Bại Gia Cũng Khó

Việc thắng được bạc khiến Giang Túng có chút khẩn trương, kín đáo đưa ngân phiếu cho Nhạc Liên: “Ngươi cầm lấy, đều là của ngươi, không liên quan đến ta.”

Ngàn vạn lần đừng dẫn tới tai ương.

Nhạc Liên nghe lời hắn, cất bạc đi, nếu người khác nhét bạc cho hắn, hắn sẽ nghi ngờ là người đó có ý đồ, nhưng Giang Túng nhét bạc cho hắn, hắn tình nguyện tin tưởng là Túng ca đang sủng hắn.

Giang Túng không quá yên tâm, suy nghĩ, thắng được hai trăm lượng là quá nhiều, vẫn nên thua một chút cho an tâm, vì vậy lại kéo Nhạc Liên đi lang thang trong sòng bạc, tính cược thêm mấy ván nữa.

Chơi một lúc đói bụng liền kêu một đĩa bánh vụn nhỏ, Giang Túng chọn một khối đường mật nếm thử, liếm môi quay đầu nhìn Nhạc Liên, vui vẻ nói: “Không ngờ điểm tâm ở đây lại ngon như vậy.”

Sắc mặt Nhạc Liên bất thiện, tay phải nắm chuôi đao, lạnh lùng nhìn tên nam nhân trung niên bên phải Giang Túng.

Hắn quan sát người này rất lâu, thỉnh thoảng ánh mắt nam nhân kia sẽ liếc nhìn Giang Túng, uống trà một lúc thì làm bộ vô tình qua lại xung quanh Giang Túng vài lần, hạ thân như có như không đụng phải hông Giang Túng.

Giống như con chuột cống chuyên vụng trộm sơn hào hải vị, chướng mắt cực kỳ.

Giang Túng đang hăng say đặt cược trên bàn, hai chân thon dài rũ xuống, không để ý động tĩnh phía sau.

Tên nam nhân không sợ hãi ánh nhìn chăm chú lạnh lùng của thiếu niên, thậm chí còn càn rỡ dùng tay sờ chân Giang Túng.

Giang Túng đang hứng khởi, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Nhạc Liên nắm eo hắn, cưỡng chế lôi người xuống khỏi bàn cược, suýt nữa thì sờ trúng bàn tay bẩn thỉu của tên nam nhân kia.

“Ôm ta làm gì?” Giang Túng bị quấy rầy, cau mày nhìn Nhạc Liên oán trách, cùng lúc đối mặt với tên nam nhân kia.

Này, quen mặt.


Không nhớ tên, chỉ nhớ là một tên chuyên môi giới buôn bán các nam hài, thường đi theo sau đít một kẻ tên Giản Tới kiếm chút tiền lẻ, kiếp trước Giang Túng buôn lậu muối làm ăn cũng từng gặp qua mấy lần, người này háo sắc, từng tỏ nhã ý với Giang Túng, nhưng đến điểm tâm cũng không ăn được, nói gì đến ăn Giang Túng.

Tên nam nhân theo sau một lúc, vừa vặn nhìn thấy mặt của Giang Túng, chỉ thấy trên mặt Giang Túng đầy vẻ khinh miệt, mắt phượng thâm thúy, mang theo ba phần ngang ngược, bảy phần tuấn mỹ, mắt hoa đào, khuôn mặt ôn nhu, không biết là cẩm tú giai công tử nhà ai, trốn khỏi nhà đi ăn chơi.

Hắn không coi Nhạc Liên ra gì, lại gần Giang Túng, dứt khoát nói thẳng: “Công tử, không biết có nhã ý đến nhã gian gian lầu hai uống ly trà.”

Trong sòng bạc chướng khí mù mịt, quý nhân đứng đắn sẽ uống trà ở đây sao.

Sòng bạc căn bản không có nhã gian, lầu hai dành cho những ai có ý muốn rao bán nam hài, nữ nhân dung mạo xinh đẹp, vô pháp vô thiên.

Kiếp trước Giang Túng cùng mấy huynh đệ hắc bang đi nhìn thử, dâm loạn không chịu nổi, cho dù Giang Túng không sạch sẽ nhưng quả thật chỗ đó quá dơ bẩn.

Giang Túng từng trải nhiều, vừa thấy ánh mắt đối phương liền biết trong đó ẩn giấu những thủ đoạn xấu xa đê tiện, Giang Đại thiếu gia là ai chứ, phú thương nổi tiếng khắp thiên hạ, nắm trong tay ba tuyến thương nghiệp quốc doanh, không kẻ nào dám đắc tội.

Giang Túng cười khan một tiếng: “Thù kiếp trước vẫn còn, bây giờ còn dám đến đây làm chướng mắt lão tử.”

Tên nam nhân ở nơi này cũng có chút danh tiếng, bất thình lình bị một công tử trẻ tuổi coi thường, trên mặt liền biến sắc, thừa dịp nơi sòng bạc hỗn loạn, bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ tay Giang Túng.

Hắn còn muốn ôm eo Giang Túng, Nhạc Liên sắc mặt tái xanh, Giang Túng trong nháy mắt xuất thủ, chỉ nghe tên nam nhân kia kêu lên một tiếng, ôm bụng ngồi xổm xuống.

Giang Túng húc đầu gối lên bụng dưới của hắn, ngồi chồm hổm xuống, cầm đĩa điểm tâm đập lên mặt tên nam nhân kia, cắn răng mỉm cười xua đuổi: “Không biết nhìn lại mình, ta cao quý như vậy loại người như ngươi xứng sao?”

Giang Túng vỗ đi bụi bặm trên bàn tay, sửa sang lại xiêm áo, vươn tay ôm Nhạc Liên vào trong ngực, khoanh tay cười nhạo nói: “Lão tử thích non.”

Nhạc Liên nhắm mắt lấy tay đè trán.


“Đi.” Giang Túng kéo Nhạc Liên đi vòng mấy bàn đặt cược, muốn chơi thêm chút nữa.

Nhạc Liên thấp giọng nói: “Túng ca, không chơi nữa, sợ rằng người nọ sẽ mang đến phiền toái, ta thay ngươi xử lý hắn.”

Giang Túng lơ đễnh nói: “Yên tâm, mặc kệ hắn.”

“Ngươi bảo hộ ta rất tốt.” Giang Túng thừa dịp trong góc mờ tối, ôm bả vai Nhạc Liên, khẽ dùng cằm cà lên má hắn một cái, cong mắt cười, nói nhỏ, “Lát nữa trở về sẽ thưởng cho ngươi.”

Câu nói nhẹ nhõm, như có như không chạm đến tâm Nhạc Liên, hai giờ kế tiếp, Nhạc Liên không thể áp chế được ham muốn nhận “phần thưởng”.

Giang Túng chơi hơn một canh giờ, thua gần hết hai trăm lượng bạc, trong tay còn dư lại mười lượng bạc.

“Còn cược được một lần nữa, thua hết chúng ta liền đi ăn cơm.” Giang Túng hăng hái nhìn hắn.

Nhạc Liên đang thất thần khao khát “phần thưởng”, phát giác ra Giang Túng đang nhìn mình, gò má lại càng thêm nóng.

“Vận khí ngươi tốt, ngươi nói xem nên đặt cái nào?” Giang Túng quay đầu lại hỏi hắn.

Nhạc Liên lắc đầu: “Cái nào cũng được, ngươi đặt đi, ta nhìn ngươi chơi.”

Đầu chung vang lên, Giang Túng cười hì hì đặt thỏi bạc ở “Vi đầu”: “Một, hai, ba.”

“Ai mà có thể lắc ra được ba điểm một, hai, ba.” Giang Túng suy nghĩ trong đầu.


Từ trước đến giờ rất ít người đánh cược “Vi đầu”, tiểu tử lắc đầu chung lạnh lùng nhìn Giang Túng, ánh mắt bất thiện.

Đầu chung vừa rơi xuống, tiểu tử khiêu mi hỏi Giang Túng: “Công tử, có muốn cược thêm không?”

Giang Túng nhìn Nhạc Liên, nhấp một hớp trà, tự lẩm bẩm: “Mười lượng thôi, ta chỉ tùy tiện vui đùa một chút.”

Nhạc Liên nhíu mày một cái, không nhịn được nhìn Giang Túng một cái, liếc thấy Giang Túng đang hưng phấn bừng bừng nhìn mình, tâm Nhạc Liên khẽ run, đầu ngón tay không tự chủ được khẽ gõ bàn.

Đầu ngón tay của tiểu tử kia như có như không gõ nhẹ vào đầu chung, đắc ý nhìn Giang Túng.

Giang Túng cắn hạt dưa, ngáp một cái: “Nhanh lên một chút, lề mề cái gì.”

Tiểu tử mỉm cười mở đầu chung ra.

Xung quanh khẽ hít sâu, ngay sau đó liền nghe thấy giọng điệu Giang Đại thiếu gia: “Con mẹ nó, cái vận khí gì thế này.”

Mọi người xôn xao, tiểu tử phát giác ra có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn một cái, ba con xúc xắc trên bàn hiện lên ba điểm: “Một, hai, ba.”

Vi đầu, mười lượng bạc, một lãi một trăm rưỡi.

Mắt phượng xinh đẹp của Giang Túng trợn tròn, cẩn thận đánh giá ba hột xí ngầu trên bàn, ngẩng đầu đối mắt với tiểu tử lắc đầu chung, hai người đều sững sốt một chút, ngay sau đó chỉ vào đối phương cùng nhau hét: “Ngươi chơi chiêu.”

Mười lượng, đảo mắt liền thành một trăm ngàn lượng, Giang Túng giận đến mức điên người: “Con mẹ ngươi, sòng bạc sẽ để cho một người kiếm lời hơn một ngàn lượng sao? Ông chủ của các ngươi bị ngu sao? Tìm đâu ra một tên phế vật như ngươi?”

Nhạc Liên thay hắn thu ngân phiếu, kinh ngạc nhìn Giang Túng, thắng lớn như vậy mà còn tức giận, hắn không cần tiền sao.

Đại sảnh huyên náo dần dần an tĩnh, hai vị dáng người phú gia chậm rãi đi xuống từ lầu hai, người mặc xiêm y đơn giản, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt, tay cầm quạt xếp ghi bốn chữ “Tử khí đông la”, nhìn qua có mấy phần phong độ.

Giang Túng rốt cuộc đã gặp được đúng người, thu liễm lại sự kiêu căng vừa nãy, cố ý đứng dậy chào: “Giản lão bản.”


Giản lão bản đến Tây đình du ngoạn, kiếp trước từng hợp tác làm ăn với Giang Túng, biết chiều lòng người, nặng nghĩa khí, hay làm trung gian giới thiệu các thương nhân với nhau, tin tức linh thông, lúc trước Giang Túng quen biết Giản Tới ở sòng bạc, cùng hắn cược, thua tận một trăm ngàn lượng bạc.

Khi đó Giang Túng lăn lộn trong giới thương nhân cũng đã có được một chút thành tựu, cũng không tới nỗi vung tiền như rác, nhưng lại nhắm mắt thua một ngàn lượng bạc để quyên góp, được Giản lão bản hết sức tán thưởng, từ đó liền quen biết nhau.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Giang Túng lại có thể khiến Giang gia vô cùng nổi danh tại giới thương nhân thế gia ở kinh thành, cũng là nhờ có Giản lão bản, lên như diều gặp gió.

Bây giờ Giang Túng đã sớm không cần được dìu dắt, cho dù không mượn lực Giản lão bản, Giang Túng cũng tự tin bản thân có thể đông sơn tái khởi, một tay che trời.

Tuy vậy, nhưng Giang Túng cũng không muốn đắc tội Giản Tới.

Giản lão bản chậm rãi đi xuống cầu thang gỗ, thấy Giang Túng mời vừa rồi còn hung hăng lại hướng mình cúi đầu lễ phép, hắn đã sớm gặp qua nhiều người nịnh hót, có thể được một mỹ nhân tính tình sôi nổi cúi đầu, lại cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

Tên nam nhân vừa nãy có ý đồ quấy rối Giang Túng mặt mày xám xịt đứng bên cạnh Giản Tới, tên là Mạnh Năm, bình thường thay Giản lão bản làm một số việc nhỏ vô tích sự.

Giản lão bản thấy Giang Túng mặt mày tuấn mỹ, trong lòng liền sáng tỏ, hiểu rõ ý muốn của Mạnh Năm khi cáo trạng với hắn, cười một tiếng, đến gần bàn cược, ngồi đối diện Giang Túng.

“Túng ca, phiền toái tới rồi.” Nhạc Liên có thể cảm giác được đối phương đang ung dung chèn ép hắn, hắn muốn thừa dịp còn sớm rời đi cùng Giang Túng, Giang Túng nắm lấy đầu ngón tay Nhạc Liên, nhẹ giọng trấn an, nói: “Không có sao, không sợ.”

Nhạc Liên được trấn an, khẽ mím môi, an tĩnh chờ đợi.

Giản lão bản mở miệng trước, tiêu sái nói: “Người của ta vừa nãy không cẩn thận mạo phạm công tử, ta thay mặt Mạnh Năm bồi thường cho công tử.”

Giang Túng không quan tâm đến tên Mạnh Năm chết tiệt kia, ung dung rót ly trà, đúng mực: “Không sao, ta chưa từng để trong lòng.”

Giản lão bản cười ha hả: “Giản mỗ bất tài, muốn cùng công tử chơi vài ván, coi như kết giao bằng hữu, được không?”

Cơ hội Giang Túng chờ đợi cuối cùng cũng đã tới, đời trước đánh cược cùng Giản Tới thua một trăm ngàn lượng, đổi lấy được sự tán thưởng của lão bản, không tính là thua thiệt, từ đó trở đi mình liền lên như diều gặp gió. Nếu lần này thua tiếp một trăm ngàn lượng, vừa thu được lòng người, vừa được giúp đỡ sau này.

Thua một trăm ngàn lượng, Giang Túng vui vẻ tính toán, lần phá của này, chắc chắn sẽ có được nhiều may mắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận