Đường Thế Lương bị vợ và tình nhân của vợ sát hại, ngụy tạo do hung thủ ăn thịt người gây ra, sau đó Chu Dật Quần thông qua Vu Duyệt nói cảnh sát không có năng lực.
Tiếp đó kết quả giám định DNA chứng minh Tiền Tiến Lai và Trương Thành Công có quan hệ cha con, thông qua Tiền Tiến Lai mới dẫn tới Chu Dật Quần.
Rồi cảnh sát bắt được hắn ở khu rừng.
Không phát hiện bất kỳ chứng cứ có lợi nào trong nhà Chu Dật Quần, nhưng trong hầm lại phát hiện vết máu lớn.
Chậm đã, thời gian Chu Dật Quần bắt và gϊếŧ chết Vu Duyệt đã được hai ngày.
Mà trên thi thể Vu Duyệt phát hiện số thịt bị cắt có hơn 15 kg.
Nhiều thịt như vậy thì đi đâu? Coi như Chu Dật Quần có ăn đi nữa thì cũng không thể ăn hết hơn 15 kg thịt trong hai ngày?
Kết hợp với câu nói không đầu không đuôi vừa rồi, thức ăn khuya chắc mùi vị không tệ! Không biết tay nghề đầu bếp ở đấy so với hắn thì thế nào?
Sắc mặt Văn Mạt trắng bệch, cuống quít gọi Viên Tân đang thẩm vấn Chu Dật Quần, trước tiên ngắt quãng thẩm vấn của hắn, đem Chu Dật Quần áp tải vào trại tạm giam.
Cũng cấm bất luận kẻ nào đến gần nói chuyện với Chu Dật Quần.
Viên Tân lộ vẻ mặt khó hiểu, còn ở trong lòng Văn Mạt vẫn cầu mong một điều may mắn, không hy vọng chuyện mình suy đoán chính xác sẽ khiến cho việc khó nghĩ hơn, tất nhiên trước tiên không cần giải thích rõ.
Viên Tân chỉ có thể tâm không tình tay không nguyện tự mình đem Chu Dật Quần về trại giam giữ.
Văn Mạt đi ô tô tới hội quản lý khu rừng.
Trong phòng ăn không dính một hạt bụi, nồi chén chậu đều được cọ rửa sạch sẽ, một người đàn ông trung niên đang ngồi cạnh ao nước gọt khoai tây.
Có thể là cảm giác có người nhìn hắn, người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, hỏi người phụ nữ chưa từng nhìn thấy này:
- Này, quý cô này, đây là nội bộ căng tin của chúng ta, không bán đồ ăn cho người ngoài, lại nói, bây giờ không còn đồ ăn.
Ngài có thể đi ra ngoài rồi quẹo phải, có nơi bán đồ ăn vặt.
Văn Mạt xuất trình thẻ cảnh sát, tỏ rõ thân phận của mình, cũng hỏi ngày hôm qua thời điểm bữa ăn khuya sau khi tìm kiếm con tin có phải do hắn làm không.
Người đàn ông một bên lưu loát tiếp tục gọt khoai tây, một bên trả lời vấn đề của Văn Mạt:
- Đúng vậy, do tôi làm, phòng ăn này của chúng tôi không lớn, chỉ có một mình tôi nấu ăn? Sao vậy? Hôm qua cơm làm sao? Ăn bị đau bụng hả? Tôi cũng ăn hai cái bánh bao thịt, mùi vị rất ngon, nhưng có chuyện gì đâu.
- Bụng tôi không sao.
Tôi tới đây không phải vì điều này, chỉ muốn biết hôm qua anh dùng thịt ở đâu làm bánh bao?
- Điều này cũng lạ thật, đương nhiên là bên hậu cần chúng tôi mua về rồi bỏ vào tủ lạnh.
Hơn ba mươi cân thịt (30 cân = 15kg), là khẩu phần quy định của cả một tuần lễ.
Tôi nhớ thời điểm tiểu Vương mua thịt chỉ mua thịt trong ngày thôi.
Đêm qua tôi còn lo lắng nguyên liệu nấu ăn không đủ.
Ha ha, cũng may mắn, lần này tiểu Vương lại rất chịu khó.
Hỏi phòng làm việc của tiểu Vương, Văn Mạt không kịp chào hỏi đã vội vàng rời đi.
Vừa hỏi, thì vấn đề xảy ra: Hôm qua tiểu Vương chỉ ở phòng làm việc chứ căn bản là không ra ngoài mua thịt! Buổi sáng mỗi ngày hắn đi ra ngoài chỉ tiện đường mua đủ nguyên liệu nấu ăn trong một ngày, bởi vì chợ buổi sáng sớm mọi thứ rẻ và tươi hơn.
Mỗi ngày đến buổi tối phòng bếp căn bản không thừa nguyên liệu nào, hôm qua đầu bếp làm cơm dùng rất nhiều thịt đến từ chỗ nào?
Bên trong trại tạm giam, Chu Dật Quần đi vào phòng thẩm vấn, thấy vẻ mặt Văn Mạt không còn một giọt máu và Viên Tân với vẻ nghi hoặc ngồi ở bên cạnh.
Cảnh sát nhân dân đem Chu Dật Quần còng tay vào ghế, đóng kỹ cửa phòng rồi lui ra khỏi phòng.
Văn Mạt đứng dậy cầm một mảnh vải đen che camera, rồi đi tới trước mặt Chu Dật Quần.
Chỉ chớp mắt, cô lấy khí thế sét đánh mà không kịp che tai lại hung hăng tát Chu Dật Quần một phát, chỉ nháy mắt khuôn mặt hắn sưng lên lộ rõ dấu vết năm ngón tay.
Viên Tân cuống quít kéo Văn Mạt lại:
- Cô làm gì thế? Tổn thương rõ ràng như vậy, sẽ khiến cho mọi người trong trại giam khó xử.
Văn Mạt thở phào một cái, xoay người nghiêm túc nhìn thẳng Viên Tân:
- Lời tôi muốn nói tiếp theo đây, không thể rời khỏi phòng này, chuyện này, anh biết tôi biết và hắn ta biết, tối đa thì anh chỉ được thông báo lãnh đạo cấp trên có liên quan đến vụ án.
Anh hiểu ý tôi không?
Mới đây thôi, Văn Mạt là người tính khí rất tốt lại rất dễ nói chuyện, phối hợp với bọn họ chưa từng dùng giọng điệu ra lệnh.
Rốt cuộc điều gì đây?
Viên Tân trịnh trọng gật đầu biểu thị đồng ý.
Thấy Viên Tân đồng ý, Văn Mạt mới từ từ nói ra chân tướng:
- Nếu như anh biết đến cùng chuyện gì xảy ra, đoán chừng còn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn so với tôi.
Thịt bị thiếu sót trên người Vu Duyệt, hắn để cho hơn ba trăm chiến sĩ tham dự đi tìm kiếm Ngụy Y Bác ăn!
Cái gì? Nghe thấy lời Văn Mạt nói, Viên Tân chỉ cảm thấy một tiếng nổ tung vang lên trong đầu, quanh quẩn trong đầu đều là lời vừa được nghe, Ăn...! Ăn...!Thịt người...
Tiếng nói đứt quãng của Văn Mạt truyền tới:
- Có lẽ Chu Dật Quần len lén vào căng tin hội quản lý, đem thịt người lén bỏ vào tủ lạnh trong phòng bếp.
Mà người mua đồ trong phòng bếp có hai người, hai người đều hiểu lầm là nguyên liệu nấu ăn được đối phương mua, cứ như vậy, đều bị họ nuốt vào.
Máu huyết trong người Viên Tân trào lên, đá một cước về phía Chu Dật Quần, vẫn còn chưa hết giận, nhấc chân muốn đạp thêm một phát, bị Văn Mạt phía sau kéo chặt lại.
Đánh tiếp nữa, sẽ rước lấy phiền phức cho mình và người khác.
Vì loại cặn bã như này, không xứng.
Hai mắt Viên Tân đỏ ngầu nhìn chằm chằm Chu Dật Quần, đại não nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó: Không thể để cho người khác biết chuyện này, nếu như hơn ba trăm người biết mình ăn cái gì, sẽ có phản ứng như thế nào, không ai có thể đoán trước được.
Nhưng như vậy thì quá tiện nghi cho Chu Dật Quần, chỉ kết án cho hắn tội cố ý gϊếŧ người, lợi cho hắn quá.
Đáng sợ hơn là, nếu như lúc thẩm vấn trên tòa án, Chu Dật Quần liều lĩnh đem chân tướng sự thật nói ra, như vậy hậu quả khó mà lường được!
Nhìn hai người trước mặt hơi mất khống chế, Chu Dật Quần vui vẻ bật cười:
- Ha ha, tôi biết kế hoạch của mình nhất định sẽ thành công.
Hiện tại như vậy, tôi cũng không lẻ loi một mình rồi.
Nhiều người cũng ác ma giống như tôi, điên cuồng ăn thịt người.
Ha ha, tôi muốn các ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ, cô gái đáng thương kia sẽ phù hộ cho các người! Cùng tồn tại giống tôi! Tôi sợ cái gì? Tôi cái gì cũng không sợ.
Thế giới này tôi từ sớm đã ở chán rồi, không ai để mắt tôi, không ai quan tâm đến cảm thụ của tôi, tôi là người mà các ngươi có thể muốn gọi đến thì đến muốn đuổi đi thì đi sao.
Ha ha ha ha, các ngươi cùng theo tôi đi xuống địa ngục! Ha ha ha ha...
Viên Tân đem tình huống báo lên lãnh đạo cấp trên.
Vụ án này lập tức bị liệt vào hàng tuyệt mật.
Rất nhanh Chu Dật Quần bị cục an ninh quốc gia mang đi, không một ai nhìn thấy hắn ta.
Tại ngày thứ ba Chu Dật Quần mất tích, Trương Triều Dương ở viện dưỡng lão cũng chết bởi chứng mất nước.
Mấy ngày nay, ông lão cổ quái không ăn cũng không uống, thức ăn do viện dưỡng lão cung cấp không động đến nửa miếng, đem bản thân mình chết đói.
E rằng nhiều năm như vậy, ông ta chỉ yêu tha thiết một loại thức ăn, thế cho nên không được Chu Dật Quần nuôi dưỡng, cuối cùng kết thúc bản thân vừa đáng thương lại trọn đời đáng hận.
Đến tận đây, bản án chính thức kết án.
Hoặc là, cho tới bây giờ chưa từng tồn tại vụ án như vậy, thành phố Z khôi phục bình tĩnh như lúc ban đầu.
Mà Văn Mạt cũng không đi gấp, cô chờ đợi....