Khi Khánh Dương tỉnh lại lần thứ hai thì đã là chín giờ sáng hôm sau trong tiếng chuông tin nhắn dồn dập. Cô bật người ngồi dậy, hoảng loạn cầm điện thoại lên xem. Khi nhìn thấy thời gian hiện lên trên màn hình liền tỉnh hết cả ngủ. Trời ạ, cô ngủ một mạch đến chín giờ sáng, hơn nữa lại còn đang ở nhà của người khác. Khánh Dương nhìn qua tin nhắn, sau khi chắn chắn không có gì quan trọng thì lập tức lao vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân.
Khánh Dương thầm mắng bản thân mình, hình như đêm qua cô đã ngủ quên, báo thức cũng không thèm đặt. Dù cô đã định bụng việc mình ở nhà Hoàng Nam hai ngày là một chuyện "sống để bụng, chết mang theo" nhưng cô không khỏi tưởng tượng đến cảnh mẹ của mình sẽ nổi trận lôi đình khi biết cô cư xử như thế này ở nhà người khác, chẳng khác nào như đang bôi tro trát trấu vào mặt bà.
Trong đời Khánh Dương chưa bao giờ làm vệ sinh cá nhân nhanh đến như vậy. Cô mở tủ đồ, bên trong là hơn mười bộ quần áo với đủ loại phong cách khác nhau mà mẹ của Hoàng Nam đã chuẩn bị. Toàn bộ đều là đồ mới. Khánh Dương chẳng còn tâm trí để cân nhắc và chọn lựa, cô chỉ lấy một bộ gần với phong cách của bản thân nhất rồi nhanh chóng đổi với bộ đồ ngủ đang mặc trên người.
Khánh Dương chuẩn bị xong thì lại cầm điện thoại kiểm tra, vì sao Hoàng Nam không liên lạc gì với cô thế này. Cô không biết làm thế nào, nếu như ở trong phòng mãi thì cũng không ổn. Khánh Dương ôm trán, vậy mà cô lại quên xin số điện thoại mới của hắn mới chết. Thôi đành ra ngoài xem tình hình thế nào vậy.
Khánh Dương mở hé cửa phòng, dù đã chín giờ sáng nhưng không gian bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, thậm chí một tí âm thanh ồn ào cũng không có. Điều này làm cô cảm thấy bất an, không phải là cô dậy trễ quá nên mọi người đều đã ra ngoài rồi đó chứ. Cô bước ra khỏi phòng, quan sát xung quanh một lượt. Khánh Dương ở phòng dành cho khách, nằm ở cuối dãy trên lầu hai, cách một phòng sinh hoạt chung rồi mới đến phòng ngủ của Hoàng Nam. Cô nhìn sang phòng hắn, cửa phòng vẫn im lìm đóng chặt, không biết có người ở trong hay không.
Cô thở dài một tiếng, suy nghĩ cân nhắc một lúc rồi đi xuống nhà bếp tìm nước uống. Thật là quá xấu hổ. Thế nhưng những lúc mất mặt thì ông trời luôn khiến chúng ta bị người khác bắt gặp. Vừa xuống nhà bếp, người đầu tiên cô gặp lại là anh trai của Hoàng Nam.
Trường Vũ đang ở trong bếp pha cafe, nhìn thấy Khánh Dương, anh liền cất lời chào hỏi: "Cảm ơn em đã cứu Hoàng Nam nhé."
Bình thường Trường Vũ cũng không nhiệt tình như vậy, nhưng vì Khánh Dương là người đã cứu Hoàng Nam, hơn nữa lại là khách trong nhà nên anh cũng không thể quá lạnh nhạt. Trước lời nói khách khí của Trường Vũ, Khánh Dương có chút ngại ngùng. Đây là lần thứ ba người của gia đình Hoàng Nam cảm ơn cô rồi.
"Dạ không có gì đâu anh. Sau đó Nam cũng đã cứu em."
Trước câu trả lời của Khánh Dương, Trường Vũ chỉ ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Vì Trường Vũ đang pha dở cafe nên Khánh Dương không dám tiến đến khu vực ly tách mà chỉ đứng đó chờ anh pha xong. Không khí lại rơi vào im lặng. Trường Vũ là người ít nói, Khánh Dương thì cũng không có gì để nói với anh, chỉ chờ anh pha cafe xong để lấy ly uống nước.
Trường Vũ thấy Khánh Dương ở mãi không rời đi liền hiểu nhầm thành cô đang tìm Hoàng Nam nên tốt bụng nhắc nhở: "Em tìm thằng Nam à? Chắc nó chưa dậy đâu."
Khánh Dương à một tiếng, tảng đá đè nặng trong lòng như được gỡ xuống. May quá, ít nhất là cô không dậy trễ hơn Hoàng Nam, không thì mất mặt lắm. Khánh Dương nhận được thông tin quan trọng, nhất thời quên luôn ý định đi tìm nước uống của mình. Cô gật đầu cảm ơn Trường Vũ rồi định quay về phòng chờ Hoàng Nam dậy. Thế nhưng Trường Vũ lại quay sang nhìn cô, cảm giác như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Khánh Dương không nhịn được liền hỏi: "Anh có gì muốn hỏi em sao?"
Trường Vũ bị vạch trần, anh biết mình không rút lại được nữa nên đành nói ra những gì mình đang suy nghĩ: "Em biết Joyce mà đúng không?"
Trường Vũ nhớ lại một bức ảnh vô tình nhìn thấy trên facebook của Lâm Uyên, thời gian đăng cũng đã khá lâu về trước. Đó là hình của một nhóm bạn, trong bức ảnh đó có cả Lâm Uyên, Hàn Kỳ và Khánh Dương. Cả ba đều không phải là người đăng ảnh, là một người bạn khác đăng nhưng chỉ gắn thẻ Lâm Uyên và Hàn Kỳ. Trường Vũ đã sớm nhận ra Khánh Dương từ lần hẹn gặp Hoàng Nam ở cổng trường Silver lần trước, hơn nữa ánh mắt của ba người bọn họ nhìn nhau lúc đó chứng tỏ là có quen biết. Trường Vũ không có ý định tìm hiểu Lâm Uyên qua Khánh Dương nhưng lúc này lại vô tình có cơ hội, không bằng hỏi một chút.
Khánh Dương khá bất ngờ khi nghe thấy câu hỏi này từ Trường Vũ. Cô không đoán được làm cách nào mà Trường Vũ có thể biết được mối quan hệ giữa mình và Lâm Uyên. Chẳng lẽ là Lâm Uyên nói sao? Nhưng để làm gì cơ chứ. Trong mắt cô ta, cô cùng lắm chỉ là một người quen cũ và là một con người vô lý luôn "hiểu lầm" Lâm Uyên và Hàn Kỳ mà thôi.
Cũng không loại trừ Trường Vũ nhìn thấy hình chụp lúc trước của bọn họ. Trước đây sau khi chia tay, Khánh Dương đã xóa hết toàn bộ hình ảnh của mình và Hàn Kỳ trên mạng xã hội, hình chụp nhóm có mặt Hàn Kỳ cũng tự động gỡ tên mình ra. Vì vậy cô không đoán được vì sao Trường Vũ biết được mối quan hệ giữa mình và Lâm Uyên.
"Nếu anh muốn hỏi em về cậu ta thì thua rồi. Mối quan hệ của bọn em rất xấu. Nếu như phải nói thì không nói được lời hay ho đâu." Cô thành thật trả lời.
Khánh Dương thừa nhận rằng mình rất ghét Lâm Uyên nhưng cô cũng không tiểu nhân đến mức sẽ lợi dụng chuyện này để nói xấu kẻ thù của mình. Dù sao thì trước khi vì Hàn Kỳ mà trở mặt thì mối quan hệ của cả hai vẫn ở mức có thể chấp nhận được, nhìn ở một góc độ nào đó thì tựa như Hoàng Nam và Nguyên Khang. Tuy không vừa mắt đối phương nhưng cũng sẽ không đâm lén sau lưng nhau. Sau tất cả những gì đã trải qua, Khánh Dương cảm thấy mình đã quá tử tế khi không lợi dụng thời cơ để đả kích đối phương dù cô hoàn toàn có khả năng làm điều đó.
Trường Vũ không ngờ Khánh Dương lại thẳng thắn như vậy. Tuy trong lòng thoáng qua cảm giác thất vọng nhưng Trường Vũ cũng không thể hiện ra bên ngoài. Anh chỉ hỏi: "Làm sao em biết được là anh sẽ hỏi về chuyện gì?"
"Em đoán thôi, dựa trên bức ảnh này."
Khánh Dương quyết định làm một việc tốt trước khi xóa bức ảnh tối qua ra khỏi điện thoại dù Trường Vũ có cần hay không. Khánh Dương bật bức ảnh tối qua mình nhận được ra cho Trường Vũ xem để chứng minh cho câu trả lời của mình. Trường Vũ nhướn mày, anh không nghĩ khoảnh khắc đó vậy mà lại có người chụp lại.
"Cho anh xin được không?"
"Tất nhiên rồi, dù anh không hỏi em cũng sẽ gửi."
Nói là làm, Khánh Dương và Trường Vũ mở airdrop lên để gửi ảnh. Trong lúc chờ điện thoại tìm kết nối, Khánh Dương quyết định cảnh báo Trường Vũ, dù sao anh cũng là anh trai của Hoàng Nam, hơn nữa Khánh Dương không muốn nhìn thấy người khác trải qua hoàn cảnh giống mình.
"Joyce và Angus quen nhau hơn năm năm rồi. Mối quan hệ của bọn họ người ngoài không xen vào được đâu."
Khánh Dương vừa dứt lời thì hình cũng đã gửi xong. Khánh Dương ngay lập tức xóa bức ảnh đó ra khỏi điện thoại của mình. Dù sao những gì đã trải qua cũng là chuyện cũ, ngay cả những cảm xúc tồi tệ nhất của cô đã sớm vơi đi bớt nhờ có Hoàng Nam nên những lời Khánh Dương nói lúc nãy cũng chỉ như là cung cấp thông tin cho Trường Vũ, không hề có thêm một mục đích nào khác.
Trường Vũ có chút nghi ngờ nhưng anh nhanh chóng đoán ra người Khánh Dương đang nhắc đến là Hàn Kỳ. Không cần cô nhắc nhở Trường Vũ cũng có thể đoán được phần nào. Trường Vũ cười một tiếng rồi đưa ra một lời đề nghị: "Cảm ơn hình và thông tin của em. Xem như anh nợ em một lần. Về sau cần anh giúp gì có thể nói với anh. Ví dụ như những chuyện về Hoàng Nam."
Khánh Dương không có ý định tìm kiếm thông tin của Hoàng Nam từ phía Trường Vũ. Cô đã qua thời yêu thích điên cuồng một ai đó đến mức phải tìm mọi cách biết về họ. Cô thích từ từ tìm hiểu hơn là nghe qua lời của người khác. Mặt khác, Khánh Dương cũng không có ý định theo dõi hay kiểm soát gì Hoàng Nam, bây giờ không cần, sau này lại càng không. Nhưng làm gì có sau này nhỉ, Khánh Dương thầm nghĩ. Có khi cả hai cứ mãi như vậy thì sẽ tốt hơn. Tuy vậy Khánh Dương cũng không từ chối Trường Vũ.
"Vậy em cảm ơn trước."
Hoàng Nam lúc này đang ngủ say chẳng hề hay biết mình đã bị anh trai bán đi với giá chỉ bằng một bức ảnh và một câu nói.
Trường Vũ pha cafe xong thì quay trở về phòng, lúc này Khánh Dương mới nhớ ra việc mình phải uống nước nên định bụng uống xong sẽ quay lại phòng chờ Hoàng Nam. Cô không biết ba mẹ của Hoàng Nam đã ra ngoài chưa để cô còn gặp để chào một tiếng.
Trường Vũ rời đi không lâu thì một người khác lại vào phòng bếp, Khánh Dương nhìn cô gái xa lạ trước mắt này không khỏi cảm thấy mơ hồ, theo trí nhớ của cô Hoàng Nam không có em gái mà nhỉ, em họ cũng không. Vậy cô gái này là ai?
Vì tối qua Hoàng Nam về nhà rất trễ nên Cẩm Loan không biết được chuyện gì đã xảy ra lại càng không biết được Khánh Dương đã sớm trở nên thân thiết với các thành viên khác trong gia đình. Sáng sớm khi Cẩm Loan giúp mẹ của mình đến nhà Hoàng Nam làm việc thì chỉ nghe kể lại đêm qua Hoàng Nam dẫn một cô gái về nhà ở qua đêm, nhìn bề ngoài với cách ăn mặc thì có vẻ không phải là người tử tế. Cẩm Loan nghe xong thì đùng đùng tức giận, cô ta không ngờ lại có một người trơ trẽn như vậy dám theo Hoàng Nam về nhà ngủ qua đêm nữa.
Cẩm Loan vừa vào phòng khách đã nhìn thấy cảnh Trường Vũ tươi cười trò chuyện cùng Khánh Dương, trong lòng lại thầm mắng chửi. Đúng là đồ không có giáo dưỡng, ngay cả Trường Vũ cũng không buông tha. Trường Vũ nổi tiếng là lạnh lùng, không bao giờ nói với quá năm câu vậy mà lại trò chuyện cùng cô gái mà Hoàng Nam mang về.
"Đúng là đồ không có giáo dục, ngủ tới tận giờ này mới dậy, định chờ người lớn lên tận phòng mời xuống ăn sáng hay gì?"
Cẩm Loan vừa bước vào đã mắng phủ đầu Khánh Dương. Cô ta bắt chéo hai tay trước ngực quan sát người đối diện một lượt. Tóc thì nhuộm màu, trang điểm đậm, lại còn làm móng nữa, nhìn qua là biết là kiểu con gái ăn chơi rồi. Cô ta không hiểu vì sao Hoàng Nam lại thích kiểu người không tử tế như vậy, không biết là mẹ của Hoàng Nam đã gặp chưa. Cô ta phải đi báo cáo mới được. Bình thường những người phụ nữ trung niên có tuổi thường khinh thường và chán ghét loại con gái như thế này, chắc chắn mẹ của Hoàng Nam cũng sẽ không chấp nhận.
Lần đầu tiên Khánh Dương bị người khác mắng chửi về vấn đề này nên trong lòng có chút ngỡ ngàng, nhất thời không biết phản ứng như thế nào cho phải. Trước đây cùng lắm khi về nhà bên ngoại Khánh Dương mới phải chú ý tới hành động và bề ngoài của mình hơn mức bình thường vì nhà ngoại của cô ở cố đô, thuộc dòng dõi xa xưa có xuất thân liên quan đến cung đình ngày trước nên có nhiều quy củ. Nhưng ngay cả bà ngoại dù hay nhắc nhở nhưng cũng chưa từng mắng cô. Thế nhưng với việc bị mắng về phương diện này lại khiến Khánh Dương không quá tức giận, chỉ là cảm thấy bối rối. Bởi vì trong thế giới của cô không thường xuất hiện tình huống này cho lắm.
Trong lúc Cẩm Loan đánh giá vẻ ngoài của Khánh Dương thì Khánh Dương vẫn đang suy đoán cô ta là ai, có thân phận như thế nào. Vì không thể đoán được nên Khánh Dương đành phải nhẫn nhịn. Cùng lắm thì là một đứa em gái khó chiều thôi. Lỡ như có thân phận gì đặc thù thì lại phiền phức. Khánh Dương không phản bác Cẩm Loan, nhưng cũng không nhận lỗi, cô ngờ vực hỏi lại cô ta: "Ừm xin lỗi, cho mình hỏi bạn là..."
Câu hỏi này của Khánh Dương đơn thuần chỉ là tò mò, nhưng lại khiến Cẩm Loan chột dạ bởi vì cô ta đang đóng vai chủ nhà nên mới hống hách và thể hiện thái độ như vậy. Vì thế một câu hỏi này của Khánh Dương lại khiến cô ta cảm thấy bản thân mình bị nghi ngờ và chế giễu. Bởi vì suy nghĩ này nên Cẩm Loan lại tiếp tục lớn tiếng để che giấu cảm giác khó chịu và mất mặt của mình.
"Cô có tư cách để biết tôi là ai sao? Tôi nói cho cô biết, loại con gái hư hỏng và thấp kém như cô đừng mong bước được vào nhà này."
Lần này thì Khánh Dương cảm thấy cạn lời thật sự. Có lẽ là cô bị hiểu lầm gì đó rồi. Cô không hề suy nghĩ đến chuyện sẽ cưới Hoàng Nam mà. Yêu đương thì vui đó, nhưng cưới xin gì đó thì có vẻ hơi xa rồi.
"Hình như có hiểu lầm gì đó đúng không?"
"Hiểu lầm? Cô đừng nghĩ có thể theo anh Nam về nhà một đêm mà đã nghĩ mình hơn người khác rồi. Loại người như cô anh ấy chỉ chơi qua đường thôi. Đã vậy còn không có mặt mũi đi câu dẫn anh Vũ nữa. Đúng là đồ không có liêm sỉ."
Khánh Dương nghe mắng đến lùng bùng lỗ tai. Thật sự thì cô không nghĩ Cẩm Loan là con cháu của gia đình này. Cô đã tiếp xúc với bốn người trong gia đình bọn họ. Với khí chất và sự trầm tĩnh đó không thể nào nuôi dạy ra một đứa con gái chợ búa như thế này được. Thế nhưng việc Cẩm Loan có thể tự do ra vào nhà thì chứng tỏ thân phận của cô ta cũng đặc thù, tốt nhất thì cứ nên bình tĩnh rồi nghe ngóng xem sao.
Với những lời Cẩm Loan nói, Khánh Dương không cảm thấy quá tức giận vì cho rằng những lời lẽ và thái độ này nằm dưới đẳng cấp của mình, không buồn tranh cãi làm gì cho phí sức. Ngược lại trong mắt Khánh Dương, Cẩm Loan chẳng khác nào một trò hề. Mặt khác, Khánh Dương lại nghĩ có khi những gì Cẩm Loan dùng để mắng cô lại chính là nội tâm của cô ta lúc này. Cô ta thích Hoàng Nam, muốn bước chân vào nhà này, còn muốn cả Trường Vũ nữa. Vì đã có suy nghĩ này từ trước nên mới mắng cô mượt mà như vậy. Xem ra hoàn toàn có khả năng.
Lúc này ở một góc cầu thang bà Hà đã nhìn thấy tất cả. Ông Thanh bước đến cạnh bên bà, dịu dàng hỏi: "Đúng như em dự đoán?"
Bà Hà khẽ gật đầu. Bà đã sớm nhìn thấy tính cách của Cẩm Loan có vấn đề, thế nhưng vì không có chuyện gì nên không thể nào kiểm tra được. Bà Hà tương đối quý mến những cô gái trạc tuổi con trai mình đơn giản chỉ bởi vì bà không có con gái. Thế nhưng nhiều người lại nghĩ rằng bà đang muốn tuyển con dâu nên cố ý tiếp cận bà. Bà Hà vốn dĩ vẫn là người không dễ dàng bị xúc động, dù biết được bộ mặt thật của một số người thì tâm tình cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
"Không có gì bất ngờ. Chỉ là không nghĩ sẽ tệ tới mức này."
"Lần này em tức giận hơn bình thường đúng không?"
"Sao anh biết?"
"Bởi vì bé Dương có phần giống em."
Ngay tại thời điểm Khánh Dương nghe điện thoại thay Hoàng Nam, bình tĩnh thuật lại cho ông nghe mọi chuyện thì ông đã rất có cảm tình với cô. Nhìn Khánh Dương ông lại nhớ đến vợ mình. Cách đây hơn hai mươi năm, cũng có một người phụ nữ dù cho nhìn thấy một màn đuổi giết của xã hội đen nhưng cũng không hoảng sợ, lại còn bình tĩnh cùng ông diễn một vở kịch ngắn để giúp ông chạy trốn. Chuyện đêm qua giúp ông nhận ra một điều, Hoàng Nam rất giống ông, ít nhất là trong cách nhìn nhận về người phụ nữ bên cạnh mình.
Trước lời này của ông Thanh, bà Hà chỉ cười chứ không đáp lại bởi vì ông đã nói đúng. Vì bà cảm thấy Khánh Dương giống mình nên việc Cẩm Loan nói những lời này với Khánh Dương chẳng khác nào như đang nói về bà cả. Bà Hà vẫn chưa muốn vạch trần Cẩm Loan lúc này nên giả vờ như vừa từ trên phòng ngủ xuống, lên tiếng giới thiệu hai người.
"Loan à, đây là chị Dương, bạn của anh Nam. Dương là khách của nhà chúng ta hai ngày tới. Hai đứa cũng trạc tuổi nhau, có gì cháu giúp đỡ chị nhé."
"Khách? Khách ạ?"
Cẩm Loan sửng sốt nhìn bà Hà. Nếu vậy những lời vừa rồi của cô ta liệu bà Hà có nghe thấy hay không. Lúc này trong lòng cô ta là sự hoảng sợ đến tột cùng. Gia đình Hoàng Nam thân thiện và hiếu khách, nếu Khánh Dương được giới thiệu như vậy thì chắc chắn đã được bà Hà chấp nhận rồi.
Cẩm Loan không cam lòng, bà Hà vậy mà không cảm thấy khó chịu hay chán ghét gì với một người như Khánh Dương sao. Rõ ràng Khánh Dương chính là hình mẫu của một đứa con gái không theo đúng chuẩn mực và nề nếp truyền thống, là loại người hư hỏng và thiếu đứng đắn mà mẹ của Cẩm Loan vẫn luôn lấy ra làm ví dụ để giáo dục con cái. Là con gái thì phải nhìn dịu dàng, nữ tính và ngoan hiền, tuyệt đối không thể nào nhìn như Khánh Dương được.
"Ừ đúng rồi. Là bạn của anh Nam, là khách của cô chú."
Bà Hà nhấn mạnh một lần nữa, tránh cho chuyện lúc nãy lại xảy ra. Có thể Cẩm Loan không để ý nhưng thái độ của bà Hà dành cho cô ta đã lạnh nhạt đi vài phần, không còn một chút ấm áp nào như lúc trước vì chính thái độ và tham vọng của cô ta hôm nay đã khiến bà cảm thấy chán ghét.
Sau đó bà Hà lại quay sang trò chuyện với Khánh Dương, giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn hẳn: "Đây là Cẩm Loan, con gái của dì Vân, người giúp việc trong gia đình bác. Con bé nó còn nhỏ, cháu đừng để ý nhé."
Khánh Dương suýt nữa là cười lớn. Trời ạ, chỉ là con gái của người giúp việc mà dám lên mặt dạy đời cô. Còn chưa biết ai mới là kẻ không xứng đáng ở đây. Chắc trong đầu vẫn còn vọng tưởng về tình yêu oanh liệt với cậu chủ đẹp trai đây mà. Tuy trong lòng có nhiều suy nghĩ nhưng Khánh Dương vẫn che giấu bằng một nụ cười nhẹ nhàng, tựa như hoàn toàn không để chuyện vừa rồi trong lòng.
"Dạ không sao đâu bác."
Gương mặt của Cẩm Loan trắng bệch. Trước đây bà Hà không bao giờ giới thiệu thân phận cô ta rạch ròi như vậy trước mặt người lạ. Thế mà bây giờ lại làm như vậy với Khánh Dương. Không rõ là vì bà Hà quý mến Khánh Dương hay là muốn vạch rõ giới hạn với cô ta rồi.
Bà Hà nói rồi kéo tay Khánh Dương ra phòng khách, không để cho cô phải khó chịu vì Cẩm Loan thêm một giây phút nào nữa. Vừa ra khỏi phòng bếp, bà Hà mới nói với Khánh Dương: "Để cháu phải thiệt thòi rồi. Bác sẽ xử lý chuyện này sớm."
Trước lời nói không đầu không đuôi của bà Hà, Khánh Dương vừa nghe đã hiểu được. Cô đoán bà Hà vì mối quan hệ hợp tác với ba của mình nên mới nói những lời này để chứng minh rằng bọn họ sẽ không để cô gặp phiền phức khi ở đây chăng, xem như là thành ý vậy.
Ban đầu khi Khánh Dương chưa biết được Cẩm Loan là ai thì cô còn có tí bất mãn, nhưng từ khi biết được thì lại hoàn toàn không cảm thấy gì. Không bằng để Cẩm Loan sống trong ảo tưởng thêm vài năm nữa để sau này rớt xuống địa ngục thì còn hay hơn. Khánh Dương hoàn toàn xem Cẩm Loan như một trò hề, mà đã là trò hề thì cô không thèm chấp cô ta.
"Chỉ là một đứa con nít chưa hiểu chuyện thôi ạ."
"Không hiểu chuyện mà không được dạy dỗ thì đến bao giờ mới hiểu chuyện."
"Dạ."
Hai người nói vài câu đã hiểu ý nhau. Ra đến phòng khách, ông Thanh bước đến cạnh bên bà Hà. Hai người đã sớm khoác lên trang phục công sở, có lẽ chuẩn bị đi làm. Khánh Dương cũng chào ông Thanh một tiếng.
"Tối qua cháu ngủ được không?"
"Dạ ngủ ngon lắm ạ." Về điểm này thì Khánh Dương đành phải nói dối vậy.
"Ừ, thằng Nam sắp dậy rồi. Hai đứa ăn sáng với nhau, muốn ăn gì bảo dì Vân làm cho. Còn tối nay đi ăn với gia đình bác nhé."
"Dạ, cháu chào hai bác."
***
Khi ông Thanh và bà Hà vừa rời khỏi thì Hoàng Nam cũng vừa thức dậy. Khánh Dương vừa định quay trở về phòng thì bắt gặp Hoàng Nam không biết đã xuất hiện từ lúc nào ở cầu thang bên cạnh phòng khách.
"Vết thương còn đau không?" Hoàng Nam cười hỏi.
Vì mới ngủ dậy nên mái tóc của Hoàng Nam vẫn còn bù xù mang lại cảm giác lười biếng và mệt mỏi. Khánh Dương rất thích dáng vẻ lúc này của hắn, bỗng dưng muốn đưa tay chạm vào mái tóc như tổ quạ đó của Hoàng Nam. Thế nhưng cô cũng không thể nào trực tiếp như vậy được, mối quan hệ hiện tại của bọn họ không đủ để cho cô làm ra những hành vi thân mật bất thường như thế.
Hoàng Nam không hỏi thì Khánh Dương cũng quên mất chuyện ngày hôm qua mình bị thương. Cô nhìn xuống cánh tay của mình rồi trả lời: "Không còn đau nữa."
"Nam có nhờ bác sĩ đến kiểm tra rồi. Chắc một tiếng nữa anh ta sẽ tới."
Khánh Dương cùng Hoàng Nam ăn sáng, không khí thoải mái và vui vẻ, tất nhiên là vô cùng chướng mắt đối với một người nào đó. Bỗng dưng Hoàng Nam hỏi Khánh Dương: "Dương đã nói chuyện với anh của Nam chưa?"
"Rồi. Vừa lúc nãy trước khi Nam dậy thôi."
"Thấy anh nhắc Dương mấy lần, chắc là hỏi về crush của ảnh."
Khánh Dương không nghĩ Trường Vũ với Hoàng Nam lại thân thiết như vậy, ngay cả những chuyện như thế này cũng kể với nhau. Điều này làm một đứa con một như cô cũng muốn có anh chị em. Hay là làm thân lại với Việt Anh nhỉ, lúc nhỏ cô và cậu vô cùng thân thiết, nhưng từ ngày cô theo ba mẹ sang Mỹ thì mỗi lần về nước cũng gặp qua một hai lần, tình cảm chị em cũng nhạt nhòa hơn hẳn.
"Ừ, nhưng Dương và người đó mối quan hệ cực kỳ xấu nên cũng không hỏi được gì."
Hoàng Nam ngẩn người vài giây. Khánh Dương và cô gái bí ẩn kia có mối quan hệ tệ như vậy sao. Nếu như người mà hắn thích và người mà Trường Vũ thích ghét nhau thì sau này sẽ khá là khó xử đây. Chắc là nên hạn chế cho hai người gặp nhau thì sẽ ổn hơn nhỉ. Suy nghĩ của Hoàng Nam dần trôi đi quá xa.
"Tệ lắm à?"
Tất nhiên Khánh Dương sẽ không dám nói rằng cô với Lâm Uyên vì một người con trai mà trở mặt với nhau, cô đành phải nhìn nhận dựa trên tình trạng mối quan hệ của bọn họ trước khi cô quen biết Hàn Kỳ mà trả lời câu hỏi của Hoàng Nam.
"Như Nam với Nguyên Khang vậy."
Hoàng Nam gật gù, nếu vậy thì cũng không đến nỗi. Chỉ cần đừng để bọn họ gặp nhau là được.
Một bữa sáng này Khánh Dương ăn cũng không yên ổn vì Thùy Linh liên tục nhắn tin làm phiền cô. Nhờ Thùy Linh nhắc nhở, Khánh Dương mới nhớ ra thời hạn nộp bài cho môn Truyền Thông 101 của bọn họ đã bị dời lên sớm hơn một tuần. Nhưng cuối tuần này cô lại ở nhà Hoàng Nam mất rồi, hơn nữa tối nay lại còn theo ba mẹ của hắn ra ngoài dùng bữa, xem chừng sẽ không có thời gian làm bài.
Nhìn thấy Khánh Dương có vẻ đứng ngồi không yên, Hoàng Nam lo lắng hỏi: "Dương có chuyện gì cần làm à?"
Khánh Dương vẫn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại. Cô dùng tốc độ gõ phím thần sầu của mình để trả lời tin nhắn của Thùy Linh rồi mới trả lời câu hỏi của Hoàng Nam.
"Tự nhiên môn tự chọn của Dương dời hạn nộp bài trước một tuần mà mới báo tối qua, giờ không biết làm sao cho kịp nữa."
"Bài tập như thế nào?"
"Làm một đoạn phim TVC mười lăm giây, loại quảng cáo phát trên Youtube ấy. Nhóm Dương cũng quay xong hết rồi. Giờ chỉ còn dựng clip với lồng tiếng thôi. Mà Dương lại không có laptop ở đây."
Khánh Dương không giấu được sự chán nản. Nhóm của cô đã lên kế hoạch vô cùng cẩn thận, cũng đã đặt lịch studio của trường vào một ngày trong tuần sau để học nhóm và dựng clip rồi mà tự nhiên lại bị dời lịch. Trong lòng Khánh Dương vô cùng bất mãn.
"Dùng máy của Nam đi."
"Như vậy có tiện không? Tuần sau Nam đi học lại chắc cũng cần coi bài hay là làm bài gì đó chứ hả?"
"Chuyện đó thì Dương không cần phải lo, dù sao thì cũng không thiếu máy."
Sau khi ăn sáng và được bác sĩ kiểm tra sức khỏe xong, Khánh Dương theo Hoàng Nam về phòng của hắn, đến lúc này cô mới hiểu ý của Hoàng Nam lúc nãy là gì. Hắn quả thật không thiếu máy. Hoàng Nam có tổng cộng là ba chiếc máy tính khác nhau. Đầu tiên là dàn máy chuyên dụng để chơi game với đầy đủ trang thiết bị hiện đại và cao cấp. Khánh Dương nhìn qua không khỏi cảm thấy trầm trồ về độ chịu chơi của Hoàng Nam, ngay cả streamer về game để kiếm tiền trên mạng còn không đầu tư đến như vậy. Ngoài máy tính bàn để chơi game thì Hoàng Nam còn có thêm hai chiếc laptop với hai hệ điều hành khác nhau. Một là chiếc Macbook Pro mang đi học mà Khánh Dương vẫn thường nhìn thấy, chiếc còn lại là của một hãng có tên tuổi trên thị trường sử dụng hệ điều hành Window.
"Dương dùng PC đi, màn hình lớn cho dễ nhìn, tuy là máy dùng để chơi game là chính nhưng mà cũng có đủ bộ Adobe và mấy phần mềm dựng phim cơ bản. Thiếu gì thì Nam tải thêm cho."
"Không cần đâu, như vậy là đủ rồi."
Khánh Dương ngồi vào ghế chơi game của Hoàng Nam, quả nhiên là ghế dành cho game thủ, ngồi lên vô cùng thích. Dù nhìn không phù hợp với thiết kế của phòng mình lắm nhưng Khánh Dương nghĩ cô cũng nên mua một chiếc giống thế này. Ghế của phòng cô cũng đắt tiền nhưng dùng với mục đích khác nên không thoải mái bằng.
Hoàng Nam giúp Khánh Dương khởi động máy xong thì quay về bàn học của mình, mở laptop lên bắt đầu kiểm tra email từ trường học. Khánh Dương lên mạng tải những đoạn video mà nhóm mình đã quay sẵn về máy. Trong lúc chờ đợi, cô tò mò quay sang nhìn Hoàng Nam xem hắn đang làm gì.
"Giờ Nam làm gì đó?"
"Kiểm tra xem coi có bài vở nào sắp tới hạn nộp còn cứu vớt được thì làm. Không thì viết email giải thích xin phép giáo viên làm bù thôi. Dù sao thì ngoài mấy bài kiểm tra ngắn trên lớp thì mấy môn tự chọn Nam học cũng làm dự án như Dương vậy nên cũng không đến nỗi."
Hoàng Nam trả lời Khánh Dương trong lúc đọc lướt qua gần cả trăm email mới trong hộp thư đến của mình. Nhiều đến mức ngán ngẩm. Ngoài những bài kiểm tra ngắn ở giờ học chính vào buổi sáng Hoàng Nam không bị lỡ mất bất kỳ dự án nào trong các môn tự chọn cả. Các môn mà hắn chọn học đều thực hiện những bài nghiên cứu hay làm một sản phẩm nào đó trong thời gian khá dài, gần như là cả một học kì, sản phẩm sẽ được chia nhỏ ra từng giai đoạn để chấm điểm chứ không tính theo bài kiểm tra nên Hoàng Nam không bị thiệt thòi gì sau một tháng nghỉ học.
"Có bị ảnh hưởng gì nhiều không?" Khánh Dương lo lắng hỏi.
Trong một tháng Hoàng Nam nghỉ học Khánh Dương nhớ không lầm thì cũng có một vài bài kiểm tra nhỏ, tuy không đáng kể nhưng cũng ảnh hưởng đến điểm tổng cuối học kỳ. Thế nhưng Hoàng Nam lại không xem trọng chuyện này. Hắn nhìn qua toàn bộ số bài kiểm tra mình đã bỏ lỡ và tỷ trọng của từng bài trong điểm tổng kết cuối kỳ rồi làm một phép tính nhanh.
"Không. Điểm cuối kỳ dư sức lo được. Nam không làm lại bài kiểm tra đâu, tốn thời gian. Mà nếu vậy thì không giữ được chỗ trong top 3 rồi, nhưng top 5 thì được. Thôi học kỳ này cho tên kia đứng nhất vậy."
Khánh Dương hoàn toàn cạn lời trước những gì Hoàng Nam vừa nói. Đúng là người đứng đầu khối nên nói gì cũng đúng. Khánh Dương nghĩ lại một lúc, quả thật Hoàng Nam nói cũng không sai, điểm của hắn từ đầu năm học vốn dĩ đã rất cao, toàn bộ gần như là điểm tuyệt đối. Vì vậy việc không làm vài bài kiểm tra nhỏ cũng không đủ sức kéo được Hoàng Nam xuống.
Khánh Dương nhìn lại số phận của mình. Tuy cô không phải là người học kém nhưng cũng mất khá nhiều thời gian để học tập, là người có điểm mạnh và điểm yếu chứ không giỏi đều như Hoàng Nam. Bình thường thì thứ hạng của Khánh Dương ở lớp hay dao động từ vị trí thứ 10 đến 15. Không cao không thấp. Đủ cho cô cảm thấy hài lòng.
Những đoạn clip ngắn đã hoàn tất tải về, Khánh Dương bắt đầu công cuộc dựng phim của mình. Hoàng Nam cũng xem qua toàn bộ email của mình một lần xem cái nào cần trả lời thì trả lời rồi liệt kê ra những công việc cần làm tiếp theo. Không khí trong phòng yên tĩnh nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thoải mái và hòa hợp đến lạ thường.
Khánh Dương mất hơn một giờ đồng hồ để dựng xong đoạn phim ngắn dài mười lăm giây. Đây mới chỉ là bản nháp đầu tiên, cô phải gửi cho Thùy Linh và một người bạn ở lớp khác xem rồi chỉnh sửa thêm vài lần nữa rồi mới bắt đầu lống tiếng, lồng nhạc và một vài âm thanh hiệu ứng.
Khánh Dương gửi đoạn video qua cho hai người trong nhóm xong thì vươn vai một cái, vô tình đụng vào vết thương tối qua khiến cô hối hận không thôi. Khánh Dương dựa vào chiếc ghế chơi game vô cùng xịn xò của Hoàng Nam đỡ mỏi lưng. Cô xoay ghế một vòng, tiện thể nhìn trộm hắn một cái. Lúc này Hoàng Nam cũng đang tập trung làm bài nên hắn không nhận ra rằng Khánh Dương đang nhìn mình. Khánh Dương mỉm cười hài lòng. Hoàng Nam thật là đẹp trai, nhất là lúc đang tập trung làm việc. Quả nhiên những người đi trước nói cấm có sai, đàn ông khi tập trung làm một việc gì đó trông vô cùng quyến rũ. Khánh Dương không kìm được liền bật điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Chưa chụp được bức ảnh nào hài lòng thì màn hình điện thoại lại hiện ra thông báo mới. Thùy Linh đã xem xong đoạn phim kia và nhắn tin cho cô.
"Tao tổng hợp luôn ý kiến của Mỹ Mỹ rồi, để tao gọi nói cho lẹ nha. Sửa xong sớm rồi nộp bài luôn để cuối tuần đi chơi nào."
"Ô kê la."
Khánh Dương trả lời tin nhắn xong thì đeo tai nghe vào rồi nhận cuộc gọi đến.
"Đang ở nhà hả?"
Đây là lời đầu tiên Thùy Linh nói sau khi cuộc gọi của cả hai được kết nối. Khánh Dương có tí thấp thỏm, sao tự nhiên Thùy Linh lại hỏi câu hỏi kỳ quái này nhỉ.
"Không ở nhà chứ ở đâu."
"Ờ, hỏi vậy thôi. Thôi bắt đầu nè, mày mở ra đi."
"Đang mở rồi."
Trong lúc Thùy Linh và Khánh Dương thảo luận thì Hoàng Nam có cuộc gọi đến từ Minh Quân. Vì đang ở trong phòng nên Hoàng Nam theo thói quen bật loa ngoài điện thoại để nói chuyện.
"Thằng chó, mày chết trôi ở đâu một tháng qua vậy hả?"
Lời nói dõng dạc của Minh Quân qua loa ngoài điện thoại với âm lượng ở mức cao nhất của Hoàng Nam đã vang lên khắp phòng, đến mức Khánh Dương đang đeo tai nghe cũng phải giật mình hoảng hốt. Hoàng Nam chợt nhớ ra Khánh Dương vẫn còn ở trong phòng, hắn tắt loa ngoài rồi cầm điện thoại lên để nghe.
Khánh Dương chưa kịp hoàn hồn thì ở đầu dây bên kia Thùy Linh đã tra khảo cô: "Ê sao tao nghe giọng Minh Quân vậy?"
"Làm gì có, mày bị ám ảnh rồi."
Khánh Dương ngay lập tức phủ nhận, cô đã tự nhủ rằng chuyện cô sống ở nhà Hoàng Nam là chuyện không thể nói cho ai biết.
"Ai thì tao nhầm được chứ giọng Minh Quân thì không nha. Mà dựa trên lời nói lúc nãy thì hình như không nói chuyện với mày. Cách xưng hô như vậy thì có thể là Hoàng Nam hoặc Bảo Huy thôi."
"Mày suy nghĩ nhiều rồi. Tao đang ở nhà một mình. Đừng hù tao sợ."
Khánh Dương ôm trán, cô quá sợ hãi trước kỹ năng suy luận của Thùy Linh. Khánh Dương xoay ghế tìm kiếm ánh mắt của Hoàng Nam, khi hắn nhìn sang thì cô làm động tác xua tay. Hoàng Nam ngay lập tức hiểu được. Hắn mở cửa bước ra ngoài ban công để nói chuyện. Lúc này hắn cũng đang bị Minh Quân thẩm vấn.
"Nếu tao không nhầm thì tao nghe thấy giọng của Khánh Dương nhỉ?"
Hoàng Nam không trả lời câu hỏi này của Minh Quân mà lớn tiếng với cậu: "Sao không chửi tiếp đi?"
"Đừng đánh trống lảng, mày đang ở cùng với Khánh Dương chứ gì?"
"Không có gì để nói thì tao tắt máy nhé?"
"Hừ, để coi mày giấu được bao lâu. Thôi vào chuyện chính."
***
Tác giả: Chợt nhớ ra đây là truyện học đường nên lại cho 2 bạn học hành nghiêm chỉnh, chứ suốt ngày ăn chơi bay nhảy rồi đánh nhau hoài cũng không được. :')