Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, tôi đều là lần đầu tiên gặp được người này. Bà ấy trông có vẻ giàu có và sang trọng, trên người đều là đồ hiệu xa xỉ. Ông chủ liếc nhìn tôi, do dự mà hỏi: “Ừm, cô có chuyện gì?”
“Tôi muốn cùng cô ấy nói chuyện về vấn đề nhận con nuôi."
Ông chủ mở cho chúng tôi một phòng riêng. Thế là bây giờ, tôi và bà ấy ở một mình bên trong. Tôi cũng không khẩn trương, là một cảm giác rất kì diệu. Bà ấy nói mình họ Triệu, tên Triệu Vân. Lúc trước là mẹ đơn thân, từng có một đứa con gái. Cô bé đó học rất giỏi, rất có ý chí vươn lên, nhưng tính cách hướng nội, luôn bị bắt nạt trong lớp. Có một lần không biết thế nào lại mạo phạm đến chị đại trong trường, bị tất cả mọi người cô lập. Sau đó, nghĩ không thông, tự sát rồi.
“Lúc dì nhìn thấy việc của con trên mạng, liền nghĩ đến con gái của dì, dì cảm thấy con bé quay lại rồi”. Dì Triệu Vân nói: “Nếu như con đồng ý, dì có thể chi trả học phí trung học cho đến đại học, sinh hoạt phí, con an tâm học hành, chỉ cần để tâm đến việc thi vào một trường đại học tốt là được."
Tôi gật đầu, không nói gì. Tôi không ngờ, vận mệnh vậy mà ưu ái cho tôi một cơ hội. Bà ấy cho rằng tôi không đồng ý, tiếp tục nói: “Dì cũng không ép buộc con cách xưng hô thành mẹ đâu, con có thể sống trong trường, cũng có thể sống ở nhà của dì ……” Tôi lắc đầu: “Con đồng ý, con muốn thi vào một trường đại học tốt."
Mấy ngày này, tôi dọn hành lý của mình từ căn hộ của trường dọn ra ngoài, chuyển đến biệt thự của họ Triệu. Triệu Vân cho tôi một phòng mới, so với tất cả các căn phòng trong hai kiếp trước đều rộng rãi hơn. Có một cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn, còn có tủ sách, bên trong xếp những quyển sách nổi tiếng, độc bản nước ngoài, sách chuyên ngành ……Tôi cảmthấy bản thân giống đi vào một thế giới mới. Lúc đi ngủ buổi tối, tôi ôm Triệu Vân, đầu dựa vào ngực của bà ấy. Triệu Vân cho rằng tôi đến một chỗ mới, không thích ứng. Bà ấy vỗ vỗ vào lưng tôi, an ủi tôi: “Nhan Nhan, con từng chịu nhiều khổ cực như vậy, sau này nhất định sẽ tốt hơn."
Triệu Vân đối với tôi rất tốt, mỗi ngày đều sẽ đích thân lái xe đón tôi sau mỗi giờ học. Chiếc xe sang trọng của bà ấy đặc biệt bắt mắt trong số tất cả các chiếc xe riêng. Trên thế giới không có bức tường nào là kín gió, việc này rất nhanh bị mẹ tôi và Yến Linh biết được. Yến Linh bây giờ mặc dù vẫn đang trong giai đoạn đình chỉ học tập, nhưng lại có ý lợi dụng thời gian sau giờ học, chạy đến trường, chặn tôi lại.
“Yến Nhan, chị thật là con khốn may mắn nha!” Em ấy nắm lấy cánh tay tôi, lớn giọng nói: “Chị bây giờ có tiền, có phải có thể bồi thường thiệt hại tinh thần cho chúng tôi không?”
Tôi và Triệu Vân hẹn thời gian gặp nhau mỗi ngày, nhìn thấy bộ dạng của em ấy như vậy, trong tâm vô cùng khó chịu.
“Em có thể tránh ra không?” Tôi muốn thoát khỏi Yến Linh.
Nhưng em ấy chẳng những không nhường, mà còn có vẻ như dính chặt vào tôi, đẩy tôi đến một góc không có người. Sau đó, đột nhiên từ trong cặp lấy ra một con dao nhỏ, đặt lên thắt lưng của tôi.
“Chị, em thật sự hối hận ngày hôm đó kéo chị vào nhà vệ sinh, uy hiếp, không xuống tay ngay, em là quá mềm lòng rồi. Chị nói xem, nếu bây giờ em đâm một dao, em sẽ ra sao?”
Bộ dạng của em ấy bây giờ, khiến tôi nghĩ lại kiếp trước, bị fan của Yến Linh bắt cóc, trải nghiệm chết bi thảm bằng một con dao. Tôi dùng sức nắm chặt cánh tay của em ấy, lạnh giọng nói: “Em không dám."
Em chưa từng cuối đầu mà mất đi, thì cả đời cũng không dám đánh bạc. Lúc này, tiếng hét của Triệu Vân truyền đến từ phía xa: “Nhan Nhan, con ở đâu?”
Không thấy tôi ở cổng trường, bà ấy có chút lo lắng. Yến Linh bị sốc, con dao trong tay rớt xuống. Tôi chớp lấy thời cơ đẩy ngã Yến Linh, chạy đến bên chỗ Triệu Vân. Bà ấy đưa tôi lên xe, mỉm cười nhận lấy cặp sách của tôi, hỏi: “Hôm nay cô giáo của các con có phải là dạy quá giờ không, tan học có hơi muộn?”
Yến Linh lại đột nhiên chạy đến. Em ấy hình như chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, hai ba bước đã chạy đến xe của Triệu Vân, ôm lấy cánh tay của bà, tỏ vẻ đáng thương mà nói: “Dì có thể cũng nhận nuôi con không? Con nghe lời hơn Yến Nhan, còn dễ nhìn hơn Yến Nhan, dì tuyệt đối sẽ không hối hận đâu!”
Triệu Vân hốt hoảng. Nhưng bà ấy rốt cuộc cũng biết được hoàn cảnh của tôi, vì thế ngay lập tức hiểu ra cô bé đang làm phiền bà ấy là ấy.
“Con……con buông tay tôi ra, thật là quá không có tố chất mà!”
Yến Linh sẽ không để cơ hội này trôi qua. Em ấy càng nắm tay của Triệu Vân chặt hơn. Không ngừng than vãn: “Dì xem thử đi, lái xe đẹp như thế này, khẳng định rất có tiền, nuôi thêm một đứa con gái thì có sao đâu chứ?” Em ấy tham lam mà nhìn logo xe của Triệu Vân, mắt dường như đều dán vào trên đó.
Hành động này khiến Triệu Vân sợ hãi. Vạn bất đắc dĩ, bà ấy dùng tay khác lấy điện thoại, bắt đầu bấm số gọi cảnh sát: “Con nếu không buông chúng ta ra, tôi liền tìm đến cảnh sát đấy!”
Điều này khiến cho Yến Linh tức giận bỏ đi. Triệu Vân nhanh chóng kéo tôi lên xe. Xe cứ chạy đi, tôi còn có thể từ gương chiếu hậu nhìn thấy Yến Linh đứng ở đó. Em ấy căm hận mà nhìn theo hướng chúng tôi đang rời đi. Nhổ nước bọt xuống đất, không biết đang chửi cái gì.