Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn

Chương 1: Đường tình xui xẻo của nguyên chủ
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Editor: Gái Già Thích Ngôn Tình
 
 
Tiệm cơm Tây nổi tiếng nhất Yến Kinh.
 
Nhan Khuynh mới vừa mở mắt thì đã nhìn thấy một ông bác ngồi đối diện mình, nhìn hiền từ dễ gần, thật ra là ra vẻ đạo mạo. Trọng điểm là, Nhan Khuynh liếc mắt một cái đã nhìn ra, ông bác này mệnh không tốt, tương lai cực dễ dàng chết oan chết uổng.
 
Cô theo bản năng muốn tránh xa một chút, nhưng mà ông bác kia nhìn cô như thú dữ.
 
“Nhan tiểu thư, đây là một lần cuối cùng tôi nói chuyện bình tỉnh với cô, nếu cô vẫn còn dây dưa với thiếu gia nhà tôi… Chỉ sợ, tiếp theo không phải mất việc đơn giản như vậy.”
 

 
Thiếu gia nhà ông ta?!!!
 
Không cần dây dưa?!!!
 
Càng nghe càng giống tình tiết trong phim thần tượng ngôn tình Đài Loan đầy máu chó quá vậy?
 
Nhưng mà ngay sau đó, cô đã chú ý tới ảnh hình nền trên màn hình di động, lập tức càng giật mình hoảng sợ.
 
Đậu mía, người này trưởng thành như vậy làm thế nào tự tin sống đến tận bây giờ?!!!
 
Nhan Khuynh toàn thân đều không ổn.
 
Cũng không phải người đàn ông này lớn lên không đẹp trai, thật sự là Nhan Khuynh lăn lộn nhiều năm trong giới huyền học nhưng chưa từng nhìn thấy qua gương mặt… Vi diệu như vậy.
 
Đôi mắt đào hoa khá đẹp, nhưng cố tình vị trí nốt ruồi cuối đuôi mắt không tốt. Tự cho là phong lưu không hạ lưu, xúi quẩy vợ tương lai có tính lăng loàn, nói không chừng đỉnh đầu mang bao nhiêu nón xanh cũng không biết.
 
Đến nỗi ngũ quan, nhìn rất đẹp trai, nam sinh nữ tướng mệnh phú quý, nhưng cố tình mũi quá hẹp, kế thừa phúc đức của tổ tiên không nhiều lắm, trung niên nhất định nhấp nhô, lúc tuổi già nhà cửa không yên.
 
Nhan Khuynh thậm chí có thể nhìn ra tới, người này hơn phân nửa sẽ nuôi con giùm người ta, cuối cùng không chừng mấy đứa con còn lại cũng không phải của hắn, tuyệt hậu, không có đời sau.
 
Cũng không biết tại sao, Nhan Khuynh nhìn nhìn, lại cảm thấy gương mặt của người đàn ông này rất quen thuộc, cảm giác như là gặp qua ở nơi nào đó rồi.
 
Đúng lúc này, một đoạn ký ức xa lạ như sóng thần đánh úp lại, Nhan Khuynh hoảng hốt một chút, ngay sau đó lập tức hiểu rõ tình trạng hiện tại của bản thân.
 
Cô đu theo trào lưu, xuyên sách mẹ nó rồi!!!
 
Xuyên vào một quyển tiểu thuyết cũ rích trên mạng, 《 Tổng giám đốc bá đạo: Cô vợ nhỏ bỏ trốn 99 lần》. Nội dung cũng rất máu chó.
 
Đơn giản mà nói, chính là nữ chủ ngoài ý muốn xảy ra 419 với nam chủ, sáng sớm ngày hôm sau mở to mắt chu mông bỏ trốn, còn để lại tiền boa. Thành công dựa vào điều khác người mà trở thành mối tình đầu trong lòng nam chủ. Sau một khoảng thời gian, hai người lần nữa gặp mặt, nam chủ thân là tổng giám đốc bá đạo, đương nhiên là hiếu thắng cưỡng đoạt, không phải em, anh không cưới.
 


 
Nữ chủ một bên la lên, “Tôi sẽ không đi theo anh”, một bên ở trên giường hét lên vì sung sướng, xuống dưới giường xài tiền của nam chủ, chỉ dựa vào cái miệng sử dụng chiêu “khoái gần chết nhưng giả vờ không thèm”.
 
Trung gian còn gặp phải vô số nam hai, nam ba, nam bốn… Một đám nam phụ thâm tình cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng. Nam chủ đội vô số nón xanh tàn hình trên đầu, đôi mắt như bị mù, chỉ cảm thấy nữ chủ mới là đóa sen trắng thuần khiết nhất trên đời.
 
Không khéo chính là, người đàn ông hình nền di động của Nhan Khuynh, chính là nam chủ Ngụy Nguyên trong quyển tiểu thuyết này.
 
Cho nên, cái tên thảo nguyên xanh bát ngát này dám sai người đến uy hiếp cô không cần dây dưa, lôi kéo hắn?
 
Đừng nói giỡn nha, cô chạy còn không kịp nữa đó.
 
Nghĩ như vậy, Nhan Khuynh lập tức mở di động, lục tìm thông tin liên lạc về người đàn ông kia, toàn bộ xóa bỏ, deleted khỏi bộ nhớ di động.
 
Sớm làm như vậy không tốt hơn sao, cần gì làm chuyện ồn ào ầm ĩ leo lên hot search mới chịu ngoan ngoãn nghe lời!
 
Ánh mắt người quản gia kia nhìn cô thức thời càng thêm khinh miệt. Cảm thấy đàn bà giống như Nhan Khuynh ghét nghèo yêu giàu, ăn chút đau khổ là biết đau, một chút tự trọng cũng không có.
 
Ông móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu ba trăm ngàn đặt ở trước mặt Nhan Khuynh: “Cầm, rời khỏi Yến Kinh ngay lập tức, hot search sẽ xóa ngay sau khi cô đi, đây là lòng khoan dung cuối cùng mà thiếu gia dành cho cô.”
 
Ba trăm ngàn, còn lòng khoan dung cuối cùng?!!!
 
Nhan Khuynh chỉ cảm thấy thái độ kẻ giàu khinh nghèo của ông già quản gia này vô cùng thú vị. Đến nỗi vụ hot search kia, ở trong mắt Nhan Khuynh cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ có mình nguyên chủ là không thể tiếp thu, cảm thấy trời đều sụp trước mắt.
 
Nói đơn giản, chính là khoảnh khắc Ngụy Nguyên nói lời chia tay với nguyên chủ không cẩn thận bị paparazzi chụp tới, ngay sau đó đã bị cho hấp thụ ánh sáng.
 
Mọi người hiếu kỳ lần mò tìm đời tư nhân vật nữ chính trong tấm hình, phát hiện cô có bốn đời bạn trai. Vừa khéo chính là, cả bốn đều là có thân phận là đại thiếu gia con nhà giàu có, trong đó bao gồm Ngụy Nguyên cùng hai người nữa, ba người họ đều nổi tiếng trong giới giải trí, được dân mạng bầu là người chồng quốc dân, có vô số fans cuồng.
 
Bởi vậy, lời qua tiếng lại, nguyên chủ không thể hiểu được biến thành chim hoàng yến bị toàn dân mắng chửi, nói cô nơi nơi dựa hơi người giàu có, ôm đùi, bán đứng cơ thể quyến rũ người đàn ông để sống qua ngày.
 
Nhưng đều là nói hươu nói vượn, giả dối.
 
Còn chi phiếu giá trị ba trăm ngàn kia không biết là đánh vào mặt ai?! Bởi vì mấy năm nay, nguyên chủ tốn gấp mấy lần số tiền ba trăm ngàn cung cấp cho Ngụy Nguyên. Hơn nữa, sự khinh bỉ của quản gia cũng không hề có căn cứ.
 
Ở trong mắt Nhan Khuynh, bộ tiểu thuyết này được gắn tag máu chó đương nhiên là tam quan bất chính, chỉ có nguyên chủ là vô tội bị tác giả viết thành “nữ phụ độc ác”, ngược lại, cô chỉ là một người con gái bình thường mong chờ hanh phúc, tạo một gia đình nhỏ của riêng mình.
 
Đáng tiếc chính là mệnh không tốt.
 
Tính luôn nam chủ, nguyên chủ tổng cộng yêu bốn lần, nhưng cũng chỉ có thể nói là mắt quá mù, thế nhưng đều gặp gỡ tra nam.
 
Người thứ nhất là mối tình đầu vào cấp ba là học trưởng, có cha là quan chức cao cấp tại thủ đô.
 
Người này chỉ xem nguyên chủ là món đồ chơi, gái nông thôn hèn mọn không xứng với con nhà quan như hắn. Nhưng nguyên chủ lại thật lòng với mối tình đầu này, nỗ lực trở thành học sinh giỏi để xứng với người mình yêu, cuối cùng cũng thi đậu trường đại học tốt nhất Hoa Quốc.
 
Dù vậy cũng vô tích sự, lần đầu tiên trong đời nếm mùi bị trai đá.
 

Đi tới đô thị phồn hoa, cô mới biết được bản thân cũng chỉ là hàng hóa trong miệng học trưởng. Thậm chí lúc trước không hôn cô, cũng không phải xuất phát từ tôn trọng, mà đơn thuần là sợ dính lên mùi nghèo kiết hủ lậu của cô.
 
Cuộc tình thứ hai là lúc học đại học.
 
Thật tình cờ, chính là, người theo đuổi cô vẫn là thiếu gia có tiền nhà giàu. Người thiếu gia kia coi trọng chính là danh tiếng “người đẹp học giỏi” của cô, đánh cược với đám bạn ăn chơi đàng điếm của mình, trong nửa năm sẽ ôm được người đẹp về.
 
Cuối cùng quá khứ lặp lại, lại thêm một cái kết đầy máu chó, trước một ngày nguyên chủ tính toán hiến thân, ngoài ý muốn nghe được sự thật, làm lớn chuyện cũng không giải quyết được gì, bị đá lần hai.
 
Cuộc tình thứ ba càng thảm hơn hai lần trước, tên khốn đó là nhà giàu đời thứ hai giả nghèo chơi gái, khi đó nguyên chủ vừa mới rời khỏi ghế nhà trường bước vào đời làm công kiếm tiền nuôi sống bản thân, trong lòng tin tưởng gia đình tên khốn đó thật sự bị phá sản, vét hết tài sản duy nhất trong người, đưa số tiền trị giá bốn chục ngàn cho hắn.
 
Nhưng cuối cùng lịch sử lại lặp lại, cô bị tra nam đá lần ba.
 
Không những vậy, hắn còn bịa cớ với người xung quanh, nói nguyên chủ dối trá, không muốn đưa cho hắn quyển sổ tiết kiệm trị giá ba trăm ngàn kia, và bán đứt căn nhà dưới quê cho hắn gây dựng sự nghiệp.
 
Nhưng sự thật lại không phải như thế, quyển sổ tiết kiệm trị giá ba trăm ngàn đó là tiền bồi thường tánh mạng cha mẹ nguyên chủ bị tông chết khi xưa, hàng thật giá thật có được từ máu và mạng sống của cha mẹ nguyên chủ, làm sao cô có thể tiêu sài dựa trên tánh mạng của cha mẹ mình. Căn nhà dưới quê là tài sản duy nhất cha mẹ để lại cho cô, cũng là ký ức để cô nhớ về bọn họ.
 
Lúc học cấp hai, cô nghèo đến không có cơm ăn, phải làm bài tập giùm người ta mới có tiền sống qua ngày, lúc đó cô còn chưa từng nghĩ tới động vào số tiền đó, nên tức giận đồng ý chia tay vô cùng dứt khoát lưu loát.
 
Còn thằng tra nam cuối cùng, cũng chính là nam chủ Ngụy Nguyên trong quyển tiểu thuyết máu chó này... Cuộc tình này thảm nhất, cay nhất trong bốn lần yêu đương của nguyên chủ.
 
Tên này tìm tới nguyên chủ, chính là chơi chơi giết thời gian, bởi vì nguyên chủ thoạt nhìn rất giống “gái có kinh nghiệm trong tình trường”… Đậu má nó chứ “gái có kinh nghiệm trong tình trường”, rõ ràng nguyên chủ ngay cả nụ hôn đầu tiên còn chưa có ở đâu ra kinh nghiệm tình trường.
 
Nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, lời này cũng không sai, không phải nguyên chủ gặp một đống cực phẩm tra nam trên đường tình sao ~
 
Mà trong lúc yêu đương với Ngụy Nguyên, căn bản không có vụ tồn tại bao nuôi gì ở đây.
 
Trừ bỏ Ngụy Nguyên tự cho là phong lưu mạnh mẽ ép cô nhận mấy thứ sang quý xa xỉ hàng hiệu kia, thì nguyên chủ chưa từng dùng một đồng cắc nào của hắn, thậm chí mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm, đều theo quy tắc nước ngoài, 50/50, phần ai nấy trả.
 
Cho nên người đàn ông đó, rốt cuộc nơi nào tới tự tin nói nguyên chủ đừng quấn lấy hắn?
 
Nhan Khuynh thật là bị ghê tởm muốn ói.
 
Huống chi, quản gia của Ngụy Nguyên làm như thiếu gia nhà mình bị chết oan chết uổng, không biết thiếu gia nhà mình sắp rước người cho hắn đội vô số nón xanh lên đầu vào nhà sao?!
 
Cần thiết phân rõ giới hạn với gia đình xui xẻo này.
 
Cô ghét bỏ nhìn thoáng qua chi phiếu trên bàn, Nhan Khuynh chạm vào cũng chưa chạm vào, lấy di động ra, mở mục app ngân hàng.
 
Con nhỏ này lại muốn làm gì?
 
Quản gia nhăn mi.
 

Nhưng hành động của Nhan Khuynh nằm ngoài dự đoán, cô trực tiếp chuyển hai trăm ba mươi ngàn lẻ năm đồng vào tài khoản của Ngụy Nguyên.
 
Tiếp theo, Nhan Khuynh chụp lại màn hình lịch sử chuyển khoản đưa cho quản gia xem, bình tĩnh mở miệng nói: “Đây là số tiền thực tế của mấy thứ tên kia ép tôi nhận, nếu chia tay thì phải phân rõ ràng. Tôi không thích thiếu người khác. Còn nữa…”
 
Nhan Khuynh dừng một chút, nể tình nguyên chủ từng thật lòng yêu Ngụy Nguyên, bỏ thêm một câu nhắc nhở: “Nhớ khuyên thiếu gia nhà ông nhìn kỹ tình yêu chân thực của hắn, bằng không đỉnh đầu rất dễ dàng biến xanh đó.”
 
Hoàn toàn không ngờ sẽ nghe một loạt lời nói đó phát ra từ trong miệng Nhan Khuynh, quản gia trừng to mắt không biết phải nói cái gì bây giờ. Mà dân chúng xung quanh đã chú ý tới đoạn đối thoại của Nhan Khuynh, tất cả đều rơi vào sương mù.
 
Nhan Khuynh không để ý, lấy tiền trả ly cà phê ra, đặt lên bàn, đứng dậy đi dứt khoát.
 
Nhưng mới vừa đi tới cửa, thì lại đối mặt với Ngụy Nguyên đang đứng ở nơi đó.
 
Rất hiển nhiên, câu đỉnh đầu biến xanh của cô khẳng định Ngụy Nguyên nghe được, sắc mặt khó coi đến dọa người. Nhưng Nhan Khuynh lại không hề sợ hãi, ngược lại thoải mái hào phóng vỗ vỗ bả vai nam chủ.
 
“Người anh em cứ yên tâm! Sau này tôi khẳng định sẽ không dây dưa với anh. Còn nữa, quà tặng trong quá trình kết giao tôi đều quy thành tiền, nhớ chú ý kiểm tra và nhận. Đến nỗi những thứ tôi đưa cho anh, cũng không cần trả lại, coi như cho chó hoang, làm phúc đức vậy.”
 
Nói xong, Nhan Khuynh quay đầu rời khỏi tiệm cơm Tây, mặc kệ biểu tình trên mặt Ngụy Nguyên trở nên bao nhiêu khủng bố.
 
Rốt cuộc đối với Nhan Khuynh tới nói, không chỉ có Ngụy Nguyên, bao gồm ba tên tra nam người yêu cũ của nguyên chủ, trong mắt cô, tất cả đều là một đống rác rưởi.
 
Bốn thằng khốn nạn này, trước đùa bỡn tình cảm của nguyên chủ, sau đó lại tìm lý do quang minh chính đại đá nguyên chủ, cuối cùng quay đầu lại cả đám đều bị vầng sáng nữ chủ hoa sen trắng hấp dẫn, không hẹn mà cùng khăng khăng một mực quyết chí làm bánh xe dự phòng không thay đổi con tim.
 
Chỉ số thông minh còn đáng sợ hơn rãnh Mariana.
 
【Rãnh Mariana được xem là nơi có mực nước sâu nhất thế giới, gần với lớp vỏ trái đất, trong Rãnh Mariana có nhiều vực thẫm, đều có độ sâu đáng nể, (không biết sao ad thấy khó thở khi nhìn thấy bản đồ hình vẽ lớp, tầng, mực nước biển trên lớp vỏ trái đất của Mariana.)】
 
Hiện tại Nhan Khuynh không có dung lượng não dành cho lũ tra đó, cô cảm thấy lãng phí thời gian, chỉ nghĩ chạy nhanh rời xa đám thiểu năng trí tuệ này, bảo tồn chỉ số thông minh.
 
Đến nỗi chuyển hơn hai trăm ngàn cho Ngụy Nguyên… Tuy rằng đào rỗng sạch sẽ khoản tiền tiết kiệm, nhưng cô cảm thấy cũng không lỗ vốn.
 
Rốt cuộc, muốn đoạn thì đoạn sạch không còn một mảnh. Như vậy mới có thể hoàn toàn chặt đứt nhân quả.
 
Còn chuyện tiền sao?
 
Kiếp trước Nhan Khuynh chính là nữ đại sư nổi tiếng nhất Hoa Quốc, tiền bạc chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay với cô.
 
Cứ như vậy, Nhan Khuynh vỗ vỗ mông đi tiêu sái, nhưng phía Ngụy Nguyên lại mất mặt vô cùng.
 
Có người trực tiếp đăng clip vụ Nhan Khuynh ở tiệm cơm Tây dỗi quản gia và Ngụy Nguyên ra ngoài.
 
Thật ra, ngay từ đầu Ngụy Nguyên vì muốn dìm Nhan Khuynh thuận tiện tẩy trắng cho nữ chủ và bản thân, rằng anh ta không phải là người phong lưu, mà là do Nhan Khuynh cố ý cho không. Cho nên mới phóng túng paparazzi tản lời đồn, cón cố ý nói Nhan Khuynh là chim hoàng yến, nơi nơi tìm kiếm kim chủ bao nuôi.
 
Kết quả Nhan Khuynh vừa ra chiêu này, không những phá hủy kịch bản của anh ta, hơn nữa còn hung hăng tát mấy bạt tay vào mặt.
 
Hiện tại, toàn bộ thủ đô ai còn không biết đại thiếu gia nhà họ Ngụy bị chim hoàng yến đá, trước khi đi còn quăng hơn hai trăm ngàn phí chia tay vào mặt. Trong giới nhà giàu, có không ít con cháu thích nuôi dưỡng tình nhân, nhưng nhục giống như Ngụy Nguyên, bị chim sẻ nhà mình vả mặt, thật đúng là người đầu tiên.
 
Chỉ có mấy ngày thôi, ánh mắt người trong giới nhìn Ngụy Nguyên đều mang theo châm chọc. Ngày này, Ngụy Nguyên tham gia xã giao trở về, trên bàn tiệc còn có không ít người mở to mắt hỏi hắn về Nhan Khuynh.
 
Nghe trong lời ngoài ý, đều cảm thấy Nhan Khuynh không tồi, khá cay, tính tình ớt hiểm nhỏ, rất thú vị. Còn nói nếu anh ta không cần thì họ muốn, trực tiếp khiến Ngụy Nguyên tức giận đến sắp hộc máu.
 
Khi nào còn có ai muốn người, muốn tới trên đầu Ngụy Nguyên này!
 

Mặt hàng như Nhan Khuynh, chẳng sợ anh chơi chán thì cũng là con chó Ngụy Nguyên này từng nuôi, anh thà giết chết chứ không để kẻ khác hưởng.
 
Nhà chính họ Ngụy.
 
Ngụy Nguyên tức giận vỗ lên mặt bàn, lạnh mặt ra lệnh cho quản gia: “Nhanh, tra xem hiện tại Nhan Khuynh chết ở nơi nào, tra được thì mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng phải lôi cổ con đàn bà đó đến trước mặt tôi!”
 
Nhưng mà trên thực tế, Ngụy Nguyên bên này mất hết mặt mũi, lúc này, tại thành phố A, Nhan Khuynh lại sống rất sung sướng vui vẻ.
 
Không, thậm chí còn sống tốt hơn gấp trăm lần lúc còn ở Yến Kinh.
 
------------------
 
Vào tháng tư, thời tiết thành phố A không nóng không lạnh, đúng là thời điểm thích hợp nhất để dạo bờ hồ. Nhan Khuynh xách theo bánh bao sữa và đậu nành đi vào cửa hẻm nhỏ khu phố buôn bán sầm uất nhất phía Bắc thành phố A.
 
Khác với Yến Kinh phồn hoa lạnh băng, tuy rằng thành phố A rất nhỏ, nhưng nơi chốn lại lộ ra một mùi vị cổ xưa ấm áp tình người, mà Nhan Khuynh lại thích nhất bầu không khí này, làm lòng cô thanh thản bình yên.
 
“Bé Nhan tới rồi sao!” Từ bên trong đi ra một người phụ nữ ước chừng ba mươi mấy tuổi, là bà chủ công ty bất động sản giúp đỡ Nhan Khuynh từ lúc cô đến thành phố A cho đến bây giờ.
 
“Dạ!” Nhan Khuynh cười tủm tỉm trả lời, sau đó nhìn chằm chằm chị ta một hồi.
 
“Như thế nào? Mặt chị dính bẩn?”
 
“Không phải.”
 
Nhan Khuynh chỉ chỉ cái trán của người phụ nữ: “Hôm nay có kinh hỉ bất ngờ, chị mau mua vé số đi, không rinh được giải đặc biệt, nhưng mấy triệu tiền lẻ thì không thành vấn đề.”
 
“Thật sự? Chị đi mua ngay. Nếu thật sự trúng, buổi tối chị làm món ngon cho cưng ăn.” Bà chủ nghe xong, áo khoác cũng chưa mặc đã đi sang cửa hàng bán vé số nằm cách vách. Mấy ngày nay, cô đã chứng kiến sự lợi hại của Nhan Khuynh, đoán đâu trúng đó, là đại sư hàng thật giá thật, thật sự có bản lĩnh ăn chén cơm này.
 
Nhan Khuynh cũng không khách sáo, chờ bà chủ trở về trực tiếp chọn món, cô muốn ăn đồ biển, cua là lựa chọn đầu tiên.
 
“Hiện tại cua chưa vào mùa, không có nhiều thịt, lát nữa nhờ anh rể em xem tôm hùm hôm nay có ngon không...”
 
“Nướng tỏi ớt.”
 
“Được, được, được, đều chiều em hết.” Bà chủ không có em gái, nên rất thích Nhan Khuynh, vừa lanh lẹ thích cười lại không làm ra vẻ ta đây, cho nên Nhan Khuynh vừa đến trong tiệm, hai người đã ăn rơ hợp ý.
 
“Có bơ mới ngon.”
 
“Được.”
 
Điều quan trọng nhất, chính là, Nhan Khuynh là mèo chiêu tài sống. Từ sau khi con bé tới, cái công ty bất động sản rách nát này ngay từ đầu đã sắp đóng cửa, thì bỗng nhiên có nhiều mối làm ăn, khiến công ty trở nên rực rỡ hẳn lên.
 
Ngắn ngủn trong vòng hai tháng, ngay cả vài vị chức cao trong thành phố A kia, đều vui vẻ giao tiếp với dân thường bọn họ.
 
Nhưng mà ngay vào lúc này, trước cửa vang vọng vào một giọng nam hơi mang giọng điệu khinh miệt: “Đây là nơi mà anh nói rất có uy tín? Thế kỷ 21 rồi mà vẫn có người tin vào Phong thủy?!”
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Nhan Khuynh: Trong lòng của thiếp chỉ có tiền!【 gương mặt nghiêm túc】
 
Hết chương 1
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận