Edit:Linhlan601
Beta:Tề Tuyết Đồng
[TG6] Chương 122: Ở chung ba mươi ngày với quỷ ( 6)
========
“Tôi cảm thấy tôi đã hỏi xong rồi mà.”
“Hửm?”
Tay Úc Trầm đột nhiên siết chặt lại, sau đó liền xoay người Quý Lạc lại đối diện với hắn. Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chăm chú vào cô. Hắn cúi đầu, mãi cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn mấy centimet, hắn mới dừng lại.
"Hỏi xong? Tên của tôi cô còn chưa có hỏi mà."" Một bộ dáng vô cùng thất vọng.
Quý Lạc rất kiên nhẫn phối hợp.
“Vậy anh tên là gì?”
“Tên của tôi……” Hắn dừng lại, “Không nói cho cô, trừ phi cô nói tên của cô trước.”
Quý Lạc lẳng lặng nhìn lại hắn. Trong mắt hình như có ngàn vạn cảm xúc. Sâu trong đó là một loại tình ý miên man không thể nói ra.
Úc Trầm đã chết từ rất lâu. Lúc còn sống ngay cả bạn gái hắn cũng chưa từng có, khi chết rồi, bộ dáng của hắn lại khiến người gặp người sợ. Lúc này thấy ánh mắt Quý Lạc, hắn không khỏi sửng sốt.
“Tôi tên Quý Lạc. Vậy còn anh?”
Hắn ngơ ngác trả lời: “Úc Trầm.”
“Được. Hiện tại tôi hỏi anh, Úc Trầm, anh có thể buông tôi ra không?”
Úc Trầm gật đầu, lại nghĩ tới cái gì, liền chơi xấu mà ôm chặt lấy cô, lắc lắc đầu, nói: “Không được.”
“Thật sự không được?”
“Không được.”
Hắn vừa mới nói xong, Quý Lạc liền đem ngọc trụy ra, Úc Trầm sợ tới mức bay ra xa mấy mét, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn Quý Lạc: “Cô chơi xấu.”
“Chơi xấu? Không, đây không gọi là chơi xấu, cái này gọi là bàn tay vàng.”
Quý Lạc nói xong, liền mở cửa ra. Úc Trầm ở phía sau còn đang nói: “Đừng mở ra!”
Nhưng đã chậm. Cửa vừa mở ra, Quý Lạc liền thấy bên ngoài cửa là một đám quỷ đang bay lơ lửng. Bọn chúng không có bộ dáng con người giống như Úc Trầm, cả một đám đều mang khuôn mặt đầy máu. Thậm chí, có con tròng mắt còn rớt ra ngoài. Nhìn thấy Quý Lạc, cả đám liền nhe răng trợn mắt.
“Bang.” Quý Lạc mặt không biểu cảm đóng cửa lại.
Ở phía sau, vẻ mặt Úc Trầm vui sướng khi người khác gặp họa: “Đều do cô không nghe lời tôi nói.”
Giết chết hắn bây giờ liệu có được không nhỉ?
Quý Lạc lấy ngọc trụy ra, Úc Trầm nhanh chóng vọt sang một bên. Đôi mắt nhìn chằm chằm cô, sợ cô trực tiếp chạy tới đây. Khuôn mặt hắn đáng thương hề hề, giống như Quý Lạc đang khi dễ hắn.
“Anh mau đuổi bọn chúng đi.”
“Tôi…… Tôi đánh không lại bọn họ.”
Nói xong, đôi mắt hắn còn chớp chớp, sương mù trong mắt dâng lên.
Quý Lạc nhìn dáng vẻ này của Úc Trầm, nghĩ tới mấy con ác quỷ ở bên ngoài cửa kia, cảm thấy quả thật là làm khó hắn. Không bằng chính mình tự đi, cùng lắm thì coi như không nhìn thấy bọn họ.
Cửa lại một lần nữa mở ra, Quý Lạc trực tiếp giơ ngọc trụy kia lên. Ngoài cửa, những con quỷ đang ôm cây đợi thỏ lập tức bay tới. Ngay thời khắc ấy, tất cả đều tan thành bụi. Đám quỷ phía sau nhanh chóng bay ra xa, gầm nhẹ mấy tiếng, không dám tới gần cô.
Quý Lạc một tay giơ ngọc trụy, cẩn thận bước xuống cầu thang. Đi được một nửa, một quỷ hồn chơi xấu đem đồ vật đặt dưới chân Quý Lạc. Quý Lạc bất ngờ bị vướng, trực tiếp ngã từ trên cầu thang xuống, ngọc trụy trong tay cũng bay ra ngoài.
Đau đớn trong tưởng tượng không xảy ra. Quý Lạc mở mắt, phát hiện bản thân đang ở giữa không trung, mà Úc Trầm mang vẻ mặt hài hước nhìn cô. Quý Lạc cúi đầu, nhận ra hắn đang ôm lấy mình.
Vốn dĩ Quý Lạc còn muốn cảm ơn Úc Trầm, nhưng khi cô nhìn thấy ngọc trụy đang nằm trong tay hắn, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp đoạt về.
“Anh không phải là sợ nó sao?”
“……”
Úc Trầm đuối lý, đặt Quý Lạc xuống đất, nói: “Cô về phòng đi. Vì cô có thứ này nên bọn họ sẽ không theo cô nữa.”
Quý Lạc nắm lấy ngọc trụy, cẩn thận trở về phòng, sau đó khóa cửa lại.
Thời điểm nằm ở trên giường, cô mới cảm thấy mình quá ngốc, cô khóa cửa phòng làm gì chứ?
Mà dưới lầu, Úc Trầm nhìn đám quỷ đang vây quanh cửa phòng Quý Lạc, hắn thu hồi nụ cười, ngữ khí mang theo sát ý lạnh như băng: “Trở về!”
Mấy con quỷ vốn không cam lòng, nhưng dường như rất sợ hắn, một đám đều bay đi.
=======
#Lảmnhảm:
✔Cảm thấy tuần ni sẽ phải bắt đầu hành trình bù chương cho các nàng rùi><
=======
#Ấn ngôisao>