"......!Ưm!"
Một nụ hôn duy trì chưa đầy nửa phút, Trần Tử Tinh đột nhiên đẩy Quan Thần ra, khuôn mặt đỏ bừng, sợ hãi, cậu giãy giụa đẩy Quan Thần ra nhưng hai tay lại bị hắn kìm chặt, hai người bắt đầu giằng co, cuối cùng Quan Thần lạ cúi đầu xuống cường hôn cậu lần nữa.
Một Quan Thần khí thế bức người, Trần Tử Tinh chưa nhìn thấy hắn như thế bao giờ cả.
Phải nói là cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về Quan Thần.
Bị bắt phải ngẩng đầu lên, phải cướp lấy không khí từ những khe hở, đầu lưỡi Trần Tử Tinh gần như chết lặng, cổ tay có chút đau.
Trong lòng Trần Tử Tinh bỗng nhiên thấy sợ hãi cái người không nói đạo lý, ngang ngược đang cường hôn cậu này......!
Người này làm cho cậu thật sự rất sợ.
Cậu còn chưa chuẩn bị xong đâu.
"Quan, Quan Thần......!Ưm." Trần Tử Tinh cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nghiêng mặt sang bên cạnh thoát khỏi nụ hôn sau đó vội vàng thở dốc, "Hô a, hô......!Cút......!Đừng, đừng hôn tôi......"
Giống như yêu cầu của một chú mèo nhỏ, chẳng giống với cự tuyệt mà giống như lạt mềm buộc chặt vậy.
Trong đầu của Trần Tử Tinh trống rỗng, tới tận lúc này cậu cũng không biết nên làm gì, trong lòng cậu loạn như cào cào, "Cút......!cút sang bên cạnh, đừng có hôn tôi nữa......"
Quan Thần cũng có thể mơ hồ cảm nhận được sự kháng cự của Trần Tử Tinh, hắn buông tay ra nhưng không lùi lại vẫn cứ đứng trước mặt Trần Tử Tinh, bao phủ lấy cậu.
Quan Thần từ từ ôm lấy cậu, một cái ôm gắt gao giống như muốn khảm cậu vào bên trong xương tủy vậy, sau đó vuốt ve tóc Trần Tử Tinh nói: "Tôi không hôn cậu cậu sẽ bỏ chạy mất."
Hắn còn oan ức nói, "Vậy thì tôi sẽ rất mệt nha."
Trần Tử Tinh: "......"
Rốt cuộc ai mệt! Nói hưu nói vượn! Đổi trắng thay đen!
Nhưng cậu không phản bác, trầm mặc cúi đầu, tai cũng đỏ lên, cậu túm chặt lấy áo của Quan Thần, vô cùng bất an và hoảng loạn.
Trong lòng cậu giống như có một mặt biển, bình thường luôn tĩnh lặng không có một cơn sóng nhỏ, mà Quan Thần lại chính là một tia sấm sét không hề tầm thường, nó đột nhiên đánh xuống làm cho mặt biển rung chuyển.
Có ý gì? Quan Thần hôn cậu là có ý gì?
Trần Tử Tinh muốn hỏi, nhưng lòng cậu lại hỗn loạn, thăng trầm và tê dại, môi mở ra nửa ngày nhưng cũng không có dũng khí hỏi, bộ dạng giống như là đang bị Quan Thần bắt nạt vậy.
Cậu đột nhiên nói, "Đừng hôn tôi......" âm thanh mềm nhũn, bạn nhỏ Trần Tử Tinh với lịch sử tình trường vẫn còn là thiếu niên ngây thơ kia nói, "Cậu đừng hôn tôi......"
"Thật sao?"
Âm thanh bình tĩnh, ôn hòa của người thiếu niên kia vang lên bên tai.
Không còn sự thô lỗ như vừa nãy, không còn sự lỗ mãng như bình thường, ngữ khí của hắn mang theo sủng nịnh mà dịu dàng, ở trong rừng cây nhỏ ôm chặt lấy cậu, trả lời câu hỏi của cậu.
"Nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân mình, " người thiếu niên nói xong, lại cúi đầu xuống cọ cọ vào cổ Trần Tử Tinh, không có lý nói, "Tôi muốn thân thiết với cậu, muốn cùng bạn nhỏ Trần Tử Tinh thân thiết, tôi không thể kiềm chế được, Tử Tinh, cái này phải trách cậu, cậu đừng có nghĩ đến việc không muốn chịu trách nhiệm.
Tôi sẽ không cho cậu trốn tránh trách nhiệm đâu."
Cố tình gây sự, càn quấy, không nói đạo lý.
Người này vẫn luôn như vậy, từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ vẫn luôn là——
Trần Tử Tinh không biết ứng phó loại người như vậy, theo lý thuyết thì cậu cũng sẽ không thích người này.
Nhưng mà, rất ấm áp.
Thân thể của thiếu niên rất ấm áp, không khí xung quanh cũng ấm áp, thanh âm cũng ấm áp....!Nguyên nhân là người này sao?
Thế giới được vẽ lên một màu sắc ấm áp, dịu dàng, trong không gian im lặng truyền đến tiếng vọng đọc sách từ các tòa nhà dạy học, âm thanh đội thể dục đang huấn luyện, cùng với....nhịp tim đập kịch liệt bên trong lồng ngực người đang đứng trước mặt cậu đây.
Trần Tử Tinh nghĩ, cái tên ngốc Quan Thần này.
Rõ ràng bây giờ đã tốt lắm rồi nhưng lại cứ cố tình phá đi hiện trạng này, dịu dàng vuốt ve cậu, dịu dàng ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu nói những lời dịu dàng......!
Đây không phải là đã phạm quy rồi sao.
Đây chính là đã trái với quy tắc của trò chơi, đây là người chơi có bàn tay vàng.
Trần Tử Tinh không biết phải làm gì để đáp lại phần tình cảm nặng nề này, chấp nhận sao, hay là từ chối, cậu không biết, nhưng trong giây phút này cậu lại muốn vâng theo nội tâm mình.
Cậu nắm chặt lấy áo của Quan Thần, giống như một chú mèo con vùi mặt vào trong lồng ngực Quan Thần, tai đỏ lên, không muốn bước đến nhưng lại không muốn rời đi.
"......" Quan Thần không nghĩ đến cậu sẽ phản ứng như vậy, hắn mừng như điên thuận thế ôm lấy eo của Trần Tử Tinh nói, "Sao vậy? Sợ à?"
Không trả lời.
Trần Tử Tinh hung hăng đẩy tay Quan Thần ra, túm lấy áo của Quan Thần giống như đang đối với kẻ thù vậy, nhưng độ ấm trên mặt cậu, cùng với nội tâm thẹn thùng, cảm giác hưng phấn, rồi lại giống như mối tình đầu của một đứa nhỏ.
"Cậu, cậu con mẹ nó không được nhúc nhích......!" Trần Tử Tinh cảm thấy xấu hổ nói, "Cái, cái gì cũng đừng làm......!Đừng làm......"
Cậu thật sự rất sợ hãi.
Mỗi động tác đều là một kích thích rất lớn, Trần Tử Tinh chưa bao giờ tiếp xúc qua với loại tình cảm này, huống chi lại còn là loại kinh hãi thế tục này, trong lòng cậu rất rõ ràng, đồng tính luyến ái có nghĩ là gì, nhưng cậu lại càng rõ ràng hơn bản thân muốn gì.
Không đồng ý cũng không từ chối, thậm chí ngay cả tỏ tình cũng không.
Bắt đầu từ một nụ hôn, kết thúc bằng một cái ôm ấm áp.
Trần Tử Tinh nắm chặt lấy áo Quan Thần, im lặng bình phục lại nội tâm của chính mình, khiến cho bản thân có thêm dũng khí đối mặt với tất cả mọi thứ, khiến cho bản thân trở về trạng thái bình thường.
Quan Thần không nói gì cả, cũng không làm gì cả chỉ lặng lặng đứng ở nơi đó cùng Trần Tử Tinh, chờ cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến âm thanh loạt soạt.
Có người nào đó kích động đạp lên những phiến lá cây chạy đi tạo ra âm thanh, nghe thấy âm thanh làm cho Trần Tử Tinh giật mình, nâng tay đẩy Quan Thần ra, hai người nới ra một khoảng cách, chân cũng không còn sức cũng không có dũng khí nhấc chân lên, Trần Tử Tinh sợ hãi quay đầu lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Bóng dáng vội vàng của Hứa Hồng Dương.
"Đều tại cậu! Cậu con mẹ nó đừng có lại đây."
Mập Mạp phát hiện Quan Thần và Trần Tử Tinh hình như có chút không đúng.
Cái này biểu hiện ở chỗ Trần Tử Tinh trong suốt cả quá tình không thèm để ý đến Quan Thần, mặc cho cậu ta viên đạn bọc đường, Trần Tử Tinh cũng đều tức giận, còn có tâm hồn treo ngược cành cây, hai tiết trôi qua mới làm xong bài tập của một môn.
Quan Thần cũng sầu a: "Không sao đâu, không có gì, đừng sợ."
Trần Tử Tinh nâng khuỷu tay đẩy Quan Thần đang sáp lại gần ra: "Cút, đừng nói giống như tôi với cậu có một chân."
Quan Thần nghiêng đầu gối lên cánh tay, dùng đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Trần Tử Tinh, cũng không thèm làm bài tập, chỉ thích nhìn cậu.
"Ừm, " Quan Thần nói, "Là có một chân."
Trần Tử Tinh: "......"
"Cút." Cậu đứng lên mang theo bài tập đi ra ngoài làm.
Quan hệ bây giờ của bọn họ thì được tính là cái gì chứ, không hề tỏ tình, cũng không hề nói tôi thích cậu, cũng không hề nói chúng ta ở bên nhau đi, cậu lại càng không hề đồng ý hoặc là từ chối, nhưng mà hôn rồi, cũng ngủ cùng nhau rồi, ba mẹ cũng đã gặp rồi......!
Kháo, ngu ngốc.
Trần Tử Tinh cảm thấy bản thân mình nhất định là do ở chung với Quan Thần quá lâu, chỉ số thông minh cũng bị logout rồi, thích nghĩ đến mấy cái loạn thất bát tao.
Trước buổi tối ngày hôm nay mọi thứ vốn vẫn còn rất bình thường, bạn nói xem anh em cùng nhau ngủ hoặc là gặp mặt ba mẹ của đối phương thì có cái gì không đúng đâu chứ?
Đúng, cậu và Quan Thân vốn chỉ là anh em tốt, kết quả tôi xem cậu là anh em tốt, cậu lại muốn thượng tôi? Đúng vậy, đều tại Quan Thần cả, hôn thì hôn lại còn hôn đến mức bị người ta nhìn thấy.....Cũng không phải, hôn rồi chuyện này coi như bỏ đi.
Nghĩ gì vậy chứ.
Trần Tử Tinh cắn bút lắc đầu, cúi đầu cưỡng chế bản thân tập trung.
Mập Mạp thu hồi ánh mắt.
Đau khổ vui vẻ của nhân loại không giống nhau, cậu ta không hiểu tại sao Trần Tử Tinh đang nói chuyện lại chạy ra ngoài làm bài tập, cậu ta lại càng không hiểu hơn chính là Quan Thần vì sao không đuổi theo, ngược lại lại nằm úp xuống bàn ngủ.
Có đó không?
Cậu không phải thích người ta sao? Cậu không phải là một tên bám rất dai sao?
Chạy theo đi!
Mập Mạp nhỏ giọng, gọi: "Lão lục, lão lục."
Quan Thần ngẩng đầu.
Mập Mạp sốt ruột nháy nháy mắt với hắn: "Cãi nhau à?"
"Cãi cái gì nhau, không có." Quan Thần nói, hắn bây giờ có chút chột dạ, bị người người nhìn thấy chuyện này nói lớn cũng lớn mà nói là nhỏ cũng nhỏ, Quan Thần cái gì cũng không sợ chỉ sợ Trần Tử Tinh vì chuyện này mà lùi bước, "Làm bài tập của cậu đi, không cần quan tâm đến tôi đâu Mập ca."
Châu Biên không hiểu lắm bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy hai người bọn họ có chút kỳ lạ, "Gì vậy."
Mập Mạp nâng tay vỗ vỗ đầu tên ngốc Châu Biên nhấn xuống, nói, "Tôi trung lập, tự cậu kiềm chế chút."
"Kháo!" Châu Biên tuy rằng không hiểu lắm bọn họ đang nói gì, nhưng cũng không thể ngăn lại việc cậu ta chửi mắng, "Tên Mập Mạp chết tiệt kia! Bỏ ngay cái móng vuốt 200 cân của cậu ra." (1 cân của TQ=0.5 cân của VN)
Mập Mạp không muốn chơi với tên ngốc này, không thèm nhìn cậu ta, cuối cùng dặn dò: "Nghe Mập ca khuyên một câu, lão lục cậu đừng ngủ nữa, ngủ nữa thì hai bàn tay trắng mất."
"Mẹ nó tên mập chết tiệt kia!" Châu Biên bị tay Mập Mạp nhấn ở trên đầu khó chịu, gào lên một tiếng bắt đầu tạc mao.
Thật ra trong lòng Mập Mạp khá phức tạp.
Dù sao chuyện này đứng ở lập trường của cậu ta không dễ xử lý, Trần Tử Tinh và Quan Thần, tâm tư của hai người này cậu ta đều nhìn thấy.
Cứ phải nháo lên để mọi người phải chịu khổ, thế thì làm vậy để làm gì, cậu ta cũng chỉ có thể giúp hai người duy trì chút tình cảm thấp nhất mà thôi, cái này giống như bạn thân của bạn tìm bạn khóc lóc vì bị chia tay, bạn sẽ cùng cô ấy mắng tra nam, mắng vô cùng thích thú, kết quả ngày hôm sau cô ấy lại ôm tra nam kia nói với bạn rằng, hi hi, bọn mình quay lại rồi.
......!Tôi có thể chửi đm cậu chứ.
Cho nên Mập Mạp cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết.
*
Quan Thần ngồi xổm xuống bên cạnh người Trần Tử Tinh, tay ôm theo một quyển sách tiếng Anh.
"Hi, tiểu soái ca." Đợi một lúc, Quan Thần nghiêng đầu nói, "Tức giận sao?"
Trần Tử Tinh không thèm để ý đến hắn, ngồi dưới đất, bản nháp đặt ở trên hai chân, vùi đầu tính toán.
Quan Thần nói: "Đừng tức giận mà.
Cùng lắm thì tôi cho cậu hôn lại tôi này."
......!Mấy lời này hắn cũng có thể nói ra đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
Hắn nói xong, mang quyển sách đang cầm trên tay lót xuống dưới mông để ngồi, chà chà mũi nói, "Nói đùa tồi.
Tinh ca, tôi lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên để ý đến một người, đối tốt với một người, có rất nhiều thứ không hiểu mà làm sai, mong cậu có thể tha thứ."
Dừng lại một chút, thấy Trần Tử Tinh không trả lời, hắn lại chọc chọc cậu hai cái, "Được không?"
Trần Tử Tinh, "......"
Cho nên nói, Quan Thần này chính là một tên ngốc, chính là một tên ngốc bá đạo luôn cho mình là trung tâm!
Trần Tử Tinh liếc hắn một cái, ánh mắt rơi xuống quyển sách tiếng Anh bên dưới mông hắn, "Khó trách cậu thi lúc nào cũng kém như vậy.".
đam mỹ hài
Quan Thần vội vàng lôi quyển sách ra ngồi xổm lên, cợt nhả: "Cuối cùng không nhịn được cũng phải để ý đến tôi rồi sao? Không nói chuyện được với cậu tôi sắp nghẹn chết rồi."
Trần Tử Tinh lại không để ý đến hắn, Quan Thần dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu, không biết xấu hổ nói: "Có đó không? Halua? Cậu là anh trai hay em gái? Cậu cũng đang lướt mạng sao? Có đó không có đó không?......"
Trần Tử Tinh không nhịn cười được nữa.
Cậu cảm thấy, thật ra có một câu nói rất có đạo lý.
Con người nếu thích một người, nhìn gì cũng thấy hoàn mỹ, vô luận hắn có làm gì cũng đều tốt, nhưng nếu như không thích một người, vậy thì mọi thứ đều chỉ là ác ý.
"Quan Tiểu Lục, cậu quá phiền." Trần Tử Tinh ngạo kiều nói, sau đó đứng lên vỗ vỗ quần, "Bẩn chết đi được, quay lại chỗ ngồi."
Vậy cậu là ai trong số họ đây.
Trong lòng Trần Tử Tinh sớm đã hiểu rõ.
Quan Thần vội vàng đứng dậy, đi theo, "Được nha."
"Aizz, Quan Thần, em ở đây sao."
Hắn đứng dậy đang định đuổi theo Trần Tử Tinh, lão Tôn lại xuất hiện ở cửa, liếc nhìn Trần Tử Tinh một cái sau đó nhìn về phía Quan Thần khoát khoát tay, "Đi theo thầy, người nhà em cái gì mà......!À, đúng rồi, cô nhỏ của em đến đây, có việc tìm em đấy.".