Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc


Tâm tình của Trần Tử Tinh bây giờ một lời khó nói hết.

Ngay tại lúc ấy, cậu đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cảnh tượng, hay là cậu xuyên không đến đây? Cậu là một người từ cổ đại đến, tạm thời không thể gặp người, mấy năm nay toàn xuyên qua bồn cầu đến đây cũng không vô lý lắm nhỉ?
......!Không thì cậu không biết nói thế nào!
Trốn cũng trốn không thoát, WC lớn như vậy, chỉ cần mở cửa ra thì có thể nhìn thấy bọn họ, chẳng nhẽ lại nói bọn em chỉ đơn thuần là anh em tốt, cho nên mới đi chung một nhà vệ sinh?
Dù sao cũng có một câu nói không phải bảo là anh em tốt cũng nhau gì gì đó sao.

......!Quỷ mới tin!
"Trong đó xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy người bên trong mãi không trả lời, Vưu Dương lại hỏi lại một tiếng.

Giáo viên còn lại cũng lo lắng định phá cửa vào, dù sao ở trường học xảy ra chuyện cũng không phải là chuyện nhỏ.

Huống hồ lại còn ở trong WC trường học.

Trần Tử Tinh cũng ý thức được vấn đề này, cậu bắt đầu lo lắng nhưng may lúc này Quan Thần lại ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, làm động tác "Xuỵt".

Hắn trầm giọng xuống, ra vẻ thành thục, "Khụ......!Không sao."
"......! Không sao là tốt, nhưng mà, bên trong lại thật sự có người à." Giọng nói của Vưu Dương vang lên phía bên ngoài, "Âm thanh vừa nãy là xảy ra chuyện gì vậy?"
Quan Thần trầm mặc, nói, "Táo bón."
"Quá nặng."
"Đè vỡ rồi."
Trong giọng nói còn mang theo oán niệm, có lẽ là không ai ngờ đến hắn sẽ trả lời như vậy, Vưu Dương ngẩn người ra, chợt trong phòng vệ sinh đồng thời vang lên hai tiếng cười.

Một đến từ người giáo viên còn lại, một đến từ Trần Tử Tinh.

Vưu Dương nhìn thoáng qua người giáo viên kia, không đợi y tiếp tục hỏi Quan Thần đã giải thích, "Đánh quả rắm ấy mà."
Ngôn ngữ vô cùng thô tục, gọn gàng rứt khoát, người giáo viên kia chịu không được, biết người bên trong không có chuyện gì nên vội vàng kéo Vưu Dương ra ngoài.

Chờ bọn họ đi đi Trần Tử Tinh leo xuống khỏi két nước phía sau, dựa lưng vào tấm ngăn cách cười không ngừng, cười chảy cả nước mắt, "Ha ha ha ha......!Định mệnh, ha ha ha con mẹ nó nữa chứ Quan Thần, cậu đùa tôi à ha ha ha!"
"Còn cười nữa, tôi sợ muốn chết đây, ông thầy kia đúng là nghi thần nghi quỷ." Quan Thần cũng cười theo, đứng lên khỏi bồn cầu, quay đầu nhìn lại cũng may không bị hỏng.

Nếu không vừa nãy bọn họ sẽ bị rơi xuống mất.

wattpad-camduongquytmat
Buổi tối, Châu Biên ngồi ở bàn cầm điện thoại nói chuyện.


Trần Tử Tinh tắm rửa xong, ôm chậu quay lại vừa thấy chuyện này thì hoảng sợ, vội chạy tìm Mập Mạp, "Đậu mé, Châu Biên bị dở hơi rồi à......!chơi điện tử chơi đến mức não có vấn đề luôn sao?"
Ngay lúc này Châu Biên còn cười tủm tỉm nâng tay chào điện thoại.

Vẻ mặt của Mập Mạp kiểu tôi chả muốn nhắc đến, thở dài một cái lại lắc lắc đầu, ôm chậu đi tắm.

Cậu ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không dám mở miệng, ôm chậu đi tắm luôn.

Trần Tử Tinh kinh ngạc, "Không cứu à?!"
Quan Thần ngồi ngay bên cạnh cắn một miếng socola sau đó quay người lại, cái ghế quay một vòng, hắn cố gắng nuốt miếng socola xuống nói, "Đang livestream đấy, mới mở thôi."
"Livestream?" Trần Tử Tinh giật mình, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Quan Thần.

Quan Thần nhìn cậu liền duỗi chân dài ra kéo cả người cả ghế bơi về phía Trần Tử Tinh, ngửi ngửi, "Thơm quá."
"Cút ra." Trần Tử Tinh đẩy hắn ra, "Còn không đi tắm đi?"
"Ăn hết mấy đồ ăn vặt này mới đi." Quan Thần dựa ra sau, chân khều khều lên đùi Trần Tử Tinh, Trần Tử Tinh giả vờ nhéo chân hắn mấy cái, Quan Thần không hề sợ hãi nói, "Cậu không lạnh à, sao mặc quần ngắn thế."
Mùa xuân đến rồi, Trần Tử Tinh mặc một bộ đánh bóng rổ màu trắng có mấy đường kẻ màu xanh, ở giữa áo viết dòng chữ, "Genius", nghĩa là thiên tài.

Làn da trắng nõn, mới tắm xong lại càng trắng.

"Cũng được." Tóc vẫn còn ướt sũng, Trần Tử Tinh xoay người lấy máy sấy trong hộp đồ dưới gầm bàn, cắm điện vào sau đó bắt đầu sấy tóc.

Quan Thần cứ ngồi đó vừa ăn vừa nhìn cậu.

Trần Tử Tinh không nhịn được nữa đẩy chân hắn ra, tay còn lại nâng lên, Quan Thần rất hiểu chuyện liền đưa cho cậu một cái kẹo mút.

Trần Tử Tinh sấy tóc xong thì bóc ra ăn, vừa ăn vừa xem Châu Biên livestream, Quan Thần thì ôm lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

Châu Biên giống như một tên ngốc, vừa mới vẫy tay chào xong bây giờ đã cầm điện thoại ngồi đánh Vương Giả Vinh Diệu, vừa đánh vừa giải thích.

wattpad-camduongquytmat
Trần Tử Tinh đối với việc cậu ta live chơi game đúng là không ngoài dự liệu.

Cậu nhìn cậu ta một lát cũng không nhìn màn hình điện thoại của Châu Biên, thuận miệng hỏi, "Nhiều người xem không?"
Bị hỏi như vậy, tinh mắt thì sẽ nhìn thấy Châu Biên hơi khựng lại.

"......! Không ai xem cả." Châu Biên dùng ngữ khí vừa nhỏ bé vừa tươi sáng nói, "Nhưng chẳng sao cả, đây chính là bước đầu tiên để trở thành một streamer đấy, tôi sẽ cố gắng!"

Trần Tử Tinh nghĩ cảm thấy đây mới chính là tác phong của Châu Bên.

Vừa nhỏ bé vừa tươi sáng, không hổ là cậu ta.

"Thế cậu giải thích cũng có tác dụng gì đâu." Trần Tử Tinh nói.

"Tuy rằng không ai xem, nhưng cũng phải tôn trọng nghề nghiệp chứ." Châu Biên nói, "Nói không chừng lại có người đúng lúc vào xem."
"Người ta muốn nghe giải thích thì đi xem mấy đại thần không hơn à, " Trần Tử Tinh nói, "Cậu xem live của người khác bao giờ chưa?"
Châu Biên nói, "Chỉ mới xem của mấy đại thần."
Cậu ta nói xong mấy lời này tự bản thân cũng sửng sốt, đúng vậy, bản thân cậu ta cũng sẽ không xem mấy streamer nhỏ live! Cậu ta có gì đặc biệt hơn để thu hút người khác xem đâu?
"Cho nên mới nói." Trần Tử Tinh nhìn cậu ta nói.

Châu Biên gật gật đầu, ừ ừ mấy tiếng, trầm tư một lúc sau đó phát hiện ra cậu ta bị phòng ngự tháp đánh chết.

Châu Biên, "......"
"Đậu!" Cậu ta nói, "Thôi bỏ đi, tôi biết rồi."
Trần Tử Tinh không kịp phản ứng, "Hở?"
Vẻ mặt của Châu Biên trở nên âm trầm, "Tôi là một người theo phật hệ, cái đặc sắc của tôi chính là phật hệ."
Sau khi anh hùng của hắn sống lại, vẻ mặt Châu Biên cực kỳ kích động thao tác anh hùng chạy ra khỏi bãi đất.

Trần Tử Tinh, "......" Người này không còn thuốc để cứu nữa rồi.

Nửa đêm lúc mười một rưỡi.

wattpad-camduongquytmat
Phòng ngủ tắt đèn, mọi thứ đều im lặng, mọi người cũng vội vàng làm việc của mình, quản lý kí túc xá như thường lệ kểm tra một vòng, không có chuyện gì đặc biệt thì rời đi.

Trần Tử Tinh nằm trên giường đột nhiên bên dưới có tiếng động, cậu vừa quay người lại đã nhìn một gương mặt.

Quan Thần cười với cậu.

Trần Tử Tinh nhẹ giọng hỏi hắn, "Làm gì vậy?"
Quan Thần chen đến gần, hắn mới vừa tắn xong cũng đánh răng luôn nên cả người là một mùi tươi mát sạch sẽ.


"Làm cậu." Quan Thần thuận miệng trả lời cậu sau đó thuận thế nằm xuống ngoài rìa giường Trần Tử Tinh, hắn xoay người lại, trong đêm đen mượn ánh trăng ngoài kia nhìn cậu, "Nhớ cậu."
"......!Đừng, bị nghe thấy đấy." Trần Tử Tinh kéo chăn bông đắp lên người hắn, "Vừa nãy giặt quần áo à?"
"Ừ." Quan Thần gật gật đầu, vừa đặt đầu xuống gối cơn buồn ngủ đã kéo đến, hắn ngáp một cái nói, "Giặt mất một hai tiếng đồng hồ, sắp lạnh chết rồi đây."
Tắm rửa, giặt quần áo, còn đánh răng rửa mặt nữa.

Đang mùa đông thế này, không lạnh mới là lạ.

"Nên tắm nước nóng." Trần Tử Tinh nói.

Quan Thần gật gật đầu.

Hắn có vẻ đã buồn ngủ rồi nhưng Trần Tử Tinh lại cực kỳ tỉnh táo, lúc đầu Quan Thần còn quay mặt về phía cậu nhìn cậu, nhưng mùi hương trên người Trần Tử Tinh rất thơm khiến hắn yên tĩnh thả lỏng hơn, cả người bắt đầu ấm lên.

"Ngủ đi." Trần Tử Tinh nói, "Ngủ ngon."
Quan Thân mông lung nói một tiếng "Ừm", Trần Tử Tinh kéo chăn đắp lên người mình, để cho gió không luồn qua chỗ hở cậu nhích sang phía Quan Thần nằm, hai người dựa gần vào nhau, cùng đắp một tấm chăn.

"Lúc nãy cậu xem Châu Biên livestream à?" Bỗng nhiên Quan Thần nhỏ giọng hỏi.

Trần Tử Tinh chậm rãi mở mắt ra, Quan Thần vẫn nhắm chặt hai mắt, cậu từ trong cổ họng phát ra một tiếng ừ sau đó nói, "Xem một lúc."
Quan Thần ừ một tiếng, trong màn đêm hai chàng trai nằm cạnh nhau, hơi thở theo những câu nói làm cho thời tiết lạnh giá này cũng trở nên ấm áp vô cùng.

"Thế nào?" Quan Thần hỏi.

"Vé chơi đâu." Trần Tử Tinh nói, "Cậu vẫn muốn kiếm tiền à?"
Trong bóng đêm tiếng cười của Quan Thần vang lên, "Làm tốt là được rồi."
Tay chân hắn không an phận ôm lấy Trần Tử Tinh, cậu cũng không ngại ngùng còn xoay người lại để hắn ôm, nói đến cùng bọn họ có thể làm những gì họ muốn nhưng cũng chỉ có cái giường này mà thôi.

"Cậu giỏi lắm à?" Trần Tử Tinh nói, "Khẩu khí lớn phết nhỉ."
"Đúng vậy." Quan Thần nói xong ôm lấy cậu, "Tôi giỏi không? Có giỏi hay không?"
Tay hắn bắt đầu không yên phận, Trần Tử Tinh không chịu được nôn nên cười mấy tiếng, đang định mở miệng nói chuyện thì Quan Thần lại kéo cậu ôm chặt vào trong ngực, lấy tốc độ thật nhanh lén hôn lên mặt Trần Tử Tử Tinh, sau đó lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giọng nói của Trần Tử Tinh ngừng lại.

wattpad-camduongquytmat
Hai người im lặng một lúc.

Không biết có phải là do ngại ngùng hay không, tóm lại là sau vài giây Trần Tử Tinh mới ho khan vài tiếng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.

"Quan Thần, " Trần Tử Tinh vẫn luôn muốn hỏi hắn,"Ngày trước......!Ngày trước lúc mà cậu chỉ có một mình ở đây ấy, đã làm những gì?"
Quan Thần sửng sốt, "Hửm? Gì cơ? Công việc ấy hả?"
Quan Thần rất giỏi, chuyện của ba cậu Trần Tử Tinh đã sâu sắc cảm nhận được điều này.


Quan Thần và ba cậu vừa nói chuyện cùng nhau, cậu giống như nhìn thấy một thế giới khác vậy, hoàn toàn không có chỗ để nói chen vào.

Rõ ràng Quan Thần và cậu bằng tuổi nhau nhưng không thể nào thành thục như hắn.

"Rất nhiều nha." Quan Thần nhớ lại nói, "Lúc đầu thì cứ cái gì làm được thì làm thôi, lúc ấy còn chưa đủ mười tám tuổi, một mình rất khó tìm việc.

Nhưng mà cũng rất may, lúc ấy được một người nhìn trúng nên đi làm người mẫu chụp ảnh cho người ta, sau đó cứ như vậy đi chụp ảnh thôi, cũng kiếm đủ để trả học phí và tiền thuê nhà, kinh tế cũng không còn là áp lực nữa."
Trần Tử Tinh trầm mặc nói, "Vất vả lắm đúng không."
Quan Thần cũng không biết nói gì mới tốt, cười với cậu rồi nói, "Cũng được, bây giờ nghĩ lại thì cũng thấy không có gì vất vả cả."
Trần Tử Tinh mở mắt ra, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt Quan Thần, mí mắt Quan Thần rung rung, muốn mở ra nhưng lại nhịn xuống.

Trần Tử Tinh lại nói lần nữa, "Vất vả rồi."
Chỉ có ba chữ thôi nhưng lại đâm trúng vào nơi mềm mại nhất tim Quan Thần.

wattpad-camduongquytmat
"Ừm." Bây giờ Quan Thần không còn phủ nhận nữa, hắn chỉ muốn ôm Trần Tử Tinh chặt thêm chút nữa.

"Tôi cảm thấy, " sau một lúc lâu, Trần Tử Tinh nói, "Tôi kém hơn cậu rất nhiều."
Quan Thần kinh ngạc, Trần Tử Tinh một người không bao giờ chịu thua người khác lại nói ra những lời này? Hắn nở nụ cười, nói, "Chẳng có gì là làm không được, chúng ta chẳng kém nhau gì cả."
"Có." Trần Tử Tinh vẫn bướng bỉnh nói, "Cho nên tôi phải vượt qua cậu."
Không hiểu sao nghe giọng nói tràn ngập ý chí chiến đấu của cậu Quan Thần buồn cười mở mắt ra muốn hỏi cậu "Làm sao để vượt qua tôi đây?", nhưng ngay lúc định mở miệng ra hắn lại nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Trần Tử Tinh.

Giọng nói của Quan Thần bị nghẹn lại.

Nếu đã như vậy thì hãy cùng nhau cố gắng thôi.

"Được đấy, " Quan Thần nói, "Cố lên."
"Sao nghe thiếu đánh thế nhỉ." Trần Tử Tinh nói.

"Ha ha, " Quan Thần nói, "Cậu khó hầu hạ quá đấy."
Trần Tử Tinh cười mấy tiếng, "Thế cậu đừng có ngủ cạnh tôi."
Quan Thần mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: "Ngạo kiều chết đi được, tính cách cũng kém, không dịu dàng lại còn lạnh như băng....."
"Cậu muốn ăn đòn đúng không?" Trần Tử Tinh véo mặt hắn, giọng nói của Quan Thần bị cậu làm cho biến đổi, nhưng hắn vẫn kiên trì nói tiếp: "Đụng một tí là động tay động chân......"
"Này, cậu!"
"Nhưng mà, " Quan Thần rất nhanh sán lại gần, lúc này không phải hôn lên má nữa mà là hôn môi."Vị đại ca này tuy có rất nhiều tật xấu nhưng lại là người mà tôi thích.

Người tôi thích cậu ấy rất ấm áp, lương thiện, hiếu thuận, tích cực, hài hước....!chỉ cần đứng đó thôi cũng lấp lánh ánh sáng."
"Tôi rất thích cậu ấy.

Cậu ấy là mặt trời nho nhỏ độc nhất vô nhị trong lòng tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận