Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn

Chương 3: Phong thủy lò thêu
Nhìn Nhan Khuynh đương nhiên rồi ngồi ở ghế sau xe đạp, Chúc Dương mạnh mẽ ổn định cảm xúc kích động của bản thân xuống, cẩn thận giải thích với cô.
“Cái này thật sự là không tiết kiệm chút đồng bạc nào. Xe đạp công thu phí dựa theo km, mười tám km mất vài đồng tiền, còn không bằng chúng ta ngồi xe buýt, hơn nữa hiện tại trời cũng rất lạnh.” Chúc Dương điên cuồng ám chỉ, loại thời tiết này chạy xe đạp ngông ngông ngoài đường, đừng nói người đang chạy là anh, ngay cả người ngồi sau như Nhan Khuynh cũng chịu không nổi.
May mắn chính là, Nhan Khuynh cũng cảm thấy cậu nói có đạo lý. Không có ý tứ phản bác, trực tiếp nhảy từ xe đạp xuống.
Chúc Dương nhìn, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị câu nói ngay sau đó của Nhan Khuynh dỗi ngược trở về: “Không cần giải thích nhiều, còn không phải là cậu yếu không có sức sao ~”
Nhan Khuynh thuận tay hủy bỏ thuê xe trên App, ghét bỏ liếc mắt nhìn Chúc Dương một cái: “Cậu bạn nhỏ à, còn trẻ mà thể lực không tốt rồi, phải rèn luyện nhiều thêm, thật đúng là loại đàn ông mười phút.”
Loại đàn ông mười phút là có ý gì?
Đây là đang mắng mình sao?!
Chúc Dương nghẹn một hơi ở trong cổ họng, nửa ngày cũng xì không ra.
Nhan Khuynh lại nói tiếp một câu: “Thôi, đừng để ý, trưởng thành là hết thôi.”
Đậu má nó, trưởng thành hết là ý gì?!
Chúc Dương đầu “bon” một tiếng nổ tung, hiện tại rất muốn móc bé Dương Dương ra tới cho Nhan Khuynh biết cậu có trưởng thành hay chưa!
Nhưng cố tình Nhan Khuynh không để ý, vẫy tay kêu một chiếc taxi, hơn nữa còn mở cửa xe tiếp đón cậu lên xe, Chúc Dương chỉ có thể ngừng suy nghĩ. Rốt cuộc một người đàn ông phong độ như cậu không thể chơi lưu manh giữa đường.
Không, không chỉ có là giữa đường, trong lén lút cũng không được.
Chúc Dương nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng không ngừng tự báo cho chính mình, Nhan Khuynh là con gái, là con gái, là con gái.
Cứ như vậy, hai người cùng nhau leo lên xe taxi. Vừa khéo chính là, mặc kệ là Nhan Khuynh hay là Chúc Dương đều không hẹn mà cùng nhau lựa chọn dãy ghế sau.
Trên đường, Nhan Khuynh nghe Chúc Dương nói đơn giản để hiểu biết thêm một vài tình huống cụ thể gia đình cậu, sau khi nghe xong cảm thấy rất là lạ.
“Ý của cậu là nhà cậu đã bị xui xẻo từ lâu, nhưng mãi cho đến mấy ngày hôm trước ba của cậu vẫn còn đi đường được, sau khi uống nước bùa mới đột nhiên trở bệnh nặng?”
“Đúng vậy, tuy rằng điều tra ra là ung thư, nhưng em vẫn luôn cảm thấy là trúng độc.” Nhắc tới ba mình, tâm tình Chúc Dương lại hạ xuống rất nhiều.

“Đương nhiên, em cũng biết rất nhiều người bệnh ung thư đều là phát hiện ngay giai đoạn thời kì cuối, nhưng trước đó sức khỏe của ba em rất tốt, không có bất kỳ lịch sử bệnh tật, thậm chí báo cáo kiểm tra sức khỏe định kỳ ba tháng một lần cũng không có điều gì khác thường. Sao có thể chớp mắt một đêm đã tra ra ung thư thời kỳ cuối?”
“Đại tiên bán lá bùa kia từ đâu tới? Ba cậu bị như vậy mà không đi tra xét vị đại tiên kia?”
“Có tra xét, nhưng khi đó người uống nước bùa không chỉ có ba em, mà còn có mẹ em và dì cả. Cả ba người đều uống chung một chén nước, nhưng cố tình chỉ có mình ba em là bị. À, vị đại tiên này là do dì cả giới thiệu, cho nên giữa bọn họ có giao dịch đặc biệt gì không thì em cũng không biết.”
Nhắc tới người họ hàng này, Chúc Dương trong lòng đè nén cơn giận.
Cậu cũng biết việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, nhưng hiện tại là tình huống đặc biệt, cậu cũng không rảnh lo chuyện khác.

Giống như Nhan Khuynh nói, cẩn thận nhớ lại nói hết nhưng gì bản thân nghi ngờ, Nhan Khuynh sẽ dễ dàng từ dấu vết để lại tra ra manh mối. Cho nên cậu nói hết những gì ngày hôm qua bản thân nghe lén được với cô.
“Cho nên, thật sự thực cảm ơn chị, nếu không phải chị nhắc nhở, có khả năng em thật sự sẽ xảy ra chuyện.”
Lại lần nữa trịnh trọng cảm ơn Nhan Khuynh, Chúc Dương nói đến này, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác: “Mà tại sao chị lại biết chuyến xe cuối sẽ xảy ra chuyện?”
Chúc Dương là thật sự rất tò mò, Nhan Khuynh cũng không úp úp mở mở.
“Nhìn mặt em đoán ra.” Cô chỉ chỉ vào mặt Chúc Dương.
“Cằm xuất hiện khí đen bao quanh, ấn đường lại nhiễm vận đen đủi, tất nhiên là gặp được trộm hoặc cướp. Hơn nữa đuôi lông mày tán loạn, đại biểu anh em phản bội. Nhưng cố tình cậu lại đi chung với anh họ tới, ngũ quan của anh họ cậu thuộc hung tướng, cho nên chị mới khẳng định đêm qua cậu sẽ xảy ra chuyện.”
“Còn tại sao nhắn nhủ dặn em đừng đi chuyến xe cuối, là vì chiếc vòng nạm ngọc trên cổ tay của em chủ yếu làm bằng kim loại, nằm trong ngũ hành mạng thổ, hai chân cách mặt đất sẽ có nguy hiểm. Còn không phải là ngồi trên xe thì rời khỏi mặt đất sao?”
“Nghe thật huyền huyễn.” Chúc Dương ngây ngốc, thật ra cậu vốn không tin những việc này, nhưng nghe Nhan Khuynh nói ra, lại ngoài ý muốn cảm thấy rất có đạo lý.
Lại nhìn vào kính tròn trong hộp phấn Nhan Khuynh đưa qua, nhìn kỹ, tuy rằng nhìn không ra khí đen bao quanh cằm cùng vận đen giữa trán, nhưng đuôi lông mày đích xác rất hỗn độn, càng thêm cảm thấy Nhan Khuynh thần kỳ.
“Trước kia em không phải như vậy.”
“Chị biết. Nhưng ngũ quan sẽ thay đổi theo thời vận.”
Nhan Khuynh thấy Chúc Dương nghiêm túc lắng nghe, nhịn không được chọc ghẹo cậu một câu: “Thế nào, có phải cảm thấy chị đây đặc biệt lợi hại hay không?”
“Dạ.” Chúc Dương gật đầu, bộ dáng thuận theo càng khiến Nhan Khuynh muốn chọc ghẹo thêm.
“Chị đây còn có chỗ lợi hại hơn mà em nhìn không thấy!!!”
“Là cái gì?”
“Em đoán thử xem?” Nhan Khuynh ánh mắt tia khắp người Chúc Dương, sau đó dừng ở phía thân dưới của cậu.
Chúc Dương im lặng ba giây, dùng ánh mắt khác thường liếc mắt nhìn Nhan Khuynh một cái: “Chị có biết hành vi đó được pháp luật gọi là quấy rối tình dục hay không?”
Nhan Khuynh ghét bỏ ra mặt: “Chị đây không có hứng thú với con nít ranh, ít nhất chú em cần phải dài thêm 10 cm nữa.”
Chúc Dương chìm vào im lặng.
Đậu má nó, bộ là chiều cao hay sao mà muốn tăng thêm là tăng thêm!
Truyền dâm ô!
Cậu muốn báo cảnh sát!
**********
Không khí náo nhiệt ầm ĩ, chờ hai người đến bệnh viện, đã là hơn mười giờ sáng.
Nhưng thật sự không khéo, bọn họ mới vừa bước ra thang máy, thì đã nghe tiếng khóc của mẹ Chúc vang lên khắp hành lang, tiếp theo Chúc Dương nhìn thấy một chiếc giường giải phẫu được đẩy ra, và ba của cậu nằm trên đó.
“Ba!” Chúc Dương lập tức luống cuống, chạy tới muốn hỏi hỏi rốt cuộc ba mình làm sao vậy. Nhưng lại sợ chậm trễ bác sĩ cấp cứu.
Mẹ Chúc chạy lại khóc lóc giữ chặt tay Chúc Dương: “Ba con… Ba con có lẽ là không được…”

“Sẽ không!”
Chúc Dương vành mắt nháy mắt đỏ lên: “Mẹ con nói cho mẹ nghe tin tốt, con đã tìm được người có thể cứu ba.”
“Vô dụng! Bác sĩ nói, ba con sẽ không qua khỏi hôm nay …” Mẹ Chúc khóc nói không nên lời.
Ngay sau đó, bác sĩ bên trong phòng cấp cứu ra tới đưa một tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, cũng tuyên cáo kết cục đáng sợ nhất sắp xảy đến.
“Không có khả năng!” Chúc Dương đầu óc hoàn toàn ngây ngốc, không quan tâm, xoay người chạy ra bên ngoài.
Cậu muốn tìm một nhà dì cả, bắt bọn họ đền mạng cho ba!
Cậu có thể bó qua chuyện gia đình họ hút máu ra sao, tiền cũng có thể cho bọn họ, chỉ cần ba cậu còn sống là được, cậu tình nguyện cả nhà ăn cỏ ăn trấu, bỏ học đi ra ngoài làm công nuôi ba mẹ sống tạm qua ngày đều được.
Khổ cách mấy cậu cũng có thể làm, chẳng sợ trước kia cậu từng là cậu ấm nhà giàu hiện tại biến thành người sa cơ thất thế cũng không oán trách ai, cậu chỉ muốn gia đình mình hòa thuận sống vui khỏe mà thôi, tại sao muốn đối xử với cậu như vậy!
Chẳng lẽ một nhà bọn họ còn chưa đủ đào tim đào phổi sao?
Chúc Dương đầu óc thực loạn, trước mắt chỉ có một ý nghĩ, chính là hận không thể trực tiếp đâm chết cả nhà thân thích lòng lang dạ sói kia.
Nhưng không chạy được ba bước đã bị Nhan Khuynh ngăn cản.
“Buông em ra!” Chúc Dương dùng sức tránh thoát, nhưng sức lực của Nhan Khuynh ngoài ý muốn rất lớn.
“Bình tĩnh một chút!”
“Em như thế nào bình tĩnh được, ba em bị hại đã chết rồi, em phải đi trả thù!”
“Chị có nói không cứu sao? Em ở đây kêu to cái gì?”
Nhan Khuynh tùy tay móc ra một túi khăn giấy ướt, lau mặt Chúc Dương: “Khóc thành như vậy khó coi chết đi được, mau lau sạch sẽ đi.”
“A?” Chúc Dương có chút ngốc ngốc nhìn Nhan Khuynh.
“Có chút đồ vật bác sĩ cứu không được, nhưng chị lại có thể. Trước dẫn chị đi gặp ba em cái đã.”
**********
Tâm tình thay đổi rất nhanh, Chúc Dương cũng là hoàn toàn hỗn loạn.
Nhưng nhìn bộ dáng Nhan Khuynh tự tin vẫn là mang cho cậu một tia hy vọng. Cậu thậm chí còn ở trong lòng nghĩ, chỉ cần Nhan Khuynh có thể cứu sống ba, mặc kệ trả giá lớn cỡ nào, cậu đều có thể cho.
Cứ như vậy, cậu mang theo Nhan Khuynh đi đến phòng bệnh của ba mình.
Vừa thấy là một phòng bệnh một giường bình thường, sáng sủa sạch sẽ, khăn trải giường trắng tinh cùng vách tường không tì vết, vô cùng phù hợp quy cách yêu cầu của bệnh viện. Cũng không biết nói như thế nào, vừa bước vào thì có loại cảm giác áp lực nói không nên lời.
Cũng rất là vô cùng kỳ lạ.
Nhan Khuynh nhìn một vòng, đột nhiên bật cười.

“Căn phòng này là ai chuẩn bị?”
“Anh họ của em.”
“Hèn gì bệnh của ba em càng ngày càng tệ, đúng là hao tổn tâm huyết.”
Nhan Khuynh nói, đi tới gõ gõ phần chân giường bệnh: “Có dao ở đó không?”
“Có.” Chúc Dương mở ngăn tủ đầu giường ra, lấy con dao gọt trái cây ở bên trong ra tới đưa cho Nhan Khuynh.
Nhan Khuynh tiếp nhận, nhẹ nhàng cứa chân giường, lớp sơn màu bạc rớt ra, phía dưới thế nhưng là đồng.
Giường bệnh này là đúc đồng?!!!
Chúc Dương không biết gì, Nhan Khuynh trực tiếp giải thích cho cậu hiểu.
“Đây là giường đồng sát. Đồng thuộc tính hàn, hàn khí sẽ mang năng lượng của người nằm phía trên đi, vận may trở nên không tốt, vô dụng với tiền bạc, thân thể suy bại. Đây là nguyên nhân tại sao ba của em lại đột nhiên bệnh tình nguy kịch.”
“Còn nữa, em nhìn thấy cánh cửa sổ kia không?”
“Lúc chị vừa vào đã liếc mắt nhìn thấy, chỉ có căn phòng bệnh này là có cửa sổ nhỏ hẹp. Cũng không có gì, nhưng em có chú ý tới mất vết màu trắng trắng trên khung cửa sổ không?” Nhan Khuynh duỗi tay chạm vào một chút, thì cảm nhận được hoa văn trên khung cửa sổ thế nhưng được vẽ bằng keo dán.
“Cái gì vậy?” Chúc Dương cũng thò lại gần nhìn kỹ.
Phía trước bởi vì ba cậu là đột nhiên phát bệnh nặng, có phòng bệnh đã rất tốt, cho nên cậu và mẹ đều không có so đo nhiều như vậy. Hiện tại bị Nhan Khuynh chỉ ra tới, lại quan sát cẩn thận cảm thấy hoa văn này thật là quỷ dị, không giống như là ngoài ý muốn dính lên, như là có người cố ý vẽ gì đó.
Bên cạnh có một ly nước, Nhan Khuynh thuận thế nhúng đầu ngón tay vào, ở trên bàn vẽ ra tới: “Em cảm thấy giống cái gì?”
Sắc mặt Chúc Dương thay đổi: “Lò thiêu.”
“Thông minh. Em nói, không duyên không cớ biến cửa sổ thành như vậy là có ý gì?”
“Đương nhiên là muốn mạng của ba em.” Hai tay rũ bên người bỗng nhiên nắm chặt.
Chúc Dương hận không thể lập tức giết chết hết cả nhà kia. Nhưng trước đó phải nghĩ cách cứu mạng ba trước.
“Cầu xin chị, cứu, cứu ba em, mặc kệ điều kiện gì, em cũng đều đáp ứng.” Chúc Dương nắm lấy tay Nhan Khuynh, chỉ kém không quỳ xuống cầu xin cô.
Nhan Khuynh cũng không bán cái nút, trực tiếp thì thầm vài câu với cậu.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Đúng!” Nhan Khuynh gật đầu.
“Được, để em đi gọi người đến!” Chúc Dương rốt cuộc quyết đoán, thật ra trong tay cậu chỉ có sáu chục ngàn, nhưng đã đến lúc này, cũng không rảnh lo nhiều như vậy, trực tiếp ra giá cao mướn một vài hộ công giúp đổi giường.
Tuy rằng cách làm này torng mắt người ngoài rất hoang đường, nhưng đối với Chúc Dương tới nói, Nhan Khuynh chính là rơm rạ cứu mạng duy nhất của cậu. Chỉ cần có cách, mặc kệ là vô nghĩa đến đâu, cậu cũng đều nguyện ý thử một lần.
Nhưng đúng lúc cậu tính đi nói chuyện với bệnh viện thì lại có chuyện xấu xảy đến.
“Làm gì làm gì? Các ngươi đây là phong kiến mê tín! Bệnh viện chúng tôi quyết không cho phép làm chuyện như vậy!” Một người phụ nữ nghe nói là y tá trưởng trực tiếp ngăn cản hành động của mọi người.
“Thật xin lỗi, ba tôi hiện tại ở phòng cấp cứu mệnh ở sớm tối, chính là do cái giường này gây ra. Tiền giường tôi có thể đền cho ngài, ngài xem có thể hay không châm chước một chút?” Tuy rằng Chúc Dương trong lòng nôn nóng, nhưng thái độ lại rất khách sáo. Nhưng người y tá trưởng kia lại khá lợi hại.
“Đừng nói giỡn! Ba cậu bệnh nặng, cậu khó chịu tôi có thể hiểu, nhưng đây chính là bệnh viện, mỗi một giường bệnh đều là tài sản nhà nước. Cậu nói dọn đi là dọn đi, cậu coi nơi này là siêu thị hả!”
Càng nói, giọng điệu của y tá trưởng càng thêm lời lẽ chính đáng: “Tôi không có khả năng châm chước cho cậu, nhanh chóng trả về vị trí cũ giùm tôi. Nếu tất cả người bệnh đều giống như cậu, vậy còn tới bệnh viện làm cái gì?”
Chúc Dương chưa từng cãi nhau với phụ nữ, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Mọi người xung quanh nghe thấy động tĩnh ra xem náo nhiệt cũng đều sôi nổi chỉ trích.
“Ba cậu không phải còn ở phòng cấp cứu? Thân làm con không đi chăm sóc, ở chỗ này gây chuyện làm gì?”

“Không phải là cố ý muốn làm tiền đi! Bác sĩ, hộ sĩ của bệnh viện này đều rất tốt, tuổi còn nhỏ đã có tâm tư xấu xa như vậy rồi.”
“Sao trên đời này lại còn sót thứ người ghê tởm như vậy, ba mình chết sống chưa biết, vậy mà còn có tâm trạng ở chỗ này gây chuyện.”
Từng câu từng chữ, tất cả đều không rõ chân tướng bị mang theo tiết tấu. Chúc Dương hết đường chối cãi, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì.
Nhan Khuynh hết chỗ nói, duỗi tay kéo cậu ra phía sau, trực tiếp hỏi người bệnh nói giúp y tá trưởng kia một câu vô cùng đau tim.
“Giường bệnh của mấy người cũng là làm bằng đồng sao?”
“Cái gì đồng?” Không ít người đều nghệch mặt.
Nhan Khuynh lấy dao hung hăng cứa vào lan can giường bệnh. Âm thanh chói tai làm người thở không nổi, nhưng càng kinh ngạc, chính là chất liệu đồng dưới lớp sơn trắng.
Tiếp theo, Nhan Khuynh cầm ly nước tạt vào cửa sổ, tất cả mọi người đều nhìn thấy được hoa văn vẽ bằng keo dán trên khung cửa.
“Hiện tại còn nói chúng tôi làm tiền, gây náo loạn?”Cô quay đầu nhìn về phía mọi người, giọng phá lệ trào phúng.
“Nếu mấy người thật sự cảm thấy chỗ này làm theo đúng quy trình chính quy của bệnh viện, vậy tôi cũng không có yêu cầu nào khác, chỉ yêu cầu bệnh viện đối xử bình đẳng, chúng tôi có, mọi người đều đến có!”
“Hộ công ở bên ngoài, ai nói chúng tôi kiếm chuyện làm tiền, nói ra số phòng, tôi lập tức cho người giúp mấy người sửa lại phòng bệnh ngay lập tức!”
Nháy mắt, toàn bộ bệnh nhân cùng người nhà đứng dọc hành lang đều im lặng, không chỉ là bởi vì lời Nhan Khuynh nói, mà là bởi vì hoa văn trên cửa sổ.
Thật là quá dọa người!
Vốn dĩ hoa văn lò thêu đã vô cùng quỷ dị, cố tình lại nằm ngay đầu giường bệnh, chợt vừa thấy thế nhưng như là muốn trực tiếp đưa người vào miệng lò thiêu.
Tới nằm viện đều là người bệnh, ai mẹ nó sẽ nguyện ý gặp phải tình cảnh này, lại nhìn sang người gọi là y tá trưởng kia, ánh mắt lập tức khác thường.
So với bị vả mặt, bọn họ càng để ý chính là sinh mạng của bản thân.
Người y tá trưởng mới nói lời ngăn cản kia cũng nhanh miệng thay đổi, ý muốn hòa hoãn không khí.
“Thực xin lỗi, chúng tôi cũng không không biết chuyện là như thế này. Mấy người muốn dọn đi cũng có thể, kế tiếp bệnh viện cũng sẽ điều tra rốt cuộc là ai dám biến phòng bệnh thành như vậy. Thật sự là rất xin lỗi!”
Nhìn như thành khẩn, kỳ thật đẩy là đùng đẩy trách nhiệm.
Nhưng nếu cô ta gặp được người khác, thì việc này có khả năng còn có cách xoay ngược lại. Đáng tiếc, cô ta gặp được chính là Nhan Khuynh.
Nhan Khuynh vừa thấy thì biết ngay cô ta là người tham tài, mười trên mười là đã nhận tiền người anh họ kia, mới cố ý phóng túng anh ta biến phòng bệnh thành như vậy. Dứt khoát nhắc nhở bà ta một câu.
“Rốt cuộc là ai làm, trong lòng cô biết rõ ràng nhất. Thuận tiện tặng cho cô một lời khuyên, ác giả ác báo, tiền cứu mạng cũng dám chạm vào, không sợ sau này lây dính mạng người, kiện tụng quấn thân sao?”
“Cô nói bậy bạ gì đó?” Tiền cứu mạng, ba chữ này rất mẫn cảm, cô ta lập tức trừng to đôi mắt phản bác.
Nhan Khuynh lại càng sắc bén: “Ngũ quan của y tá trưởng lớn nhỏ không đồng nhất, tôi xem tướng mạo, ấn đường chóp mũi đều xuất hiện màu xanh đen, không ra nửa tháng sẽ ném chức. Nếu không tin, duỗi tay ra tới, tôi có thể tính một quẻ miễn phí cho cô?”
“Bệnh tâm thần, tôi kêu bảo vệ tống cổ ra hết bây giờ!” Lời này của Nhan Khuynh làm y tá trưởng chột dạ, phản ứng đầu tiên chính là muốn đuổi cô ra ngoài.
Nhưng Nhan Khuynh lại không chút do dự bóc gốc gác của cô ta: “Gọi bảo vệ nào? Là người tằng tịu với cô sao?”
Đậu má, máu chó như vậy? Không ít người đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn người y tá trưởng kia.
Nguyên nhân bởi vì y tá trưởng quá nổi danh ở bệnh viện. Phàm là những người vào viện đều biết chồng bà ta là giáo viên cấp hai. Cho nên Nhan Khuynh nói những lời này vô tình mang đến lượng tin tức quá lớn.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, câu tiếp theo Nhan Khuynh nói ra sẽ càng nổ banh nóc hơn câu này.
“Cô có biết cha đứa bé trong bụng mình là ai không?”
Hết chương 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận