Chương 4: lời tâm sự lúc nửa đêm
Nhiều lúc cô cũng phải cảm ơn bản thân đã có được 5 năm tu luyện bền bỉ, bản thân là một yêu nữ cũng không tồi, có thể thu giữ cái rung động đó sâu vào bên trong, bề ngoài vẫn có thể ứng xử nói chuyện như bình thường…
.
Đêm gió thổi êm đềm, cái thời điểm mà đáng nhẽ bất kỳ ai cũng đang yên giấc trong chăn, cuộn người trong đệm. Thì trong căn phòng trang nhã ở khu nhà cao cấp tầng thứ năm, người con gái chăn đắp lấy nửa thân dưới. Chiếc máy tính đặt trên đùi qua lớp chăn dày mềm mại, ngón tay theo thói quen gõ lên những ký tự trên bàn phím, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn đến quyển tập dày cộm công việc cần phải làm cho ngày mai.
Trên màn hình máy tính hiện lên một ký hiệu quen thuộc, đánh động đến Lục Vân đang thở dài phiền muộn vì công việc.
“ Thiên Vũ gửi cho bạn một bức thư.”
Tên này giờ này còn chưa ngủ?
Lục Vân hiếu kỳ mở email ra. Tên này từ khi quen biết đến bây giờ đã trở nên vô cùng quái đảng, không thể xem thường nổi. Cái bằng chứng chính là hai câu thơ bất hủ anh ta dành cho cô sáng nay, dẫn đến thiệt hại không chút mở mặt trên cái màn hình máy tính của Phong Kỳ. Cho nên hỏi tại sao Phong Kỳ vẫn hay đùa là : Chị đã cải biến mất một bông hoa của quốc gia rồi!
Cái gì vậy chứ? Nói đúng là cô là ngòi nổ, anh ta là bom, giữa bom và ngòi nổ phải có thuốc dẫn, mà thuốc dẫn vốn từ đầu nó đã có. Cô đơn giản chỉ là thức tỉnh con người thật đằng sau nên phải có của anh ta mà thôi!
“ Thiên Vũ: Chăm chỉ thức đến lúc này sao?”
Lục Vân nhìn vào màn hình máy tính. Ờ được rồi đúng là cô không ngủ. Nhưng mà cái bản báo cáo hay dàn xếp cuộc họp này quả thực khó quá đi mất!
“ Tiểu Tuyết: Phải! không ngủ được.”
“ Thiên Vũ: Mai phải đi làm phải không?”
Cái này là đương nhiên rồi, mai là thứ 7, công ty cô có cuộc họp, nghỉ sao nổi chứ.
Còn chưa nói đến là cô phải thay thư ký Mai phụ trách giúp sếp tổng tổ chức cuộc họp, sơ lược chương trình. Còn một vài công việc của thư ký Mai anh ta cũng bắt cô làm. Nghĩ đến mà đau đầu…
Lục Vân nhún vai, nhắn trả lời lại.
“ Tiểu Tuyết: Phải! không được nghỉ, mai có cuộc họp quan trọng”
“ Thiên Vũ: Họp?”
Đúng rồi nha, cô đang muốn khóc với cái tập dày cộm công việc đây, thử hỏi còn chuyện gì thảm hơn, còn một điều thảm hại hơn nữa là…
“ Tiểu Tuyết: TT^TT ~ Đang không biết phải chuẩn bị như thế nào, lần đầu tiên làm”
Phía bên kia tín hiệu đang trả lời, Lục Vân tựa lưng vào gối, mắt nhìn lên trần nhà. Phương tổng gần đây thức quá ác tặc rồi, bắt cô làm thêm giờ nhiều chết đi được, gọi cô làm hết cái này đến cái kia. Thư ký Mai nghỉ làm, anh ta dở chứng lấy ai không lấy lôi ngay cô ra, còn bao nhiêu nhân viên nữ làm việc xuất sắc hơn sao không chọn? Lúc cô hỏi thì chỉ trả lời qua loa cho có lệ:
“ Trưởng phòng Âu bên khu lập trình không phải là rất ít công việc phải đụng đến sao?”
Đùa à? Công việc cô làm không phải hoàn thành rất tốt sao? Anh ta thuê cô làm trường phòng bên lập trình mà, tự dưng nói rất ít công việc. Đùa, thuê cô làm trưởng phòng bên lập trình chứ đâu phải là nhân viên làm thêm dự bị cho tổng giám đốc. Thử hỏi còn cái gì vô lý hơn như thế không? Bây giờ cư nhiên bắt cô làm thêm giờ, nửa xu tăng lương cho cô cũng không có.
Thật quá lắm rồi.
Có tín hiệu trả lời, cắt đứt dòng suy nghĩ tức tối của Lục Vân, cô liền chú tâm đến cái màn hình máy tính. Cái dòng chữ mới hiện lên khiến cô ngẩn cả người.
“ Thiên Vũ: Việc làm phụ trách tổ chức hay chuẩn bị không khó lắm đâu, chỉ là kê khai ra một bản tường trình đầy đủ khái quát tóm tắt việc sẽ bàn đến, in ấn một số thông tin cần thiết, việc này giám đốc Tuyết nhi ắt sẽ đưa cho thôi, đứng lo lắng quá”
Lục Vân giật mình, tường tận minh bạch chỉ có như vậy thôi à?
“ Tiểu Tuyết: Thật chứ?”
“ Thiên Vũ: Phải! Không cần phải gò bó đâu, thoải mái đi”
Kỳ quái, sao anh ta lại có kinh nghiệm nhiều như vậy? Chẳng lẽ cũng đã chủ trì tổ chức nhiều cuộc họp lắm rồi sao? Cái gì cũng cần phải chứng thực một chút. Nhưng trong cơn bí đường không biết làm sao, cô cố lấy chút bình an, chậm chạp gõ lại vào bàn phím.
“ Tiểu Tuyết: Huynh đã từng làm qua nhiều lắm sao?”
Bên kia không hề dông dài chần chừ trả lời ngay.
“ Thiên Vũ: Có thể nói như thế!”
Lục Vân ngẩn ra, cô đang bí thì anh ta rơi xuống giúp cô, có phải cô làm việc thiện tích đức nên ông trời phái xuống giúp đỡ không?
Cô nuốt xuống một lần, thận trọng nhấn nút.
“ Tiểu Tuyết: Vậy phần khái quát tóm tắt..”
“ Thiên Vũ: Tuyết nhi không biết làm?”
“ Tiểu Tuyết: >”