Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn

 “Em chỉ biết năm sinh, nhưng ngày tháng thì không rõ ràng lắm.” Chúc Dương theo bản năng cảm giác Nhan Khuynh muốn thứ này là có lý của chị ấy.
Nhan Khuynh lắc đầu: “Không có việc gì, biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.”
“Dạ.” Chúc Dương gật đầu, nói cho Nhan Khuynh biết ngày sinh cả nhà anh họ.
Nhan Khuynh lấy bút viết ở trên người giấy, sau đó lại sắp xếp sửa sang lại thêm một lần nữa.

Chúc Dương nhìn một hồi, chỉ cảm thấy nét chữ của Nhan Khuynh rất kỳ lạ. Rõ ràng chữ rất đẹp, nhưng lại tự nhiên có loại quỷ quái, đặc biệt là ba cái hình người nhỏ làm bằng giấy kia. Sau khi viết ngày sinh lên, không ngờ đột nhiên trở nên có sức sống.
Đặc biệt là ba nét bút ít ỏi, viết ẩu như là nét chữ trẻ con. Nhưng màu sắc đỏ tươi lại tà ác làm lòng người phát lạnh.
“Nếu sau này có người dùng loại nét chữ này viết tên của em, em ngàn lần đừng buông tha cho kẻ đó.” Thấy Chúc Dương nhìn đến nghiêm túc, Nhan Khuynh cười tủm tỉm dặn dò cậu.
“Tại sao?”
“Bởi vì kẻ đó muốn hại chết em.”
ý cười trên khóe môi Nhan Khuynh không thay đổi, nhưng vần điệu nói chuyện lại trở nên âm u quỷ dị: “Chỉ có người chết mới dùng loại mực màu đỏ.”
“!!!”
Chúc Dương giật mình kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhan Khuynh, rất muốn hỏi cô. Hiện tại cô viết như vậy thật sự… Không có việc gì sao?
Chúc Dương trong lòng bồn chồn, anh không sợ một nhà dì cả xảy ra chuyện, anh chỉ sợ Nhan Khuynh thua tiền, chuyện này không đáng.
“Lo lắng cho chị?”
Nhìn ra Chúc Dương lo lắng, Nhan Khuynh an ủi vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Không cần sợ, chị đây rất đáng tin cậy.”
Tiếp theo, cô dẫn theo Chúc Dương chôn ba đồng tiền dưới tàng cây làm trận pháp, lại đặt một cục đá rất lớn ở mặt trên, lúc sau dùng bình sứ bày trận, đặt người giấy ở giữa làm mắt trận.
“Thành.” Nhan Khuynh vỗ vỗ tay đứng lên, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng mà Chúc Dương lại cảm thấy không khí xung quanh như là đều đọng lại trong một cái chớp mắt, hô hấp giống như trở nên không thông thuận. Nhưng cũng chỉ trong một giây thôi, trôi qua nhanh chóng như là ảo giác.
Lại nhìn sang Nhan Khuynh, thấy cô cũng không đi vào nhà, mà dùng tay ý bảo cậu ngồi ở trước cửa chờ chung với cô.

“Cho nên hiện tại chúng ta không cần làm điều gì khác?” Chúc Dương cảm thấy khác xa với những tưởng tượng do bản thân bổ não trước lúc tới.
Nhan Khuynh lại rất bình tĩnh: “Đúng vậy. Chờ chính bọn họ ra tới là được, ngày mai còn phải gọi người đến đây thiết kế lại phong thủy sân vườn, công trình không nhỏ đâu à nha.”
“Sân vườn có vấn đề?” Chúc Dương càng kinh ngạc, những gì cậu bổ não chỉ là một nhà anh họ sốt ruột gian lận, tốt xấu cũng trong chu vi nhà ở, không ngờ lại bắt đầu từ sân vườn bên ngoài. Bọn họ không sợ bị người khác nhìn ra sao?
Nhưng càng nghĩ, thấy bản thân nói quá ngu.

Đừng nói hiện tại có bao nhiêu người chân chính hiểu biết phong thuỷ, ngay cả chính bọn họ bị hại đến cửa nát nhà tan cũng vẫn không biết gì cả.
Nghĩ như vậy, Chúc Dương tinh ranh hỏi, tính nhớ kỹ mọi câu chữ của Nhan Khuynh: “Cụ thể là nơi nào có vấn đề vậy chị?”
“Nơi chốn đều là bố cục chết, cho nên cha của cậu mới bệnh lạ không trị khỏi. Còn nữa, mẹ của cậu không có việc gì đều là bởi vì phúc đức vận may của tổ tiên phù hộ.”
Ngồi không nhàm chán, Nhan Khuynh dứt khoát giảng giải vấn đề về sân vườn biệt thự nhà cậu.
Chúc Dương nghe xong, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Cậu chưa từng nghĩ tới, trang trí sân vườn thôi mà cũng ảnh hưởng đến như vậy.
Trồng cây hòe không phải là vì thích mùi hoa hòe, mà là vì bày ra trận “Hòe Noãn Sát” đầy âm độc, làm gia tộc của cậu làm ăn bất lợi, tụ tập việc xấu, không được chết già.
Mà mấy cái cây trồng ngay cửa nhà bếp là “Bách Túc Sát”, đừng nhìn chỉ là mấy cây nhỏ làm sạch thông thoáng không khí mà lầm, vị trí phân nhánh căn bản chính là đã tính toán tốt, là vị trí đoạt mạng.
【Góc kiến thức:
Bách túc: con rết.】
Nhánh cây chỉ vào nhà bếp mà không phải nơi nào khác, vì nhà bếp tượng trưng cho chén cơm, chính là vì làm vận may nhà họ Chúc không thuận lợi, gia đình dòng họ gây chuyện hằng ngày, công việc bên ngoài cũng không thuận, người nhỏ tuổi nhất trong nhà càng dễ dàng trêu chọc tai nạn dính máu.
May mắn Chúc Dương đã thành niên, nếu không sẽ thảm hại hơn.
“Mấy thứ đó đều là sự thật?” Chúc Dương không dám tin tưởng.
“Đương nhiên là thật, còn nữa có phải phòng ngủ trong nhà của cậu đều thiết kế có cửa sổ đối diện trực tiếp với cửa phòng hay không, ở bên phải khung cửa sổ còn đặt hai bồn hoa có lá dựng thẳng lên trời, mới xây lại cửa sổ đúng không?”
“Đúng vậy ạ, anh họ nói ngồi ở đó nhìn phong cảnh bên ngoài sẽ đẹp hơn, không gây chói mắt khi nằm trên giường ngủ trưa, mà ánh sáng còn chiếu rọi vào khắp phòng.”
“Phong cảnh đẹp? Đây thật điều vô nghĩa buồn cười nhất mà chị từng nghe qua. Em nhìn hình dạng của hai cái bồn hoa này xem, giống dao phay hay không? Em ngồi ở bên cửa sổ, bị hai con dao đâm vào ngực, em cảm thấy như thế nào?”
Cảm thấy ra sao?!
Sẽ chết chắc đó!!!
Chúc Dương không có trả lời, lòng lại lạnh thấu.
Trong nháy mắt Nhan Khuynh nhìn thấy sự yếu ớt trong mắt cậu, dịu dàng sờ sờ đầu của cậu: “Đừng khó chịu, ngày mai chị giúp em bày trận phong thuỷ đổi vận ha.”
“Nhưng nhà em chỉ còn bất động sản nơi này mà thôi, sau khi trả tiền phẫu thuật cùng chi phí bệnh viên cho ba thì nhà em đã không còn bao nhiêu tiền.”
Chúc Dương sửa sang lại cảm xúc, miễn cưỡng cười cười: “Chờ sau này em kiếm đủ tiền, mua nhà mới nhất định sẽ tìm chị...”
“Không cần sau này, nhanh thôi, nhà em còn có một rương của cải rất lớn.” Nhan Khuynh nói câu này rất thần bí, nhưng Chúc Dương chỉ nghĩ cô là an ủi chính mình, nên cũng không đặt vào trong lòng.
Hai người câu có câu không trò chuyện vui vẻ, cuối cùng đề tài lại quay về tới nhà ở. Nhắc tới căn biệt thự này, Chúc Dương nói cũng nhiều hơn trước.

“Nơi này xem như nhà thờ dòng họ Chúc, lúc còn rất nhỏ em chỉ trở về quá một lần. Sau cha của em quyết định dọn đến Yến Kinh cư trú, cả nhà anh họ chủ động đề nghị có thể ra sức giúp nhà em tu sửa biệt thự.”
“Nhà họ Chúc rất ít người, ba em cũng không có anh em, chỉ có một cô em gái duy nhất, cũng đã gả đi theo chồng ra nước ngoài định cư. Cho nên ba em xem dì cả như là chị ruột trong nhà.”
“Tuy rằng trong nhà ngày một sa sút, nhưng cũng chưa từng ủy khuất gia đình bọn họ. Đến nỗi chuyện công ty…”
“Lúc ông nội của em còn sống, đã nói qua, bản tính ba em hiền lành tin người, nên sống bình thường, không ăn chơi trát tán, của cải cũng đủ dùng bốn đời. Nhưng mấy năm nay, ba em liên tiếp thất bại ở trên thương trường. Gia đình em trở lại thành phố A cũng đã quyết định, mặc kệ như thế nào chỉ cần người một nhà sống tốt là được.”
“Nhưng hiện tại…”
“Cho dù là ghen ghét, nhưng mẹ của em lại đối xử thật lòng với dì cả. Hai người bọn họ chảy chung dòng máu… Cớ sao lại…”
“Lòng tham không đáy, rắn mà đòi nuốt voi, người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Đây đều là lối đời, không phải lỗi của em.”
“Dạ.” Chúc Dương gật đầu, không nói nữa.
Bóng đêm ngày một thâm, một trận gió lạnh thổi qua, xương cốt đều bị thổi lạnh run. Chúc Dương thấy Nhan Khuynh chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, theo bản năng cởi ra áo khoác của mình đưa cho cô.
“Không cần, chị không lạnh.” Nhan Khuynh đầy lùi áo khoác.
Chúc Dương lại khăng khăng khoác ở trên người cô, qua nửa ngày, biểu tình trong ngoài không giống nhau mới trả lời một câu: “Mẹ em nói, thân làm em trai phải bảo vệ chị gái.”
Nhan Khuynh đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo xoa nhẹ đầu của cậu: “Ngoan ~”
Bản tính Chúc Dương không tồi, là một người biết cảm ơn.
——————————————
Nhưng mà lúc này, cả nhà anh họ Chúc Dương đang hội họp trong phòng khách, còn không biết Nhan Khuynh đang bày trận ở bên ngoài.
Hơn nữa, anh họ Chúc Dương còn ở chuẩn bị tính toán chờ Chúc Dương về đến nhà sẽ hung hăng tính kế tiếp.
Từ sau khi chuyển khoản năm trăm ngàn, vị đại tiên kia dùng di động gửi lại cho anh một lá bùa, kêu anh vẽ theo đúng y như hình.
Theo cách đại tiên kia nói, lá bùa này là gia tăng vận rủi. Chỉ cần giấu nó ở trên người Chúc Dương, ra cửa mười mét, dựng sào thấy bóng sẽ nằm xuống ba tấc đất ngay, không kịp cứu chữa.
Bệnh tình cha của Chúc Dương đã vô cùng nguy kịch, chỉ cần Chúc Dương vừa chết, nhà họ Chúc sẽ không còn ai. Mặc dù mẹ của Chúc Dương còn sống thì sao, cũng là vô tích sự, như vậy tài sản cuối cùng của nhà họ Chúc còn phải rơi vào trong tay bọn họ hay sao!
Anh ta nghĩ như vậy, vẽ càng thêm cẩn thận, sợ vẽ sai một đường nét nào đó sẽ hỏng chuyện.
Nhưng không thể hiểu được chính là, anh càng muốn tập trung lực chú ý thì trong lòng càng không yên ổn. Anh cảm thấy, không gian trong căn nhà này giống như bị thứ gì đó đè nén.
“Mẹ! Tại sao mẹ lại đóng hết cửa sổ lại?!” Lại qua một phút, anh ta thật sự chịu đựng không được, mở cửa xuống lầu, phát hiện tất cả cửa sổ biệt thự đều bị đóng lại, lập tức nổi cơn lên.
“Cửa sổ đương nhiên phải đóng, buổi tối chỉ có mười độ, con muốn đông chết ai trong nhà này hả?” Dì cả Chúc Dương đi ra, cũng rất không kiên nhẫn.

“Vậy mẹ đóng trong phòng mẹ thôi, đừng đóng hết. Cửa sổ hành lang không mở ra, phòng của con ngộp đến không thở nổi kìa!” Anh ta vô cùng tức giận rống thét lên.
Lại nói tiếp, phòng của anh là nơi khiến anh bực tức nhất. Bởi vì phòng của anh là căn phòng duy nhất không có cửa sổ trong biệt thự nhà họ Chúc, nói là phòng khách, không bằng nói là nhà kho.
Vốn dĩ anh nhìn trúng căn phòng hiện tại của Chúc Dương, kết quả lại bị Chúc Dương chọn trước. Cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất ở nơi này. Nghĩ như vậy, trong lòng anh ta càng thêm bực bội.
Nếu Chúc Dương có thể sớm chết thì tốt rồi!
Hung hăng đẩy cửa sổ ra, lạnh lẽo ập vào trước mặt, không những không có làm anh ta bình tĩnh lại, ngược lại khiến lòng anh ta càng thêm hoảng loạn.
“Sao lại ồn ào như thế?! Chim ở đâu kêu réo dữ vậy?!” Âm thanh ríu rít bên tai làm anh ta có cảm giác đầu sắp nứt ra.
Nhưng dì cả Chúc Dương nghe xong nửa ngày, đầy mặt mờ mịt hỏi: “Có tiếng gì đâu!”
“Mẹ không nghe thấy?” Anh ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn mẹ mình, trong nháy mắt, khóe mắt như nhìn thấy có bóng trắng chợt lóe qua ngoài cửa sổ.
“Thứ gì?” Anh ta sợ tới mức nhảy cẩng lên, mẹ anh ta lại thấy con trai lúc giật mình lúc rống thét tỏ vẻ khó hiểu.
“Cái gì đều không có, con hoa mắt nhìn lầm rồi đó!”
“Có lẽ.” Trong lòng anh ta vẫn cảm thấy khó ở. Cuối cùng không nói gì nữa, quay đầu trở lại trong phòng. Nhưng lúc này đây, anh ta không thể bình tĩnh tập trung tiếp tục vẽ bùa.
Anh ta cảm thấy, hình như trong nhà trừ anh ra, còn có những thứ khác...
Lạch cạch, lộp cộp, hình như là vật gì đó hình tròn bị gió thổi rơi xuống mặt đất. Anh ta nhìn thoáng qua, phát hiện là cây bút trên bàn.
Nhưng mà anh ta vừa mới nhặt bút lên, tiếp theo lại có cái gì đó lăn xuống đất tiếp. Giống như là có người cố ý giở trò đùa dai với anh ta, cố ý ném tất cả đồ vật trên bàn xuống.
Mẹ nó! Rốt cuộc gió từ đâu ra!
Anh ta còn tưởng rằng là ngoài cửa lùa vào, nhưng chờ anh ta lại ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn phát hiện có một người con gái tóc dài mặc váy màu trắng đang ngồi trên bàn sách.
Tay cô rất xinh đẹp, nhỏ dài thon gọn, đầu ngón tay hơi chút chạm vào, đồ vật trên bàn nhanh chóng lăn xuống dưới.
Duy nhất đáng tiếc chính là, tóc dài bay bay trong gió… Không có gương mặt.
Đậu má!
Giỡn mặt với ông hả?!
Anh ta sợ điếng người, nhanh chân chạy ra bên ngoài, đồng thời, sau khi chạy ra còn không quên dùng sức đóng cửa lại. Vẫn luôn chạy đến dưới lầu, xác định người con gái kia không có đuổi kịp, mới tính thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta mở di động trực tiếp gọi cho đại tiên.
“Nói tốt giúp tôi giết chết cả nhà thằng chó đó, ông lấy của tôi năm trăm ngàn mà làm ăn chả ra toi gì, chơi tôi hả?! Tôi hỏi ông cái thứ gì đang ở nhà tôi vậy?”
Nhưng đầu bên kia lại yên lặng ngoài ý muốn. Anh ta mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lại cẩn thận nghe, đầu bên kia truyền đến âm thanh mờ mịt, loáng thoáng thế nhưng là tiếng khóc.
Sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Nhưng lại có tin nhắn mới, dãy số rất quỷ dị, 4444444444, đến nỗi nội dung… Càng là khiến da đầu tê dại. (âm đọc số 4 hơi đồng âm với từ chết.)
“Mày cảm thấy đó là thứ gì?”
Anh, anh như thế nào biết đó là cái gì?!!!

Anh ta cảm thấy bản thân sắp bị dọa điên rồi, anh ta liều mạng ấn nút, muốn tắt nguồn. Nhưng đúng là âm hồn không tan, tiếng chuông di động lại vang lên thêm một lần nữa. Lúc này đây, dãy số thế nhưng chính là dãy số gữi tin nhắn vừa nãy.
Tiếng chuông vừa vang lên, cuộc gọi nhanh chóng chuyển tiếp, dù anh ta đã tắt nguồn.
 “Đừng quấn lấy tao! Đừng quấn lấy tao!”
Anh ta điên cuồng ném di động vào trên tường, rơi tan nát, chia năm xẻ bảy. Nhưng cuộc gọi lại trước sau không có cắt đứt.
Âm thanh tựa như khóc, như cười, truyền ra rất rõ ràng từ microphone của di động.
“Tại sao không trả lời tin nhắn?”
“Tại sao nhà ngươi không trả lời tin nhắn?”
“Ta hỏi ngươi đó, tại sao ngươi không trả lời tin nhắn?”
Một tiếng so một tiếng càng thêm thê lương, anh ta cơ hồ bị dọa đái trong quần.
Theo bản năng rời xa vách tường, giống như như vậy là có thể càng thêm an tâm, nhưng cửa sổ phía sau lại truyền đến âm thanh gõ cửa kính, anh quay đầu thì thấy người con gái váy trắng tóc dài không có gương mặt ở trong phòng mình hiện đang bay lơ lửng bên cửa sổ.
Anh có cảm giác thứ đó đang nhìn anh.
“Không, không, ngươi đừng tới đây!”
Anh ta bị dọa khóc nức nở, nước mũi nước mắt trét đầy mặt. Anh ta liều mạng lui về phía sau, lui lui lại lui đến trước cửa phòng của mình.
Không có đường chạy.
Anh ta nhìn người con gái kia càng ngày càng đến mình, anh ta dựa sát mặt và cơ thể vào ván cửa, run bần bật.
Nhưng mà đúng lúc này, từ phía dưới khe cửa phòng đang đóng chặt kia, đột nhiên có một đôi tay nhỏ đen như mực vươn ra ngoài, ngón tay lạnh lẽo, dọc theo bàn chân hướng lên trên, trực tiếp bắt được cẳng chân của anh ta.
“A ——”
Anh ta sợ hãi hét lớn, đầu lập tức trống rỗng.
Anh ta cũng không biết con dao xuất hiện trong tầm tay khi nào, theo bản năng giơ lên hung hăng đâm về phía trước. Sau khi cảm nhận được dao đâm vào thịt người, nháy mắt tất cả khủng bố đều biến mất.
Anh ta mở mắt ra, tim ngừng đập nửa nhịp.
Hắn trăm triệu không ngờ tới, giờ này phút này, người đứng ở trước mặt hắn thế nhưng là mẹ của hắn. Mà một dao này, chính đâm vào trên bụng mẹ của hắn.
“Mẹ…… Mẹ?” Hắn ta ngu người.
Bổng nhiên truyền đến âm thanh mở cửa thanh, hắn máy móc quay đầu nhìn lại, Chúc Dương và Nhan Khuynh xuất hiện ở trước mắt kinh ngạc nhìn hắn. Còn những con quỷ trước đó làm hắn sợ tới mức chết khiếp, dường như căn bản chưa bao giờ tồn tại vậy.
Trúng kế!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Khuynh: Kinh hỉ không? Bất ngờ không?
Nữ quỷ mặc váy trắng không có mặt: Hé hé hé…
Hết chương 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận