Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn

“Chim hoàng yến của Ngụy Nguyên?” Đầu tiên, Cảnh Hoài cảm thấy thật bất ngờ, nhưng sau đó lại đọc tài liệu mấy năm nay của Nhan Khuynh, càng thêm cảm thấy không khoẻ đến lợi hại.
Cái khác không nói, chỉ đơn giản nói đến cuộc tình với Ngụy Nguyên, chỉ xem mặt chữ mà hình dung, chính là Nhan Khuynh ép dạ cầu toàn chiều theo bạn trai.
Nếu không phải cuối cùng dùng 230,005 đồng vả mặt còn tính đánh đến thống khoái, cho dù người ngoài cuộc như Cảnh Hoài cũng muốn ói ra một ngụm máu chó.
Xem lại clip Nhan Khuynh và Ngụy Nguyên ở quán cà phê, trong lòng Cảnh Hoài càng thêm cảm thấy hụt hẫng.

Xem ra cô gái này là thật lòng yêu Ngụy Nguyên, ngay cả lúc chia tay cũng không quên nhắc nhở cậu ta coi chừng bị đội nón xanh.
“Rốt cuộc Ngụy Nguyên coi trọng ai, mà làm mọi cách hủy đi danh dự con gái người ta lót đường cho người tình?”
“Là một minh tinh nhỏ hạng mười tám.” Thuộc hạ đã sớm điều tra rõ ràng, lập tức đưa ảnh chụp đến trong tầm tay Cảnh Hoài.
Cảnh Hoài nhìn thoáng qua, nhịn không được cười lạnh: “Mắt có vấn đề? Chỉ nhìn ảnh thôi cũng đã biết người phụ nữ này không phải thứ an phận.”
Nói như vậy, Cảnh Hoài cảm thấy Nhan Khuynh còn rất không tồi.
Dám yêu dám hận, chia tay không dây dưa. Đồng thời ấn tượng đối với cậu em họ tiện nghi Ngụy Nguyên cũng trở nên càng thêm không xong.
Dứt khoát ra lệnh: “Ngăn người của Ngụy Nguyên lại, đừng để bọn họ làm phiền Nhan Khuynh.”
Chia tay đã lâu, còn nhào lên làm gì?
Đừng đạp hư con gái nhà lành.
“Dạ!” Thuộc hạ kia cũng đã sớm bất mãn đối với tác phong của Ngụy Nguyên, nghe Cảnh Hoài ra lệnh, lập tức đi ra ngoài.
Nhưng trong mắt thứ lại như đang suy nghĩ gì đó, anh cảm thấy hình như Cảnh Hoài hơi quá coi trọng Nhan Khuynh rồi thì phải? Rốt cuộc ngày thường boss đâu có không thích xen vào việc của người khác.
Cảnh Hoài nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh ta, dứt khoát một câu vạch trần: “Cô gái này cũng không phải là người chúng ta có thể trêu chọc đến. Sau này gặp được phải cung kính một chút. Tôi đã đồng ý hợp tác với nhà họ Chúc, coi như mượn cớ hiến thiện duyên.”
Nói xong, anh lại nhìn thoáng qua tấm hình Nhan Khuynh…
Nhan Khuynh là thật sự có bản lĩnh, lớn lên cũng đẹp, đáng tiếc mắt quá mù.
Coi trọng toàn là lũ sâu bọ!

Nhưng mà lúc này, Nhan Khuynh ở thành phố A cũng không biết cô bị người ta dán danh hiệu mắt mù, còn nhàn nhã sống qua ngày.
Tiền đã được nhà họ Chúc chuyển đến, đỉnh đầu đã dư dả không ít. Ngay sau đó lại tìm được một căn nhà nằm trung tâm thành phố có Phong thuỷ không tồi, còn rất hợp ý, đang chuẩn bị hai ngày này chuyển nhà.

Mỗi quán trà Phong Thuỷ là còn chưa hoàn thành trang trí, khoảng cách khai trương chỉ còn một khoảng thời gian nữa thôi.
Hôm nay, người nhà họ Chúc mời Nhan Khuynh đến ăn cơm.
Lúc Nhan Khuynh đến nơi, mẹ Chúc đang nấu cơm, vừa vào cửa đã ngửi được mùi hương, liếc sơ trên bàn thì đều là những món cô thích ăn.
“Lần nào cô cũng đều làm những món ngon cho con hết!” Nhan Khuynh không có gì ưu thích, chỉ thích ăn.
Đặc biệt là thủy hải sản, cua, tôm hùm đất, các loại sò hến, càng không thể nào chống cự. Hơn nữa tay nghề mẹ Chúc rất tốt, Nhan Khuynh cũng không ngại, trực tiếp ăn vạ phòng bếp không ra.
“Con đã đến rồi!” Mẹ Chúc quay đầu nhìn, đột nhiên nhớ tới cuộc thảo luận của hai vợ chồng trước đó.
 “Chú kêu cô nói cho con, chờ quán trà của con khai trương, chú sẽ mang theo mấy người bạn đến cổ động.”
“Vậy thật là tốt quá. Ông chủ lớn trên thương trường đều là kim chủ!” Nhan Khuynh cười tủm tỉm đáp lời.
“Cái gì kim với chủ! Con bé này thiệt là!” Mẹ Chúc nhịn không được nhéo mặt Nhan Khuynh. Tiếp theo kẹp lên một con tôm bóc mới làm xong đút vào trong miệng Nhan Khuynh.
Nhà học Chúc không có con gái, Nhan Khuynh lại có ân cứu mạng, cho nên hiện tại, trong mắt, trong lòng mẹ Chúc, Nhan Khuynh cũng không khác gì con gái ruột.
Chúc Dương đứng cửa bếp nhìn một hồi, cũng nhịn không được cười theo. Cảm thấy có thể quen được Nhan Khuynh thật là may mắn.
Lại qua hai mươi phút, mẹ Chúc đã làm xong một bàn tiệc ngon miệng. Vừa lúc bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa.
“Con thấy đó, ông ấy rất biết canh giờ về? Không giúp được gì, trở về có sẵn để ăn.” Mẹ Chúc trêu chọc một câu.
Nhan Khuynh cũng cười nói tiếp: “Vậy hôm nay không cho chú ăn món sườn non, toàn bộ đều thuộc về con!”
“Tiểu Nhan, con có lương tâm một chút đi!”
Hai người nói chuyện cố ý lớn tiếng, cho nên ba Chúc vừa vào nhà đã nghe thấy được, cười chỉ vào người phía sau mình: “Còn không phải là giới thiệu khách hàng cho con nên mới trở về trễ? Tiểu Nhan, Tiểu Dương, hai đứa đều lại đây! Ba giới thiệu cho hai đứa!”
Nhan Khuynh đi đến cửa lớn, đúng lúc chạm vào ánh mắt người đứng phía sau ba Chúc.
Là một người đàn ông trung niên to lớn, vừa thấy là biết có đại Tài.
Cũng không biết tại sao, giữa mày lại có một lằn màu đen, thoạt nhìn sắp xui xẻo tới nơi. Nhưng không nhìn thấy rõ lắm, bởi vì Phong Thuỷ nhà chính họ Chúc đã được Nhan Khuynh sửa rất tốt.
Cho nên chút đen đủi này thực mau bị lấn áp, Nhan Khuynh không thể nhìn thấu. Nhưng Chúc Dương liếc mắt một cái đã nhận ra người đó, hiếm khi nhiệt tình kêu một tiếng: “Chú Dương.”
Người họ Dương này là bạn thân từ nhỏ với ba Chúc, quan hệ cũng rất tốt. Lúc còn ở Yến Kinh từng giúp nhà bọn họ rất nhiều lần, hôm nay lại đây cũng là vì thăm ba Chúc, chúc mừng ông bạn của mình hết bệnh.
Bởi vậy, ba Chúc cũng phá lệ nhiệt tình, lôi kéo Nhan Khuynh đến trước mặt bạn của mình: “Đây là Tiểu Nhan, nhà của chúng tôi toàn nhờ vào con bé mới hết khổ.”

“Chào chú.” Nhan Khuynh lên tiếng chào hỏi.
“Chào cô.” Người bạn gật đầu, tuy rằng ôn hòa, nhưng lại không thân thiện.
Trong mắt ông bạn kia, có lẽ Nhan Khuynh thật sự có chút bản lĩnh. Rốt cuộc chuyện của ông bạn già ông cũng nghe được một ít. Nhưng vẫn cảm thấy Nhan Khuynh không đáng tin, trên đời này làm gì có người cao siêu như vậy.
Huyền học nào có dễ dàng như vậy, nếu thật sự có, thì toàn bộ nhóm đại sư huyền học ở Yến Kinh cũng không đến mức râu dài tóc trắng.
Huống chi, nhà họ Chúc hình dung Nhan Khuynh như thần tiên, chỉ sợ đám lão già kia cộng lại cũng không bằng một cái ngón tay của Nhan Khuynh, dùng chân nghĩ cũng biết không có khả năng.
Nhưng mà mặc dù không tin, trên mặt ông cũng không có biểu hiện rõ ràng ra ngoài, vẫn rất khách sáo.
Nhan Khuynh cũng rất có mắt nhìn người, đời trước lăn lộn thấy nhiều, đương nhiên biết trong lòng người này nghĩ gì, cô cũng không ngại.
Có bản lĩnh hay không, không nhìn vào bề ngoài.
Huống chi, người này còn tính có lễ nghĩa, dù lòng có hoài nghi, nhưng cũng không thể hiện ở mặt ngoài. Đối với người biết tôn trọng khác người, Nhan Khuynh cũng nguyện ý dùng tôn trọng nói chuyện.
“Hừ! Tuổi còn nhỏ nên một chút kiến thức cũng không có. Kết toàn thứ bạn gì đâu!”
Nhan Khuynh không để bụng, nhưng hai tổ tông nhà họ Chúc lại tức bốc khói. Bay vòng vòng ở trước mặt bạn ba Chúc, ông cố nội đánh giá, lập tức ghét bỏ.
Mà ông nội Chúc cũng híp mắt: “Thì ra là thằng nhóc này, lúc nó đầy tháng nằm ỉa trong quần tôi còn khen nó vài câu. Hiện tại lớn lên bày đặt kiêu căng ngạo mạn. Bé Nhan không để ý, thì để ông nội giúp con hết giận.”
“Làm cách nào để hết giận? Ông đánh không được người ta mà.” Nhan Khuynh cúi đầu ăn cơm, thuận tiện nhịn xuống nụ cười bên môi.
Ông nội Chúc lại bị những lời này của cô làm bừng tỉnh. Thẳng đến một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ông báo mộng cho ba nó!”
Ông cố nội cũng lập tức đuổi kịp: “Ông báo mộng cho ông nội nó!”
Nhan Khuynh rất bình tĩnh: “Con nhìn tướng mạo của chú Dương, cha và ông của chú ấy cũng đều đã qua đời.”
Ông nội và ông cố nội lập tức cùng nhau tự kỷ: ông già họ Dương đó lão chết quá sớm, ta hận!
Hai ông quá dở hơi, Nhan Khuynh nhịn cười nhịn đến quá vất quả, khóe mắt đều nghẹn đến mức sinh ra hơi nước. Chúc Dương ngồi bên cạnh không nghe được đối thoại giữa Nhan Khuynh và hai người ông nhà mình, còn tưởng rằng Nhan Khuynh là bởi vì bị coi khinh mà khó chịu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi lên.
Sau khi ba mẹ Chúc phát hiện cũng chuyển từ nhiệt tình sang khách sáo.
Đặc biệt là mẹ Chúc, vừa ăn vừa nhéo đùi ba Chúc, ý là ông xem ông làm chuyện bao đồng, khiến con gái bị ủy khuất kìa!
Ba Chúc cũng rất bất đắc dĩ, ông nào biết ông Dương lại là người trông mặt mà bắt hình dong như vậy.
Tới cuối cùng, một bữa cơm vốn nên vui vẻ mà ăn, nhưng không khí lại lạnh nhạt, cuối cùng người bạn họ Dương phát hiện bản thân bị người nhà họ Chúc đối xử xa lạ. Nhưng ông cũng không có tức giận, bởi vì người nhà họ Chúc luôn luôn bênh vực người mình. Ông hoài nghi Nhan Khuynh, chọc giận ông bạn của mình là chuyện bình thường.

Chỉ là ông cũng rất bất ngờ về địa vị của Nhan Khuynh trong nhà họ Chúc lại cao như vậy. Không phải vừa mới nhận thức không lâu sao?
Ông cân nhắc, trong lòng càng đánh giá Nhan Khuynh thêm, cảm tình lại giảm dần.
Sau khi dùng xong cơm, Nhan Khuynh nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm, nên đứng dậy cáo từ.
Chúc Dương nhanh chân đưa cô, trước khi đi ra cửa, mẹ Chúc đuổi theo đưa cho Nhan Khuynh một hộp cơm.
“Tiểu Nhan, cầm lấy, sáng ngày mai hâm nóng là có thể ăn. Đừng có làm biếng mà ăn đồ nguội, nếu không thì cầm đến trong tiệm nhờ bà chủ của con hâm nóng giúp.”
“Dạ con cảm ơn cô.” Cách hộp cơm đã ngửi được mùi vị, chính là mónn canh chua gạch cua. Nhan Khuynh cười vui vẻ.
“Mũi mèo!”
Mẹ Chúc xoa nhẹ đầu tóc Nhan Khuynh, lại dặn dò Chúc Dương: “Nhìn chị con lên xe mới được trở vào nhà.”
“Dạ.” Chúc Dương vừa trả lời vừa mang giày. Thuận tiện cầm theo khẩu trang cho Nhan Khuynh. Gần đây thành phố A ngập sương mù về đêm, mang lên tránh bệnh.
“Tiểu Dương hiện tại cũng trưởng thành.” Người bạn họ Dương và ba Chúc cũng đi tới cửa, thấy hai người hỗ động, nhịn không được cảm thán một câu.
“Còn chắp vá, nhờ học theo Tiểu Nhan thôi.”
“Ừ.” Người bạn kia cười cho có lệ, tỏ vẻ đồng ý, trong lòng cảm thán nhìn ông bạn già nhà mình, thật là một chút cũng không thay đổi.
Nhưng mà vốn dĩ muốn đi, Nhan Khuynh nghe hai người nói chuyện, lại đột nhiên đứng lại.
Ngay lúc hai người bước ra khỏi cửa, người bạn họ Dương kia nói chuyện, Nhan Khuynh đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác nói không nên lời. Cô mẫn cảm quay đầu nhìn chằm chằm người kia một hồi, đột nhiên hiểu ra.
Đen đủi giữa mày của người này càng nghiêm trọng hơn so với lúc trước. Trọng điểm là, ấn đường có thêm một vệt màu đỏ.
Đỏ đậm phá ấn, hỏa ách Quan Phi.
Điều này đại biểu cho người họ Dương này thực mau sẽ gặp được chuyện không may. Không phải dính vào kiện tụng, thì chính là gặp phải hoả hoạn.
Kết hợp đen đủi, hơn phân nửa còn không chỉ những điều đó.
Nhan Khuynh nghĩ, cuối cùng cẩn thận dặn dò một câu: “Ngài hôm nay sẽ hao tiền, tốt nhất buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
Nói xong Nhan Khuynh đi luôn.
Còn người họ Dương kia cũng chỉ xem Nhan Khuynh nói giỡn với mình, cũng không để ở trong lòng.
Nhưng ba Chúc lại biết Nhan Khuynh sẽ không vô duyên vô cớ nói một câu như vậy, chẳng sợ còn giận bạn mình, nhưng cuối cùng vẫn là nhắc nhở thêm: “Ông nghe Tiểu Nhan nói đi, không sai đâu, mạng của tôi và Tiểu Dương đều do con bé cứu trở về đó.”
“Đã biết, đã biết.” Người bạn kia gật đầu, ngoài miệng nói nói, trong lòng rốt cuộc không nghe vào.
Ông tới thành phố A là thật sự muốn thăm ông bạn họ Chúc của mình, nhưng cũng là vì một dự án công ty. Trước đó ông từng đầu tư một kế hoạch bất động sản ở thành phố này, mắt thấy sắp xây xong, cho nên nhân cơ hội lại đây kiểm tra kết quả.
Hành trình đều đã sắp xếp, sau khi rời khỏi nhà họ Chúc, ông đi một mạch đến công trường.
Người chịu trách nhiệm dự án đều đã có gia đình, hội họp xong, tuy rằng không đến mức kêu tiểu thư vào phục vụ, nhưng mạt chược và uống rượu là khẳng định không thể thiếu.

Người bạn họ Dương không ăn được nhiều tại nhà họ Chúc, vào bàn tiệc ăn không ít. Nhưng mà chờ đến khi bắt đầu chơi mạt chược, mọi chuyện lại trở nên không thích hợp.
Dựa theo tình huống này, giống như trước kia, mấy người này sẽ vì lấy lòng ông mà khẳng định sẽ nhét bao thư vào trong tay ông, nịnh ông vui vẻ.
Nhưng cố tình bố cục bài tối hôm nay của ông thối quá thối, người ta muốn đưa tiền cũng đưa không được.
“Ờ… Nếu không, giám đốc Dương à, chúng ta đổi địa điểm khác chơi đi?” Rõ ràng nhìn ra ông chơi không tận hứng, đám người kia cũng đổ mồi hôi. Nhưng trong lòng lại nói giám đốc Dương quá xui xẻo. Người Châu Phi cũng chưa chắc đen như ông ta như vậy.
Mà người họ Dương kia cũng chơi ra lửa giận, cảm thấy làm thế nào cũng phải thắng một lần, chết giữ mạt chược không buông tay.
Chờ đến lúc thanh tỉnh, thế nhưng đã tiêu mất hơn ba trăm ngàn. Đương nhiên, ông không để ý chút tiền trinh này, nhưng tâm lý lại đột nhiên căng thẳng, chợt nhớ tới câu nói kia của Nhan Khuynh “Hôm nay sẽ hao tiền.”
Này cũng quá linh đi!
Người bạn họ Dương châm điếu thuốc hung hăng mà hút một hơi, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Không phải ông không tin vào Huyền học, chỉ là đơn giản cảm thấy Nhan Khuynh quá nhỏ tuổi, ba Chúc Dương nói ngoa. Nhưng nếu ba Chúc Dương không có thì sao?
Nghĩ đến câu nhắc nhở trước lúc rời khỏi nhà họ Chúc, người bạn họ Dương càng ngày càng cảm thấy bất an. Rốt cuộc Nhan Khuynh còn có một vế sau, bảo ông đi ngủ sớm.
Đi ngủ sớm? Là bởi vì ngủ là có thể tránh thoát khỏi điều gì sao?
Càng nghĩ càng cảm giác không thích hợp, thậm chí lông tơ sau lưng đều bắt đầu dựng đứng. Cuối cùng người bạn họ Dương nhanh chóng từ chối chơi tiếp, nói mệt nhọc phải đi về nghỉ ngơi.
Rốt cuộc ông là ông chủ lớn ở Yến Kinh, tuy rằng cảm thấy chiêu đãi không tốt rất muốn đền bù. Nhưng thấy ông kiên trì phải đi về, người khác cũng không dám ngăn cản. Chỉ có thể cung kính đưa ông về khách sạn.
Nằm ở trên giường khách sạn, người bạn họ Dương nhìn thoáng qua di động, đúng 10 giờ. Có lẽ hiện tại ngủ cũng không tính là quá muộn.
Ông nghĩ như vậy, nỗ lực nhắm mắt lại. Nói đến cũng quỷ dị, những việc diễn ra trong đêm nay đều làm ông bất an tới rồi cực điểm. Nhưng cố tình nhắm mắt lại đã ngủ say, hơn nữa còn là một đêm không mơ mộng.
Chỉ là đúng vào nửa đêm, ngoài cửa sổ mơ hồ có âm thanh còi xe cảnh sát truyền đến. Chờ ngày hôm sau ông thức dậy, mới vừa mở TV, đã nghe được tin tức mới nhất trong ngày.
“Tin nhanh, 11 giờ rưỡi tối qua, một câu lạc bộ giải trí XXX trong thành phố A đột nhiên nổi lửa lớn. Ngọn lửa lớn vẫn duy trì liên tục tới tận bốn giờ sáng. Theo phóng viên tìm hiểu, trước mắt số người xác định tử vong đã đạt tới hơn bốn mươi người, bị thương mất tích không rõ…”
“Không, không thể nào…” Người bạn họ Dương run rẫy lên, phịch một tiếng ngồi xuống nền thảm. Tiếp theo, sắc mặt của ông cũng đột nhiên trở nên trắng bệch.
Tại vì nơi diễn ra hỏa hoạn, chính là địa điểm tối qua ông chơi mạt chược.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Hoài: Nhan Khuynh cái gì cũng tốt, chính là mắt bị mù!
Nhan Khuynh: Ha hả.
Qua một đoạn thời gian…
Cảnh Hoài: Cục cưng xinh đẹp, anh cầu em đó, mắt mù thêm lần nữa được không?!
Hết chương 10


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận