Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong


"Trần Châu?" Triển Chiêu mới vừa nghe qua chỗ này không bao lâu, đoạn thời gian trước cứu trợ thiên tai ở Trần Châu xảy ra vấn đề, Bao đại nhân từng phái hai nhóm người đi thăm dò, mà vẫn chưa có kết quả truyền về, nay Trần Châu lại có người chết, "Người chết là ai? Có báo lên Hình bộ hay không?"
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Ta không phải là người trong quan môn, có báo lên Hình bộ không thì không thể biết được, bất quá người chết ngược lại rất nổi danh, chính là tri phủ Trần Châu Trịnh Hoành, Bao đại nhân nhà ngươi nên biết tin tức này."
Nếu Trần Châu Tri phủ bảy ngày trước đã chết, nhưng đến nay kinh thành vẫn không có tin tức.

Triển Chiêu cảm thấy sự việc trọng đại, quay lại nhìn chung quanh một chút, nơi đây tốt xấu lẫn lộn, không thích hợp bàn bạc, liền mời Bạch Ngọc Đường đi Khai Phong Phủ tỉ mỉ thuật lại.

"Ta là người trong giang hồ, không muốn vào quan môn."
Rõ ràng tối hôm qua hắn mới xông vào phòng bếp Khai Phong Phủ, mà nay lại nói cái gì không muốn vào quan môn, tám phần là đang thừa nước đục thả câu, muốn thương lượng điều kiện.

"Chuyện liên quan đến mạng người, xin Bạch huynh đệ ủy khuất một chút." Triển Chiêu cũng không giận, vẫn như cũ ngôn ngữ khiêm tốn thuyết phục Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triệu Hàn Yên, "Muốn ta đi cũng không phải là không thể, vậy ta muốn ăn cá chép đỏ nướng..."
Triển Chiêu cười, "Thì ra là vì cái này, đơn giản."
Triển Chiêu quay đầu cùng Triệu Hàn Yên thương lượng, mời "hắn" giúp làm một con nướng cá chép đỏ cho Bạch Ngọc Đường.

Triệu Hàn Yên đành bất lực bội phục khen ngợi: "Chỉ vì ăn, thật có thể nói là không chừa thủ đoạn nào."
"Triệu tiểu đệ đừng hiểu lầm, không chỉ là vì ăn, " Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu mỉm cười, con ngươi như mực tràn đầy ngạo cuồng, "Ta Bạch Ngọc Đường bất luận vì chuyện gì cũng có thể không từ thủ đoạn nào, chỉ cần ta muốn."
"Ta sợ đến run cả chân." Triệu Hàn Yên ngữ điệu thường thường trả lời một câu, so với những người trầm tĩnh khác đang có mặt, Triệu Hàn Yên nhìn rất tùy tiện.

Bạch Ngọc Đường cau mày, tỏ vẻ khó chịu.

Triển Chiêu thấy vậy vội vàng muốn bước tới bảo vệ Triệu Hàn Yên, nhưng Triệu Hàn Yên một lần nữa lên tiếng.

"Muốn làm cái gì? Dọa ta à? Không ai nói với huynh, không nên tùy tiện dọa đầu bếp sao.

Đầu bếp run tay, mỹ vị đều bay." Triệu Hàn Yên đáp trả có vần có điệu, thả lỏng, dáng vẻ còn rất thích thú.

Mọi người ở đây như được giải thoát, rối rít cười ra tiếng.


Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng, một mặt cảm thấy tiểu đầu bếp này dám làm trò khiêu khích hắn, có chút dũng khí, mà hết lần này tới lần khác vừa đúng lúc không chọc giận hắn, rất có chừng mực.

Là một tiểu đầu bếp rất thú vị, hắn nghĩ so với trước đây, càng thú vị hơn.

Mà Triệu Hàn Yên sở dĩ giờ phút này không sợ Bạch Ngọc Đường cuồng ngạo này là bởi vì nàng đã sớm biết Bạch Ngọc Đường mặc dù làm việc âm ngoan độc ác, nhưng là người có lòng hiệp nghĩa, cho tới bây giờ thì hắn chỉ cay độc với những đối tượng là người xấu, cho nên loại 'người vô tội' như nàng Bạch Ngọc Đường nhiều nhất chính là dọa một cái, sẽ không thật sự động thủ.

Mấy người di chuyển tới Khai Phong Phủ, Bạch Ngọc Đường cùng Tương Bình thì ở phòng bên đợi.

Triển Chiêu cùng đám người Triệu Hàn Yên thì trước phải đi gặp Bao Chửng, vừa đúng lúc Công Tôn Sách đã nghiệm thi xong liền đi cùng bọn họ.

Bao Chửng đang cau mày trầm tư, thấy đám người Công Tôn Sách đi vào, liền lập tức hỏi vụ án như thế nào.

"Người chết nghẹt thở mà chết, trên cổ có hai vết siết, một cái khá sâu ở dưới yết hầu, là vết thương trí mạng; một cái ở trên yết hầu, chính là do treo xà nhà gây ra.

Còn vết roi trên người thì lúc còn sống gây ra.

Học trò thấy Triển hộ vệ mang chứng cứ về, đêm đó Trạng Nguyên lầu có rất nhiều khách trọ lại, nhưng lại không có ai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, liền chỉ có hai khả năng: Một là người chết bị hung thủ chặn miệng, kêu không được; hai là người chết trúng thuốc mê của hung thủ, đang hôn mê, cho nên không kêu ra tiếng.

Học trò sau đó liền kiểm tra thực hư, Triệu tiểu đệ để người đưa trà nước tới, bất kể là bên trong bình trà hay là nước trong chén trà đều lẫn lộn rất nhiều thuốc mê.

Dùng đũa dính chút nước rồi cho một chú chó nếm thử, lúc này nó đã ngã xuống đất bất tỉnh."
Bao Chửng gật đầu, nghe Công Tôn Sách giảng thuật, đồng thời lật xem quyển án Triển Chiêu đã trình lên, đại khái biết được tiến trình vụ án.

Bao Chửng rất lo lắng về việc hung thủ dùng tên giả 'Âu Nhị Xuân'.

"Nếu hai vụ án thật có liên hệ với nhau, nhất định là kỳ hoặc dị thường, phức tạp cực kỳ." Giữa hai lông mày Bao Chửng phủ một sự rối bời nan giải.

Triển Chiêu tiếp tục cùng Bao Chửng hồi bẩm về Bạch Ngọc Đường, nói rõ việc hắn ở Trần Châu cũng thấy qua thi thể cùng Phùng Chí Tân có điểm giống nhau, cũng báo cho biết thi thể đó chính là Trần Châu Tri phủ Trịnh Hoành.

Bao Chửng sững sốt một chút, "Ta cũng là mới biết được việc Trịnh Hoành bỏ mạng, chính là Hình bộ Thị lang Yến Thù đại nhân mới vừa báo cho biết, không nghĩ tới vụ án này còn liên quan đến Trần Châu Tri phủ, mà cái chết của Trịnh Hoành còn dính dấp tới một vụ án."

"Vụ án gì?" Triệu Hàn Yên tò mò hỏi.

"Vị Trần Châu Tri phủ Trịnh Hoành này từng có một vị đệ đệ sanh đôi, năm xưa không rõ tung tích.

Ba ngày trước ti ngục Trần Châu tố giác Trịnh Hoành là giả, sau khi điều tra, khẳng định người này chính là em trai mất tích nhiều năm của Trịnh Hoành, Trịnh Đồ, mà nay Trịnh Đồ đang tự mình đi kinh thành." Bao Chửng thuật lại đơn giản, "Năm đó thúc tẩu tư thông, Trịnh Đồ động chân tình, tức giận mà bỏ nhà ra đi, nhưng nhiều năm chưa từng quên vợ của Trịnh Hoành, Vu Thị, một năm trước hắn trở về cùng Vu Thị nối lại tình xưa, tiếp tục tư thông.

Bảy ngày trước, hai người đó phát hiện Trịnh Hoành treo chết ở vườn riêng Trịnh gia, liền thuận thế lập kế đem Trịnh Hoành đi chôn, Trịnh Đồ muốn lấy thân phận của Trịnh Thành mà sống tiếp."
"Giỏi cho kế thay mận đổi đào*." Triển Chiêu thán, liền giới thiệu sơ lược Bạch Ngọc Đường, nói một ít về hành động của hắn trên giang hồ, lại nói đến tánh tình của hắn, "Là một vị tiêu sái nho lưu, văn võ song toàn, có thể ở trên giang hồ lăn lộn đến nay, dĩ nhiên là làm không ít việc hiệp nghĩa, nhưng tính tình có lúc quá tùy ý thẳng thắn, xuất thủ âm ngoan."
*thay mận đổi đào: lý đại đào cương, là kế thứ 11 trong binh pháp Tôn Tử, ý rằng khi chiến cục buộc phải có hi sinh, thì phải chấp nhận bỏ đi cái nhỏ yếu để bảo toàn cái lớn mạnh.

Bao Chửng đáp lại, "Nghe thấy hắn trừ bạo giúp kẻ yếu, cử chỉ hiệp nghĩa, ngược lại là một thiếu niên bản tính không tệ, chính là có hơi khinh cuồng, ai còn trẻ lại không như vậy."
Bao Chửng sau đó gặp Bạch Ngọc Đường cùng Tương Bình, nghe hắn giải thích việc phát hiện thi thể Trịnh Hoành.

Nguyên là vì giúp người đoạt lại bảo bối để giúp người nghèo, không khéo đêm khuya bắt gặp một màn này.

Bao Chửng tiếp tục được biết vị Trịnh Hoành này ngày thường không chỉ có ức hiếp trăm họ, lại còn tham ô ngân lượng của đợt đi cứu trợ thiên tai tháng trước của triều đình.

"Trần Châu nay mang thảm cảnh đổi con lấy gạo, nhưng hắn cả ngày trốn ở trong vườn riêng cùng cơ thiếp uống rượu mua vui, ca vũ thăng bình, hoàn toàn không thăm hỏi nổi khổ trăm họ." Bạch Ngọc Đường quở trách, thống hận cực kỳ, "ngày đó lúc ta cầm tiền, vốn định nhân tiện một đao kết thúc, không ngờ đến lại có người đi trước ta một bước, ta cũng chỉ vỗ tay vui mừng."
Triệu Hàn Yên mời Bạch Ngọc Đường tỉ mỉ miêu tả tình huống thi thể Trịnh Hoành lúc ấy.

"Lúc ấy thi thể Trịnh Hoành treo ở xà nhà, cũng giống như Phùng Chí Tân hôm nay, người bị đánh nát bét, so với Phùng Chí Tân còn ác hơn nhiều.

Còn những thứ khác ta không có nhớ tỉ mỉ như Triệu tiểu huynh đệ, không nhìn ra được." Bạch Ngọc Đường đơn giản giải thích xong, lại hỏi Bao Chửng có muốn vì tội trộm cắp mà bắt hắn hay không.

"Trần Châu trăm họ án xử đang trong dầu sôi lửa bỏng, Bạch Ngọc Đường hành hiệp trượng nghĩa cứu yếu, có thể hiểu được." Bao Chửng nói: "Chuyện này ta sẽ tự hồi bẩm phía trên, miễn trừ trừng phạt của Bạch nghĩa hiệp."
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, không nói gì thêm nữa.

Cho dù Bao Chửng muốn bắt, cũng không bắt được hắn, không bắt tốt hơn, đỡ phiền toái.


Sau khi từ công đường đi ra, Bạch Ngọc Đường liền chạy thẳng tới phòng bếp tìm Triệu Hàn Yên.

Quả thật có người xách con cá chép đỏ vừa mập vừa lớn tới, cao hứng không thôi, thầm khen Triệu Hàn Yên nói lời giữ lời.

Cá chép hơi mập bán ở chợ đã đắt, loại cá chép đỏ mập là loại hiếm có, sẽ đắt hơn ba lần.

Xuân Lai chạy mấy con phố mới mua được một con mập nhất, chừng hai cân rưỡi.

Lúc mua không nhịn được mà không ngừng than thở Bạch Ngũ Gia, chỉ bằng một con cá đã có thể đem hai cái chân của hắn nhanh chóng bẻ gãy.

Cá chép đỏ sinh trưởng chậm chạp, mùi tanh nhẹ, thịt căng đầy, khẩu vị khi nấu so với cá chép thông thường càng vượt trội.

Triệu Hàn Yên xử lý cá chép sạch sẽ, thêm muối hành gừng rượu chờ ướp xong, lấy một quả quýt chua từ phía Nam mang tới nặn vào, vị chua trong trái cây rất tốt để loại trừ mùi tanh của cá chép, đồng thời tăng cảm giác căng đầy của thịt.

Chờ cá chép thấm vị, Tú Châu dắt Lan Nhi tới đây.

Triệu Hàn Yên rửa xong tay, liền cười mang Lan Nhi đi bắt bướm.

Bạch Ngọc Đường bởi vì sợ quấy rầy Triệu Hàn Yên nấu cơm, tự giác ở bên bức tường phía Đông an tĩnh chờ đợi, đảo mắt thấy mọi người người đều đi, tựa hồ không chú ý tới mình, hơi lúng túng.

Hóa ra nướng cá còn cần ướp lâu như vậy, hắn cứ tưởng rằng chờ một lát là có thể ăn rồi.

Vậy bây giờ hắn làm gì? Bạch Ngọc Đường chắp tay tản bộ.

Thời điểm Triệu Hổ đến phòng bếp, không thấy những người khác, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường với gương mặt quan tuyệt thiên hạ*, cả người vận bạch y không nhiễm bụi trần đang quanh quẩn ở trong phòng bếp, giống như trích tiên vậy.

Khiến cho Triệu Hổ bừng tỉnh cho là mình đi vào không phải là phòng bếp bày nồi chén gáo chậu tràn đầy khói lửa nhân gian, mà là thánh địa của tiên gia.

*Quan tuyệt thiên hạ: có một không hai, hiếm thấy khó tìm.

"Ách...! Cái đó...!tiểu đầu bếp đâu?" Triệu Hổ có chút không muốn cùng Bạch Ngọc Đường đối thoại, cảm thấy hắn khó ở chung, không biết làm sao lúc hắn muốn chạy trốn đối phương liền phát hiện hắn.

"Đi bắt bươm bướm rồi, ngươi tìm Hàn đệ có chuyện gì?" Thái độ nói chuyện của Bạch Ngọc Đường rất hiền lành, hoàn toàn không ác liệt như Triệu Hổ tưởng tượng.


Triệu Hổ vẫn có chút khẩn trương, "Hắn lần trước để cho ta tra người, ta tra được rồi, một tháng trước toàn bộ bị giết ở Trần Châu, ta đang muốn hỏi hắn chuyện gì xảy ra."
"Trần Châu? Tiền gia?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Hổ ngây ngẩn, "Ta vẫn chưa nói gia nhân kia họ Tiền, ngươi làm sao biết?"
"Chuyện cả nhà bị diệt khẩu cũng không nhiều, một người thoát được, tự nhiên sẽ truyền ra.

Huống chi một nhà Tiền Thụ ở huyện Mậu, Trần Châu khá có danh tiếng, nhà có ngàn mẫu ruộng tốt, lấy 'thích làm việc thiện' mà nổi tiếng, nhưng trăm họ người người miệng hô 'Tiền đại thiện nhân'." Thời điểm Bạch Ngọc Đường giải thích bằng giọng giễu cợt, biểu tình lại là khinh thường, hiển nhiên hắn cũng không cho là Tiền Thụ là người tốt.

"Một nhà Tiền Thụ kia rốt cuộc vì sao mà chết?" Thanh âm hơi trầm thấp từ hướng đường hẻm truyền tới.

Bạch Ngọc Đường nghe tiếng nhíu mày lại, quay đầu lại thấy là Triệu Hàn Yên, ánh mắt nhẹ lướt qua, lại quan sát "hắn" một phen.

Triệu Hàn Yên một bên đem cá ướp xong treo lên để ráo nước, một bên hỏi Bạch Ngọc Đường: "Chẳng lẽ trên người ta dính bẩn?"
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, nói tiếp chánh sự, "Bốn người Tiền gia là ban đêm mùng tám tháng trước bỏ mạng, bọn hạ nhân sáng sớm tỉnh dậy mới phát hiện, sau đó liền báo quan.

Quan phủ địa phương xử án, cụ thể chết làm sao, là ai giết, không thể biết được.

Bất quá nghe lời đồn đại nói là báo thù, tử trạng rất thảm, người bị đâm đến nát nhừ.

Đúng rồi, nhà hắn còn có một cô con gái, sau khi xảy ra chuyện thì không biết tung tích, bất quá mọi người suy đoán tám thành cũng đã chết, chính là không biết thi thể bị hung thủ vứt xuống nơi nào thôi."
Triệu Hàn Yên lập tức cùng Triệu Hổ xác minh tên họ của Tiền Thụ, một nhà năm người, quả nhiên giống tên mà Lan Nhi cung cấp.

Thì ra Lan Nhi nhà ở huyện Mậu, Trần Châu, cũng không biết nàng làm sao chạy tới kinh thành.

Bất quá thật trùng hợp, vụ án này cũng ở Trần Châu.

Triệu Hổ còn có vụ án phải làm, liền cáo từ.

"Chờ một chút," Triệu Hàn Yên gọi lại Triệu Hổ, "Tiền Thụ có vợ là Trịnh thị."
"Đúng vậy." Triệu Hổ không hiểu nhận lời.

Bạch Ngọc Đường phản ứng nhanh chóng, thay Triệu Hàn Yên nói, "Trần Châu Tri phủ cũng họ Trịnh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận