Trì Dã nói xong mới nhận ra khoảng cách hiện tại giữa hai người hơi nguy hiểm. Thứ đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là Văn Tiêu chuẩn bị động thủ đánh nhau với hắn, cậu sẽ ra chiêu gì, hắn nên làm cách nào đỡ đòn.
Nhưng mà hiện tại dự đoán này sai rồi. Hắn vừa dứt lời, Văn Tiêu lại tưởng thật, cậu lại gần ngửi thêm một lần nữa rồi đánh giá, “Toàn mùi mồ hôi.”
Mũi Văn Tiêu hít một hơi dán lên cổ Trì Dã, chóp mũi chạm vào da, rõ ràng chỉ tiếp xúc chút thôi nhưng khiến Trì Dã ngứa đến mức muốn lùi về sau cả 800 mét.
Đủ các âm thanh ồn ào từ sân tập truyền đến, trên hành lang gió thổi mát lạnh, vòi nước chưa được vặn chặt, tiếng nước “tí tách” chảy xuống từng giọt.
Yết hầu ở cổ họng Trì Dã di chuyển, vừa mới được nước lạnh hạ nhiệt xong lại nóng lên, giọng hắn phát ra khàn khàn, “Không hôi chứ?”
Văn Tiêu dựa vào tường gạch sứ không động đậy, thay đổi đánh giá, “Tạm được.”
Hắn có thể run rẩy khi thấy ma quỷ nhưng lúc này lại cảm thấy ánh mắt lạnh lùng đầy ý chê bai của bạn cùng bàn rất thu hút, Trì Dã cong môi đùa cợt: “Vẫn không thể nói lời dễ nghe hơn được sao?”
Văn Tiêu thấy ý cười trong mắt hắn, “Như vậy vẫn còn chưa đủ nghe? Yêu cầu của cậu cũng cao quá rồi.” Nói xong, trong đôi mắt cậu cũng ánh lên ý cười trong veo nhưng rất nhanh đã biến mất.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Trì Dã nhớ đến trận bóng vừa chơi xong, “Lão Hứa và Trình Tiểu Ninh đúng là không nhờ cậy được gì hết, giống như mấy ông già 80 tuổi, còn thiếu mỗi điều cầm ba-toong ngồi bên sân bóng đánh cờ.” Nhớ đến tư thế oai hùng đứng ở cổng trường bắt người của Trình Tiểu Ninh, hắn nói tiếp, “Có lẽ chỉ khi đứng ở cổng trường, Trình Tiểu Ninh mới có thể phát huy khả năng vận động hạng nhất như thế.”
“Lão Hứa đã nói rồi.” Văn Tiêu nhớ lại, “Lúc ông ấy tham gia hội thi thể thao của trường đã từng dũng mãnh đoạt giải nhì thi chạy 3000 mét, lúc kết thúc tranh tài cũng gặp được vợ mình, lúc đó là phóng viên tới phỏng vấn ông ấy, cuối cùng bị tư thế uy phong kia hấp dẫn.”
“Nhớ kĩ thế hả?” Trì Dã giơ tay khoác lên bờ vai gầy gò của bạn cùng bàn, “Những đề trọng tâm mà lão Hứa cho ôn trước khi thi đúng là rất chính xác nhưng những lời thế này không tin được đâu. Trước đây ông ấy còn khoác lác rằng đã từng là thành viên của câu lạc bộ thư pháp, viết một bức “Xuân giang hoa nguyệt dạ*” treo ở triển lãm, vợ ông ấy cũng vì cảm thấy nét chữ viết bằng bút lông quá đẹp đẽ phóng khoáng cho nên mới thích ông ấy.”
Văn Tiêu: “…”
*Xuân giang hoa nguyệt dạ: thi phẩm của Trương Nhược Hư
Trì Dã theo thói quen nhét tay vào túi quần, di chuyển tay mấy cái mới nhận ra quần bóng rổ không có túi, không thể làm gì khác hơn là buông thõng hai tay sang bên cạnh, nói chuyện với bạn cùng bàn của hắn, “Nghe một chút cũng không sao, đừng có tin là được.”
Văn Tiêu nắm bắt được trọng điểm trong câu nói rất chính xác: “60 điểm, làm sao cậu biết lão Hứa cho ôn đề trọng tâm trước khi thi rất chuẩn?”
“…” Trì Dã câm nín, tạm thời chưa bịa ra được lý do nào, cuối cùng hắn đưa ra câu trả lời vạn năng, “Tôi đoán.”
“Ra vậy.” Văn Tiêu không truy hỏi nữa, lúc đến dưới tầng của tòa nhà Khoa học kỹ thuật thì mặc áo khoác đồng phục vào, đi lên tầng hai.
Trì Dã vẫn còn nóng, tay cầm đồng phục vắt trên vai, giọng rất ung dung, “Cậu nói xem…chúng ta giúp Trình Tiểu Ninh thắng trận này, còn giữ được mặt mũi cho tổ giáo viên lớp 11, lần sau Trình Tiểu Ninh gặp tôi liệu có vui vẻ không?”
Văn Tiêu nhìn Trì Dã, “Cậu so với Từ Công thành bắc*, ai đẹp hơn?”
Trì Dã bật cười, “Ha ha ha đương nhiên là tôi rồi, tôi đẹp hơn!”
Văn Tiêu nghe tiếng cười trong trẻo của hắn, liếc sang con đường cạnh hồ nước nhỏ như đang phát sáng dưới trời xanh—–thời tiết ngày hôm nay thật đẹp!
Vừa vào lớp, Trì Dã và Văn Tiêu đều được chào đón rầm rộ.
“Cuối cùng hóa ra không phải thoát nước! Nước này hay nha, bóng đập gần đến rổ rồi lại ném vào tay đối thủ, sao lại không trúng vào rổ chứ!”
“Chúng ta là người hào phóng, phải giữ mặt mũi cho các thầy lớp 10 chứ!”
“Bình thường Trình Tiểu Ninh đuổi gà đuổi chó chạy như đạp lửa cưỡi gió, hôm nay đấu bóng rổ lại chỉ biết chỉ tay năm ngón! Phẩm hạnh đâu mất rồi ha ha ha!”
“Quá kích thích! Trì Ca Văn Tiêu trâu bò nhất!”
Cả phòng học ồn ào không khác gì cái chợ, mấy nam sinh đang giai đoạn dậy thì vỡ giọng, tiếng cười vang đến phòng học đối diện cũng có thể nghe thấy, người ở lớp bên cạnh ngó đầu dáo dác nhìn vào từ cửa sau muốn hóng hớt xem có chuyện gì.
Cuối cùng ủy viên kỷ luật phải lấy hạnh kiểm ra uy hiếp mới có thể ép đám nam sinh đang độ tuổi nhiệt huyết này chạy về chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của Thượng Quan Dục và Triệu Nhất Dương có ưu thế, quay người xuống hạ thấp giọng nói với Trì Dã, “Mẹ nó chứ, Trì ca, cậu và Văn Tiêu đúng là quá trâu bò rồi! Lúc nãy nhìn qua sắc mặt của hai giáo viên trẻ tuổi lớp 10 kia không khác gì biểu tượng cảm xúc!”
Trì Dã và Văn Tiêu chung một đội, chỉ chuyên tâm dồn sức tận hưởng niềm vui chơi bóng, nào có chú ý đến chuyện khác, “Cậu nói hai thầy nào?”
“Là hai người trẻ nhất ấy. Bên lớp 10 nói hai người kia muốn huyết tẩy* một trận với tổ lớp 11, phải fg* đến mức thiên sang bách khổng*, không chịu được gió thổi mà ngã xuống lập tức.”
*huyết tẩy: tàn sát đẫm máu, ý muốn nói giáo viên lớp 10 muốn liều lĩnh đánh bại lớp 11 thật thê thảm
*fg (Field Goal): ném rổ
*thiên sang bách khổng: bị tàn phá/đánh bại nặng nề
Thượng Quan Dục đẩy mắt kính, giọng không khoa trương như Triệu Nhất Dương tiếp lời: “Không có chuyện Trì ca và Văn Tiêu bị huyết tẩy đâu.”
Học sinh thắng được giáo viên là chuyện khiến người ta hào hứng, cả giờ học buổi chiều đều xôn xao chuyện này, dù là trong lớp hay ngoài hành lang đều có không ít nữ sinh cố ý đi ngang qua so với bình thường. Trì Dã đã bỏ chạy từ lúc nghe giảng, chỉ còn một mình Văn Tiêu nghênh đón ánh mắt chĩa vào từ bốn phía.
Có điều cho dù bạn cùng bàn của cậu đã đi mất, nhiều người như vậy vẫn không thể quấy nhiễu sự tập trung của cậu, Văn Tiêu cầm bút bắt đầu giải đề, cố gắng mặc kệ tiếng cười và tiếng hò hét truyền đến từ bên ngoài.
Điện thoại di động để trong ngăn bàn rung lên, Văn Tiêu thò tay trái xuống lấy, mở ra nhìn, là tin nhắn WeChat của Trì Dã.
“Vẫn bị ánh mắt của bọn họ bao vây sao?”
Văn Tiêu trả lời: “.”
Cách một cái màn hình, Trì Dã vẫn có thể cảm nhận được sự bực dọc dữ dội của bạn cùng bàn, đoán rằng lúc cậu ấn cái dấu chấm này, tâm tình đang trên bờ vực nóng nảy.
Nha Nha xách bình nước nhỏ màu hồng của mình, quan sát xung quanh, “Anh hai, sao anh Coca không đến?”
Trì Dã tắt điện thoại di động, cúi đầu nhìn em gái hắn, “Vì anh Coca của em phải đi học.”
Nha Nha nghi ngờ: “Vậy sao anh hai không đi học?”
Trì Dã xoa đầu Nha Nha, giọng nói nhẹ nhàng trả lời: “Bởi vì anh hai của em thông minh, không cần đi học vẫn có thể học giỏi.”
Đội mũ bảo hiểm cỡ nhỏ cho Nha Nha xong, Trì Dã hỏi, “Cái chú Tiền cho em kẹo đó, em đã gặp lại chưa?”
Hai tay Nha Nha đỡ mũ bảo hiểm đáp: “Vừa mới thấy đó!”
Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, Trì Dã hỏi, “Người đó đứng ở cổng trường sao?”
“Đúng đó, chú ấy vừa đứng ở ven đường, dưới cái cây kia kìa. Lúc em và anh hai đi từ trường ra, chú ấy đi mất rồi.” Nha Nha vui vẻ chỉ tay vào mắt mình, “Thị lực của em rất tốt đó, không bị cận, lớp của em có người đeo mắt kính, lớp trưởng nói bọn họ là bốn mắt….”
Trì Dã nhìn chằm chằm cái cây Nha Nha chỉ mấy giây, môi mím chặt.
Giờ tự học buổi tối, lão Hứa cầm bài thi đến, “Thầy đang chấm bài của các em, mới chấm được một nửa, phát hiện có một câu tỷ lệ sai cao đến 70-80%! Xin các em năm phút, thầy sẽ giảng lại cẩn thận câu này cho các em.”
Văn Tiêu nhìn lão Hứa đang viết chữ trên bảng đen, cúi đầu tiếp tục làm bài thi Vật lý. Đến gần kì thi giữa kỳ, bài tập nhiều hơn so với bình thường, các giáo viên tranh nhau dạy quá giờ, mười phút nghỉ giữa giờ đều bị chiếm hết.
“Chắc chắn tôi làm sai rồi.” Triệu Nhất Dương nắm chặt tay thành quyền tự gõ vào đầu, quay đầu lại hỏi Văn Tiêu, “Câu này của cậu,” thấy Văn Tiêu đang làm bài Vật lý, vốn không hề quan tâm đến lời giảng của lão Hứa, cậu ta dừng một giây xác nhận, “Cậu kiểm tra chưa?”
“Đúng rồi.”
Triệu Nhất Dương không nghi ngờ, bất kể môn nào cũng thế, tỷ lệ chính xác của một đề là bao nhiêu, trong lòng cậu hiểu rõ. Một người nhìn qua đề đã biết nên dùng công thức gì, nên dùng kiến thức trọng tâm nào để tính ra từng giá trị, chắc chắn sẽ không làm sai. Còn nếu như cứ đọc đi đọc lại đề, nghiên cứu rồi phân tích, nơm nớp lo sợ không dám hạ bút viết, trăm phần trăm sẽ sai. Rõ ràng Triệu Nhất Dương cậu là người ở vế sau, Văn Tiêu thuộc về vế trước.
Cậu ta lặng lẽ gào khóc, “Tỷ lệ làm bài thi chính xác của kỳ thi giữa kỳ của tôi bây giờ có khác gì lính mới ra vẻ đánh BOSS ải cuối đâu!”
Thượng Quan Dục nghe cậu ta khóc, hỏi: “BOSS ải cuối là kỳ thi giữa kỳ, vậy thi Đại học thì gọi là gì?”
Triệu Nhất Dương nặng nề nói: “Thi Đại học là bug ở địa ngục mức độ khó!” Cậu ta lại nghĩ đến chuyện khác, “Chờ sau khi thi giữa kỳ họp phụ huynh, lão Hứa hẳn sẽ trả lại điện thoại di động và máy chơi game cho tôi chứ? Đây có thể coi là tin tốt duy nhất.”
Văn Tiêu dừng bút, “Họp phụ huynh?”
“Đúng, chính là họp phụ huynh đó! Nhà trường yêu cầu phụ huynh mỗi học sinh phải đến, nếu không đến đích thân chủ nhiệm lớp sẽ gọi điện thoại hỏi rõ nguyên nhân, có điều…” Triệu Nhất Dương liếc sang chỗ trống bên cạnh Văn Tiêu, “Trì ca không có phụ huynh, ý tôi không phải vậy, tôi muốn nói phụ huynh của Trì ca đến tận bây giờ chưa bao giờ xuất hiện, vị trí ngồi đều trống không. Nhưng mà Trì ca không sợ, Trình Tiểu Ninh không có biện pháp với cậu ấy, họp phụ huynh không đến cũng không phải chuyện gì lớn.”
Nói đến chuyện này, Triệu Nhất Dương lại không nhịn được bát quái thêm mấy câu, “Tổng hợp các dự đoán, tôi đoán nhà Trì ca có thể xảy ra vài tình huống, ví dụ như bố mẹ ly dị khiến Trì ca rơi vào thời kỳ phản nghịch nghiêm trọng, dứt khoát không đi học. Nếu không dựa vào thành tích trâu bò thi chuyển cấp trước đây của Trì ca, kiểu gì cũng có thể ngồi vững trong top 10!”
Văn Tiêu không nhiều lời, chỉ nói, “Chắc vậy.”
Người trong lớp này có quan hệ tốt nhất với Trì Dã có lẽ là Triệu Nhất Dương. Cậu ta chắc chắn đến bây giờ Trì Dã chưa bao giờ nói rõ hoàn cảnh gia đình cho người khác, trừ lão Hứa.
Lúc này, Hứa Quang Khải đứng trên bục giảng đang nhắm vào hàng cuối cùng, “Triệu Nhất Dương, em nhìn đi, bởi vì em không chịu nghe giảng nên bên ngoài cửa sổ bắt đầu mưa rồi!”
Triệu Nhất Dương bị chỉ đích danh ngay lập tức ngồi im, nghe xong không nhịn được quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ——đúng là trời mưa, nhưng sao việc này lại trách cậu được chứ?
Giảng lại đề mất năm phút, nhắc lại kiến thức quan trọng thêm năm phút nữa, tổng cộng mười phút, cuối cùng Hứa Quang Khải mới chịu tha cho bọn họ, chuông vào tiết đầu của giờ tự học buổi tối vang lên.
Hứa Quang Khải giống như không nghe thấy, dáng vẻ vẫn như thường, “Làm trễ nải của các bạn học vài phút, các em tiếp tục làm đề, có vấn đề gì có thể đến phòng làm việc hỏi thầy.”
Mặc dù chuông tan học vang lên nhưng cả phòng học ngoại trừ người đi vệ sinh thì không có ai di chuyển, tất cả nếu đang tranh thủ thời gian làm bài tập.
Ở cuối lớp, Văn Tiêu cúi đầu nhắn tin trả lời trên WeChat.
Trì Dã: “Cảm thấy hơi phiền não.”
Bút trong tay Văn Tiêu quay vài vòng, “?”
Hàng chữ phía trên hiển thị “Đối phương đang nhập tin nhắn…” xuất hiện mấy lần nhưng mãi vẫn không thấy tin nhắn nhảy ra.
Văn Tiêu không thêm bạn mới trên WeChat, cũng không thích nhắn tin qua WeChat bởi vì đánh chữ rất phiền toái, âm thanh báo tin nhắn còn phiền toái hơn.
Nhưng lần này cậu lại kiên nhẫn nhìn Trì Dã nhắn tin, rốt cuộc hắn muốn gửi nội dung gì.
Hai phút trôi qua rất nhanh, cuối cùng tin nhắn của Trì Dã hiện trong khung chat.
Trì Dã: “Cũng rất phiền.”
Ba chữ mà đánh tận hai phút?
Nhìn xong, ngón tay Văn Tiêu chạm trên màn hình mấy giây, đánh tiếp mấy chữ: “Đánh nhau một trận với cậu nhé?”
Suy nghĩ một lúc, cậu bổ sung thêm một câu, “Hai trận cũng được.”
*Từ Công thành bắc (城北徐公): pinyin là chéng běi xú gōng, một thành ngữ của Trung Quốc, ban đầu nói về người đàn ông họ Từ xinh đẹp đến từ nước Tề thời Chiến Quốc, sau này ý chỉ những người đàn ông đẹp. Câu nói này bắt nguồn từ “Chiến Quốc sách” do Lưu Hướng biên soạn và hiệu đính.
Đây là bản dịch từ Baidu, mình tra muốn lòi cả mắt vẫn không chắc về phiên âm câu này. Cứ dính đến thành ngữ là đau đầu ý >.