Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn

Chương 21: Đến chơi cắt đầu chung đi
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Editor: Gái Già Thích Ngôn Tình
 
 
“Không phải trước tết Thanh Minh đã đốt cho ông ấy rồi sao? Không đủ dùng à?”
 
“Không phải!” Cậu bé cười lắc đầu: “Ông nói chuẩn bị sẵn cho bà, bà chết quá thảm, nên mới đốt mấy thứ này cho bà xuống dưới đó có mà dùng! À, ông ngoại còn nói bà càng già càng hồ đồ, thay vì ở đây hại con hại cháu không bằng ông rước bà xuống dưới sớm cho có bạn. Bà ngoại, ở trong giấc mơ ông ngoại nói hôm nay sẽ dẫn bà đi đó.”
 
“Mày… Mày… Cái thằng chết tiệt kia mày nói gì vậy hả?”
 
“Con nói thật mà.” Hai mắt cậu bé sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào bả vai bà ta: “Bà nhìn đi, ông ngoại đang đứng ở phía sau bà kìa, bà ngoại không chào ông một câu sao?”
 
“Điên rồi, điên hết rồi!” Mặt bà ta xanh mét, nào ngờ bả vai bên trái lại nặng trĩu, giống như có người dựa vào nơi đó.
 
Đừng nói là có ma thật đó! Bà còn gặp phải đại sư đoán đâu trúng đó như Nhan Khuynh thì mấy chuyện quỷ ma này thà rằng tin rằng có. Không phải dân gian có câu nói đôi mắt trẻ con rất sạch sẽ, có thể nhìn đến mấy thứ người khác nhìn không thấy đó sao?
 
Càng nghĩ càng sợ hãi, mồ hôi từ trên trán của bà ta chảy đầm đìa trong nháy mắt. Lần đầu tiên bà ta tới gặp con gái còn chưa nói lời nào đã vội chạy về nhà, lúc sắp đến cửa nhà thì cạnh cửa quá cao làm bà ta vướn chân.
 
Bà ta té ngã ngồi ngồi ở trên mặt đất, tiếng xương gãy véo von vang lên và cơn đau kịch liệt khiến đầu óc bà ta bắt đầu trở nên mơ hồ nhưng ngay cả như vậy, bà ta vẫn mở to mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào vị trí cách mình không xa và không dám nhìn sang nơi nào khác.
 
Bởi vì nơi đó có một ông già gầy gò đang nhìn bà ta chằm chằm bằng ánh mắt đầy cố chấp: “Đừng đến làm phiền con bé nữa, nếu không tôi sẽ dẫn bà đi.”
 
Nói xong ông già dần biến mất, còn bà cụ thì dường như bị dọa sợ choáng váng, nước nước mắt mũi dính đầy mặt, miệng cứ nói mãi một câu: “Tôi không dám, cũng không dám làm thế nữa.”
 
Không có ai biết, vừa rồi không phải bà vô tình té ngã mà là bị người đẩy.
 
Sau khi cậu bé dọa bà ta chạy mất dép thì chính cậu cũng thấy thật là kỳ diệu, cậu bé dán mắt vào đống giấy tiền vàng bạc đã đốt thành tro nằm trên mặt đất một hồi cũng chưa tỉnh hồn lại. Cho đến khi Nhan Khuynh từ phía sau đi ra cậu bé mới thình lình bừng tỉnh.
 
“Ban nãy đi theo bà ngoại là ông ngoại thật hả chị?” Cậu bé chưa từng gặp ông ngoại, khi bé ra đời thì ông đã không còn nữa.
 
“Đúng vậy! Cho dù đã mất nhưng ông vẫn rất yêu thương con. Con thấy đó, không phải ông hiện về giúp con đó sao?” Nhan Khuynh sờ đầu cậu bé và nhỏ giọng an ủi.
 
“Vậy tại sao trước kia ông không tới?”
 
“Ông ấy không biết! Sau khi con người rời khỏi thế giới này sẽ đi đến một nơi khác. Nếu không có nguyên nhân gì cực kỳ đặc biệt sẽ được sinh ra thêm một lần nữa ở miền Cực Lạc, bắt đầu một cuộc đời mới. Những trí nhớ có thể lưu lại và còn được bảo tồn đều là vì trong lòng còn nhớ mong. Con thấy rồi đó, con có thể kêu ông ngoại trở về là bởi vì ông ấy vẫn luôn lo lắng cho hai mẹ con con!” Cậu bé còn nhỏ nên Nhan Khuynh cố hết sức dùng những ngôn ngữ mà bé có thể hiểu được để giải thích.
 
Sau khi cậu bé nghe xong lại sắp khóc: “Ông ngoại có ghét con không vậy cô? Con nói dối, ngày hôm qua con không có mơ thấy ông.”
 
“Sẽ không.” Nhan Khuynh sờ đầu của bé: “Ông biết con làm vậy để bảo vệ mẹ nhưng dù sao nói dối là không đúng, lần sau nhìn thấy ông ngoại con phải nhận sai với ông biết chưa?”
 
“Dạ!” Cậu bé dùng sức gật đầu, cuối cùng trên mặt cậu bé cũng hiện ra nụ cười, mới đi có mấy bước bé đã nôn nóng muốn Nhan Khuynh xác nhận: “Thật sự bà ngoại sẽ không cưỡng ép mẹ con nữa đúng không cô?!”
 
“Đúng vậy.” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé trở nên quen thuộc trở lại, Nhan Khuynh nhịn không được nhéo nhéo hai má của cậu.
 
“Cô giúp con đánh bại bà ngoại rồi đó, lợi hại không hửm?”
 
“Lợi hại!” Cậu bé thật thà cười, lúm đồng tiền trên má nhìn rất ngọt ngào.
 
Úi chà, sao có thể đáng yêu đến thế? Nhan Khuynh nhìn gương mặt của cậu bé thấy cứng quá hớp, nhịn không được vươn tay ôm lấy, sau đó dỗ dành.
 

“Vậy con muốn cảm ơn cô thế nào hả? Hôn cô một cái hen, chịu hông?”
 
Thật ra thì… Cũng được, cậu bé nghiêng đầu nhìn Nhan Khuynh, ước chừng qua vài giây mới chậm rãi có phản ứng, cánh tay nho nhỏ ôm cổ Nhan Khuynh, nhướng người hôn thật mạnh vào má cô ấy. Sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô đã giúp con.”
 
“Không cần khách sáo thế đâu.” Nhan Khuynh cười rất dịu dàng.
 
Cậu bé chủ động hôn má còn lại của Nhan Khuynh: “Rất rất rất cảm ơn cô ạ.”
 
Lòng ngực cảm nhận được độ ấm của cậu bé, trái tim Nhan Khuynh tan chảy gần hết.
 
Nhan Khuynh mang cậu bé về bệnh viện giao cho mẹ bé rồi dặn dò y tá mấy câu, lúc này mới trở về văn phòng môi giới bất động sản.
 
Sau khi thấy cô quay về, bà chủ vội vàng hỏi thêm mấy câu, bọn họ đã hoảng hốt mất ngủ cả đêm hôm qua, biết Nhan Khuynh hấp tấp chạy qua căn nhà kia, bà chủ và mẹ Chúc đều sợ cô gặp chuyện không may, vội khẩn trương kêu hai cha con Chúc Dương cùng chồng bà chủ sang đó xem sao.
 
Nào ngờ, vừa đến khu nhà của Nhan Khuynh đã nghe hàng xóm nói cô ấy đi theo xe cứu thương rồi, còn người đàn ông kia thì bị cô ấy đá vô cùng tàn nhẫn nhưng vẫn nằm trong mức độ cho phép, ít nhất khi cảnh sát tới nơi cũng không có phát hiện vết thương ngoài da nào.
 
Và khi Nhan Khuynh đến bệnh viện đã gửi tin báo bình an cho bọn họ, ba Chúc ghé qua nhìn và xác định cô ấy không có việc gì mới về nhà.
 
“Em đó nha! Lớn gan quá trời à, cánh cửa sắt kia là chuyện thế nào? Không sợ chân bị thương hả bà cô.” Bà chủ không nhịn được càm ràm mấy câu.
 
Nhan Khuynh cũng chẳng buồn phiền, cô cười híp mắt tiếp nhận lời càm ràm, nghe nghe rồi sau đó dứt khoát nhào lên ôm chầm bà chủ: “Chị ơi, em đói ùi, có gì ăn không dzợ?”
 
“Chưa ăn sáng?! Biết mua cho người ta lại không biết chăm sóc bao tử của mình, lo chuyện bao đồng!” Rốt cuộc vẫn quan tâm Nhan Khuynh, bà chủ vừa nghe cô ấy than đói đã vội vã vào bếp.
 
Nhan Khuynh đi theo chậm rãi chọn thực đơn, được voi đòi tiên: “Muốn ăn hoành thánh nhỏ chị làm mấy bữa trước ấy, còn muốn ăn bánh bao kim sa.”
 
“Được được được, tủ lạnh đều có, chờ chị làm cho em ăn ha.” Bàn tay bà chủ thuần thục, chẳng mấy chốc đã làm xong hoành thánh và bánh bao kim sa, chỉ cần bật gas nấu chín là xong, Nhan Khuynh đã được ăn sau mười phút.
 
“Tay nghề nấu nướng của chị là ngon nhất đóa!” Nhan Khuynh lại tăng thêm độ cao cái nón cho bà chủ, vừa ăn vừa kể lại toàn bộ câu chuyện nhà hàng xóm kia.
[Độ cao nón ở đây chỉ nón các đầu bếp món Tây thường đội trong nhà bếp, nón càng cao thì chứng tỏ người đầu bếp đó có tay nghề vững vàng và có dày dặn kinh nghiệm, xung quanh nón thường có nếp gấp, mỗi một nếp gấp tượng trưng cho một món ăn mà người đầu bếp đó sáng tạo ra]
 
Bà chủ càng nghe càng thấy không bình thường: “Em nói đã qua hai ngày một đêm, mẹ của cô ấy còn đến hai lần vậy mà tên khốn kia chưa mò đến lần nào?”
 
“Không thấy mặt mo của hắn lun á! Hông biết có bị cảnh sát bắt đi không nữa?” Lúc đầu Nhan Khuynh không để ý: “Dù sao thì tên đó suýt nữa đánh chết vợ mình mà.”
 
“Đồn Công an có cử cảnh sát nào đến bệnh viện làm báo cáo xét nghiệm thương tích cho cô ta chưa?”
 
“Ừm… Hình như không có.” Nhan Khuynh cũng thấy chuyện này không bình thường, tên khốn kia không hề sợ hãi khi bị cô bắt gặp bạo lực gia đình. Vả lại cô xác thật đã báo cảnh sát, cho nên Nhan Khuynh không để ý tên đó có đến thăm vợ mình hay không, cô cho rằng tên đàn ông đó đang ở đồn Công an nhưng giờ nghe bà chủ nhắc tới cô mới bắt đầu nghĩ đến.
 
“Chị có nghĩ tên đó nghẹn lại chờ ra chiêu độc hơn không?!”
 
“Chị nghĩ tên khốn này sẽ làm chuyện gì đó rất kinh tởm.”
 
Nhan Khuynh và bà chủ nhìn nhau, họ đều có chung một suy nghĩ. Dù là Nhan Khuynh hay là bà chủ đều cảm thấy tên khốn bạo lực gia đình này nhất định còn có cửa sau.
 
Gió thổi báo trước dông tố sắp đến, chỉ ngắn ngủn nửa ngày, điều mà Nhan Khuynh và bà chủ lo lắng đã xảy ra.
 
Đồng hồ chạy gần 6 giờ chiều, văn phòng môi giới bất động sản đã đến giờ đóng cửa. Bà chủ kêu Nhan Khuynh ở lại ăn cơm xong rồi hãy đi, nói buổi tối có món Tôm dầu nóng.
[Tôm dầu nóng là món ăn Chiết Giang – TQ, tôm lớn xào lăn, khi dọn ra dĩa sẽ tưới nước sốt vẫn đang sôi ùng ục lên]
 

Nhan Khuynh nghe xong lập tức nhảy cẩn lên, đang chuẩn bị gật đầu đồng ý ở lại ăn chực thì vào đúng lúc này di động của Nhan Khuynh thình lình vang lên. Cô nhìn thoáng qua, là số lạ nhưng vừa chuyển máy đã nghe được tiếng la khóc của một bé trai vang lên từ đầu bên kia.
 
“Cô ơi, cô ơi, cô cứu mẹ con với, cứu con…”
 
“Sao vậy con?” Nhan Khuynh cũng cuống cuồng theo.
 
“Ba tới! Ông ấy muốn mang mẹ con con về nhà.”
 
“Con đừng quay trở lại phòng bệnh, con chạy đến khu y tá ở đó chờ cô, cô sẽ qua ngay.”
 
Thu xếp xong cậu bé, Nhan Khuynh cúp máy và nói với bà chủ: “Phía bệnh viện có chuyện rồi, em phải đến đó xem tình hình ra sao.”
 
“Em đừng đi một mình, để chị đi với em!” Nghe ba cậu bé tới bà chủ cũng sốt ruột, bà giật tạp dề ra rồi đi chung với Nhan Khuynh.
 
May mắn thành phố A ít người nên giờ cao điểm vào buổi chiều không có kẹt xe như ở Yến Kinh nhưng dù vậy, Nhan Khuynh vẫn chậm trễ một ít thời gian trên đường đi.
 
Khi cô chạy đến nơi thì chứng kiến cảnh người phụ nữ đã thay xong quần áo và gương mặt vô cùng bình tĩnh được người đàn ông đỡ xuống giường.
 
“Cô còn chưa thể xuất viện được đâu.” Nhan Khuynh nói lại lời dặn của bác sĩ, tuy nhiên người phụ nữ vẫn cúi đầu không dám nói lời nào.
 
Ngược lại, người đàn ông kia nhìn Nhan Khuynh và cười rất tươi: “Cảm ơn cô em chăm sóc vợ giúp anh, anh đi công tác mới trở lại nên đến đón cô ấy về nhà luôn ấy mà và cũng đã làm thủ tục xuất viện rồi.”
 
Trông rất dịu dàng, làm như trước đó không lâu không phải hắn ta đánh người vậy, ở trong mắt Nhan Khuynh, người đàn ông này chả khác gì ác quỷ khoác da người.
 
“Về nhà với anh nào vợ!” Người đàn ông vẫn cười dịu dàng, hắn ta vô cùng thân thiết nói lời yêu thương bên tai người phụ nữ: “Đừng sợ, anh sẽ đánh hết tất cả những kẻ xấu xa nào dám chạm vào em.”
 
Giọng điệu của hắn ta như tắm mình trong gió xuân. Tuy nhiên, ánh mắt nhìn người phụ nữ lại vô cùng ảm đạm, gương mặt của cô ta càng tái nhợt hơn.
 
“Em, em chưa thể xuất viện được.” Cô ấy nhỏ giọng phản đối, đôi mắt nhìn Nhan Khuynh chứa đầy sự cầu cứu và giãy giụa.
 
Nhưng người đàn ông lại không quan tâm đến sự giãy giụa đầy bất lực của cô ấy, thay vào đó, hắn ta khuyên nhủ cô ấy một cách nhẹ nhàng hơn.
 
“Làm những điều vô dụng này làm chi, cô cho rằng có thể chạy thoát sao? Tháng trước mẹ cô mới moi của tôi hết bốn chục ngàn tệ, ngay cả công việc của ông anh cả cô cũng tìm đến tôi, bây giờ chỉ thiếu một bước thôi, cộng thêm cháu ngoại trai và thằng em của cô. Cô muốn ly hôn, được thôi, trả hết tiền cho tôi trước đi. Mấy năm nay ngươi nhà cô bòn rút của tôi bao nhiêu, người rõ ràng nhất không phải là cô sao?”
 
“Anh… Thật là một thằng khốn nạn!” Người phụ nữ căm hận đến đỏ mắt mà hắn ta lại cười rất vui sướng.
 
“Đối với tôi, là một tên khốn nạn không quan trọng, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì chúng ta có thể sống rất tốt. Tôi phụ trách công việc cho ông anh cả của cô, tôi cũng có thể giúp vốn mua nhà cho thằng em cô, như vậy cô còn đắn đo cái gì nữa hả, tôi nói có đúng không?”
 
“Trọng điểm là… Nếu cô dám ly hôn, thì đừng có mơ dẫn thằng bé theo!”
 
“Anh… Đồ súc sinh!”
 
“Tôi là súc sinh… Thế nhưng nhà của cô cũng bán cô cho tôi đó thôi.”
 
Lồng ngực của người phụ nữ lên xuống dồn dập. Nếu được, cô muốn giết hắn ta ngay tại chỗ nhưng cô không thể làm được. Nhà cô thiếu người này quá nhiều tiền, còn bản thân cô thì bị nhốt lâu năm ở trong nhà nên đã mất đi năng lực sinh tồn trong xã hội, quan trọng là con trai…
 
Có mặt cô ở đó con trai sẽ ít ăn đòn roi hơn mà nếu cô đi thì có thể thoát khỏi khỏi bể khổ nhưng còn thằng bé thì sao đây?

 
Không, cho dù ly hôn thì cô cũng không thoát khỏi bể khổ, người đàn ông này sẽ luôn tìm người quấy rầy cô, trừ khi cô chạy sang tỉnh thành khác. Nếu không thể mang thằng bé theo thì một mình cô chạy đến tỉnh thành khác có ít gì kia chứ? Thậm chí một ngày nào đó con trai của cô bị hắn ta đánh chết, có lẽ cô cũng không biết!
 
So với sống mà mất hết tất cả thì sự chọn lựa tốt nhất là ở lại và chết bên cạnh con trai.
 
Người phụ nữ rưng rưng nước mắt, cuối cùng vẫn cúi đầu chọn lựa sự yếu đuối.
 
Rốt cuộc cô ấy vẫn thỏa hiệp.
[Thỏa hiệp là sự nhượng bộ chấp nhận làm theo yêu cầu của đối phương]
 
“Cảm ơn cô.” Cô ta cúi đầu nói lời cảm ơn Nhan Khuynh một cách máy móc, sau đó thật sự định thu dọn đồ đạc về nhà với người đàn ông đó.
 
Nhan Khuynh không nói chuyện nhưng người đàn ông vẫn nhìn thẳng vào cô với khí chất kiêu căng ngạo mạn.
 
“Cô đã sáng mắt chưa, tôi đã nói là cô ta không thể rời xa tôi rồi mà.” Giống như là đánh thắng trận, thái độ của hắn ta hết sức cao ngạo.
 
Nhan Khuynh không thuộc loại người tùy tiện đắn đo, cô nhìn gương mặt hả hê của hắn ta bỗng cười lạnh một tiếng, chỉ vào mặt hắn và nói: “Đúng là cô ấy không thể chạy thoát khỏi anh nhưng tôi sợ anh sống không đến năm sau đâu.”
 
“Tức quá nên nói mấy thứ đó à.” Hắn ta còn tưởng rằng Nhan Khuynh thẹn quá thành giận.
 
Tuy nhiên, Nhan Khuynh đầy ẩn ý nhìn thoáng qua cậu bé không biết đã xuất hiện ở ngoài cửa vào lúc nào, không quan tâm đến hắn ta và quay đầu nói chuyện với người phụ nữ đang thu dọn đồ đạc: “Cô muốn về với người đàn ông này, được thôi, tôi sẽ không ngăn cản cô nhưng tôi chân thành khuyên cô một câu. Cô có thể trốn tránh và hành động đó của cô sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến tai họa lớn hơn, cô gánh vác không dậy hậu quả này đâu. Làm mẹ thì phải mạnh mẽ lên.”
 
Nhan Khuynh nói xong, kéo bà chủ xoay người rời đi. Khi đi ngang qua người cậu bé, cô nâng lên tay ra dấu với cậu.
 
Ban đầu cậu bé không hiểu, ngây ra nhìn chăm chú vào bóng dáng sau lưng của Nhan Khuynh, một lát sau, cậu bé chợt phản ứng và dáng vẻ như có suy nghĩ về điều gì đó.
 
Bên ngoài bệnh viện, bà chủ lo lắng Nhan Khuynh khó chịu trong lòng nên khẩn trương mở miệng khuyên cô vài câu.
 
“Bé Nhan à, em đừng để trong lòng làm chi, mấy chuyện bạo lực gia đình chính là như vậy. Nếu cô ta không giữ vững lập trường thì người ngoài như chúng ta cũng không giúp ít được gì đâu.”
 
“Chị từng gặp qua chuyện này sao?”
 
“Đã từng, lúc chị và anh rể em mới kết hôn cũng từng gặp một lần, cô gái đó… Haizz! Có bầu, bị đánh tới xảy thai, ầm ĩ ồn ào kéo lên toà, cuối cùng không những không ly hôn còn đi theo người đàn ông kia về nhà. Anh chị chuyển nhà được hai ba năm, anh rể em dẫn khách đến bên đó xem phòng, nói vẫn thấy hai vợ chồng kia, em có đoán ra chuyện thế nào không hả?”
 
“Không ly hôn?”
 
“Đúng vậy, còn có con nữa chứ, chỉ là sức khỏe không tốt, sau đó chị nghe nói cô ta chết vì khó sinh.”
 
“Vậy tại sao bọn họ không ly hôn?” Nhan Khuynh thật sự không hiểu, yêu mù quáng đến mức từ bỏ mạng sống? Mà còn là yêu thứ cặn bã khốn nạn?
 
“Không dính líu gì đến tình yêu.” Bà chủ cũng hết sức thổn thức và vươn tay vuốt tóc Nhan Khuynh: “Không phải người phụ nữ nào cũng đều biết rõ bản thân muốn gì và thời điểm những tên cặn bã khốn nạn đó mới kết hôn khẳng định cũng đều vô cùng dịu dàng săn sóc. Kết quả chờ sau khi bại lộ gương mặt thật thì tất cả đã trễ rồi.”
 
“Có công việc sẽ có chút tự tin, không có chẳng phải giống như con chim bị nhốt trong lồng sao? Còn thêm con cái nữa, nếu nhà mẹ đẻ có lập trường, ít nhất cũng có thể giúp một tay nhưng mấy tình huống giống thế này thì hơn phân nửa đều thuộc hàng thượng hạng.”
 
“Em thử nghĩ lại xem, một người phụ nữ bơ vơ một mình, không tiền không công việc không có chỗ đặt chân. Dưới tình huống này mà ly hôn, dù toà án có phán giao quyền nuôi con cho phía nhà gái thì cô ấy cũng nuôi đâu có nổi, còn để lại cho người đàn ông bạo lực gia đình thì thật sự xong đời. Cho nên vì thế mà có rất nhiều người làm gì thì làm cũng sẽ không ly hôn.”
 
“Thì ra là thế.” Nhan Khuynh nghe xong cũng chỉ im lặng, chẳng qua cuối cùng vẫn bồi thêm một câu: “Nhưng cô này khẳng định sẽ ly hôn.”
 
“Làm sao mà em biết được hả?” Bà chủ cũng không coi trọng, người hàng xóm này của Nhan Khuynh là loại phụ nữ yếu đuối điển hình không có chủ kiến, chỉ là khổ thằng bé thôi.
 
Nhan Khuynh cười vô cùng tự tin: “Chị yên tâm, trễ nhất vào sáng ngày mai, dù cô ta không muốn thì tên cặn bã kia cũng sẽ quỳ khóc cầu xin ly hôn!”
 
“Thần kỳ như vậy sao?”
 
“Đúng vậy!” Nhan Khuynh gật đầu: “Bởi vì sống sót quan trọng hơn tất cả.”
 
Nhan Khuynh biết đó là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn cậu bé đã nhận ra ám chỉ sau cùng đó của cô.
 

Bà chủ lại run lập cập, mặc dù là ban ngày nhưng những lời nói lạnh nhạt bất thình lình bắn ra của Nhan Khuynh vẫn khiến cô hoảng sợ. Thậm chí cô còn có cảm giác, buổi tối hôm nay nhất định còn sẽ xảy ra chuyện nữa.
 
————————————————
 
Về phần người đàn ông kia, hắn ta cho rằng đã hòa một ván với Nhan Khuynh nên rất hả dạ.
 
Đương nhiên, ở bệnh viện không thể lại đánh người phụ nữ tiếp nhưng không gây trở ngại đến sự hưởng thụ quả ngọt sau khi thắng lợi, một khi về đến nhà muốn làm gì mà chả được, nghĩ thế, tên khốn đó vô cùng sung sướng dẫn người phụ nữ đi. Còn cô ta… Cũng đã sớm chết lặng.
 
Có lẽ vì tâm trạng không tốt nên hắn ta không có tay đấm chân đá, thậm chí rửa mặt xong rồi lên giường ngủ ngáy o o.
 
Nhưng đến nửa đêm, hắn ta lại có cảm giác bức rức, hình như trong phòng có tiếng xé vải dệt, rẹt rẹt, thỉnh thoảng còn có tiếng đồ vật bị di chuyển nện xuống nền nhà.
 
“Có chuột à?” Đây là phản ứng đầu tiên của người đàn ông, hắn ta nhẹ nhàng đi đến phòng bếp tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, kết quả lại phát hiện con trai mình ở trong phòng khách.
 
Đứa nhỏ trước mắt như bị điên, khóe miệng cười độc ác đầy ma quái, một tay cầm dao dùng sức cắt một cái đầu người giả không biết từ nơi nào lòi ra, một dao một dao cắt đứt phần sọ não rồi khoét đào đôi mắt còn băm nát con mắt.
 
Hắn ta mở to mắt, theo bản năng ngừng thở, thậm chí cảm giác đứa trẻ này không phải con của hắn mà là ác quỷ tới đòi mạng.
 
Đặc biệt là tròng mắt kia, trong bóng tối lóe ra ánh sáng xanh nhìn rợn người, hắn ta lại thích xem phim kinh dị, khung cảnh này làm hắn liên tưởng đến đám búp bê quỷ ăn thịt người trong phim.
 
Thật là đáng sợ! Bắp chân của hắn bắt đầu phát run nhưng trời hỡi, vào đúng lúc này, cậu bé không nắm chặt nên trượt tay rơi cái đầu giả bị cắt thành từng miếng kia xuống đất và nó lăn nhanh như chớp về phía phòng ngủ của hắn ta.
 
Hết chương 21
 
Editor có lời muốn nói:
 
Tại vì quá tham và vì truyện quá hay nên mấy hôm nay edit một truyện khác bỏ qua truyện này, giờ đã làm được gần 30 chương, sẽ thả ra trong một ngày gần đây.
 
Hú nhẹ chút: 
 
{ Em chỉ muốn hít chút vận may của anh mà thôi }
 
Tuy người nhà họ Triệu nhận Minh Khê trở về nhưng lại thiên vị thiên kim giả. Lời ra ý vào nói Minh Khê không tốt bụng, không ưu nhã lễ phép bằng Triệu Viên.
 
Minh Khê cũng không để ý, vẫn nỗ lực với mục đích duy nhất là muốn mọi người trong nhà đều thích mình. Cho dù bọn họ nói cô tranh đoạt tình cảm với Triệu Viên.
 
Cho đến khi cô mắc bệnh nan y đột ngột qua đời và đến lúc đó mới phát hiện, Triệu Viên là con gái cưng của Thiên Đạo, tràn ngập vận khí may mắn mà cô chỉ là nhân vật nữ phụ làm nhiều việc ác, có kết cục thê thảm trong quyển sách này.
 
Sống lại một lần nữa, trong lòng Triệu Minh Khê thật lạnh, thật lạnh…
 
Còn cần quan tâm người nhà hay máu mủ gì nữa!!!
 
Cút con mẹ nó người nhà!!!
 
Cút con mẹ nó vị hôn phu!!!
 
Cô lập tức thu dọn hành lý rời xa gia đình này, xắn tay áo vác cái mạng chó này đi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
 
--- “Làm bạn với nhân vật có thân phận địa vị cao trong xã hội thượng lưu.”
 
Cô đi rồi, trong nhà bỗng nhiên quạnh quẽ vắng lặng.
 
Đáng lẽ, nên cảm thấy nhẹ nhàng, dễ chịu trong lòng mới đúng nhưng…
 
Cha mẹ và anh cả lạnh nhạt, em trai nóng nảy táo bạo, ngày ngày theo đuôi làm phiền Thẩm Lệ Nghiêu nhưng vắng bóng cô, bọn họ lần lượt cảm thấy… Không quen là sao?
 
Motif cũ thiên kim thật - giả, truyện trọng sinh, thức tỉnh ý thức nên biết bản thân đang sống trong một quyển sách, nam 9 không phải nguyên nam chủ mà là một người qua đường Giáp, có thân thế cao hơn nguyên nam chủ...
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận