Bạn Cún A Giả O Cùng Bàn Cắn Tôi


༅*゚✿, Định luật III Newton
(Định luật III Newton: Khi một vật tác dụng lực lên vật thể thứ hai, vật thứ hai sẽ tác dụng một lực cùng độ lớn và ngược chiều về phía vật thứ nhất.)
[Cá:!]
Trì Dư dựa vào bức tường ngoài phòng y tế, mắt vẫn hơi hồng hồng.

Cậu trùm áo khoác lên đầu, cố gắng điều hoà lại nhịp thở.

Nhưng có lẽ vì Hứa Cố Uyên từng cầm chiếc áo nên vẫn thoang thoảng mùi tin tức tố vị sữa ngọt ngào ngay chóp mũi.

Vành tai cậu vốn đã đỏ sẵn, nay lại càng thêm đỏ.

Trì Dư nhắn một dấu "!" cho Trần Thính Lan, sau mấy giây thì thằng bạn chí cốt nhắn lại một dấu "?".

Trì Dư không ngần ngại, bắt đầu gõ bàn phím.

[Cá: Dạo này tao thích mùi tin tức tố của một bạn Omega.]
Nhưng tao lại lỡ phát hiện cái mùi này mẹ nó là của Hứa Cố Uyên...!
Chưa kịp chạm vào nút gửi, tay Trì Dư chợt dừng lại, cậu hừ một tiếng rồi nhanh tay xóa dòng vừa gõ đi.

Hứa Cố Uyên luôn nói dối về chuyện này, chắc không muốn người khác biết.

Tuy Trì Dư không ưa Hứa Cố Uyên lắm, nhưng cậu cũng không được tiết lộ bí mật của người khác khi chưa được cho phép.

[Bé Trần siu mạnh:!!! Vãi chưởng, nhóc con của ba trưởng thành rồi, cuối cùng cũng tự đi tìm cải trắng của cuộc đời mình! Nói cho ba coi con chấm được cải trắng nhà ai đó? Mùi tin tức tố kiểu gì mà mê được con thế? Đẹp không? Nhân Lễ hả? Lớp nào, ba biết hông?]
[Bé Trần siu mạnh: Bắn pháo chúc mừng.jpg]
[Bé Trần siu mạnh: Nhóc con đừng có bối rối nhá! Dũng cảm theo đuổi người ta đi! Để ba gửi con bí kíp 188 cách tán O hồi trước ba lưu nhá! Tặng hoa với ăn bữa cơm dưới ánh nến là điều cơ bản phải biết đó!]
[Bé Trần siu mạnh: File.]
"..."
Một chiếc cải trắng tên Hứa Cố Uyên, tin tức tố ngọt chết người, học Nhân Lễ, là bạn cùng bàn.

Trì Dư tưởng tượng ra cảnh mình tán Hứa Cố Uyên, tặng hoa cho người ta, cả người tê rần.

[Cá:...!Không có gì đâu, coi như tao chưa nói gì.]
"Ngồi xổm ở đây làm gì? Giả nấm?" Đột nhiên chất giọng lành lạnh vang lên từ trên đỉnh đầu.

Hứa Cố Uyên nhìn Trì Dư, nhắc cậu: "Đến giờ ăn tối rồi."
Chiếc điện thoại trong lòng bàn tay vẫn rung bần bật từ nãy, Trần Thính Lan liên tục gửi tin nhắn hỏi này hỏi nọ, hỏi Trì Dư không có gì đâu nghĩa là sao, chẳng lẽ yêu đương chưa tới mà đã thất bại luôn rồi à.

Trong khi đó, đầu Trì Dư hiện tại chỉ toàn là cái vị tin tức tố ngọt ngào kia, cậu chợt nhớ ra ban đầu mình định tặng bánh kem vị dâu cho Hứa Cố Uyên để bồi tội, nhưng quả dâu tây trên bánh Trì Dư đã xơi luôn cho hả giận, hơi bị ngọt.

Giống Hứa Cố Uyên.

Trì Dư lại nhớ lại cảm giác nước từ quả dâu ứa ra giữa hai hàm răng, đột nhiên miệng lại khô khốc.

Vành tai mãi mới trở về trạng thái bình thường nay lại đỏ ửng, Trì Dư đứng bật dậy, bàn tay túm chặt áo đồng phục đẫm mồ hôi.

"Ừ." Trì Dư nghe thấy giọng mình khàn khàn.

Hứa Cố Uyên lướt nhìn cần cổ ửng hồng của Trì Dư, giả vờ như không thấy gì, hỏi cậu: "Hôm nay cậu giúp tôi nên tôi mời cậu ăn cơm nhé? Muốn ăn gì?"
Nghe được hai chữ "ăn cơm", ngay lập tức trong đầu Trì Dư nhảy ra lời Trần Thính Lan "bữa tối dưới ánh nến", cậu không hề do dự, lạnh lùng đáp: "Không cần đâu."
Đã đoán trước mình sẽ bị từ chối, Hứa Cố Uyên cũng không quan tâm, hắn chỉ khẽ nhướng mày, theo Trì Dư về lớp học.

Ở một khía cạnh khác, trường cấp ba Nhân Lễ lại rất "nhân văn", ví dụ như đến giờ cơm, cổng trường sẽ mở ra để cho đám học sinh có thể chọn lựa giữa việc ăn hàng hoặc ăn căn tin trường.

Trận bóng rổ kết thúc sớm hơn so với dự kiến, thời gian dành cho bữa tối nhiều hơn bình thường nên lớp học đã trống trơn từ lâu.

Nhưng khi Trì Dư bước vào lớp, cậu lại thấy có một Omega mắt rất to đang ngồi ở chỗ Cố Dương, cậu ta còn cầm một cốc trà sữa.

Giọng của cậu bạn O đó mềm mại êm tai, gọi Hứa Cố Uyên đang đứng sau Trì Dư: "Học trưởng!"
Nói xong, đưa cốc trà sữa ra trước mặt Hứa Cố Uyên.

Thời tiết vẫn nóng, vậy mà Omega này lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác lông trắng, nom sạch sẽ vô hại.

Ngay từ ngày đầu tiên nhập học Ngô Ý Mân đã thích Hứa Cố Uyên, tính cách của cậu ta hoàn toàn khác các Omega khác, hào phóng, dám nói dám làm, từ khi chắc chắn mình thích Hứa Cố Uyên, cậu ta luôn không ngừng cố gắng hết mình theo đuổi Hứa Cố Uyên.

Từ những thứ nho nhỏ như vài món quà, đến những thứ lớn hơn như mời ăn cơm hò hẹn, Hứa Cố Uyên luôn tìm được lý do thích hợp để từ chối.

Thích hợp đến nỗi mãi lâu sau Ngô Ý Mân mới nhận ra mình vừa bị Hứa Cố Uyên uyển chuyển từ chối.

Nhưng từ nhỏ tính cách Ngô Ý Mân đã kiểu "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", vì thế cậu ta cố tình không dùng thuốc ức chế, trốn ở cầu thang lên tầng hai nơi Hứa Cố Uyên phải đi qua để quay về lớp, giả vờ động dục nhờ Hứa Cố Uyên giúp đỡ.

Chỉ cần ngửi được tin tức tố, Hứa Cố Uyên chắc chắn không thể từ chối, Ngô Ý Mân tin là như vậy.

Nhưng, nghe xong lời cầu xin cậu, lạnh lùng trong mắt Alpha nọ lại càng thêm rét buốt, cuối cùng lại có một bạn Omega nữ đến đưa thuốc ức chế cho Ngô Ý Mân, hình như là lớp trưởng lớp Hứa Cố Uyên.

Vậy mà trong suy nghĩ, Ngô Ý Mân lại cho rằng chuyện Hứa Cố Uyên không chịu gặp mình là vì hắn ngại, thế là cậu ta vui vẻ mang trà sữa cho Hứa Cố Uyên.

Nhưng cậu Alpha văn nhã xinh đẹp chỉ rũ mi, không nhận cốc trà sữa của cậu ta: "Không phải cần phải cảm ơn đâu."
Trì Dư biết Ngô Ý Mân, cậu nhìn chằm chằm cậu bạn O mặc chiếc áo sơ mi nhỏ nhắn, rồi lại rũ mắt, lấy một viên kẹo từ ngăn bàn ra ném vào miệng.

Ngô Ý Mẫn vẫn đang đẩy trà sữa về phía Hứa Cố Uyên: "Học trưởng bị thương mà, uống cái này cho ấm người ạ..."
Giọng Hứa Cố Uyên vẫn lạnh lùng như cũ, lặp lại: "Không cần."
Cậu bạn Omega cầm cốc trà sữa tỏa khói nhè nhẹ thoang thoảng vị ngọt, Trì Dư cũng thấy ngất ngây.

Đây là lần đầu tiên nghe Hứa Cố Uyên thẳng thừng đến như vậy, cậu ta chần chừ: "Cái này tốt mà, hay là học trưởng thử một ngụm thôi..."
Hứa Cố Uyên móc đâu ra một tập khăn ướt, chậm chạp lau tay, thản nhiên nói: "Cầm đi, với cả, đừng có suy nghĩ chơi tôi kiểu đấy, nếu không lần sau, cậu có thể thử một lần động dục trước toàn trường."
Lông mi hắn rũ xuống, đôi mắt vẫn lạnh nhạt, giọng nói thờ ơ nhưng đầy nguy hiểm.

"Phiền cậu rồi, cứ sống tốt cuộc đời của cậu đi.

Đừng có dây dưa với cuộc đời tôi."
Cuối cùng Hứa Cố Uyên thốt ra câu như vậy, thành công làm Ngô Ý Mân hai mắt sưng đỏ chạy ra khỏi cửa lớp.

Trì Dư bị thái độ lạnh lùng của Hứa Cố Uyên chọc cười, cậu ngẩng mặt lên bình phẩm: "Vô tình thật đấy bạn học bá ạ, cậu như vậy là không được, như thế thì làm gì có ai yêu ——"
Nói được một nửa bỗng dưng Trì Dư im bặt, cậu nhớ tới chuyện Hứa Cố Uyên là Omega.

Ánh mặt trời chiều tà khẽ lách mình qua khe rèm cửa, hắt lên bàn Hứa Cố Uyên, nắng ấm uyển chuyển khắc họa đường nét khuôn mặt hắn, những hạt bụi nhỏ li ti lững lờ trên không trung bao phủ lấy hắn, như thể đang tạo nên một lâu đài vô hình xung quanh Hứa Cố Uyên.

Những Omega như này thường có rất nhiều người vây quanh, kể cả khi chiều cao của Hứa Cố Uyên có vượt trội so với những Omega khác.

Nhưng mà cậu ta ngọt lắm.

Nghĩ đến đây, vành tai Trì Dư lại đỏ bừng.

Cậu khẽ ho một tiếng, tự dưng nghe thấy Hứa Cố Uyên nói: "Tôi ghét bị người khác lợi dụng."
Nghe chất giọng lạnh lùng của Hứa Cố Uyên, Trì Dư ngẩn ra, quay đầu sang, Hứa Cố Uyên đã qua về trạng thái thờ ơ mọi ngày.

Cậu nhìn Hứa Cố Uyên, chần chừ hỏi: "Nếu tôi vừa mới từ chối cậu, cậu...!chắc cũng rất buồn nhỉ?"
Omega vốn sẵn vừa nhạy cảm vừa yếu ớt, có khi Hứa Cố Uyên ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng buồn lắm ấy chứ.

Trì Dư tự dưng đứng ngồi không yên.

Trong khi đó Hứa Cố Uyên không thể theo kịp nổi cái suy nghĩ vẩn vơ của Trì Dư, hắn nghĩ nghĩ rồi lôi cái bộ dạng chuyên dùng để đối đáp với đám trẻ con ra, đưa ra một câu trả lời không rõ đầu đuôi: "Nên như vậy hả?"
Tay Trì Dư đút vào túi quần, trông có vẻ ngầu ngầu: "...!Tôi muốn ăn lẩu niêu ở cửa đông."
Hứa Cố Uyên nhướng mày, không hiểu sao cái con người này lại đổi chủ đề nhanh thế.

Cuối cùng, hai người sóng vai nhau hướng ra phía cửa đông của trường, ngay bên cạnh có một quán ăn nhỏ hai tầng, món lẩu niêu ở đó được học sinh Nhân Lễ vô cùng yêu thích, Trì Dư với Hứa Cố Uyên đến muộn quá nên phải chờ.

Trì Dư đề nghị đi mua trà sữa, và hẳn nhiên Hứa Cố Uyên là người trả tiền.

Hứa Cố Uyên móc điện thoại ra để quét mã, hỏi Trì Dư: "Uống gì?"
"Tôi muốn..." Hai con mắt lướt nhanh qua menu một lượt, theo bản năng tiếp lời: "Sữa dâu ngọt đi."
Nói xong, cậu suýt cắn vào đầu lưỡi.

Trì Dư mím môi, nhấn mạnh lại: "Không, tôi nói nhầm, tôi không uống cái đấy."
Alpha nói muốn uống nước có vị giống vị tin tức tố của Omega không phải là ám chỉ hơi bị đen tối à?
Trì Dư liếc nhìn Hứa Cố Uyên, thấy sắc mặt của hắn vẫn chẳng biến đổi gì thì nhẹ nhàng thở phào.

Hứa Cố Uyên gõ gõ màn hình điện thoại: "Thế uống gì hả?"
Trì Dư lập tức đáp lời: "Trân châu đường đen, ba mươi phần trăm đường."
Nói xong, cậu lại cố ý bổ sung thêm: "Tôi không thích ăn ngọt."
Hứa Cố Uyên nhận số từ quầy thu ngân, "Ừ."
Hắn vẫn còn nhớ như in buổi sáng Cố Dương vừa mới nói Trì Dư thích mấy cái vị tin tức tố ngọt ngọt, thế sao bây giờ lại bảo không thích.

Hứa Cố Uyên hơi cúi đầu, tầm mắt vừa đúng chạm vào cái đuôi sói sau cổ Trì Dư.

Chẳng khác gì trẻ con cả, thích cái gì cũng không biết.

Trì Dư chủ động cầm cốc trà sữa trong tay Hứa Cố Uyên, sóng vai quay về cửa hàng lẩu niêu, vừa đúng lúc đến số của hai người.

Trong khi đang chờ đồ ăn dọn lên, Trì Dư nhanh tay lấy bát lấy đũa sắp lên bàn dù vị trí của cậu cũng không thuận tiện lắm.

Từ nhỏ đến lớn, Trì Dư vẫn luôn được dạy rằng mình phải ga lăng với các bạn Omega, tuy bây giờ tình cảm của cậu đối với Hứa Cố Uyên vẫn còn chưa xác định nhưng cậu vẫn cứ theo thói quen từ bé đến giờ mà làm.

Lần thứ ba Trì Dư im lặng rót cốc nước ấm cho Hứa Cố Uyên, Hứa Cố Uyên đột nhiên buông đũa, nhướng mày: "Cậu chưa làm bài tập hả?"
"...!"
Trì Dư siết chặt đôi đũa, trong nháy mắt cậu chợt nhận ra.

"Không ai mẹ nó thèm chép bài của cậu đâu."
Có vài người kể cả có là Omega đi chăng nữa, thì vẫn đáng ghét như nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui