“Là phóng viên! Hai chị em các em náo loạn một trận như vậy thật sự khiến trường chúng ta nổi tiếng rồi!” Trước cửa phòng đào tạo, cô chủ nhiệm thấy chúng tôi, lo lắng mà nói.
Hiệu trưởng trao đổi với phóng viên, còn có nhân viên ghi hình, quay phim đứng đằng sau. Mẹ tôi cũng đã bị gọi đến, đang đứng trong góc.
Thật tốt, trở nên náo nhiệt rồi.
Kiếp trước, tôi cùng với Yến Linh, tham dự không ít họp báo. Phóng viên hùng hổ dọa người, đèn flash, quay phim ……những cái này giống như cơm bữa vậy, khắc sâu vào tâm trí của tôi. Tôi đã gặp quá nhiều cảnh người nổi tiếng đánh nhau. Đặc biệt là Yến Linh, khóc giống hạt mưa trên hoa lê, hành động quyến rũ, đổi trắng thay đen.
Vì thế lúc cô chủ nhiệm đặt tay trên lên vai tôi, an ủi tôi: “Không sao, bọn họ chỉ là điều tra qua tình hình, em biết cái gì cứ nói ra, đừng sợ”. Tôi thậm chí còn muốn cười. Sợ? Tôi sao lại biết sợ chứ.
Mẹ tôi nhìn thấy Yến Linh và tôi đến, ngay lập tức hưng phấn, từ trong góc nhảy ra. Bà ấy kéo tôi đến trước mặt, mắng: “Hiệu trưởng, chính là con nhỏ dối trá này! Chúng tôi ở trong nhà đã nói xong rồi, nó không muốn đọc sách, không đi học, bây giờ lại lật lọng, không có lương tâm hay sao? Tôi nỗ lực kiếm tiền cho nó đi học đến bây giờ, có dễ dàng không?"
Thật vô liêm sỉ. Từ lúc lên trung học, tôi đã bắt đầu tự mình vừa học vừa làm, kiếm học bổng, sinh hoạt phí, dùng tiền của bà ấy kiếm sao?
Bà ấy kéo tôi: “Tôi là mẹ của nó, tôi bây giờ muốn nó bỏ học, nó liền phải bỏ học? Cái ghi âm chó má gì thế, chúng tôi không biết, không hiểu, đừng hỏi chúng tôi! "
Cô chủ nhiệm biết tình hình, nhưng những chuyện này suy cho cùng vẫn là chuyện nhà, có vẻ không dễ can thiệp. Lúc này, phóng viên bước qua. Chú ấy hỏi tôi: “Cháu là Yến Nhan? Cháu muốn thôi học sao?”
Tôi cuối đầu nhỏ giọng nói: “Cháu ……Cháu không……” Mẹ tôi siết chặt cánh tay tôi một lát, lại tát tôi một cái thật mạnh, nhỏ giọng đe dọa: “Mày tốt nhất nên nghĩ kĩ đi! "
Tôi che mặt. Trầm tư hai giây, ấp ủ cảm xúc, bắt đầu biểu diễn.
“Cháu……Cháu không biết……Cháu thật sự muốn đi học, cháu muốn học đại học, nhưng nhà bọn cháu không có tiền, cháu chỉ có thể đi làm thêm kiếm tiền nuôi em của cháu học”. Tôi bắt đầu nhỏ giọng nghẹn ngào, càng nói càng buồn, càng khóc càng to, cả cơ thể đều run lên. Tôi ngồi xổm xuống, dựa vào tường. Diễn với cảm xúc mãnh liệt.
“Yến Linh muốn học trường nghệ thuật, học phí quá đắt, chú phóng viên, chú có thể giúp cháu, cháu thực sự không muốn bỏ học”.
Phóng viên choáng váng.
“Nhà các cháu không phải là hộ gia đình được trợ cấp sinh hoạt sao? Thế tiền em cháu học trường nghệ thuật là từ đâu mà có chứ”?
“Cuối tuần cháu sẽ đi làm thêm, nhưng như vậy vẫn không đủ”. Tôi vừa khóc vừa nói.
Phỏng viên thở dài, xoa xoa đầu. Đổi một câu hỏi khác, “Ghi âm lúc nãy có phải là cháu gửi đi không? "
Tôi lắc đầu.
“ Là chị! Chính là chị! ". Yến Linh kích động, chỉ vào tôi hét lớn: “Lúc đó chỉ có bốn người chúng ta trong nhà vệ sinh, ngoài chị ra đâu còn ai biết nữa? "
Tôi nhìn cô ấy một cách đáng thương: “Em gái, em đánh chị đau quá, chị căn bản không dám làm loại chuyện đó, e là trong nhà vệ sinh còn có người khác đó."
Phóng viên xắn cánh tay áo và ống quần của tôi lên, để lộ vùng da bị thương chi chít sẹo. Những cái này đều là mấy ngày trước, ở trường, còn có ở nhà, mẹ và em gái tôi đánh tôi. Phóng viên thở dài một hơi, chỉ thị nhiếp ảnh gia đến chụp hình:
“Thật quá đáng! Cưỡng ép con cái thôi học, bạo lực gia đình, bắt nạt, thật là vụ việc gây chấn động với người nghe! Việc độc ác này, cần thu hút sự quan tâm của toàn xã hội. Tôi cần phơi bày, đây là nhiệm vụ một người phóng viên như tôi cần phải làm!"
Chú ấy vỗ vỗ vai tôi: “Cô gái nhỏ, đừng sợ, sẽ có người giúp cháu chủ trì công lý."