Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Kiến trúc nhà ở thuộc Thanh Đại đều từ mấy thập niên trước, ban công nhỏ bên ngoài thiết kế theo phong cách Trung Quốc, góc tường trồng dây leo hoa hồng, cả một mảng tường lớn trải rộng. Dọc theo tường hoa hồng đi vào trong, phía cuối vườn hoa là hòn non bộ có nước chảy, bên cạnh có một cái đôn bằng đá, trước đây đặt chậu đá làm vườn ở trên, sau đó chậu đá bị dời đi, chỉ còn lại đôn đá vẫn đặt ở chỗ này.

Văn Tiêu ngồi ở trên đó.

Chân cậu dài chạm đất, đường cong cơ thể người thiếu niên rất mảnh khảnh, bả vai sau lưng được bàn tay đỡ, đang ngẩng cằm hôn môi Trì Dã.

Trong lúc ngừng lại, hô hấp của cậu hổn hển, “Tại sao cậu———”

Trì Dã nhận ra được phản ứng nhỏ xíu của cậu, hơi thở dồn dập run rẩy cắn môi cậu, thấp giọng hỏi: “…hôn cậu còn thoải mái hơn cả trước kia sao?” Giọng nói nặng nề trầm khàn.

Văn Tiêu không đáp, chỉ rũ nửa mi mắt, sự lạnh nhạt trong đôi mắt dần mờ mịt như ánh sáng giữa ngày hè, trả lời không rõ lắm: “Hơi có tiến bộ.”

Trì Dã quyết tâm dốc sức hôn thêm cái nữa, lại dán lên môi đối phương: “Bởi vì thường xuyên luyện tập, trong giấc mơ đã hôn cậu không biết bao nhiêu lần….”

Vào khoảng thời gian mệt mỏi nhất, Trì Dã nhắm mắt chạm gối là có thể ngủ, thường xuyên ngủ rất sâu, bị đồng hồ báo thức đánh thức cũng không phân biệt nổi rốt cuộc là mình ngủ mấy phút hay mấy giờ.

Có lúc hắn sẽ mơ thấy Văn Tiêu.

Văn Tiêu trong giấc mơ cũng giống như thanh trúc vậy, mặc đồng phục xanh trắng của phụ trung Minh Nam, trên vai đeo cặp sách đen, vẻ mặt lạnh lùng đứng trên phố. Môi nhợt nhạt mím chặt thành một đường, trông vừa ốm yếu lại cất giấu vài phần sắc bén.

Hoặc là có lúc bọn họ ngồi dưới hàng cuối cùng trong lớp, khuỷu tay chạm khuỷu tay. Lão Hứa đứng trên bục giảng giảng bài, phía trước có người ngủ, có người ghi bài. Văn Tiêu cúi đầu giải đề, gương mặt chăm chú, lộ ra cái gáy trắng trẻo, có vài sợi tóc nhô ra ở đường chân tóc sau gáy, chạm vào hẳn là sẽ rất mềm mại, sờ vào không bị đâm tay.

Mỗi lần mở mắt thoát khỏi giấc mơ như vậy, Trì Dã đều cảm thấy hoảng hốt.

Cho đến khi bây giờ ôm chặt người vào trong ngực, hắn vẫn nghi ngờ có phải mình ngủ trong phòng thi hay không, mơ một giấc mơ thật đẹp.

Đến khi bị đánh thức, trước mắt vẫn là bàn học và bài thi.

Không ngờ Văn Tiêu hỏi hắn trước: “Cậu thật sự đến rồi?”

Nghe câu này, Trì Dã cười trước. Ngón tay đè xuống xương bả vai cong cong, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cách một lớp quần áo, hắn trả lời: “Ừ, thật.”

Không phải là ảo giác, cũng không phải nằm mơ.

Âm cuối êm ái thấp xuống, Trì Dã nhẹ nhàng chạm lên môi Văn Tiêu, một chút sức lực cũng không dám dùng.

Thế nhưng Văn Tiêu lại lên tiếng: “Quá nhẹ.”

“Mẹ nó.” Hắn chửi nhỏ một tiếng, một khắc sau, Trì Dã cảm thấy chân tay lẫn cơ thể đều nóng lên, ngón tay nắm chặt cằm Văn Tiêu, hung hăng hôn xuống.

Rõ ràng bọn họ mới chia xa một năm nhưng khi hai người ở cạnh nhau vẫn rất ăn ý. Văn Tiêu bị hôn đến mãnh liệt thiếu dưỡng khí, trong cơn xúc động trào dâng theo bản năng nghiêng đầu hô hấp. Nhận ra được động tác nhỏ của cậu, Trì Dã lại ấn vào gáy ép cậu trở lại. Theo thói quen, Văn Tiêu thoáng nghiêng đầu, khiến chóp mũi cậu cạ nhẹ lên chóp mũi đối phương.

Giây phút này Văn Tiêu cũng kinh sợ, cho dù thời gian một năm thật sự đã trôi qua nhưng cậu lại không quên mất thứ gì——-tựa như bị con dấu in lên, cơ thể của cậu vẫn còn ghi nhớ.

Đã biến thành bản năng.

Tất cả những sự lo lắng trước đây khiến lòng cậu mệt mỏi, cậu vô thức viết xuống vở ghi chép cái tên này không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có thể thật sự gặp được người thật ở trước mặt.

Nhận ra được từ lúc bắt đầu Văn Tiêu đã luôn căng thẳng, đến bây giờ mới thả lỏng được, cổ họng Trì Dã đau chát.

Hắn nghĩ, thật may quá, cuối cùng hắn đã đến được nơi này, đứng trước mặt người này.

Hắn không bị đánh bại, cũng không bị trật chân ngã, hắn vẫn luôn nhìn về nơi có ánh sáng.

Hắn chưa từng thất bại trước cuộc sống.

Thật tốt quá.

Đi dưới ánh đèn đường, Văn Tiêu sờ ngón tay lên chỗ rách da trên môi, hỏi: “Tới đây bằng gì?”

Kỳ thi Đại học cuối cùng cũng kết thúc vào lúc 5 giờ, thế nhưng bây giờ Trì Dã đã đứng trước mặt cậu.

Trì Dã lướt qua tiểu tiết không nói: “Xe taxi, tàu cao tốc, xe taxi.”

Văn Tiêu nghiêng đầu nhìn hắn, trong con ngươi mát lạnh phản chiếu ánh đèn, lại hỏi: “Ban đêm trở về sao?”

Trì Dã hỏi ngược lại: “Chịu để tôi trở về sao?”

Vài giây sau, Văn Tiêu đáp: “Không nỡ.”

Trì Dã cong môi, theo thói quen lại nhét tay vào túi quần: “Không về vội, cậu sắp xếp cho tôi ở đâu thì tôi sẽ ở đó.”

Mặc dù Văn Tiêu đã tới Thanh Châu một năm nhưng thành phố này lại không khiến cậu sinh ra cảm giác quen thuộc, rõ ràng nhà cao tầng san sát nhau mọc lên như rừng, phố xá ngang nhau giống như Minh Nam vậy.

Không hề quen thuộc với xung quanh, cậu cầm điện thoại muốn tìm xem quanh đây có khách sạn nào không, kết quả lại nhận được tin nhắn bà ngoại gửi đến trước.

Văn Tiêu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Trì Dã: “Bà ngoại bảo cậu tối nay ở nhà tôi, nguyên văn.”

Văn Tiêu mở cửa, tìm từ trong tủ giày ra một đôi dép dự phòng cho Trì Dã, nhìn thấy đèn phòng mở nhưng cửa phòng ngủ của bà ngoại đã đóng lại.

Đi ngang qua phòng bếp, Văn Tiêu quay đầu lại hỏi Trì Dã: “Ăn cơm tối chưa?”

Trì Dã đi theo sau, thật thà nói: “Chưa ăn, nhưng mà lúc ở nhà ga chờ tàu cao tốc đã mua chai Coca.”

Từ lúc thi xong đến bây giờ, tinh thần vẫn luôn căng thẳng như dây cung, hoàn toàn không đói bụng, cũng không cảm thấy đói. Cho đến lúc này bị Văn Tiêu hỏi tới, Trì Dã mới cảm giác dạ dày đang co rút đau đớn.

Văn Tiêu bật đèn phòng bếp lên: “Trong ngăn kéo trước mặt có mỳ sợi, trứng gà ở trong tủ lạnh, nấu tô mỳ nhé?”

Trì Dã không khách sáo, vào phòng bếp bật lửa đun nước.

Văn Tiêu dựa lên khung cửa quan sát Trì Dã, nước trong nồi dần dần sủi bọt, có hơi nước trắng bốc lên, trước mắt cậu cũng nổi lên một tầng sương mù, “Thêm nhiều nước một chút, tôi cũng muốn ăn.”

“Cậu cũng đói hả?” Tâm trạng Trì Dã rất tốt lại đổ thêm nước lạnh vào, vừa nấu mỳ vừa thuần thục chiên hai quả trứng gà.

Hai người yên tĩnh ăn xong, vẫn giống như trước, Văn Tiêu đứng dậy đi rửa bát, bảo Trì Dã đến phòng ngủ chờ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nước chảy nhỏ xíu, Trì Dã đứng trên sàn gỗ trong phòng ngủ, quan sát rất cẩn thận. Nơi này là chỗ Văn Tiêu ở trong một năm. Nghĩ kỹ một chút, thậm chí so với thời gian Văn Tiêu ở đường Cửu Chương còn dài hơn.

Đồ đạc trong phòng không nhiều, giường, bàn học, tủ quần áo, lại thêm một kệ sách treo sát trên trần nhà, tất cả mọi thứ bày biện chỉnh tề ngăn nắp, không ngổn ngang bừa bộn chút nào.

Tầm mắt Trì Dã quét qua một vòng, đột nhiên dừng lại trên bàn học.

Cặp sách màu đen tiện tay bị đặt ở bên cạnh ghế, mấy quyển vở ghi chép trên mặt bàn tùy ý mở ra, trang giấy bị gió ngoài cửa sổ lay động, mà bên cạnh đèn bàn đặt một cái khung ảnh.

Đến khi Văn Tiêu rửa bát xong đi vào phòng ngủ đã nhìn thấy Trì Dã đứng trước bàn học, trong tay đang cầm khung ảnh nhìn rất tỉ mỉ.

Từ đáy lòng sinh ra vài phần luống cuống, tựa như có bí mật bị bắt được.

Trì Dã lắc lư khung ảnh trong tay, “Là ai chụp thế? Tôi nhớ lúc đó là buổi giao lưu học tập, tất cả người trong tòa nhà đều đến hội trường, cậu kéo tôi về lớp, để tôi nghe âm thanh trắng ngủ bù.”

“Ừ,” Văn Tiêu tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại, giải thích, “Lão Hứa chụp bằng di động, thầy ấy trở về phòng làm việc lấy đồ, lúc đi ngang qua phòng học nhìn thấy, tiện tay chụp lại. Ngày đó tôi chuyển trường, thầy đưa cho tôi làm kỉ niệm.”

“Kỹ thuật chụp ảnh của lão Hứa so với kĩ thuật kéo đàn nhị giỏi hơn rất nhiều.” Đặt cẩn thận khung ảnh về chỗ cũ, Trì Dã nói tiếp, “Trước kì thi tốt nghiệp trung học được nghỉ rời trường, lão Hứa lại ca một bài động viên khích lệ rất dài, khiến không ít người khóc. Trong lớp từng người một đi ra ngoài, nói lời tạm biệt với lão Hứa. Lão Hứa ngồi trên bục giảng, ánh mắt khóc đỏ bừng, giống như mất ngủ đã mấy đêm.”

“Buổi sáng hôm đó Trình Tiểu Ninh đến sớm nửa tiếng, không ít người đều bị ông ấy chặn ở cổng trường, còn giận dữ nhắc nhở kéo khóa đồng phục cho tử tế, vừa đi vừa đọc sách, tóc dài không cắt, còn có giấu điện thoại di động trong túi áo đồng phục bị phát hiện. Thế nhưng hôm đó tất cả mọi người đều rất phối hợp, không khiến ông ấy tức chết. Đến khi chuông dự bị reo, có người nhìn thấy Trình Tiểu Ninh đứng ở cổng trường cầm giấy lau mắt.”

“Còn có———”

“Trì Dã.” Văn Tiêu cắt đứt lời hắn.

Trì Dã dừng lời, không nói thêm gì nữa. Hắn biết tại sao mình lại lải nhải mọi chuyện nhớ lại ở phụ trung như vậy. Từ lần đầu gặp gỡ đến sau khi tình cảm nồng nhiệt, bức tường ngăn cách giữa hai người vẫn luôn đứng ngay ngắn tròn một năm chia lìa. Cuộc sống bọn họ không giống nhau, giống như hai đường thẳng song song, ở hai thành phố khác nhau dần kéo dài về phía trước.

Hắn theo bản năng không kịp chờ đợi muốn nói về chuyện hai người đều biết đã muốn làm biến mất cảm giác xa lạ này, làm biến mất khoảng cách một năm này.

Văn Tiêu nói với hắn: “Chúng ta không cần như vậy.”

Khoảnh khắc này, sự bất an trong lòng như thủy triều của Trì Dã bỗng nhiên biến mất.

Văn Tiêu tìm từ trong tủ quần áo của mình một cái áo phông và quần thể thao, đưa cho Trì Dã: “Đi tắm đi.”

Trì Dã nhận quần áo trong tay, “Được.”

Nửa tiếng sau, hai người nằm trên giường.

Trì Dã ngửi được mùi hương dầu gội và sữa tắm quen thuộc trên người mình, vóc dáng cơ thể của hắn và Văn Tiêu đều cao như nhau, quần áo mặc vào không chặt chút nào, cả người trên dưới lẫn thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng chậm chạp thả lỏng, khiến hắn dần hứng lấy sự mệt mỏi đến sau.

Văn Tiêu điều chỉnh ánh đèn ở đầu giường, trong phòng bao trùm ánh sáng vàng ấm áp.

Cách mấy giây, cậu thẳng tay tắt đèn, dời khỏi vị trí, nằm xuống sát bên cạnh Trì Dã, cũng nhắm hai mắt lại.

Một lúc lâu sau, trong bóng tối, Văn Tiêu nhỏ giọng gọi một tiếng: “Trì ca?”

Giọng Trì Dã lẫn với sự buồn ngủ, khàn khàn lại ôn nhu: “Ừ, Trì ca của cậu ở đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui