Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn

Chương 17: Lần sau sẽ tăng gấp đôi tiền quẻ
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Editor: Gái Già Thích Ngôn Tình
 
 
Nói đến cũng thật đúng lúc, người liên hệ với Nhan Khuynh muốn đoán chữ không phải ai khác, chính là Lương Hải, người trước đó không lâu tuôn ra vụ Ngụy Nguyên đội nón xanh.
 
Lương Hải là một Hỗn Thế Ma Vương vô lại tiêu tiền như nước, cũng may hắn ta vô lại có điểm mấu chốt, tự chơi tự chịu không tai họa người khác, rất có nghĩa khí với anh em chơi chung. Vì thế so với Ngụy Nguyên thì tên tuổi của Lương Hải ở Yến Kinh tốt hơn nhiều. Hơn nữa sau khi quen với Hướng Vãn đã giảm bớt thói ăn chơi trác táng trước kia, có vợ là có tất cả, trên cơ bản đều một lòng một dạ dán mặt vào công việc. Vào thời điểm trước mắt này, hắn cũng rất vui lòng ló cái mặt góp vui giúp Nhan Khuynh một tay.
 
Lương Hải nghe nói, Ngụy Nguyên đi thành phố A tìm Nhan Khuynh kiếm chuyện, kết quả bị Nhan Khuynh đánh tơi bời một trận còn bị Cảnh Hoài khiêng trở về. Tuy rằng đây chỉ là một việc nhỏ tí teo nhưng Ngụy Nguyên xui xẻo là anh hả hê. Cho nên khi nhìn thấy Weibo làm ăn của Nhan Khuynh không thành công, anh dứt khoát góp vui muốn mở hàng giúp Nhan Khuynh.
 
Tốt xấu cũng coi như là chung một chiến tuyến.
 
Lương Hải gửi tin nhắn cho cô ấy: “Nhan đại sư, có rảnh giúp tôi đoán một chữ không?”
 
Lời này của Lương Hải mang theo trêu đùa nhưng câu trả lời của Nhan Khuynh lại rất ngăn nắp có thứ tự: “Có rảnh, nói đi.”
 
Giả Thần giả Thánh, Lương Hải cho rằng Nhan Khuynh là cố ý vòng vo, không kìm được bật cười một tiếng.
 
Hắn ta thật sự không để ý Nhan Khuynh có biết gì về huyền học hay không, chỉ là muốn nâng đồng đội lên cho có danh có tiếng thôi. Dù sao thì người ta cũng đã trả lời, hắn ta lại không thể chối từ nên dứt khoát kiếm chữ theo yêu cầu của Nhan Khuynh để cô ấy đoán.
 
Lương Hải suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ đến Hướng Vãn bấy giờ đang quay một bộ phim võ hiệp có quy mô lớn.
 
Trong bộ phim này Hướng Vãn đóng vai tiền triều công chúa sau khi bị diệt quốc phải trôi dạt nơi xứ lạ, bất đắc dĩ phải giả thành ni cô mới có thể trốn tránh truy bắt.
 
Thuận tay gõ một chữ “Ni”, Nhan Khuynh trả lời khá nhanh, chỉ là lời rất khó nghe.
[尼 – Ni]
 
Nhan Khuynh: “Đại hung. Phía dưới Thi thể là Chủy, Chủy cùng âm với Tất, ám chỉ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, là đại hung. Mà Chủy thêm Tịch chính là Chết, ngay cả thời gian cũng đều nói ra rõ ràng.”
[尸体 – thi thể]
[匕[bǐ] -Chủy- cái muỗng]
[必[bì] -Tất – tất nhiên]
[夕 – Tịch – ban đêm]
[死 – Chết]
 
Thêm Tịch chắc chắn phải chết? Mẹ nó chứ, còn không phải là trù Hướng Vãn sao? Lương Hải tái mặt trong nháy mắt: “Cô đừng có ở đó mà nói chuyện tàm xàm!”
 
Nhan Khuynh thực bình tĩnh: “Anh là đơn hàng đầu tiên trên Weibo của tôi, tôi tặng anh thêm một chữ nữa.”

 
Lương Hải chịu đựng lửa giận gõ một chữ “Sinh”. Trong lòng nghĩ Nhan Khuynh là kẻ lừa đảo, hắn viết một chữ Sinh xem Nhan Khuynh làm sao liên hệ với chữ chết trước đó.
[生 – Sinh]
 
Có thế nào cũng không ngờ, kết quả giải thích chữ của Nhan Khuynh lại giống nhau như đúc. Cô ấy thật sự mang chữ “Sinh” đại biểu sự sống giải thích thành chữ chết.
 
Nhan Khuynh: “Sinh là trên Ngưu dưới thổ, Ngưu là Sửu, cả ý đại biểu cho ngày xấu xuống mồ, ngày mai chính là ngày xấu, còn không phải là thêm Tịch nữa sao?”
[牛 – Ngưu – con trâu]
[土 – Thổ - Đất]
[丑 – Sửu – Xấu]
 
“Cô có bệnh à!” Lương Hải trực tiếp nổi giận, nghĩ Nhan Khuynh ăn nói lung tung, vừa mở miệng đã mắng ra tiếng.
 
Nhan Khuynh cũng không tức giận, giọng điệu trả lời lại vẫn bình tĩnh: “Linh nghiệm nhớ rõ đưa tiền, một quẻ một ngàn, lần sau tìm tới nữa tôi sẽ tăng thêm tiền quẻ.”
[1000¥ ≈ 3,556,200 VND]
 
Mụ nội nó chứ, lần sau tìm tới tăng thêm tiền quẻ? Nhan Khuynh là con ngu à! Lương Hải ngồi chờ Nhan Khuynh cãi lại để có cớ mắng chửi, kết quả lại bị câu tăng thêm tiền quẻ tát thẳng vào mặt, lòng ngực chứa đầy lửa giận, giận đến quăng cả di động.
 
“Đại ca, có chuyện gì vậy?” Đàn em ở ngoài cửa nghe tiếng chạy nhanh vào hỏi, không khí hôm nay rất trong lòng, đã thật lâu Lương Hải không có nổi điên như thế.
 
“Haizz, đừng hỏi, bị con nhỏ Nhan Khuynh kia đùa giỡn! Thật đúng là nồi nào úp vung nấy, Ngụy Nguyên là thằng bại não, đàn bà từng chơi chung với nó cũng là thứ não phẳng.” Tuy ngoài miệng Lương Hải nói vậy lại không có tìm Nhan Khuynh kiếm chuyện.
 
Một là con người hắn dù thật sự vô lại nhưng vẫn phải có phong độ lịch sự, sẽ không cố tình làm khó dễ phụ nữ, hai là không đáng. Lương Hải nghĩ, nếu anh thật sự so đo thì chả phải là tin mấy lời ma quỷ bậy bạ đó của Nhan Khuynh sao.
 
Nhưng nhiều lúc, càng không thèm để ý thì càng để ý hơn. Từ sau khi thoát khỏi giao diện Weibo, trong lòng Lương Hải vẫn luôn không yên.
 
“Mẹ nó!” Gấp màn hình notebook xuống, Lương Hải thấy bản thân rảnh rỗi lắm rồi. Nếu không phải hắn tìm Nhan Khuynh đoán chữ cho vui thì hiện tại cũng sẽ không lo ngược lo xuôi như vầy.
 
Xét đến cùng, vẫn là bởi vì Hướng Vãn.
 
Thật ra, nếu chữ này đoán cho chính bản thân mình thì kể cả Nhan Khuynh nói gì mà thêm Tịch chắc chắn phải chết, dù là nói giây tiếp theo hắn sẽ chết, Lương Hải cũng không thèm để ý, chẳng những sẽ không tức giận mà có khi còn đùa giỡn hai câu. Ngặc nỗi chữ này là đoán giùm Hướng Vãn.
 
Hướng Vãn chính là tử huyệt của Lương Hải, phí biết bao sức lực mới rinh nàng về dinh. Đừng nói chết sống, chỉ một vết thương nhỏ thôi Lương Hải đã đau lòng muốn chết rồi.
 
Bởi thế dù ngoài miệng nói không tin nhưng tay lại không ngừng lấy thuốc lá, hút đến điếu thứ đã chịu không nổi gọi cho Hướng Vãn.
 
Không bao lâu đầu bên kia đã bắt máy.
 

“Sao nữa cậu Lương? Kiểm tra à ~” Người đại diện của Hướng Vãn nhận cuộc gọi, giọng khá là nhẹ nhàng.
 
Lương Hải nghe là biết, khẳng định Hướng Vãn không có việc gì, đã bớt lo như lúc đầu nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Vãn Vãn đang làm gì?”
 
“Đang đóng phim, chiều nay chỉ sót lại hai cảnh, buổi tối còn một cảnh đêm cuối cùng, quay xong là đóng máy ngay, sáng mai có thể trở về.”
 
“Ừ, vậy cô chăm sóc em ấy, đừng để em ấy đuối sức, còn nữa, hôm nay trời đầy mây khẳng định vết thương trên eo của em ấy không thoải mái, cô khuyên em ấy giúp tôi, nhắc em ấy diễn cảnh đánh nhau đừng có háo thắng quá.”
 
“Dạ dạ dạ, đã biết rồi cậu Lương, cậu cứ yên tâm đi!”
 
“Ừ, ok, vất vả cho cô rồi! Chờ trở về tôi dẫn mọi người đi ăn.” Lương Hải dặn dò thêm hai câu mới cắt đứt điện thoại, ước chừng hơn nửa buổi chiều vẫn không thể tập trung làm gì. Cuối cùng đàn em nhìn thốn mắt, kêu tài xế đưa hắn về.
 
“Đại ca, chị Hướng ở thành phố kế bên thôi, nếu anh không yên tâm thì cứ đi qua đó thăm đoàn phim là được.” Trước khi đi, đàn em lại khuyên Lương Hải một câu.
 
“Không được, Vãn Vãn không thích tao tới làm rối công việc của em ấy.” Lương Hải cũng nghĩ lén âm thầm qua đó lại sợ Hướng Vãn tức giận, hắn đi hai vòng ở trong văn phòng vẫn quyết định về nhà trước.
 
Trong người càng khó chịu thì càng có chuyện.
 
Lương Hải về nhà là vì thả lỏng tâm trạng, kết quả vừa vào cửa đã bị con mèo trong nhà cào một cái.
 
“Đậu mèo mày! Ông đây nuôi mày lớn như vậy, mày không biết tao hả?” Lửa giận trong lòng Lương Hải từ từ dâng cao.
 
Nhưng phản ứng của con mèo kia còn lớn hơn so với Lương Hải, giống như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, toàn bộ lông mèo đều xửng ngược lên.
 
“Lương Hải! Con bị sao vậy hả? Hơn 800 năm không về nhà, vừa về đã bắt nạt em trai của con là sao.” Lương phu nhân từ trên lầu đi xuống, duỗi tay ôm mèo lên, dịu dàng dỗ dành.
 
Từ lúc Lương Hải có thể làm được việc thì Lương phu nhân chủ động từ chức về hưu hưởng thụ cuộc sống. Mà con mèo này đã trở thành thú cưng yêu dấu của bà, đừng nói Lương Hải mắng nó, chỉ cần vuốt mạnh một chút thôi cũng đủ để bà ấy đau lòng.
 
Sau khi thấy Lương phu nhân con mèo ngoan lại ngay, lập tức nhảy vào lòng bà ấy làm nũng, đồng thời còn nhìn chằm chằm vào Lương Hải cứ meo meo meo suốt, như là đang mắng vốn.
 
“Há! Mày còn dám làm mặt mốn đó với tao à con mèo kia.” Lương Hải cũng là dở khóc dở cười, không thể làm gì được nó chỉ có thể tự nhận mình xui rồi nằm dài trên sô pha bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
“Con sao vậy?” Lương phu nhân nhìn ra tâm trạng con trai mình đang rất tệ, bà ngồi cạnh Lương Hải muốn an ủi con mình.
 
“Không có việc gì đâu mẹ.” Lương Hải uốn lưỡi bảy lần, cuối cùng vẫn không nói ra tới.
 

Chủ yếu là sợ làm sợ mẹ mình lo lắng, nhà họ Lương đều đã biết chuyện hắn và Hướng Vãn, Lương phu nhân cũng thích cô ấy, còn thương Hướng Vãn như là con gái ruột. Nếu nói lại những lời Nhan Khuynh đoán, khẳng định bà ấy sẽ rất lo âu. Tm mạch của Lương phu nhân không tốt lắm, cho nên Lương Hải dứt khoát tìm cớ lừa gạt qua chuyện.
 
Lương phu nhân thấy con mình không muốn nói cũng không ép buộc làm gì nhưng chờ tới lúc ăn cơm chiều thì đã xảy ra chuyện càng ma quỷ hơn.
 
Lương Hải đang ăn cơm, chiếc đũa trong tay đột nhiên rớt xuống nền gạch gãy thành hai đoạn.
 
“Đây là đũa mới mà!” Lương phu nhân cũng cảm thấy kỳ lạ, còn về phần Lương Hải, vốn dĩ đã căng thẳng, giờ đây càng thêm khẩn trương hơn, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm xuống nền gạch một hồi lâu cũng chưa tỉnh hồn.
 
“Lương Hải! Rốt cuộc con làm sao vậy?” Lương phu nhân cũng cảm thấy không được tự nhiên, khẩn trương hỏi con trai mình.
 
Bởi vì thật sự quá quỷ dị, hôm nay Lương Hải tan ca về sớm cũng đã rất kỳ lạ, hậu quả đầu tiên là mèo không thích đến gần, giờ còn làm rớt gãy ngang đũa ăn. Mặc dù Lương phu nhân không phải người mê tín nhưng hai việc này đều không phải là dấu hiệu tốt.
 
Người lớn thường nói mắt mèo sạch sẽ, có thể nhìn thấy thứ người khác không thể nhìn đến được, còn chiếc đũa thì tượng trương cho dáng người đứng thẳng, khi không bị gãy ngang chính là có tai nạn dính máu, cộng với dáng vẻ hồn bay phách lạc bây giờ của Lương Hải càng khiến cho bà cảm thấy lo lắng vô cùng.
 
Lương Hải cũng hết chịu đựng nổi nữa: “Mẹ, đại sư Huyền Học thật sự có thể dựa vào đoán chữ là có thể tính ra may – rủi thật sao?”
 
“Con gặp phải người trong giới Huyền Học?”
 
“Con cũng không biết cô ta có phải là người trong giới không nữa.” Lương Hải kể lại hết những gì Nhan Khuynh đoán chữ cho mẹ mình nghe.
 
Lương phu nhân nghe xong cũng ngẩn ngơ, không phải bà kinh ngạc mà là thật sự sợ hãi, khác với Lương Hải, Lương phu nhân có một người bạn thân là bạn của mẹ Chúc Dương, lần trước tụ hội có nghe bà ấy nói qua chuyện Nhan Khuynh linh như Thần cứu mấy người thoát chết. Giờ đây lại nghe con trai nói bà biết ngay Hướng Vãn sắp xảy ra chuyện.
 
“Mẹ, Vãn Vãn sẽ không …” Lương Hải mẹ mình nói xong, lần này là thật sự ngồi không yên, áo khoác cũng chưa mặc đã đứng dậy muốn đi: “Con đi tìm Vãn Vãn.”
 
“Kêu tài xế theo!” Lương phu nhân cũng lo lắng không yên nhưng vẫn còn chút lý trí.
 
“Con biết rồi.” Lương Hải biết tình trạng hiện tại của bản thân không thích hợp lái xe, vừa ra cửa là ném chìa khóa cho tài xế ngay.
 
“Đến chỗ Vãn Vãn.” Nói xong, Lương Hải ngồi vào ghế sau muốn bình tĩnh lại.
 
Nhưng càng nỗ lực lại càng bất an dẫn đến suy nghĩ bậy bạ, đến sau cùng, Lương Hải cảm giác như có một bàn tay đang bóp cổ mình, khiến hắn không thể nào thở nổi.
 
Hiện tại đầu óc của hắn rất loạn, đủ loại thông tin khác nhau không ngừng trộn lẫn hòa vào nhau. Một hồi là những lời của Nhan Khuynh, một hồi là đũa gãy và mèo không thích đến gần nhưng cuối cùng, tất cả đều biến thành lo lắng Hướng Vãn gặp chuyện.
 
Cầm di động trong tay, Lương Hải theo bản năng gọi cho Hướng Vãn, quả nhiên không có ai tiếp.
 
Lương Hải cũng không bất ngờ, bởi vì trong khoảng thời gian này Hướng Vãn hẳn là đang ở quay cảnh đêm cũng là cảnh đánh nhau cuối cùng của Hướng Vãn trong bộ điện ảnh này.
 
Ngày hôm qua trò chuyện Hướng Vãn còn hưng phấn nói động tác võ thuật lần này rất đẹp, trang phục cũng rất xinh đẹp, cô ấy vô cùng chờ mong hiệu quả khi phim ra rạp. Cho nên khẳng định cô ấy không có thời gian tiếp điện thoại, nói không chừng bây giờ còn đang treo dây thép quay phim.
 
Hơn phân nửa là do hắn quá khẩn trương thôi, ở đoàn phim thì sao có thể sẽ xảy ra chuyện gì được. Còn thêm Tịch chắc chắn phải chết nữa chứ, không bị xe đụng cũng đâu có bị ai đẩy từ lầu hai mươi mấy xuống, đóng phim như ngày thường thôi, sao có thể xảy ra chuyện gì được?
 
Lương Hải không ngừng an ủi bản thân, muốn làm đầu óc nguội lạnh lại nhưng chưa tới ba giây, mặt hắn đột nhiên tái xanh.
 

Dây thép! Lương Hải đột nhiên nhớ tới, Hướng Vãn từng nói cảnh đánh cuối cùng sẽ nâng dây rất cao, có thể cao hơn mười mét.
 
Hơn mười mét, cao bằng chung cư bốn tầng, nếu không may dây thép có vấn đề, đầu sẽ va chạm mặt đất trước, mồ hôi lạnh đổ khắp đầu Lương Hải.
 
Lại lần nữa gấp gáp gọi cho Hướng Vãn, dù không ai tiếp vẫn gọi hoài, còn lấy di động của tài xế để gọi, di động của anh gọi cho Hướng Vãn, của tài xế thì gọi cho người đại diện của cô ấy.
 
Thật là ma quái, ngày hôm nay không có một ai nhận điện thoại.
 
Không thể nào xảy ra chuyện này được, Hướng Vãn đóng phim không thể xem di động nhưng người đại diện lại không đi theo thì sao có thể không nhận cuộc gọi?
 
Lương Hải không tin chuyện ma quỷ, lại gọi cho trợ lý riêng của Hướng Vãn, kết quả vẫn vang lên âm thanh ngoài vùng phủ sóng.
 
Chết tiệt! Sự bất an mãnh liệt khiến tim của Lương Hải đập rất nhanh, cùng đường, hắn đã mất hết lý trí, bắt đầu mở danh bạ gọi cho từ đạo diễn đến biên kịch, thậm chí ngay cả nam chủ, nam phụ, nữ phụ còn gọi cho đại diện trợ lý của từng người nhưng vẫn không liên lạc được.
 
“Tiếp điện thoại Vãn Vãn, mau tiếp điện thoại!!!” Lương Hải nghĩ mình sắp điên rồi.
 
Tài xế cũng bị ảnh hưởng bởi sự nôn nóng của hắn nên ráng chạy nhanh hơn nữa.
 
Ngay lúc này, phía phim trường cũng hết sức náo nhiệt, bởi vì đây là cảnh cuối bộ phim điện ảnh này, cho nên mọi người đều tập trung cao độ, Hướng Vãn đã cột xong dây thép và trong tinh thần sẵn sàng chờ khởi động máy. Người đại diện và trợ lý đều đi theo bên cạnh nhìn chằm chằm nhân viên kiểm tra an toàn lần cuối, những diễn viên khác đều túm tụm chung chờ khoảnh khắc quan trọng này, ai cũng không chú ý di động đặt ở khu vực nghỉ ngơi, ngay cả đạo diễn cũng tắt máy tập trung chú ý.
 
“Cảnh cuối, bắt đầu quay!” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, nhân viên đạo cụ nâng dây thép kéo Hướng Vãn lên giữa không trung.
 
Đúng lúc này, một công nhân tổ đạo cụ đột nhiên chạy tới: “Đợi đã! Đạo diễn, đợi chút rồi hãy chạy máy!”
 
“Đã chạy rồi, biến sang một bên đi.” Đạo diễn ghét nhất đang làm việc có người tới quấy rầy, một khi máy chạy thì mỗi giây đều là tiền, thằng này có bệnh à, ngay sau đó đã bị âm thanh từ di động đưa đến bên tai khiến hoảng sợ.
 
“Cậu Lương có việc gấp nhi chị Hướng, đạo diễn nghe trước đi.” Lương Hải ở đầu bên kia biết đạo diễn tiếp điện thoại lập tức rống to: “Đừng để Vãn Vãn treo dây thép! Mau buông em ấy xuống!”
 
“Cái gì?” Đạo diễn ngu người.
 
“Dây thép sắp đứt! Đừng - mẹ nó – treo Vãn Vãn treo lên!”
 
“Thiệt hay giả? Mau! Mau! Mau! Người phụ trách! Người phụ trách! Mau buông Hướng Vãn xuống!” Trước nay chưa từng nghe giọng Lương Hải nôn nóng như thế, làm đạo diễn cũng luống cuống, vội vàng giơ loa hét lớn đạo diễn ngoại cảnh bên kia.
 
Sau khi người phụ trách đầu bên kia nghe được, tuy là không biết tại sao nhưng vẫn lập tức cho người buông Hướng Vãn xuống.
 
Trước mắt, Hướng Vãn đã cách mặt đất chưa tới ba tầng lầu, cho nên buông xuống thật ra cũng chỉ trong mười mấy giây.
 
“Có chuyện gì vậy?” Hướng Vãn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng đạo diễn giữa đường muốn thay đổi cốt truyện.
 
Nào ngờ nguy hiểm nháy mắt ập đến, đạo diễn còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Hướng Vãn đã nghe tiếng kêu sợ hãi vang từ phía phim trường ngoại cảnh, tiếp theo là dây thép trên người Hướng Vãn đột nhiên đứt đoạn…
 
Hết chương 17


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận