Năm ngày sau khi vụ xô xát giữa các học sinh diễn ra.
Ở trường học.
"Quý, mày đang làm cái gì thế? Trống đánh rồi, nhanh cái tay lên! Quán net hết máy bây giờ!"
"Hôm nay tao không đi đâu. Mày muốn chơi thì cứ đi trước đi, tao bận."
Thanh khó hiểu nhìn Quý ghi chép đầy đủ vào bài vở rồi đóng cặp sách lại, vội vội vàng vàng chạy ra lán để xe.
Mấy ngày nay lạ lắm đấy nhé, Quý chẳng giống Quý ngày thường tí nào cả. Dạo gần đây cậu luôn đi học đúng giờ, không ngủ gật, không làm việc riêng trong lớp học mà chỉ chuyên tâm, chăm chú nghe giáo viên giảng bài và hoàn thành đầy đủ đống bài tập về nhà. Này, Thanh tự hỏi, có phải là cậu ta ngã đập đầu vào đâu rồi không? Sao bỗng dưng đổi tính một trăm tám mươi độ vậy?
Quý chạy ra ngoài lán để xe, đội mũ bảo hiểm rồi phóng xe máy ra khỏi cổng trường.
"... Có phải là ở đây không nhỉ?"
Sau khi đi qua những dãy phố đông đúc, lướt qua những khu đô thị đông nghẹt người, xe máy của Quý rẽ vào một con ngõ nho nhỏ nằm xen kẽ giữa các cửa hàng bán quần áo, hoa quả và tiệm thuốc tây.
Ở trong đây, khoảng trời trên đầu bị thu hẹp lại bởi những tòa nhà ống ba, bốn tầng. Cây trồng trong chậu, đu tường, leo ra khỏi khuôn viên sân nhà, đung đưa trong gió. Có mấy dải chong chóng màu đỏ treo đầy ở trên trời, mắc từ mái của căn nhà này sang mái của căn bên phía đối diện từ tết năm ngoái vẫn chưa dỡ xuống, quay tít giữa trời cao.
Quý cẩn thận để né những người đi bộ ở trên đường, những cô dì đội chiếc nón lá đang gánh hàng rong ra khỏi ngõ và những đám trẻ con đang chơi đá bóng rầm rầm rầm rầm ở ngoài đường.
Theo như thông tin mà Khuê tiết lộ thì nhà của Nam ở đâu đó trong con ngõ này thì phải.
"Ê! Em trai!" Quý bóp phanh, gọi vời một đứa trẻ đang chơi bóng lại: "Em có biết nhà chị Nam ở đâu không?"
Gọi một đứa mà cả đám cùng nhau tụ lại. Chúng vừa lấy tay quệt mồ hôi lẫn đất bẩn ở trên mặt, vừa tò mò quan sát "vị khách lạ" đẹp trai hết nước chấm này.
"Dạ, em biết ạ! Ở kia kìa!"
Bọn nó nhiệt tình chỉ Quý đến trước cổng của một ngôi nhà màu trắng hai tầng lợp tôn đỏ, trước cổng sắt sơn đen là hai chiếc đèn lồng sặc sỡ đủ bảy sắc cầu vồng. Căn nhà này trông bình thường giống như bao căn nhà khác.
"Cám ơn mấy nhóc nha."
Quý tính vặn ga đi tiếp, bỗng chốc cậu nhận ra đám trẻ kia không tiếp tục đá bóng mà cứ nhìn chằm chằm vào cậu.
"..."
"Hầy!" Đòi công sao?
Quý bĩu môi móc từ trong tú quần ra một tờ một trăm nghìn, đưa cho đứa đứng gần nhất, ngay lập tức, đôi mắt của cả đám trẻ đều sáng bừng lên.
"Cho mấy đứa tiền ăn bim bim. Bọn bây may khi gặp được anh đây là người tốt đấy, tuyệt đối không được vòi đồ hay nhận đồ từ người lạ đâu nghe chưa!"
Bọn nó ríu rít, đồng thanh kêu lên: "Vâng ạ!", "Em biết rồi ạ!" rồi kéo nhau chạy hết ra cửa hàng tạp hóa ở gần đó. Trẻ con thời nay bạo vậy sao? Cậu nhớ hồi mình còn học tiểu học, lưng đeo trên vai cái cặp sách hình siêu nhân, khuôn mặt non nớt lo lắng bước vào trong cổng trường. Hồi ấy hồn nhiên thật, làm gì cũng bẽn lẽn. Cứ mỗi khi đi học sẽ có một bình nước dắt ở hai chiếc túi nhỏ ở hai bên cặp sách, miệng chúm chím như mấy bông hoa đào gọi cậu cậu tớ tớ,... Thế mà giờ đây, đi ra ngoài đường, chẳng may nhìn hơi lâu vào một thằng lỏi con nào đó ở trên vỉa hè, nó sẽ quay người lại rồi chửi thẳng vào mặt mình: "D*t m*! Nhìn cái l**!!!".
Quý lắc đầu rồi vặn tay ga đi tiếp về phía căn nhà ở gần cuối con hẻm. Xác định được đúng nơi rồi, cậu mới tắt xe máy, bước xuống xe, nhấn chuông cửa rồi chờ năm giây sau... Quá năm giây vẫn chưa có ai ở trong nhà đáp lại, thế là cậu lại ấn thêm mấy lần nữa.
"Không có nhà hả trời?"
Quý tiến lại gần cánh cổng hơn rồi ti hí mắt nhòm vào bên trong nhà qua khe hở của những họa tiết hình hoa bằng sắt, bỗng dưng khi vô tình liếc mắt nhìn xuống, cậu thấy một cái gì đó màu đen đen cũng đang nhòm cậu từ trong nhà.
GRỪUUU!... GÂU GÂU GÂU GÂU!!!
*RUỲNH!!!*
"Ối cha mẹ ơi!!!"
Một con chó Becgie từ trong nhà lao ra rồi đâm rầm vào cánh cổng, hại Quý hồn kinh.
Nó bám vào những thanh chắn của cánh cổng rồi nâng cao cổ hung dữ gầm gừ, nó rung cổng như muốn húc đổ cả khối sắt vụn này để lao tới rồi tợp lấy nguyên cái đùi của cậu vậy.
Quý mặt mày tái mét đến trắng bệch, thần hồn nát thần tính, hai hàm răng trắng va lập cập vào nhau như máy cày.
"... U ugh?"
Hai giây sau, Quý chớp mắt nhìn con chó đi loanh quanh quanh chiếc cổng không ra bên ngoài được, trong phút chốc sự sợ hãi lúc nãy đã bay sạch.
"Ra là không ra ngoài được à? Ka ka ka ka! Làm tao giật cả mình. Lêu lêu lêu! Có giỏi thì ra đây mà cắn tao này."
Quý cười lên khoái trá rồi giơ ngón tay giữa với con chó. Thấy nó nhe ranh nhăn mặt sủa cậu một cách rất hung hăng, cậu cũng đứng lại rồi sủa thi với nó.
Cuộc chiến giữa người với chó rất vui cho đến khi, Quý nhìn thấy con chó Becgie khổng lồ ấy im lặng một lúc, rồi dùng miệng ngoạm lấy chốt khóa cổng rồi mở toang cánh cổng ra.
... Lần này thì cậu tiêu thật rồi.
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!"
Quý nhảy tót lên bờ tường nhà Nam, tuy nhiên, con chó vẫn vồ được một mảnh quần của cậu.
"Áaaaaa! Cút ra, cút ra! Mẹ ơi, cứu con với!"
Quý kêu lên thảm thiết, nhìn con chó cắn chặt lấy cái quần của cậu không nhả dù có bị cậu dùng chân giật lắc mạnh như thế nào.
"Tao xin mày đấy chó ơi. Rách quần... rách quần tao rồi..." TvT
Nam đang nằm ngủ ở trong nhà nghe thấy tiếng động cũng vật vờ tỉnh dậy, lớ ngớ mở cửa nhà bước ra. Đập ngay vào mắt cô chính là cảnh tượng chó người "quấn quýt trong cơn điên cuồng".
Con sâu ngủ chợt mất tiêu chẳng thấy đâu nữa.
"Ái chà chà chà..."
"Đừng chỉ đứng khoanh tay nhìn như vậy, mày mau nghĩ cách tách con chó ra khỏi người của tao đi... Làm ơn đấy..." Quý đau khổ.