Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn

Một câu này, giống như là mở hết cửa trong nhà. Độ ấm đột nhiên hàng đến 0 độ, mùi hôi thối nồng đậm xông vào mũi khiến ông thở không nổi. Lá gan Viện trưởng vốn đã nhỏ, hiện tại bị thị giác lẫn khứu giác tác động trực tiếp đến thần kinh trung ương, động cũng không dám động.
Mà cô gái kia còn ở không ngừng hỏi ông: “Thoải mái không? Sao không nói lời nào?”
Tay cô vuốt ve nơi kia một hồi, thấy vật đó từ cứng trở nên mềm oặc, từ bỏ, ngón tay lạnh buốt dọc theo bụng dưới từng chút một hướng lên trên, móng tay dài ngọn bấu vào từng tất thịt, khi tới gần phần gan, năm ngón tay thành trảo, trực tiếp đâm xuyên qua da thịt, đào một cái động trên bụng Viện trưởng, máu chảy đầm đìa.
“Đừng, đừng tôi sai rồi… Cầu xin cô buông tha tôi.” Kịch liệt đau đớn đánh úp lại, mức độ sợ hãi của viện trưởng đạt tới đỉnh điểm. Ông không ngừng cầu xin hy vọng cô gái kia buông tha mình.

Nhưng mà việc này có khả năng sao?
Ngón tay của cô gái càng dùng sức, trực tiếp xuyên qua xương sườn vói vào trong khoang ngực.
“Ông không sai, sao ông có thể sai kia chứ?” Một bàn tay khác choàng ở trên cổ Viện trưởng, giọng của cô gái tràn ngập châm chọc.
“Đạo đức của ông tốt như vậy, lại quan tâm đến người nhà của tôi, biết nhà tôi nghèo đến một bộ quần áo cũng mua không nổi. Tặng cho nhà tôi tận ba trăm ngàn, không những về quê mua nhà mới, còn dư dả cho em trai tôi cưới được vợ đẹp.”
Từng câu từng chữ, đều là những lời nói chèn ép Viện trưởng từng uy hiếp cha mẹ cô.
“Cầu xin cô. buông tha tôi… Tôi đồng ý bất kỳ điều kiện mà cô đưa ra, cầu xin cô! Tôi không muốn chết!” Trong giọng Viện trưởng tràn ngập tuyệt vọng.
Dù tuyệt vọng cầu xin cũng không thể giảm bớt oán hận của cô gái, sẽ chỉ làm cô càng thêm điên cuồng.
Có thể sống khỏe mạnh, ai mà không muốn kia chứ?
Lúc trước cô nằm ở trên bàn phẫu thuật, cũng có khát vọng sống sót. Nếu không phải thứ khốn nạn này say rượu xảy ra sai lầm, thì cuộc đời của cô cũng không dừng ở độ tuổi 17!
Trước mấy ngày cô bị tai nạn còn nhận được giấy thông báo trúng tuyển vào trường đại học thành phố S!
Còn cha mẹ cô, em trai cô, sau khi cô không còn nữa thì đã tắt hẳn nụ cười. Mỗi một ngày đều sống trong tự trách.
Tự trách tại sao lúc đó lại đồng ý đưa cô đến bệnh viện này, tự trách tại sao bản thân không quyền không thế, chỉ có thể cầm tiền bán mạng của con gái chật vật lăn trở về quê.
Nếu hôm nay cô buông tha ông ta, vậy ai tới vuốt phẳng ủy khuất nhiều năm qua của người nhà cô?
Ai trả lại mạng sống của cô?
Cô tuyệt đối không tha thứ!!!

Tuyệt đối sẽ không tha thứ!!!
Nghĩ như vậy, ngón tay càng dùng sức, hung hăng bóp nát lá gan của Viện trưởng. Cô ám Viện trưởng nhiều năm như vậy cũng chưa có cơ hội làm gì được ông ta. Cho đến tận cái ngày kia… Thiếu cô, rốt cuộc cũng nên trả hết!
************************
Nhà Nhan Khuynh, Nhan Khuynh tắm rửa xong ra tới, di động đột nhiên hiện ra hot news trong ngày của Weibo.
Cô mở ra nhìn, lập tức ngầm hiểu.
Hot news vô cùng thu hút tính tò mò ——#Viện trưởng của một bệnh viện nào đó tại thành phố A tự sát tại nhà tình nhân còn để lại một lá thư thú tội. #
Nhan Khuynh đọc nội dung, quả nhiên chính là ông Viện trưởng đêm qua uy hiếp nhà Chúc Dương.
Lá thư thú tội kia cũng viết rất rõ ràng.
Không chỉ kể hết toàn bộ tội lỗi của bản thân, mà ông ta còn liệt kê viết ra tên từng đồng lõa một, không bỏ sót một tội nào.
Tham ô, nhận hối lộ, không màng bệnh tình nặng hay nhẹ, chỉ nhìn bao lì xì mà sắp xếp bác sĩ.
Thậm chí còn giữ phòng bệnh trống cố định cho những gia đình giàu có, không màng những người bệnh nằm dài trên hành lang truyền dịch, chẳng sợ kia những người đó một năm cũng không vào viện được một lần.
Những việc đó chẳng qua chỉ mặt ngoài, mà nội dung bên trong mới là thứ khiến cho người ta cảm thấy kinh khủng.
Ai có thể ngờ, một bệnh viện lớn như vậy, thế nhưng dính líu đến mua bán nội tạng.
Viện trưởng lén lấy nội tạng của những bệnh nhân vừa mới qua đời trên bàn phẩu thuật mà không có sự đồng ý của người nhà, thậm chí họ cũng không biết.
Lặng lẽ làm xét nghiệm xem có thích hợp với người nhận hay không, sau đó dùng giá cao đấu giá, rồi đưa đến bệnh viện khác làm phẫu thuật cấy ghép.
Đương nhiên, ông ta không dám chạm vào những bệnh nhân vẫn còn thở, nhưng một khi đã chết… Hay không thể bước xuống bàn phẫu thuật, đó chính là lúc bọn họ muốn làm gì thì làm.
Còn những bệnh nhận não tử vong, càng là đối tượng tốt nhất để bọn họ xuống tay.
Người thực vật khôi phục ý thức tỷ lệ khá thấp. Huống chi, cho dù thật sự có thể tỉnh dậy, thì hôn mê lâu như vậy, đôi mắt hay gan, phổi có vấn đề gì, cũng chưa chắc sẽ hoài nghi bọn họ.
Còn chuyện cái chết của cô gái quê kia, cùng những sự cố suốt mấy năm nay, phương pháp giải quyết ra sao, đều dùng ngôi thứ nhất kể hết trong lá thư này. Nói ra hết toàn bộ bức màn đen núp dưới cái bóng có tên là ‘bệnh viện’, sống sờ sờ mở ra ở trước mặt mọi người.
Sau khi đọc xong nội dung, khu phía dưới bình luận trực tiếp nổ tung.

“Lũ khốn nạn! Mẹ nó, điên rồi! Người còn sống tính kế người chết!”
“Nhiều năm như vậy mà còn không có ai phát hiện ra sao?”
“Sao phát hiện được? Thiếu thứ gì thì đã biến thành tro cốt, ma cũng phát hiện ra.”
Sự cố viện trưởng say rượu vào phòng phẫu thuật khiến một cô gái mất mạng, cũng dẫn phát ra một đợt thảo luận rất lớn.
“Người làm nghề y chẳng khác nào cha mẹ của người dân, phẫu thuật xảy ra sai lầm dẫn đến chết người còn dùng tiền cho qua được, pháp luật đâu?”
“Tôi cùng quê với XX, sau khi xảy ra tai nạn, gia đình mang XX đi thành phố A cứu chửa. Kết quả lại ôm hủ tro cốt trở về. Ba XX nói, bác sĩ trong bệnh viện đó đều là súc sinh, xem ra là sự thật.”
“Trời ơi! Lầu trên nói thật sao? Vậy bệnh viện này cũng quá độc ác rồi!”
“Không chỉ độc ác, thứ này còn là loại đàn ông tồi tệ. Chưa đọc qua tin kia sao, tên đó tự sát trong nhà của tình nhân! Tình nhân, tình nhân đó!”
Ngắn ngủn vài phút, hot search đã vọt dẫn đầu bảng, số lượt share không ngừng tăng lên. Rốt cuộc, đối với người sống tới nói, sinh mệnh vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Bệnh viện lớn thứ ba trong thành phố xuất hiện vấn đề, vậy còn có thể tin tưởng được ai nữa?
Mà bộ môn liên quan cũng nhanh chóng nhận được tin tức, suốt đêm thành lập tổ chuyên án, lập tức bắt đầu điều tra.
Cho nên nói, cần gì phải làm chuyện xấu?
Nhan Khuynh cảm thán một câu, sau đó tắt di động, chuẩn bị ngủ. Nhưng ngay lúc cô nằm xuống, đột nhiên nghe được có tiếng gõ cửa sổ.
Nhan Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua, thì phát hiện có một thiếu nữ gương mặt ưa nhìn đang lơ lửng bay ở bên ngoài cửa sổ. Cô không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn Nhan Khuynh đầy vẻ biết ơn, cong lưng cúi chào, sau đó đặt một bó hoa ở bên ngoài mép cửa sổ rồi biến mất.
Nhan Khuynh bước khỏi giường, đi về phía cửa sổ, mở cửa ra, nhìn xuống, thì là hoa chuông gió, đại biểu cảm kích, tri ân báo đáp.
Thế giới này cũng không tệ lắm, ngay cả quỷ cũng biết tri ân báo đáp.
Nhan Khuynh khẽ cười, cắm hoa vào bình.
****************
Ngày hôm sau, Nhan Khuynh đến bệnh viện thì đã nhìn thấy Chúc Dương đứng chờ sẳn ở dưới lầu.
Thủ tục xuất viện còn chưa làm xong, cũng không phải bởi vì có người làm khó, mà là hôm nay bệnh viện rất loạn. Viện trưởng tự sát còn leo lên đầu bản tin, thành ra sáng sớm nay cảnh sát đã đến mời kế toán trưởng và phó viện trưởng về đồn uống trà, nói là phối hợp điều tra.
Bị dẫn đi chung còn có mụ y tá trưởng lần trước. Nghe nói dính vào tham ô nhận hối lộ, còn ăn chia phần trăm vụ mua bán nội tạng.
Đi vào hành lang bệnh viện, có không ít người nhìn Nhan Khuynh bằng ánh mắt kính sợ.
“Chính là cô ta! Tôi nói nè, chính là cô gái này tính ra quẻ y tá trưởng xảy ra chuyện.”
“Viện trưởng cũng xảy ra xung đột với người nhà kia mới bị…”
“Mẹ ơi, chuyện cũng thật là đáng sợ, đừng nói là thần tiên hạ phàm lịch kiếp nha!”
Bọn họ nhớ lại lời Nhan Khuynh nói, y tá trưởng không đến nửa tháng sẽ mất chức rơi vào tù tội. Trước mắt, y tá trưởng đã bị cảnh sát mang đi, khẳng định đã xảy ra chuyện!
Cho dù là hợp tác điều tra, sau khi rời khỏi đồn cũng sẽ không thể làm việc ở đây được nữa. Đi nơi khác khẳng định là hơn phân nửa cũng không ai muốn thuê.
Cuộc sống sau này chỉ sợ…
Không ít người đều thổn thức, ánh mắt nhìn Nhan Khuynh cũng càng thêm kính sợ. Còn những người từng bị Nhan Khuynh yêu cầu xin lỗi, trong lòng càng thêm sợ hãi. Một số thì lại thấy may mắn, vì ngày đó không có đắc tội với cô và người nhà họ Chúc.
**********************
Chúc Dương và Nhan Khuynh đều không để ý trong lòng bọn họ nghĩ cái gì.
Trước mắt, bệnh của ba Chúc mới là quan trọng nhất.
“Thật sự chỉ có nhiêu đây thôi?” Phòng bệnh, Chúc Dương dò hỏi Nhan Khuynh, trong lòng hơi bồn chồn. Trước lúc chưa quen biết Nhan Khuynh, Chúc Dương không có tiếp xúc đến những thứ liên quan đến huyền học.
Sau khi nghe Nhan Khuynh nói muốn chữa bệnh cho ba mình, ngay từ đầu cậu còn tưởng phải hất máu chó mực hay là uống nước bùa pha nhan,...  Nhưng cố tình Nhan Khuynh muốn cậu chuẩn bị toàn là những thứ… Thật là gia đình.
Nào là gạo nếp, gạo tẻ, còn có một miếng ngọc bị nứt, thật sự là nhìn không ra mấy thứ này có ích lợi gì cho việc chữa bệnh.
Nhan Khuynh vẫn luôn duy trì bộ dáng bình tĩnh, kiểm tra một lần những thứ cô dặn Chúc Dương chuẩn bị từ hôm qua: “Đóng cửa lại, chúng ta bắt đầu thôi.”
Chúc Dương suy nghĩ một giây: “Muốn lấy thêm cái nồi không?”
Nhan Khuynh bất đắc dĩ: “Muốn nồi làm gì? Vo gạo nấu cơm?!”
Chúc Dương rối rắm: “Gạo nếp và gạo tẻ còn không phải là dùng để nấu cơm sao?”
Nhan Khuynh hết muốn nói, duỗi tay lấy túi chứa gạo, dùng một cách rất đặc biệt rải gạo nếp lên trên mặt đất. Sau đó cô đặt miếng ngọc nứt lên đầu giường. Tiếp theo bảo ba Chúc cởi áo ra.

“Tà Sùng ở dạ dày, có khả năng sẽ rất đau, chú kiên nhẫn một chút.” Nhan Khuynh vừa nói, vừa móc từ trong ba lô ra một cái hộp gỗ. Cô mở hộp ra, bên trong chưa toàn là kim châm dùng trong y học cổ truyền, kim đủ loại hình dáng kích thước.
Nhan Khuynh chọn mấy cây, sau đó ấn vào khu vực dạ dày của ba Chúc. Động tác thuần thục, chẳng khác gì bác sĩ hành nghề lâu năm. Chúc Dương nhìn đăm đăm, chỉ cảm thấy Nhan Khuynh quá lợi hại.
“Chị còn biết Trung y?”
“Không biết, chỉ là nhìn giống thôi, thật sự bị bệnh, tìm chị cũng vô dụng, tìm bác sĩ chuyên môn chữa trị là tốt nhất.” Nhan Khuynh nói xong, động tác tay cũng ngừng.
Bảy cây kim cùng lúc chui thẳng vào trong cơ thể ba Chúc. Những vị trí Nhan Khuynh đâm vào đều không phải là là huyệt đạo, mà là Thất quan. (bảy cửa)
Trong thuật Mao Sơn, Thất Quan là chỉ Vân Khẩn quan, Thượng Quynh quan, Tử Thần quan, Thượng Dương quan, Thiên Dương quan, Ngọc Túc quan cùng Thái Du quan. Thất quan ứng với bảy vị trí trong quần thể sao Bắc Đẩu, đại biểu cho những luồng năng lượng tự sinh ra và chuyển động bên trong cơ thể.
Bắc Đẩu
【Góc Kiến Thức:
Thất quan
Tinh quân
Hán việt
Vân Khẩn quan
Tham Lang
Thiên Xu
Thượng Quynh quan
Cự Môn
Thiên Tuyền
Tử Thần quan
Lộc Tồn
Thiên Cơ
Thượng Dương quan
Văn Khúc
Thiên Quyền
Thiên Dương quan
Liêm Trinh
Ngọc Hành
Ngọc Túc quan
Vũ Khúc
Khai Dương
Thái Du quan
Phá Quân
Dao Quang
Thất quan (bảy cánh cửa tượng trưng linh hồn của một con người) – Bắc Đẩu ( bảy ngôi sao hình thành 1 quần thể, có hai cách gọi, Hán Việt dùng trong Thiên văn học, Tinh quân dùng trong Huyền học. Ai thường đọc truyện tu tiên thường nghe nhiều danh hiệu như Vũ Khúc tinh quân, Phá Quân tinh quân…)   
Tham Lang, Cự Môn minh mà ám. (sáng mà tối)
Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh thủy ám mà minh. (dòng nước tối mà sáng)
Vũ Khúc, Phá Quân thủy minh mà tử. (dòng nước sáng mà chết)
Vân Khẩn quan có Càn vị. (
Thượng Quynh quan, Tử Thần quan có Tốn vị.

Thượng Dương quan có Ly vị.
Thiên Dương quan có Chấn vị.
Ngọc Túc quan có Cấn vị.
Thái Du quan có Khảm vị.
Mà Càn, Tốn, Ly, Chấn, Cấn, Khảm là sáu vị nằm trong Bát Quái  
乾 Càn

巽 Tốn

離 Ly

震 Chấn

艮 Cấn

坎 Khảm

Thiên/Trời
Phong/Gió
Hỏa/Lửa
Lôi/Sấm
Sơn/Núi
Thủy/Nước
天 Tiān
風(风) Fēng
火 Huǒ
雷 Léi
山 Shān
水 Shuǐ
 
Dựa theo nguồn trên trang baidu.com, vi.wikipedia.org】
Thất quan của cơ thể con người là chỉ về linh hồn, Nhan Khuynh khóa lại Thất quan của ba Chúc. Mà Tà Sùng lại dựa vào cắn nuốt năng lượng sức sống mà sống, bị Nhan Khuynh cắt đứt thức ăn, đương nhiên là không thể tiếp tục ở lại trong cơ thể vô dụng này.
Nhan Khuynh tính toán dựa vào cách này, trực tiếp ép toàn bộ Tà Sùng ẩn núp trong cơ thể ba Chúc chui ra hết.
Quả nhiên, chỉ năm phút ngắn ngủn, khu vực dạ dày ba Chúc bắt đầu không ngừng mấp máy, giống như có thứ gì đang chạy tán loạn trong đó.
“Cái gì vậy?!” Mẹ Chúc lo lắng không yên.
Nhan Khuynh lại bình tĩnh ra hiệu cho Chúc Dương: “Không thể động đậy! Mau đè ba em lại.”
Lòng bàn tay Chúc Dương đều là mồ hôi, nhưng vẫn nghe theo lệnh của Nhan Khuynh.
Ba Chúc cũng nỗ lực nhẫn nại, nhưng lại không có cách nào khống chế được bản thân. Bởi vì nó đau đến nổi ông phải động đậy để giảm bớt cơn đau.
Năm phút ngắn ngủn lại dài giống như một thế kỷ.
Ngay lúc thứ trong dạ dày ba Chúc ngừng giãy giụa, trong nháy mắt, Nhan Khuynh cầm lấy miếng ngọc nứt nằm ở đầu giường, trực tiếp nhét thẳng vào trong miệng ba Chúc. Tiếp theo đó cô hung hăng vỗ mạnh vào sau lưng ba Chúc.
Ba Chúc không nhịn xuống được, “Ụa” một tiếng ói ra một thứ màu đen như than. Ói thẳng vào mớ gạo nếp nằm trên mặt đất, trong phòng lập tức xuất hiện mùi hôi thối. Mà khủng bố nhất chính là con sâu nằm trong chất lỏng dịch vị đó.
Dưới cơ thể màu xanh đen đó là một dàn chân rậm rạp thấy mà ghê. Một đôi mắt kép thật lớn nằm trên đỉnh đầu, kinh dị hơn là nó lóe sáng, màu sắc rợn người.
Nó vừa ra tới, theo bản năng muốn tìm cơ thể con người để chui vào ân núp ăn mòn. Nhưng Nhan Khuynh lại không có khả năng cho tụi nó có cơ hội này.
Búng tay phóng ra một cây kim, trực tiếp đóng đinh con sâu đen trên mặt đất. Sau đó, cô cầm lấy một con dao gọt hoa quả, dứt khoát lưu loát chém nó thành vài khúc, nhìn nó hòa tan vào trong mớ nước dịch màu đen mới kiên định.
“Hừm!” Nhan Khuynh nhẹ nhàng thở ra, bảo Chúc Dương lấy gạo tẻ ra.
Rút hết kim châm khỏi người ba Chúc, Nhan Khuynh đặt gạo kê lên lỗ kim trên cơ thể ba Chúc, qua một hồi, gạo kê biến thành màu đen.
“Tại sao lại như vậy?” Mẹ Chúc ngạc nhiên hỏi, cảm thấy mọi chuyện Nhan Khuynh làm đều vượt qua phạm vi kiến thức của bà.

“Gạo kê rút Âm độc, sau khi ép Tà Sùng ra, trong cơ thể vẫn còn có một ít âm khí, lấy gạo kê đắp lên Thất quan là có thể hút âm khí ra tới.” Nhan Khuynh kiên nhẫn giải thích.
“Cô đừng lại đây, để Chúc Dương tới. Nữ giới âm khí nặng, sẽ dễ bị nhập vào người.”
Chúc Dương nghe vậy, nhanh chóng thò qua tới, tiếp nhận mớ gạo kê trong tay Nhan Khuynh. Cậu vừa cầm đống gạo kê đặt lên trên sáu vết còn lại vừa nhịn không được hỏi Nhan Khuynh: “Thứ màu xanh đen kia là thứ gì?!”
“Cổ trùng!”
“Không phải em từng nói cha em từng uống nước bùa sao? Tám phần là người kia bỏ trứng cổ trùng vào trên lá bùa. Cổ trùng là chất dẫn, làm tà sùng nhập xác. Cho nên cha của em mới đột nhiên trở bệnh nặng.”
“Thì ra là thế.” Chúc Dương rốt cuộc đã hiểu rõ ngọn nguồn.
“Được rồi.” Nhìn đống gạo kê trên người ba Chúc dần chuyển sang màu xám, Nhan Khuynh bảo Chúc Dương có thể bỏ vào túi.
Mở cửa sổ ra, không khí bên ngoài trong lành đánh tan áp lực trong phòng. Ba Chúc cũng dần dần hồi phục ý thức.
Ông theo bản năng duỗi duỗi cánh tay, chỉ cảm thấy cơ thể của mình trở nên nhẹ nhàng, không chỉ là khỏi hẳn, giống như còn khỏe mạnh hơn trước lúc bị bệnh.
Nhan Khuynh thấy thế, kêu Chúc Dương nhanh chóng dẫn người đi làm kiểm tra toàn diện, sau đó xử lý thủ tục xuất viện. Bởi vì bọn họ cần phải trở lại khu Thiên Nga Loan trước ba giờ chiều, nếu không sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để cầu Tài.
Chúc Dương hiểu ý của Nhan Khuynh, nhanh chân dẫn cha mình đi tìm bác sĩ, miễn cho làm chậm trễ thời gian.
“Tôi kiến nghị đừng xuất viện.” Trong văn phòng, bác sĩ phụ trách nghe xong nóng nảy.
“Tôi biết chuyện xảy ra trước đó của gia đình mình, nhưng Viện trưởng đã tự sát, y tá trưởng cũng bị mang đi, người nhà bệnh nhân nên suy nghĩ kỹ một chút.”
Vị bác sĩ này rất tốt, cực lực khuyên bảo nhà họ Chúc đừng để ba Chúc xuất viện. Ung thư thời kì cuối không phải bệnh vặt, tùy tiện xuất viện còn có thể sống nổi?
Nhưng Chúc Dương vẫn kiên trì, cuối cùng anh ta cũng không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận làm trước một số xét nghiệm quan trọng cho ba Chúc trước.
Nhưng khiến cho người khiếp sợ, chính là kết quả báo cáo cho ra không tồn tại tế bào ung thư, sức khỏe loại I, 10/10.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bác sĩ căn bản không thể tin được mới một ngày trước thôi, người bệnh nhân này còn nằm ở trong phòng cấp cứu chạy máy thở suýt chết vì ung thư đột biến.
“Cái gì…” Bác sĩ không thể hiểu được, nhìn chằm chằm vào một nhà ba người.
Lúc đưa bọn họ rời khỏi cửa bệnh viện còn nói một câu: “Nhớ tới khám định kỳ.”
“Bác sĩ này khá tốt.” Nhan Khuynh âm thầm gật đầu.
“Là đặc biệt tốt.” Chúc Dương cũng cảm thấy như vậy.
“Hồi trước, em đưa ba tới, trong túi không đủ đóng chi phí phẫu thuật, chính là vị bác sĩ đó đứng ra ký giấy bảo đảm bệnh viện mới cho phép ba em nhập viện, nhờ vậy mà em có một tuần để chuẩn bị tiền viện phí.”
“Cho nên sau này người đó cũng sẽ là một Viện trưởng tốt.”
“Anh ấy sẽ làm viện trưởng?”
“Phó thôi, mười năm sau mới lên chức.”
Nhan Khuynh cười nhìn thẳng vào mắt bác sĩ nói: “Nhật nguyệt giác trũng, tất tá minh quân. Em nhìn xem, hai bên xương gò má của anh ta cao ngất lại tiếp cận vùng bên cạnh, người có khuôn mặt như vậy, hơn phân nửa là văn võ song toàn, có khả năng phụ tá cho Đế vương. Đặt thân trong bệnh viện tới nói, còn không phải là làm Phó Viện trưởng sao?”
Nhan Khuynh vừa nói, vừa cẩn thận nhìn thoáng qua người bác sĩ kia, đột nhiên nhịn không được, mỉm cười, nâng tông giọng nói thêm một câu với anh ta: “Chúc mừng!”
“Cái gì?” Người bác sĩ không hiểu cho lắm.
Nhan Khuynh: “Anh gọi cho vợ mình là biết.”
Cô bán cái cái nút, nói xong đi chung với ba người nhà họ Chúc rời khỏi bệnh viện.
Người bác sĩ kia về lại văn phòng lại nghĩ mãi không ra, nhưng vẫn theo bản năng gọi thử cho vợ, kết quả, vợ anh nói cô đã mang thai!
Thật hay giả?!
Bác sĩ đầu tiên là giật mình ngạc nhiên, tiếp theo là trào dâng niềm hạnh phúc. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, thì càng cảm thấy Nhan Khuynh thật sự quá Thần!
*****************************
Bỏ chuyện đó sang một bên, Nhan Khuynh đi chung với ba người nhà họ Chúc về dinh thự.
Đoàn đội công nhân đang thi công làm lại sân vườn. Tuy rằng trong ngoài đều rất lộn xộn, nhưng rốt cuộc bầu không khí chán ghét lúc trước cũng đã biến mất không thấy.
“Hiện tại đã không có việc gì rồi.”
Nhan Khuynh vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn Chúc Dương nói: “Bắt đầu tìm của cải thôi!”
“Tìm bằng cách nào?” Nhìn nhà chính từng ở ba năm nay, mặt Chúc Dương hiện ra biểu tình đầy mê mang.
Thật ra không chỉ mình cậu, mà ngay cả ba mẹ cậu cũng giống vậy, cũng không bắt đầu từ đâu. Rốt cuộc bọn họ chưa từng nghĩ tới trong nhà còn cất giấu mớ của của kếch xù do tổ tiên để lại.
Nhan Khuynh nghĩ nghĩ: “Nếu không chiêu hồn? Trực tiếp hỏi ông cố nội của em?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ba Chúc: Ông nội ơi! Ông giấu vàng ở nơi nào?
Ông nội Chúc: Đi hỏi ông cố nội của con đi! Ông không biết!
Ông cố nội Chúc: ▼_▼
Hết chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận