Do hàng loạt việc xảy ra trên mạng và ở trường, phòng giáo vụ trường trước hết yêu cầu Yến Linh nghỉ ở nhà vài ngày. Vốn dĩ là hy vọng có thể có đủ thời gian để chuyện này lắng xuống, đợi một hai tuần, mọi người gần như đều quên đi, để Yến Linh quay trở về lớp học. Nhưng mẹ tôi không muốn. Bà ấy tìm đến phòng giáo vụ, chửi như tát nước, yêu cầu bồi thường thiệt hại về tinh thần.
“Tin tức trong nhà chúng tôi đều bị tiết lộ trên mạng rồi! Các người có biết có bao nhiêu người tụ tập bên ngoài nhà tôi, chửi tôi và con gái đâu? Thậm chí còn có người ném đá vỡ cửa sổ nhà tôi, buổi tối tôi thậm chí đều không ngủ được, toàn bộ đều là vì quản lý của trường các người thất trách!”
Thầy cô phòng giáo vụ yêu cầu mẹ bình tĩnh một chút, lại bị bà xua tay gạt sang một bên.
“Tôi mặc kệ, tôi là nạn nhân, các người hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”
Trường học làm sao có thể công khai thừa nhận rằng mình đã xử lý không thích đáng. Vấn đề xã hội lớn như vậy, thế không phải là tự tát vào mặt mình sao? Thầy giáo đành phải ra sức kéo mẹ tôi, trấn an bà, muốn ba bình tĩnh một chút. Nhưng mẹ tôi vẫn không bỏ qua, bà ấy chỉ vào tôi đứng sau thầy giáo, giận dữ quở trách:
“Nếu không các người để con khốn này đăng video lên mạng, nói nó làm sai rồi, vốn dĩ những việc đó đều là truyền thông nói xằng nói nói bậy. Là nó tự nguyện bỏ học, Linh Linh căn bản chưa từng bắt nạt nó!”
Em tôi cũng đi theo. Em ấy ở bên cạnh giúp thêm một câu: “Đúng. Chị lên mạng công khai xin lỗi chúng tôi, em và mẹ sẽ tha thứ cho chị.”
Thật là nực cười. Thật là nực cười. Tôi cần các người tha thứ sao? Tôi nhìn theo mẹ và em tôi, hỏi: “Con làm sai cái gì, tại sao phải xin lỗi?”
“Chị không cảm thấy có lỗi với em và mẹ sao?” Yến Linh dậm chân, tức giận: “Chị thực sự quá vô lương tâm rồi! Chị hại em và mẹ thê thảm thế này, bản thân lại không quan tâm. Người trên mạng đều đang chửi chúng tôi, chị biết chúng tôi bị tủi thân lớn đến thế nào không? Yến Nhan, chị cần sám hối với em và mẹ đi!”
Lúc tôi bị bạo lực mạng, fan của Yến Linh cũng là nói như vậy, muốn tôi quỳ gối và sám hối cho Yến Linh. Tôi lắc lắc đầu: “Không, chị không quan tâm. Yến Linh, em yên tâm, tất cả những gì bây giờ em đang trải qua, toàn bộ chị đều từng trải qua. Bị chửi, bị sỉ nhục, bị ép đến bước đường cùng, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Yến Linh không thể hiểu tôi nói gì. Em ấy hừ một tiếng: “Chị lừa người, những điều đó anh hùng bàn phím căn bản không phun ra với chị.”
“Thế là bởi vì em quên rồi.”
Tôi đợi đến khi em nhớ ra ngày đó, cũng đợi em đến xin lỗi tôi, lúc đó, em sẽ biết, là bản thân mình đã ép em vào ngõ cụt.
Cuối tuần, tôi tiếp tục đi đến quán ăn làm thêm. Kiếp trước, sau khi tôi bỏ học, cũng là ở quán ăn này phục vụ, rửa bát đĩa. Bởi vì bản thân chịu khó, làm việc nhanh nhẹn, cho nên rất nhanh được đề bạt lên chức tiểu quản đốc, cũng từ đó tiết kiệm được tiền học phí cho Yến Linh và sinh hoạt phí cho mẹ. Lần này, quay lại công việc, là dành cho tôi.
Bởi vì sự việc mấy ngày trước trên mạng, ông chủ thấy biểu cảm của tôi cũng có chút biến đổi. Ông ấy đặc biệt qua vỗ vai tôi, “Chúng ta đều biết chuyện của con, đều ủng hộ con, có khó khăn cứ nói với chú.”
Lúc này, một cô gái ăn mặc sang trọng bước vào quán ăn, cô ấy rất lịch sự mà hỏi ông chủ: “Xin hỏi, ở đây có một cô gái tên là Yến Nhan phải không?”