Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập



Xe taxi dừng lại bên đường, Trì Dã định trả tiền thì bị Văn Tiêu cản lại, “Để tôi.”

Trì Dã tưởng thật nên không động nữa, thấy bạn cùng bàn không biết lấy đâu ra mấy tờ nhân dân tệ. Không ngờ Văn Tiêu lấy ra một tờ 10 đồng, lại lấy thêm bốn tờ 1 đồng, vuốt phẳng phiu gọn gàng mới đưa cho tài xế, còn không quên nói lời “Cảm ơn”.

Tài xế thu tiền xong, tò mò quay đầu lại, “Bạn cậu rốt cuộc say hay không say?”

Trì Dã còn chưa kịp mở miệng, Văn Tiêu đã tự mình trả lời trước: “Say.”

Tài xế:??

Sau khi xuống xe, hai người đi ngay ngắn dọc theo con phố, đưa mắt nhìn đèn xe taxi dần biến mất vào dòng xe chạy, Trì Dã hỏi Văn Tiêu, “Làm sao cậu biết được mình say?”

Trong ấn tượng của Trì Dã, một nửa số người uống say đều khăng khăng cho rằng bản thân không có say, tôi còn có thể uống nữa, sao tôi có thể uống say được? Hoặc là dứt khoát trực tiếp quên sạch, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi vốn đâu có uống rượu đâu!

Văn Tiêu xoa xoa trán, sắc đỏ do say rượu dưới mắt vẫn choáng váng chưa tan hết, cậu khàn giọng giải thích: “Nhức đầu, mơ màng, cổ họng khô khốc, dạ dày khó chịu, toàn thân nóng lên, hơn nữa không biết tôi và cậu tại sao, lúc nào đứng ở chỗ này. Vì vậy tôi chắc chắn say.”

Thứ tự rõ ràng, suy luận logic, đúng là say đến mức tỉnh táo như người bình thường, Trì Dã lại hỏi: “Vậy sao tôi lại đứng ở đây?”

Ánh mắt Văn Tiêu chăm chú nhìn Trì Dã một lúc, cuối cùng trả lời: “Quên rồi.”

Trì Dã bật cười.

Bạn cùng bàn của hắn sau khi uống say, có phần đáng yêu.

Trời đã tối, khắp nơi đều đã lên đèn, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm lên khung cảnh tối mờ càng khiến nơi đây trở nên ấm áp hơn.

Có người đẩy xe ba gác đi qua bên cạnh, phía trên là hoa được bọc lại bằng giấy nilon trong suốt, Trì Dã nhớ đến hình ảnh khóe mắt ẩm ướt của Văn Tiêu lúc trên xe, “Muốn không?”

Văn Tiêu trưng ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Tôi không phải nữ sinh.”

Phóng tầm mắt ra xa hơn nữa, Trì Dã tìm được mục tiêu thứ hai: “Xe đẩy đối diện, muốn ăn cánh gà nướng không?”

Văn Tiêu nhìn theo, xe ba bánh được sơn màu đỏ, bảng hiệu phía trên in mấy chữ chân gà nướng, bên cạnh còn viết mấy chữ to “Cánh gà nướng Orleans*”. Văn Tiêu từ chối: “Bẩn, ăn vào ngộ độc chết.”

Lý do không thể cãi lại được, mục tiêu thứ hai phải từ bỏ.

Người bên cạnh lúc này rất bình thường khiến Trì Dã cũng cảm thấy nghi ngờ trạng thái hiện tại của Văn Tiêu, “Bạn cùng bàn, ngoại hình của tôi rất đẹp trai sao?”

Nghe xong, Văn Tiêu cẩn thận quan sát ngũ quan lẫn ngoại hình Trì Dã, cực kỳ tỉ mỉ.

Đôi mắt cậu vốn sâu hút, giấu đằng sau mắt kính, ánh mắt ấm áp hơn, sự lạnh lùng trên gương mặt nhạt đi không ít, lại bởi vì uống rượu nên sắc đỏ vẫn chưa tan hết, thậm chí sắc môi cũng đậm hơn mấy phần so với bình thường.

Khiến Trì Dã muốn dùng ngón tay vuốt nhẹ lên môi cậu.

Quan sát xong, Văn Tiêu đưa ra kết luận, “Rất đẹp trai.”

“Trời ạ.” Trì Dã lại cười lên———không phải “đẹp trai” mà là tăng thêm một phó từ đằng trước, rất đẹp trai.

Lúc này, Trì Dã mới thực sự tin chắc Văn Tiêu đã say rồi.

Từ đầu đến cuối, tôi trong mắt cậu là dạng người gì? Là Trì Dã rất đẹp trai.

Có thể do bình thường bạn cùng bàn của hắn nói chuyện quá mức châm biếm, giờ đây khi uống say lại gạt bỏ những lừa dối ra ngoài, lời thật lòng nói ra trở thành quý giá hơn bao giờ hết. Trì Dã hiểu ra, tâm trạng vô cùng tốt, “Bây giờ đi đâu, về cửa tiệm nhà tôi hay đến nhà tôi?”

Dù uống say nhưng Văn Tiêu vẫn vô cùng có chủ kiến, “Tôi không về nhà với cậu, cậu về nhà với tôi.”

Những lời này nghe qua, cách diễn đạt không có vấn đề gì, ý nghĩa cũng không có vấn đề gì, vậy sao Trì Dã lại cảm thấy có hơi—-kỳ lạ?

Mấy tầng lầu ở gần đây đều có cùng một thiết kế, cùng xây dựng hàng loạt, mặt ngoài lẫn bên trong thiết kế đều giống nhau như đúc. Trì Dã đứng ở cửa, nhìn Văn Tiêu tìm chìa khóa đi mở cửa.

Bên trong tối om không bật đèn, rõ ràng nhà đang không có ai. Tự giác bật đèn, lại tìm dép đi trong nhà thay ra, Trì Dã ngẩng đầu đã thấy Văn Tiêu đi thẳng vào phòng ngủ, sau đó ngồi im bên bàn học, bắt đầu——

Giải đề?

Tư thế ngồi của Văn Tiêu rất nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, gương mặt chăm chú nghiêm túc. Trì Dã đứng một bên sửng sốt, mẹ nó uống say xong về đến nhà, việc đầu tiên làm là cầm bút giải đề?

Có điều Văn Tiêu đọc đề một lúc liền phát hiện, “Quyển tài liệu này là sách lậu.”

Trì Dã: “Tại sao lại là sách lậu?”

Vẻ mặt Văn Tiêu lộ ra mấy phần nghi ngờ, sau đó lại khẳng định: “Bởi vì tôi đọc không hiểu trong đây viết cái gì, cho nên đây chắc chắn là sách lậu.”

Trì Dã cảm thấy hắn không thể điều chỉnh được biểu cảm nữa rồi, hắn ngậm miệng cười đứng bên cạnh Văn Tiêu, tay phải chống dọc theo mặt bàn, tay còn lại đặt sau lưng ghế Văn Tiêu, tạo thành tư thế bao vây bốn phía, lại cúi người, “Xem nào, mấy chữ trong quyển tài liệu lậu này tôi đều hiểu, tôi đọc cho cậu mấy câu.”

“Tại tọa độ điểm gốc trong mặt phẳng xOy, vào thời điểm này tỷ số vận tốc v, có một nguồn hạt phát ra một số lượng lớn các hạt mang điện tích dương cùng loại hạt…”

Sau khi Văn Tiêu nghe xong đề bài rất nhanh đã tìm ra đáp án, lại để ý đến gương mặt Trì Dã, nhạy bén bắt được điểm khả nghi, “Sao cậu lại biết chữ trong sách tài liệu lậu?”

Trì Dã vẫn chưa trả lời đã nghe thấy Văn Tiêu nói tiếp: “Sự thật chỉ có một.”

“Sao?”

“Cậu chính là người biên soạn tài liệu lậu.”

Mất một lúc Trì Dã vẫn chưa biết phản bác như thế nào. Hắn dứt khoát nhận luôn cái thân phận tạm thời này, “Đúng, không sai, không ít sách lậu, sách tham khảo gần đây trong thành phố đều do tôi làm ra, bây giờ bị cậu phát hiện rồi, tôi phải làm sao?”

Hiếm khi nào thấy Văn Tiêu trầm tư. Một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Tôi sẽ không tố cáo cậu.”

“Tại sao?”

Có điều Trì Dã không thể nghe thấy câu trả lời, bởi vì ngay trước mặt hắn, đôi mắt Văn Tiêu đã dần hạ xuống, cuối cùng khép lại——-ngủ.

Ngồi ngủ trên ghế không phải cách hay, Trì Dã đưa tay phỏng theo động tác dìu đỡ nhưng không nắm được mấu chốt. Cuối cùng hắn cúi người, dứt khoát sử dụng động tác ôm kiểu công chúa đúng tiêu chuẩn.

Văn Tiêu không nặng, Trì Dã ôm người vẫn đứng thẳng được, ước lượng cảm thấy cậu quá gầy. Xoay người bước đến hướng giường, rũ mắt xuống thấy người trong ngực đang dán mặt vào ngực mình, đuôi mắt đỏ nhạt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi theo hô hấp mà run lên, không hiểu sao tim Trì Dã đập hơi nhanh.

Hắn khẽ hít sâu một cái.

Cẩn thận đặt người lên giường, kéo chăn đắp kín, chỉ để lại đèn bàn ở đầu giường, Trì Dã cảm thấy sắp xếp ổn thỏa xong, giờ nên trở về, Nha Nha vẫn còn ở nhà, lát nữa còn phải phân chia một lần hàng hóa.

Nhưng cái giường này giống như biến thành nam châm sắt khiến chân hắn nửa bước cũng không rời đi được.

Ánh sáng mờ ảo dễ khiến sinh ra những cảm xúc không rõ ràng, chính là tâm trạng của Trì Dã bây giờ.

Đầu tiên hắn nhìn chăm chú lên trán Văn Tiên, nhận ra một nốt mụn không lớn, nhìn qua sẽ không phát hiện ra.

Lông mi cũng vậy, vừa dài vừa dày, sau khi nhắm mắt có thể thấy đường cong trên đôi mắt, rất tinh tế.

Đến cuối cùng, tầm mắt hắn rơi xuống môi Văn Tiêu.

Không còn nhợt nhạt thiếu huyết sắc như ngày thường, lúc này môi cậu như được phủ lên một lớp đỏ nhạt. Trì Dã nhìn chăm chú, trong phòng rất yên tĩnh, hắn có thể nghe rõ cả tiếng hít thở của mình và của Văn Tiêu cùng quấn quýt với nhau.

Cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đưa tay ra, khống chế lực, ngón tay cái bên phải vuốt nhẹ qua bờ môi của Văn Tiêu.

Ngày hôm sau, Văn Tiêu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Ngoài cửa sổ, trời đã sáng choang, thời tiết trông không tệ. Đầu cậu nặng trĩu, mất mấy giây mới kịp phản ứng, thò tay ra từ trong chăn lấy điện thoại bắt máy.

“A lô?”

Giọng nói khàn khàn, còn mang theo sự buồn ngủ.

Trì Dã ở trong điện thoại thúc giục cậu: “Còn chưa thức dậy hả? Mau đi học đi, cậu đến muộn rồi bạn cùng bàn.”

Văn Tiêu theo bản năng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bị ánh mắt chiếu vào phải híp mắt, miệng đáp: “Hôm nay là thứ bảy.”

“Không đúng, sao lần này cậu biết?”

Dựng lại gối, Văn Tiêu nằm xuống một lần nữa, mu bàn tay còn lại đặt lên trán, cản lại ánh sáng đang chiếu vào từ cửa sổ, “Tôi chỉ uống rượu, cũng không phải mất não.” Suy nghĩ một lúc, đối với chuyện tối hôm qua, cậu chỉ nhớ lại vài đoạn ký ức rời rạc, “Hôm qua cậu đến đón tôi sao?”

“Cậu vẫn còn nhớ hả?”

“Chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.”

Trong lời nói Trì Dã lộ ra ý cười: “11 giờ rồi, mau dậy ăn cơm trưa, nếu không dạ dày cậu không chịu được đâu.”

Bị người khác nhắc như vậy, Văn Tiêu mới nhận ra dạ dày cậu đúng là đang không dễ chịu, ngón tay cậu day day ấn đường, “Biết rồi, dậy ngay đây.”

Rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra, Văn Tiêu nhìn thấy bà ngoại đeo tạp dề đang làm bếp.

“Dậy rồi à? Nấu cho cháu cháo thịt nạc đây, vẫn còn nóng, cháu mau ăn một bát.” Bà ngoại thấy tóc cậu rối tung, trên mặt vẫn còn nét ngái ngủ, cười ôn hòa, nói: “Uống rượu vào chắc chắn rất khó chịu, bà cũng không đánh thức để cháu ngủ một giấc, khá hơn chút nào không?”

Văn Tiêu ngồi xuống bên bàn ăn, nghi ngờ, “Sao bà biết—–”

“Hôm qua lúc bà về, đúng lúc gặp bạn cùng bàn của cháu rời đi. Cậu ấy nói mấy đứa các cháu thi xong nên muốn thả lỏng tâm tình, cùng ăn thịt nướng, không để ý nên lỡ uống hơi nhiều.”

Văn Tiêu cầm muỗng thép không gỉ, khựng lại một lúc, “Bà gặp Trì Dã?”

“Ừ, rất lễ phép, còn cao nữa, trong trường hẳn có không ít nữ sinh thích cậu ấy đúng không?”

Nhớ đến trong giờ học một đám nữ sinh đứng tụ tập ngoài hành lang của lớp học, “Đúng, rất nhiều.”

Bà ngoại cười lên, “Bà nói này, cháu với cậu ấy, đều cao ráo, gương mặt đều biết gieo họa cho mấy cô gái trẻ, thật hiếm khi nào mới gặp được một nam sinh có ngoại hình như Tiêu Tiêu nhà ta.”

Văn Tiêu yên lặng ăn cháo—– quả nhiên, người lớn trong nhà đều cảm thấy đứa trẻ nhà mình bao giờ cũng đẹp nhất, bà ngoại mình cũng không phải ngoại lệ.

Cơm nước xong xuôi, Văn Tiêu định ra ngoài, bà ngoại hỏi cậu định đi đâu. Văn Tiêu chần chừ vài giây đáp, “Đi gặp bàn cùng bàn của cháu, cùng nhau làm bài tập.”

Nói ra những lời này, Văn Tiêu cũng thấy hơi chột dạ. Lại nói nếu lão Hứa nhìn thấy Trì Dã làm bài tập, không biết chừng sẽ lập tức xuống tầng mua vé số.

Mà đối tượng làm bài tập cùng Văn Tiêu đang trả lời điện thoại, di động đang phát ra, đối diện là giọng địa phương của người kia.

Cũng đã biết sơ qua người này có thể nói được giọng địa phương của Minh Nam, cậu chỉ nghe hiểu được một nửa, nửa còn lại thì đoán, có lúc đoán được có lúc không đoán được. Văn Tiêu không lên tiếng, tìm cho mình một cái ghế rồi ngồi xuống.

Cậu nhớ ra trước đây khi ở nhà, mẹ cậu thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài câu bằng giọng địa phương Minh Nam. Tiếng địa phương của nơi này phát âm mũi rất nặng, lúc nói ra nghe rất mềm mại, êm ả. Có điều chỉ trừ một vài khu vực, cơ bản ở Minh Nam đều nói tiếng phổ thông, vì vậy ba mẹ cũng không cho cậu học.

Lúc này nghe thấy được một hai từ ngữ quen thuộc khiến Văn Tiêu không khỏi ngẩn người.

Gác máy xong, Trì Dã nhìn về phía Văn Tiêu, “Đầu còn đau không?”

Vừa nói, ánh mắt hắn lại rơi xuống bờ môi Văn Tiêu.

Rõ ràng không khác gì lúc bình thường nhưng Trì Dã luôn cảm thấy sắc môi kia hồng hào hơn so với ngày thường mấy phần. Bởi vì tâm tư chột dạ, sợ bị Văn Tiêu nhận ra sự khác thường, hắn rất nhanh thu lại tầm mắt của mình.

“Không đau.” Văn Tiêu phục hồi lại tinh thần, im lặng mấy giây rồi hỏi, “Tối hôm qua…tôi có nói gì không?”

“Nói gì? Cũng không nói gì đặc biệt, cụ thể là phương diện nào?”

“Lời kỳ quái.”

“Không nói gì kỳ quái hết.” Trì Dã đáp xong, thấy Văn Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hắn cong môi cười nói tiếp, “À đúng rồi, cậu nói một lời tôi vẫn còn nhớ.”

Ngón tay đang đặt trên đùi của Văn Tiêu hơi nhúc nhích, “Cái gì?”

Trì Dã nghiêm trang, đan hai bàn tay vào nhau, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, cười nói: “Cậu nói, Trì ca tôi là người đẹp trai nhất.”

*Cánh gà nướng Orleans: là loại cánh gà tẩm gia vị của công ty McCormick, là một công ty thực phẩm của Mỹ chuyên sản xuất, tiếp thị và phân phối gia vị, hỗn hợp gia vị và các sản phẩm hương liệu khác cho thị trường công nghiệp, nhà hàng, tổ chức và gia đình

//
"35gMcCormicK"35gMcCormicK


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui