Chương 8: đêm mãi dài, mưa mãi rơi.
Họ làm sao mà giúp được cô?
Bởi vì cô là cô dâu đáng thương nhất trên đời này…
Ánh sáng hắt ánh vàng kim vào cửa kính, chiếu đến chiếc giường lớn màu vàng chanh, chăn gối sang trọng thêu thùa tinh xảo, đắp lên cơ thể người con gái vẫn còn yên giấc ngủ say.
Những ánh kim huyền hoặc sưởi ấm cánh tay trắng ngần của cô, ưu ái trên bờ vai mịn màng.
Một mình cô lẻ loi, nhỏ bé trên chiếc giường êm ái, bên cạnh không có một ai.
Máu tóc màu nâu xoăn nhẹ của cô phản chiếu ánh nắng vàng, ôm lấy gương mặt thanh tú yên bình. Làn môi hồng khẽ mở, hàng mi cong rung động chậm chạp chấp nhận thứ ánh sáng chói chang.
Cô ngước mắt lên nhìn trần nhà được trạm khắc tinh tế, tô vẽ lên bức tranh ngũ sắc tuyệt đẹp, căn phòng to lớn mỹ lệ đến đơn độc, to lớn chỉ có một mình cô.
Thân hình mỏi mệt nhúc nhích, cô lùi người ngồi dựa lên chăn gối, chiếc chăn kéo xuống hiện lộ chiếc váy ngủ quyến rũ ẩn hiện của cơ thể nuột nà,
Cô bắt đầu thấy thắc mắc.
Tối qua rõ ràng cô mặc cả áo cưới đi ngủ thì phải?
Còn nữa, phòng này là phòng nào?
Và một điều quan trọng nhất, Phương Vỹ Thiên ở đâu?
Cô kiểm tra thân mình, ngoài mệt ra cô chẳng có điều gì khác cả, trên người ngoài việc bị thay đi chiếc váy ngủ từ lúc nào thì mọi sự nhất lượt đều vô cùng bình thường.
Đêm đó , có khi nào cô say quá rồi nằm mộng không?
“ Lục Vân, từ đêm nay em thuộc về anh!”
Ánh mắt cô lãnh đạm nhìn ra bầu trời đầy nắng. Có lẽ cô thật sự mơ thấy điều đó, nếu không anh ấy sao lại không ở đây?
Cánh cửa lớn khẽ động, cô giật mình nhìn theo, trong lòng cháy lên một niềm hi vọng.
Một lão nhân đã quá tuổi đẩy một chiếc xa chứa một khay nước mát đi vào bước lại gần cô, niềm mong chờ của cô ngay lập tức vụt tắt.
Người đàn ông đó lịch sự chào cô, giọng nói điềm đạm hỏi cô bằng một câu tiếng anh – Cô khỏe chứ?
- Vâng! – Lục Vân bối rối đáp lại – Xin hỏi đây là đâu?
Người đàn ông thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng cúi người – Đây là biệt thự của Phương gia trên đảo Hawai.
Đảo Hawai?
Cô đang ở thành phố sao tự nhiên lại chuyển thành Hawai?
Từ từ, cô mới kết hôn, nói đúng là là phải đi hưởng tuần trăng mật? - À! – Cô hiểu ra, đảo Hawai.
- Mời cô – Người đàn ông kéo cái xe đến bên giường chờ đợi cô, từng điệu bộ cử chỉ đều trang trọng lịch thiệp.
Lục Vân gật gật đầu, nhúng tay vào làn nước bồng bềnh cánh hoa hồng, chợt nhớ có điều cần phải hỏi người này – Tôi đến đây từ khi nào?
- Từ đêm qua!
- Vậy còn Phương Vỹ Thiên? – Anh ta ở phòng khác à?
Đôi mắt già nua nhìn cô đầy áy náy – Phương Tổng đã trở về Thượng Hải từ đêm qua.
- Tôi biết rồi! – Lục Vân mỉm cười, bước chân xuống giường quay lưng với ông, đến bên cửa kính đón lấy ánh sáng.
Người lão niên kinh ngạc nhìn cô, cô ấy mảy may không có chút ngạc nhiên nào ?
Đêm qua khi Phương tổng đưa cô đến đây, nói với lão rằng đó là vợ ngài. Phương tổng chỉ kịp bồng cô ấy về giường, nhận được một cuộc điện thoại rồi mau chóng rời đi, trước khi đi có nhắc nhở với lão rằng phải chăm sóc cô ấy tử tế.
- Ông tên gì?
- Tôi là Hoa quản gia!
- Hoa quản gia! Tôi muốn nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài chơi, ông cứ ra ngoài đi – Tiếng nói của cô đều đều không chút cảm xúc, cũng không thể biết được rằng đằng sau đó cô đáng suy tính cái gì.
- Vâng!
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng phát ra, người con gái đứng bên bờ kính lạc lõng nhìn ra bầu trời sáng trưng, trong lòng ngập tràn ưu tư.
Hưởng tuần trăng mật, anh ta để cô một mình ở đây, bản thân quay trở về thành phố, cô dâu mới như cô đương nhiên hưởng tuần trăng mật một mình.
Đêm đó đúng là cô đã mơ.
“ Anh yêu em”
Làn môi hồng khẽ nhếch. Phải! mơ tưởng hão huyền quá.
Phương Vỹ Thiên sao có thể là Thiên Vũ được!
Cô và anh ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, còn có thể khác sao được chứ?
Trên con đường lát sỏi đẹp đẽ, Lục Vân chậm bước trên con đường dài, hưởng thụ những làn gió mát lướt qua mái tóc mềm, màn váy quyến rũ đong đưa. Một mình cô bước đi trên con đường lát sỏi, ánh mắt mệt nhoài nhìn ra ánh vàng kim trên màn biển xanh ngọc.
Nơi này thật là đẹp.
Xung quanh cô, những đôi tình nhân ngoại quốc tay trong tay thân mật tình nồng. còn cô? Một cô dâu mới lại đơn độc trên con đường này, nghĩ mà nực cười làm sao.
Lục Vân thở dài đứng dưới gốc cây nhìn về phía xa, bỗng chốc không gian nhìn thấy tựa như màn sương mờ, không còn rõ ràng nữa.
- Cô gái! Cô ổn chứ?
Lục Vân giật mình nhìn sang bên cạnh, một cặp vợ chồng mới cười người Nhật Bản trông có vẻ rất thân thiện đến bên cạnh cô, người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, trên mái tóc có đính thêm một đóa hoa màu cam tươi sáng.
- Tôi ổn! – Cô mỉm cười lịch sự, có lẽ hôm nay cô ra đây quả thật không sáng suốt gì cả.
- Cô có muốn chúng tôi giúp gì không?
- Không cần đâu! Hai người cứ tự nhiên.
Hai vợ chồng trẻ cùng gật đầu chào cô rồi khuất bóng, Lục Vân mỉm cười nhìn theo, trong lòng ưu phiên che giấu.
Họ làm sao mà giúp được cô?
Bởi vì cô là cô dâu đáng thương nhất trên đời này.
Thôi thì cứ vui chơi thỏa thích cái ý muốn được đến thiên đường này đi, thoải mái rồi quay về. Dù gì cũng chỉ có 7 ngày, sẽ nhanh thôi .
“ Bộp”
Phong Kỳ ngước nhìn tập sách đồ sộ đặt trước mặt, vô thức nuốt khan.
Anh ta làm thật? O____o
Vương Thành bỏ kính mắt xuống đặt tay lên chồng sách cao nhất.
- Nhiều… nhiều như thế này ạ? – Đọc đến khi nào mới hết chứ? >”<
- Tôi sẽ kiểm tra thường xuyên! – Anh chậm rãi nói, kéo tủ lấy từ bên trong một tờ giấy đặt lên bàn cô, vô cùng nghiêm túc – Bây giờ thì làm đi!
Phong Kỳ tròn mắt nhìn xuống tờ giấy, những con số cô thức quay cuồng như đang bay nhảy trong đầu khiến cô choáng váng, cô ngước mặt lên nhìn anh cười lấy lòng – Anh Vương Thành, bây giờ muộn rồi, hay là….
- Làm xong mới được về! – Anh chẳng buồn quan tâm đến tình cảnh của cô, cư nhiên lấy một quyển sách đẩy sang.
- Làm xong mới được về?! Em không làm đâu!– Cô giãy nảy, chỗ này tận 20 câu, làm đến khi nào mới xong?
- Vậy tôi sẽ gọi điện cho chị em báo cáo tình hình. Phong Kỳ nhìn anh chậm rãi rút ra cái điện thoại điềm nhiên bấm số, cô nuốt nước bọt, toàn thân rét cóng vội vươn người giữ lấy tay anh – Đừng…
- Sao? - Em làm, em làm! – Thật là khóc không ra nước mắt, con người này quả thực quá sức vô tình đi. T^T
- Tham khảo công thức ở đó – Anh đóng máy lại, nhướn cằm đến quyển sách nhỏ mới thảy ra giúp cô, giọng nói nghiêm nghị trầm trầm – Có gì không biết thì hỏi tôi.
Phong Kỳ phụng phịu cầm lấy bút, cắm cúi nhìn vào tờ đề. Thật không công bằng, đúng là đồ tư bản, không tôn trọng phụ nữ, không ưu tiên gì hết. >”<
Cái tờ giấy anh đưa cho cô đều là những bài cơ bản, áp dụng công thức. cô hít lấy một hơi dài, cầm lấy quyển sách anh mới đưa hì hụi làm.
Vương Thành gác chân đặt chiếc laptop lên đùi bật nút mở máy, ngón tay tạch tạch lướt trên bàn phím.
Trong căn phòng nhỏ ngăn nắp, tiếng điều hòa êm êm vẫn chạy, tiếng bàn phím thỉnh thoảng phát ra. Một nam một nữ mỗi người một bên bàn, người nào việc nấy,
Phong Kỳ cố gắng, cố gắng, hì hục đã xong được 18 câu, nhưng còn 2 câu cuối. Sao cô biến đổi mãi cũng không ra? Đã nháp hết cả tờ giấy rồi cũng không cách làm là sao?!! >”<
Người bên cạnh bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nghe thấy tiếng cạch cạch của ai đó. Nhìn sang thì thấy cô gái nhỏ ngồi đối diện đang ngậm ngậm đầu bút, nét mặt suy tư khó chịu. Anh chậm rãi bỏ cái laptop xuống, nhẹ nhàng đứng dậy vòng qua bàn đứng ở phía sau cô.
Phong Kỳ cắn cắn đầu bút, nhíu mày khó khăn. Muốn hỏi mà lại không dám hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào cái đống công thức đầy dẫy kia mà nghiến răng nghiến lợi. Thật sự muốn hỏi lắm mà.
Hay là đánh liều hỏi một cái, là anh ta bắt mình học còn gì.
Nhưng lúc ngửng mặt nhìn lên thì chiếc ghế đối diện trơ trọi, chẳng có ai cả.
- Là chỗ nào? – Tiếng nói trầm ấm phát ra từ trên đầu cô, từ khi nào ngay cạnh cô có một cánh tay vững trãi chắn lấy.
Phong Kỳ nuốt nước bọt nhìn lên, đập thẳng vào mắt là gương mặt tuấn mỹ trầm lắng của anh ta. Không khỏi giật mình mà lùi người lại, hậu quả lệch lạc nghiêng người ngã xuống đất.
- Cẩn thận – Vương Thành vội vươn tay đỡ lấy cô, hành động chớp nhoáng không thiếu một giây. Cái cô bé ngốc này hành xử lúc nào cũng hậu đậu như thế nào à? Lơ là một chút là lại xảy ra chuyện.
- Ôi! Giật cả mình – Cô lấy tay vuốt vuốt ngực, thật hù chết cô rồi mà. Sao cái ghế này lại nhỏ thế? Cô mới nhúc nhích một chút thì đã rơi hẳn ra ngoài.
Mải lo lắng đến bản thân, bây giờ mới để ý đến người ngay sát cạnh, cánh tay của anh vẫn giữ chặt lấy eo cô không cho cô rơi xuống. Trong lúc giữ lấy cô anh cũng theo quán tính hạ sát xuống gần cô, tư thế mờ ám dễ gây hiểu nhầm với bất kỳ ai có trí tưởng tượng phong phú.
- A! Cám ơn anh – Giờ mới để ý thì quả thực quá sức tai hại, cái khuôn mặt có sắc đẹp trời ban hiện hữu khả năng lấy máu của bất kỳ cô nữ sinh nào. Đôi mắt nghiêm nghị bình thường thoáng qua một tia lo lắng rồi nhanh chóng chùng xuống. Thay vào đó là uy lãnh và thế lực.
- Sợ tôi đến vậy sao?
- Dạ?!! – Anh ấy nói cái gì thế?
- Đối mặt với tôi, đáng sợ đến thế à?
Người ta nói rằng, người say rồi thì trời đất đều không sợ. Cô bé này từ ngày hôm ấy đối mặt với anh luôn rất rụt rè e ngại, khác hẳn với quãng thời gian đầu anh đến. Nhí nhảnh, ranh ma và có phần cổ quái. Thường xuyên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cái cảm giác giống như là : Sợ anh ăn thịt mất cô vậy.
- Anh Vương Thành.. – Làm sao vây giờ? Thực sự muốn khóc mà cũng không dám nữa. - Em sợ tôi? – Chân mày anh nhíu lại, khí thế cao ngạo càng thêm áp bức.
Phong Kỳ chớp chớp mắt, đôi tay quờ quạng tìm kiếm trên bàn vớ nhanh lấy cặp kính mắt đeo vội vào mắt anh.
- Em làm cái gì đấy?
- Anh đừng có nhìn em như thế… mắt anh…- Cô vẫn giữ khư khư cái kính, hít một hơi thật sâu để lấy thêm can đảm – Mắt anh vừa nãy thực sự bức người đến ngạt thở.
Lần nào anh nhìn cô bằng đối mắt ấy, khí thế ấy. Trái tim cô lại không kiềm được mà đập loạn xạ, nói năng cũng khó khăn. Ngữ ngôn cũng rối tung rối mù. Tưởng chừng như toàn thân đều bị đôi mắt ấy thôi miên đến tê cứng.
- Huh? – Người nào đó cau mày bất mãn, rồi cũng buông cô ra chỉnh lại cái gọng kính. Thực không hiểu nổi cái lý do cô đưa ra lấy từ lập luân khoa học logic gì? Thật là hết nói.
Mà ai kia được buông tha liền tự nhiên như không có gì, cầm lấy tờ đề mím môi lại, giựt giựt áo anh chìa tờ giấy ra, mỉm cười lấy lòng – Anh Vương Thành…
Vậy là đánh cầm bút cúi người xuống, sẵn tiện chỉnh lại gọng kính, chỉ dẫn cho cô gái nhỏ mắt tròn ngô nghê này, chi tiết tỉ mỉ không thiếu một chữ.
- Đã hiểu chưa? – Nét bút phóng khoáng chấm xuống, đường chữ mạnh mẽ in sâu trên tờ giấy, rõ ràng rành mạch.
- Vâng! Hiểu ạ! – Phong Kỳ gật đầu lia lịa, hì hục mãi rồi cũng xong, thật là mỏi nha.
Cô duỗi lưng, ưỡn ẹo cho bớt mỏi. Liên tục không biết đã bao lâu. Thật là nhức người. Nhìn ra bầu trời đã đen ngòm, cô lập tức giật mình – Giờ là mấy giờ rồi anh?
- Huh?
Phong Kỳ nhìn quanh, chạm mắt đến mặt chiếc đồng hồ trên tường. 7 giờ 37 phút? Có nhầm không hả?
- Về thôi! – Anh khoác nhanh cái áo, kéo tay cô ra khỏi phòng làm việc, đợt quay người nhìn xuống. Cô gái nhỏ mếu máo không hiểu vì sao. – Em sao thế?
- Em… – Phong Kỳ lung túng, đồng tử láo liên trốn tránh, hai má không hiểu sao lại đỏ bừng lên,
Rồi không hề báo trước, cái bụng của cô đã thay chủ nhân trả lời.
Cô cúi gầm mặt xuống. Ôi mặt mũi để đâu? Danh dự giấu đâu? Trốn đi đâu bây giờ? Thật là xấu hổ chết được.>”<
Vương Thành cười nhẹ, xoa xoa đỉnh đầu cô. Thanh âm trầm lãnh chảy qua một chút dịu dàng – Tôi đưa em đi ăn. - Dạ? – Chưa kịp định thần thi anh đã lôi cô đi. Ôi chân ngắn đúng là có tội mà, anh ấy đi nhanh như vậy, khiến cô luống cuống tay nhân đuổi thế nào cũng không kịp nổi.
May cho đời cô là từ cổng trường cho đến chỗ anh để xe là không xa lắm, nếu không cô sẽ bị hành hạ đến mức nào? Quả thực là khóc không ra nước mắt nữa.
Phong Kỳ đứng bên ngoài đợi anh, trời đã tối rồi. Mọi vật tuy vẫn sáng trưng nhờ ánh đèn chiếu nhưng cũng đã về đêm. Mọi hoạt động ở cái trường này cũng đã rơi vào tĩnh lặng, trừ tiếng sinh hoạt mọi ngày ở khu kí túc xá. Cô bỗng chốc ngẩn ngơ, chưa bao giờ cô ở lại trường lâu như vậy.
Nhưng nói thế không có nghĩa là về sau sẽ không tiếp tục. =]]]]]]]]]]]]]
~~
Trong cái tính trạng quả thực là cô đang bị anh ta “ phụ đạo” thì tình trạng này có lẽ sẽ tiếp nối dài dài.
- Còn đứng đó làm gì?- Vương thành dắt xe ra nhíu mày nhìn cô, cô ấy không phải đang đói sao? Còn có cảm hứng ngắm cảnh?
- Vâng! – Phong Kỳ vội vã ngồi ngay phía sau anh, chỉnh lại chiếc cặp bên vai. Ngoan ngoãn mặc anh cầm lái.
- Ngồi chắc vào! – Anh chờ đến khi tay cô rụt rè túm lấy áo anh, bàn chân thêm lực đạp vào bàn đạp.
- Anh đi từ từ thôi nhé!
- Ừ!
Bánh xe đạp lăn đều trên con đường vắng. Gió đêm len lỏi trong làn tóc mềm của cô, cuốn bay đầy thơ mộng. Mang theo hương hoa ngan ngát trên con đường vắng cây cối bắt đầu chuyển mùa trong sắc hạ.
Phong Kỳ ngắm cảnh vật hai bên, chợt nhớ ra rằng : Đã bao lâu rồi cô không được ngắm cảnh với cái tốc độ đều đặn này?
Chị cô là người lái xe rất nhanh, tốc độ trên đường cao tốc hay đường vắng đều ở mức rùng mình. Lúc nào cô nói chị ấy lại chậm lại, thì hầu như đều ngược lại khi tốc độ của chiếc xe ngay lập tức tăng lên nhiều lần.
- Anh Vương Thành!
- Ừ!
- Bây giờ ở Hawai là mấy giờ rồi?
Đằng trước chần chờ một lát rồi đáp lại – Có lẽ là 4 giờ sáng.
- 4 giờ sáng .. – Phong Kỳ lẩm bẩm, dưa đầu trên lưng anh. Giờ này có lẽ chị cô đang ở cạnh anh rể. Tối nay giường to phòng rộng, có online đi nữa cũng chưa chắc chị cô cũng không lên mạng. Thôi thì ngồi viết truyện giết thời gian vậy. Nhưng mà hôm nay đói như thế này, cô phải ăn thứ gì để bồi bổ cái dạ dày tội nghiệp mới được.
- Anh Vương Thành, em muốn ăn cơm sườn loại lớn. - Hoa quản gia! Mai nhớ mang hộ chiếu và vé máy bay giúp tôi nhé! – Tiếng nói điềm đạm của cô gái trẻ tuổi vọng đến vị quản gia, nhẹ nhàng êm ái.
- Phu nhân! Hay cứ đội Phương tổng về đã…
- Không cần đâu! Tôi về đến Thượng Hải là đã gặp anh ấy rồi! – Cô mỉm cười dịu dàng – Ông đừng lo, cứ làm đi!
- Phu nhân! Hay để tôi gọi điện cho Phương tổng.
- Không cần đâu! – Cô nhẹ nhàng lắc đầu, chậm bước đẩy cửa bước ra ngoài. Gọi cho anh ta? Công việc chất đầy có lẽ cũng đã quên mất cô là ai rồi, mà có thể mấy ngày qua, bản thân anh ấy cũng đã quên bẵng mất: Mình có một người vợ.
Hoa quản gia nhìn theo bóng người thanh mảnh đành thở dài. Phương tổng từ ngày quay về đến giờ đã được 7 ngày, tuyệt nhìn không chút liên lạc đến, cả một cú điện thoại cũng không có. Thiếu phu nhân một mình ở hòn đảo sầm uất này suốt một tuần. Đi qua đi lại chỉ có một mình, lúc ở nhà thì cầm lấy cái laptop mà ông đã chuẩn bị ngồi ưu tư một mình cho đến khi ngủ.
Giấc ngủ cũng chẳng được là bao, khi sáng sớm thức dậy lúc nào cũng có quầng thâm ở mắt.
Gió thổi nhè nhẹ, mát đượm mang theo cái mặn mòi của nước biển, êm dịu khiến người ta thư thái.
Có lẽ lúc cô đơn lạc lõng người ta thường nghĩ vẩn vơ, ở nơi đất lạ xứ người này, cô cũng đơn độc không hơn không kém. Người người đi qua, thử hỏi có ai quen biết? Nhiều lúc cô vẫn cười nhạt ngô nghê. Phải chăng tất cả cuộc đời cô, đều là mơ?
Cô không có gì cả.
Chỉ khi cầm được cái laptop, gặp được Phong Kỳ cũng những người bạn thân. Có thể nói rằng lúc ấy cô mới có thể tự nhận ra rằng :mình còn tồn tại.
Nhưng lúc ngủ dậy thì sao chứ?
Không phải mọi thứ lại quanh quẩn trở về như cũ sao?
Từ ngày cô đến đây, không một đêm nào được ngủ đủ giấc. nửa đêm thường giật mình thức dậy rồi lại thao thức cả đêm. Để rồi sáng dậy hai mắc liền như gấu trúc, mệt mỏi bơ phờ, nhan sắc cũng không còn bao nhiều. rồi lại cuống cuồng bình ổn lại đôi mắt mỏi mệt.
Lục Vân co người lại càng thêm nhỏ, giống như làm mình càng khó được nhận thấy thì càng tốt. ở nơi này… đâu có ai cần cô. Quanh quần qua lại rồi vẫn quay về với căn phòng rộng lớn ấy, với chiếc giường to lớn đến đơn côi, với tấm chăm đôi chỉ riêng mình cô đắp.
Hawai, hòn đảo trong ước mơ của cô. Ai có thể ngờ được rằng này cô có thể tới. nó lại xa vời và lạc lõng đến thế.
Cô muốn về nhà.
- Cô không sao chứ?
Lục Vân ngửng mặt lên nhìn đến cô bé bản xứ ngay trước mặt, nước da ngăm đen đặc trưng của con người cùng biển. Đôi mắt thơ ngây cùng nụ cười trong sáng lấy được thiện cảm của người gặp. cô mỉm cười dịu dàng.
- Cám ơn! Cô không sao!
Cô bé có chiếc vòng đội đầu bằng hoa, giơ ra cho cô một cái chậu nhỏ, bên trong có trồng một cây hoa trắng nhỏ nhắn xinh đẹp. Đoạn cười tươi với cô, tiếng nói lảnh lót đáng yêu
- Nó sẽ mang đến may mắn cho cô.
Lục Vân đón lấy chậu hoa, nhìn vào màu hoa trắng tinh khiết giống như những đám mây trên bầu trời xanh thẳm. Cô bé đó đã đi xa, chỉ còn lại cô thẫn thờ nhìn vào cánh hoa rung rinh trong làn gió biển.
May mắn của cô, có lẽ đang trôi dạt phương nào tại thành phố Thượng Hải phồn vinh kia rồi…
Mưa rơi lộp bộp trên nhành lá trong màn đêm mờ mịt, ào ào át đi mọi điều còn có thể nghe thấy. Bên cánh cửa kính mờ nhạt, thân hình mỏng manh rúc mình trong chăn bông, co mình càng thêm nhỏ trên chiếc ghế nằm êm ái. Ánh mắt cô nhìn ra sắc bạc bên ngoài tấm kính cửa, bên tai nghe tiếng mưa rơi. Trong lòng lại càng thêm hiu quạnh.
Cô không nằm nổi trên cái giường lớn đó nữa rồi.
Sáng mai cô sẽ lên chuyến bay đầu tiên quay về Thượng Hải, sẽ không còn phải sống trong cái không gian rộng lớn cô đơn này nữa.
Màn đêm đen trong căn phòng lớn ôm lấy cô gái nhỏ, cô rúc thêm sâu vào ổ chăn ấm, nhắm hàng mi lại, khóe mắt cô lấp lạnh giọt nước mắt mặn chát.
Cô thấy tủi thân.
Phải! Là tủi thân. Thật không ngờ Âu Lục Vân cô, lại có một ngày rơi vào tình cảnh này, khi mà hai chữ “tủi thân” mới có thể diễn tả.
Mưa rơi lộp bộp giấu đi tiếng ngậm ngùi nho nhỏ của cô gái đơn độc trong đêm đen, càng thêm lạnh lẽo.
Đêm càng thêm đen, có tiếng đóng cửa nhè nhẹ, tiếng bước chân chậm chạp nhưng cũng xen lẫn vội vã bước vào căn phòng.
Tại sao lại không bật đèn?
Bóng đèn ngủ mờ mờ bật lên, đủ để nhận biết được hướng đi trong căn phòng lớn. Cũng đủ để biết được rằng trên giường không có một ai. Người cần tìm, đang co ro trên chiếc ghế êm cạnh cửa sổ.
“ Chị ấy từ nhỏ đã đặc biệt nhạy cảm với ánh sáng. Tuy không sợ tối, nhưng rất sợ ở một mình”
Nét mặt thanh tú trong chăn thấm đượm mệt mỏi, hiển lộ nỗi buồn khó che giấu. Long lanh trong khóe mắt là giọt lệ u buồn vẫn còn rơm rớm nơi hàng mi.
Người nào đó quỳ một chân xuống bên ghế, bàn tay ấm thoáng run chạm vào làn da mấy ngày nay anh thương nhớ. Lau đi trên khóe mi ước nước, trong lòng dâng lên xót xa vô hạn.
Nhẹ nhàng nhất có thể, kéo tấm chăn bông ra không để cô thức giấc. Cũng như vậy bồng cô lên đi về bên giường ngủ, thấy thân mình cô run rẩy rúc vào lồng ngực anh, thật sự mệt mỏi, thật sự buồn phiền.
- Anh xin lỗi, anh đã về rồi.
Ngoài bảy chữ đó ra, thật sự không còn từ nào anh có thể nói với cô. Anh đã quá chủ quan để cô ở lại vui chơi trên hòn đảo này, đâu có thể nghĩ đến việc. chỉ mới có mấy ngày, cô mất ngủ, sức khỏe lại ảnh hưởng đến thế.
Anh kéo chăn lên đắp lấy cơ thể hai người, vòng tay ôm lấy cơ thể của cô, áp sát vào lồng ngực. Bao bọc che chở lấy người con gái mà anh yêu. Bờ môi anh áp nhẹ lên trán cô, ngón tay vén đi lọng tóc vương trên khuôn mặt thanh tú, vuốt ve trên bờ má mịm màng.
Trong cơn mơ màng thấy được hơi ấm, cô theo bản năng nghiêng người tìm đến. Dường như cũng là tìm thấy được nơi bao bọc an toàn, giấc ngủ lại càng thêm sâu.
Nửa đêm Lục Vân giật mình tỉnh dậy, cảm thấy mình đang êm ái nằm trên giường. ngoài trời mưa vẫn đều đều rơi xuống.
Khóe môi cô cong lên nhợt nhạt. Thật là không rõ nổi mình mê hay tỉnh. lúc ngủ nằm trên ghế hay ở trên giường chính bản thân mình còn không biết. Cho đến lúc này thần trí của cô cũng mơ mơ hồ hồ, không biết là mơ hay thực.
Có lẽ là thực, cũng có lẽ là mơ.
Nếu là mơ, sao cô vẫn còn ở đây? Trong căn phòng rộng thênh thang cũng chiếc giường rộng này?
Còn nếu là thực, sao lại ấm áp đến thế? Nếu là thực, sao cô lại có thể được ôm lấy trong vòng tay ấm áp rộng rãi này, và người nằm ngay cạnh cô chính là anh ấy.
Âu Lục Vân, có lẽ mày đã cô đơn đến mức nhìn ra ảo ảnh, hay mê muội đến mức khi ngủ rồi vẫn cứ nhìn thấy anh ta.
- Em ngủ không được à? – Người nằm cạnh cô mỉm cười dịu dàng, ngón tay gạt đi lọng tóc trên trán cô, mơ hồ như không có thực, thực đến mức giống như cô đang trong cơn mộng du.
Phải! Chắc là cô đang mơ rồi, mơ tưởng hão huyền quá.
- Sao lại nhìn anh như vậy?
Khóe môi hồng tẻ nhạt khẽ nhếch, lời nói nhỏ nhẹ mông lung – Anh lại xuất hiện làm gì? Đêm nào cũng phá quấy đến tôi là sao?
Ảo ảnh của cô vẫn yên lặng, đáy mắt xót xa thương cảm.
- Ha.. mà mơ cũng giống thật quá nhỉ? – Cô ngô nghê hỏi, đôi mắt chớp nhẹ lăn xuống giọt lệ nóng hổi, nghẹn ngào đau xót.
- Lục Vân…
- Quả thực là mộng về anh luôn rất đẹp…- Nụ cười của cô thoảng qua yếu ớt, lời nói run run giấu diếm – Đêm đó cũng là mơ rồi…
- Mơ nên anh mới dịu dàng như vậy, là mơ nên mới nhìn em bằng ánh mắt này phải không? – Cô yếu ớt nói, lệ tràn khóe mi – Với anh em đâu có là gì, không là gì cả…
Ngón tay anh lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên gương mặt cô, trái tim thắt lại đau đớn.
Cô ấy đau lòng đến mức này…
Vợ anh…
- Vì mơ, mới nhầm thành anh là Thiên Vũ… – Tiếng nói ấy đứt đoạn nghẹn ngào – Mơ nhiều quá, lúc tỉnh dậy lại một mình lẻ loi trống vắng. Anh có biết cảm giác xung quanh không một ai thân thiết, đêm đến bao trùm trong bóng tối không có ai bên cạnh. Đáng sợ thế nào không?
- Anh xin lỗi! – Anh hôn nhẹ lên trán cô, vỗ về an ủi để cô bớt khóc. Quả thực nếu anh biết rằng cô sẽ thế này, dù gì đi nữa anh cũng phải đưa cô đi theo.
- Em thức rồi lại sợ ngủ, ngủ rồi lại sợ thức. Ngủ không dám thức cũng không dám – Nước mắt cô thấm ướt chăn gối, nhạt nhòa hình bóng của anh. tiếng nói run rẩy khó kìm nén – Anh nói đi… em biết phải làm sao?
Cánh tay to lớn ôm ghì lấy cô, lo lắng sợ sệt. Chỉ có vài ngày, anh đã đẩy một Âu Lục Vân lúc nào cũng căng tràn sự sống xuống đến mức này, rốt cuộc là anh có biết nghĩ không?
Cô ấy sợ nhất là bị bỏ lại một mình.
- Em biết phải làm sao bây giờ? Ngủ rồi trong bóng đêm bao trùm lạc lõng, tỉnh lại trong ánh sáng cũng tĩnh lặng bốn bề – Làn môi hồng của cô cong lên mệt nhoài, đôi mắt mơ màng trong màn nước mắt – Chưa bao giờ em thấy mình vô lực như thế cả… em rất cô đơn.
- Lục Vân… – Anh giữ lấy gương mặt cô cúi đầu hôn lên trán, rải rắc biết bao nụ hôn lên khuôn mặt cô, lên mắt, lên mũi, gò má rồi tìm đến đôi môi ngọt ngào, lời nói khàn khàn thì thầm – Anh không đi đâu nữa.
- Câu này lần nào trong mộng anh cũng nói vậy.. – Hàng mi ấy cụp xuống, lệ dâng lóng lánh – Tỉnh dậy rồi vẫn trở về như cũ, không phải sao?
- Anh là thật! – Phương Vỹ Thiên ôm lấy gương mặt cô kéo sát lại, bờ môi đặt lên môi cô liên tục thủ thỉ – Nhìn anh, anh ở đây…
Lục Vân chậm chạp chạm tay lên má anh, nước mắt vẫn liên tục rơi xuống. lời nói mông lung xa vời như chưa hề nghe thấy gì từ anh.
- Mơ cũng được, tỉnh cũng được. Ở bên em lâu một chút, được không?
Yếu đuối đến chật vật.
- Lục Vân.. – Anh tha thiết gọi tên cô, chỉ có vài ngày, anh chỉ rời đi vài ngày. Cô ấy đã suy sụp đến mức này rồi sao?
- Ở lại với em một lúc thôi – Cô ôm lấy cổ anh, trườn mình lên đặt môi mình lên môi anh, lệ ướt tràn mi, lời nói tựa như tấm lòng hiện tại, yếu đuối mỏng manh. Suy sụp đến tan vỡ – Em sẽ không tham lam đâu, chỉ một lúc thôi là được.
Trái tim anh theo từng lời của cô mà như bị bóp nghẹn lại, đành ôm chặt lấy cơ thể cô.Bờ môi nhẹ nhàng an ủi làn môi mềm mại, vừa như dỗ dành, vừa như lấp lấy nỗi nhớ thao thức không yên của anh trong mấy ngày qua.
Nhẹ nhàng hôn, cũng nhẹ nhàng xoay chuyển thân mình phủ lên cơ thể cô trong nụ hôn êm ái, mu bàn tay vuốt ve gò má mịn màng, đôi mắt dịu dàng khôn xiết, tiếng nói trầm khàn yêu thương – Thật ra… em có thể tham lam mà…
Cô nghe thấy cũng mặc, không nghe thấy cũng mặc. Ôm lấy người anh tìm kiếm hơi ấm. Làn môi lướt êm trong hơi thở nhịp nhàng dịu nhẹ.
Phương Vỹ Thiên nhắm mắt lại, hạ người xuống ôm lấy thân thể cô. Nụ hôn nhẹ nhàng dường như càng thêm sâu, càng thêm thắm thiết trôi theo thời gian mà dời khỏi môi cô hôn lên chiếc cằm nhỏ nhắn, trượt xuống chiếc cổ trắng mịn dần đến chiếc xương quai xanh, tìm đến bầu ngực mềm mại với chiếc váy ngủ đã bị tháo ra từ khi nào.
- Lục Vân… – Anh thì thào trong vô số cái hôn dài dẵng, nâng niu cơ thể cô. say mê trong hương thơm ngọt ngào khó cưỡng lại.
Cô mê man không biết bờ bến, không cần rõ ràng là mơ hay là thực, chỉ tuân theo tình cảm mà tìm đến anh. Ôm lấy anh, hôn anh theo bước dẫn dắt mơ hồ.
Gió mưa ào ào bên ngoài cửa sổ, trên chiếc giường lớn êm ấm. Đôi uyên ương lâu ngày xa cách liên tục quấn lấy nhau. Hơi thở gấp gáp cũng tiếng rên rỉ nhè nhẹ của người phụ nữ bên dưới, như ngòi thuốc kích thích cho kẻ đang áp thượng bên trên. Tuy nhiên cũng không lấy một lời phàn nàn. Bóng đêm nhập nhoạng ánh trăng, động tác mạnh mẽ, ôn nhu của người đàn ông cũng mờ nhạt khó nhìn rõ. Mồ hôi ướt thẫm dán lấy nhau, nhiệt độ tăng nhanh trong màn yêu thương chăn gối của cặp vợ chồng trẻ tuổi không biết đến lúc nào mới dứ.