa tích lũy đủ sức mạnh, chạy đến nơi mà không chịu ảnh hưởng của nó, như thế các ngươi có thể an toàn rồi.

Chuyện này từ ta mà ra, ta sẽ xử lý."
Liễu công tử cười lạnh nói: "Ta đi cũng không sao, chỉ là với lực chân của ngươi, làm sao đủ để đá con yêu quái lớn như thế xuống Hiệp Khẩu được, không phải vẫn sẽ nhờ đến ta sao."
"Ta cũng không đi, ta chạy lại không nhanh." Ma Nha ôm chặt Cổn Cổn, kiên quyết đứng cùng phía với Liễu công tử: "Đừng đuổi ta!"
Đào Yêu ngẩn người, lắc đầu cười: "Dù sao ta cũng đã nói thực với các ngươi cả rồi, đi hay không thì tùy."
Ti Tĩnh Uyên đại khái cũng không ý định chạy trốn, chỉ lo lắng hỏi: "Vì thế ý của các ngươi là, con quái vật này chỉ dựa vào việc nghĩ ra một thế giới khác thôi, thì có thể dùng thế giới đó ăn mất thế giới này, bao gồm cả chúng ta? Sau khi ăn rồi chính nó cũng biến mất, chỉ còn lại một con yêu quái không biết gì và một mảnh đất hoang? Vả lại thế giới bị đưa đến này đã bắt đầu hỗn loạn rồi, vì như lúc này đã có rất nhiều người bình thường bị quái lực của nó đè ép đến nỗi không thể động đậy được rồi, không cách nào trốn thoát được, chỉ có thể chấp nhận kết quả bị biến mất?"
"Cũng gần như thế." Đào Yêu gật đầu: "May sao nó chỉ mới vừa bắt đầu, chúng ta vẫn còn có thời gian, ít nhất thì chúng ta vẫn còn có thể chạy.

Giờ phạm vi ảnh hưởng của Hiệp Quái vẫn chưa lớn, nguồn sức mạnh của nó chỉ có một.

Chỉ cần trước khi Hiệp Quái biến từ hư thành thực đưa nó về Hiệp Khẩu ở Long Thành viện, thế giới mà nó đưa đến cũng sẽ tan thành tro bụi, thành Lạc Dương cũng gặp dữ hóa thành." Nói rồi, Đào Yêu đấm một đấm vào trong lòng bàn tay: "Đáng hận không biết được lai lịch của Hiệp Quái này, theo như tình hình hiện tại, chỉ biết chủ nhân của nó có lẽ là đến từ mấy trăm năm trước, hoặc là một thứ gì khác."
Ti Tĩnh Uyên nghe mà sốt ruột, giậm chân nói: "Cho dù thế nào thì ta thấy nó rõ ràng là chưa thể buông tha cho Lan Lan, ngươi xem nó vẫn luôn đi về hướng Minh Nguyệt đài kia! Xong rồi, ta phải nhanh đi tìn Lan Lan mới được! Ôi chao, Lan Lan nhà ta không thể biến thành đầu gỗ được."
Ti Cuồng Lan?
Lòng Đào Yêu chợt kinh hãi, vội đuổi theo sau Ti Tĩnh Uyên.
Nhưng mà, Hiệp Quái còn chưa đi đến Minh Nguyệt đài thì đã ngừng lại.
Một đám người nhìn về bên kia, ở cuối bờ sông, trước cửa Minh Nguyệt Đài, không biểu từ lúc nào đã có thêm một người, tay cầm trường kiếm, tư thái bình tĩnh.

Ti Cuồng Lan không một chút sợ hãi, vẫn là thần sắc lạnh lẽo đó, ánh mắt nhìn Hiệp Quái hệt như nhìn một kẻ bị tất cả mọi người đều ghét bỏ.
Chúng nhân thở phào nhẹ nhõm, những lo lắng trước đó đều là thừa rồi, đến Ti Tĩnh Uyên còn bình an thì cái tên Ti Cuồng Lan còn không bình thường hơn hắn gấp mấy lần sao có thể biến thành người gỗ được cơ chứ.
Ti Tĩnh Uyên cẩn thận vòng qua Hiệp Quái, nhanh chóng đi đến cạnh Ti Cuồng Lan, sốt ruột nói: "Yêu quái này là Ngụy Vĩnh An biến thành! Nó còn muốn ăn cả thành Lạc Dương! Đào a đầu nói cái gì mà muốn đưa nó về cái gì mà khẩu ở Long Thành viên mới có thể giải được nguy cơ này! Nếu không thì đến chúng ta cũng sẽ biến mất theo!"
Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói: "Ta đã biết Ngụy Vĩnh An không phải là nhân loại rồi, lúc nãy lúc nói chuyện với hắn, đã nhìn thấy trong mắt hắn có ánh sáng màu lam lướt qua, lo Niên Sanh sợ, nên ta mới bất động thanh sắc đưa nàng về trước, sau khi sắp xếp an ổn rồi mới quay lại gặp hắn, chưa từng nghĩ đến chỉ trong chốc lát thôi lại trở nên thế này rồi."
Đào Yêu nghe hắn nói, cũng không màng tính toán việc hắn chăm sóc kỹ lưỡng cho Tống Niên Sanh như thế, chỉ thận trọng nói: "Nhắc nhở ngươi một chút, không thể ra tay với nó, nếu không thì tà khí trong người nó một khi bộc phát ra, Hiệp Khẩu đóng lại không được, thành Lạc Dương ở gần nó nhất sẽ xong đời." Nàng lại đè thấp giọng nói: "Hiện giờ cơ hội duy nhất của chúng ta đó là nó hình như đối với ngươi cơ hồ như vô cùng để tâm.

Yêu quái này đến từ một tia oán khí của conngười khi còn sống, ngươi hơn nửa chính là chìa khóa để làm lắng lại tà khí kia.

Ngươi thử nói chuyện với nó nhiều nhiều, nó nói gì cũng thuận theo nó, chỉ cần có thể dẫn nó đến Hiệp Khẩu ở Long Thành viện, cái gì cũng dễ nói!"
Ti Cuồng Lan nhìn nàng một cái, khắp thiên hạ này e là cũng chỉ có mỗi một mình hắn mới có thể trong thời gian ngắn nhất có thể từ trong những lời giải thích vội vàng không đầu không đuôi của nàng mà hiểu được đại khái.
Hắn có hơi suy nghĩ, đặt trường kiếm trên tay xuống đất, tay không đi về phía Hiệp Quái.
Thấy Ti Cuồng Lan đi đến, sắc mặt Hiệp Quái thế mà lại có chút biến hóa, chỉ nhìn thấy một cái lỗ nứt ra trên khuôn mặt miễn cưỡng gọi là cái miệng, cư nhiên lại lộ ra ý cười ngốc nghếch, trong cổ họng phát ra thanh âm thầm thấp hàm hồ nói: "Ngũ tiên sinh..."
"Xin lỗi, ta đã nói rồi, ta họ Ti, không hải là Ngũ tiên sinh mà ngươi muốn tìm." Ti Cuồng Lan trấn tĩnh nói: "Nếu như ngươi tin ta thì ta có thể đưa ngươi đi tìm Ngũ tiên sinh."
Chúng nhân có mặt bao gồm cả Cổn Cổn đều muốn vỗ tay cho hắn, đầu óc thật quá nhanh nhạy!
Nhưng Hiệp Quái tựa hồ như căn bản không nghe được hắn nói gì, chỉ liên tục gọi: "Ngũ tiên sinh..."
Ti Cuồng Lan nhẫn nại nói: "Ta có biết một vị Ngũ tiên sinh, chính là ở cách đây không xa, hay là ngươi đi theo ta xem thử?"
Nó vẫn đứng yên đó nhìn chằm chằm vào Ti Cuồng Lan, tiếp tục gọi hắn là Ngũ tiên sinh.
Còn tiếp tục dây dưa thế này e là không ổn, Ti Cuồng Lan nghĩ, cũng không quan tâm ý kiến của nó thế nào, dứt khoát đi lên trước, nếu như Ngụy Vĩnh An đã nhất quyết không đi theo hắn thì quái vật này có lẽ cũng biết, nếu thể này hắn liền làm mỗi nhử vật, dụ Hiệp Quái đến Long Thành Viện đã rồi nói sau.
Những người có mặt ở đó cũng có suy nghĩ như thế, lúc này đi đâu mới tìm được một mồi nhử tốt như Ti Cuồng Lan cơ chứ! Chúng nhân không khỏi vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nếu như Ti Cuồng Lan có thể thành công thì những chuyện sau này đơn giản rồi, chỉ cần so lực chân nữa thôi.
Hiệp Quái này, xem ra cũng là loại nhìn thì hung mãnh nhưng cũng không được thông minh cho lắm...
Ti Cuồng Lan mới đi khỏi vài bước, thì Hiệp Quái kia lại bất ngờ hít sâu một hơi, cả người Ti Cuồng Lan chợt rời khỏi mặt đất, hắn đột nhiên.
bị một cỗ sức mạnh kỳ lạ hút thẳng vào vị trí tim của Hiệp Quái, chớp mắt đã dán chặt vào ngực nó, nó còn đưa tay ra hung hăn ôm lấy Ti Cuồng Lan, dùng sức đè hắn xuống, Ti Cuồng Lan giống như bị lún xuống bão cát, hơn nửa người nhanh chóng bị vùi trong ngực hắn.

Dù là như thế thì hắn vẫn không đổi sắc mặt, chỉ hét lớn: "Các ngươi đừng có qua đây!".

Vô ích thôi, Đào Yêu từ sớm đã nhảy lên dán chặt vào ngực Hiệp Quái, nắm chặt lấy cổ tay của Ti Cuồng Lan, cắn răng nói: "Dựa vào cái gì mà phải nghe ngươi, ta cứ muốn qua đó."
"Ngươi..." Ti Cuồng Lan chỉ còn bả vai ở bên ngoài muốn hất tay nàng đi, nhưng mà không thể động đậy được, thân thể bị vùi vào trong Hiệp Quái đột nhiên nặng như ngàn cân treo sợi tóc, không theo như ý muốn mà lún xuống.
Đồng thời, cánh tay của Đào Yêu cũng không thể rút ra, hơn nữa cánh tay đã lún sâu vào theo thân thể Ti Cuồng Lan vào trong vòng xoáy.
Liễu công tử đang muốn xông lên, lại bị Đào Yêu ngăn lại: "Không được qua đây! Ba canh giờ sau mà còn không thấy chúng ta đi ra ngoài thì các ngươi hãy chạy đi càng xa càng tốt, về sau mỗi năm vào ngày này hãy đốt cho ta thật nhiều đồ ăn ngon."
Lời còn chưa dứt, Đào Yêu chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên đen lại, thân thể giống như chiếc lá lìa cành, rơi xuống một nơi vô cùng vô tận không biết điểm dừng, không còn chút sức lực nào cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không thể nào xác định được bản thân có đang hô hấp hay không, duy chỉ có cảm giác chân thực nhất, đó chính là bàn nàng vẫn muốn nắm lấy cổ tay của một người...
10.1.2021
"Dựa vào cái gì mà phải nghe ngươi, ta cứ muốn qua đó." Oá cảm động????????????
Đoạn này hai anh chị như đóng phim thần tượng í, bị nhốt chung chỗ đó!!!!
(Chương sau em không chắc đăng đúng hẹn được nha, tận 10trang lận, mà em thì chưa viết được chữ nào????)
Thần chú: like share comment nhiệt tình vào...!Không giận á.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui