Sau khi kỳ thì đại học kết thúc, lớp 12-3 tổ chức liên hoan.
Địa điểm tổ chức là ở quán karaoke tương đối rẻ đối diện trường học.
Do là liên hoan của học sinh vốn Lão Tôn sẽ không đến, nhưng mà lớp trưởng và mọi người trong lớp yêu cầu nên ông cũng bị kéo đến đi một vòng, cũng bị trút cho mấy chén rượu, thế là chạy mất.
Mọi người cười ầm lên.
wattpad-camduongquytmat
Ghế lô cực kỳ náo nhiệt, bốn mươi học sinh, nam một nửa nữ một nửa, trên sân khấu có mấy bạn nam đang hát, Trần Tử Tinh ngồi trong một góc uống rượu, bên cạnh là Quan Thần.
"Tốt nghiệp rồi." Trần Tử Tinh nhìn màn hình lớn nói.
"Ừm, bọn họ thì tốt nghiệp rồi, còn chúng ta thì chưa đâu." Quan Thần cười, lén lút nắm lấy tay của Trần Tử Tinh.
"Chỉ được cái mồm" Trần Tử Tinh nghe thấy thế, đôi mắt mang theo ý cười quay đầu nhìn hắn, hơi ngẩng đầu lên, đôi môi cậu đã bị rượu nhuộm lên một màu hồng nhạt.
"Hôm qua quên chưa hỏi anh, lần này thi phát huy tốt chứ? Có thể vào cùng một trường với em không?"
"Nói không chừng còn có thể cao hơn em đấy." Quan Thần cười ngã về phía sau tựa đầu lên lưng ghế sofa, sau đó nghiêng đầu, trong mắt hắn bây giờ chỉ có bóng dáng Trần Tử Tinh.
"Chà chà, xấu hổ ghê.
Còn muốn thi hơn em cơ à?" Trần Tử Tinh cười nhìn hắn, "Còn lâu nhé."
"Lần này thi em làm bài thế nào?"
Trần Tử Tinh nhíu nhíu mày.
"Nói đi." Quan Thần kéo cậu hai cái, "Đừng lấp lửng nữa."*
(*卖关子: có nghĩa là khi làm một việc gì đó hay nói gì đó người nói cố ý lấp lửng, chơi trò bí ẩn làm cho đối phương lo lắng sốt ruột.)
"Không bán quan tử*, tôi bán Quan Thần." Trần Tử Tinh nói, "Tôi cảm thấy khá tốt, so với trạng thái của những lần thi trước thì vẫn tốt như vậy."
(*不卖关子, 我卖关辰: do chỗ này thì bạn Tinh chơi chữ nên mình sẽ để nguyên, mà 关子 nghĩa là cái nút, nút thắt, chỗ lý thú nhất, cũng được ví như mấu chốt của sự việc)
"Thủ khoa có nắm chắc trong tay không?" Quan Thần hỏi.
"Khó mà nói được, " Trần Tử Tinh nói xong dùng chân đụng đụng Quan Thần, liếc nhìn hắn, "Nếu không có gì bất ngờ, ổn."
"Coi em kìa, không biết xấu hổ." Lần này đổi lại Quan Thần cười cậu.
wattpad-camduongquytmat
Hắn thích dáng vẻ kiêu ngạo này của Trần Tử Tinh.
Cả người cậu giống như đang phát sáng, cực kỳ đáng yêu.
Hai người ở trong góc ghé đầu thầm thì với nhau, Châu Biên ngồi ở bên cạnh đang đánh bài với mấy bạn nam khác trong lớp, la hét lớn tiếng, có bạn nữ không thích ồn ào nên véo tai Châu Biên, nói: "Châu Biên! Có thể nhỏ giọng xuống được không? Giọng hát của Dịch Kiệt cũng bị giọng của cậu át mất hết rồi!"
"Úi úi úi......" Châu Biên bị xách tai, ăn đau nói, "Chị ạ, người đẹp, nữ thần, chị gái xinh đẹp....ấy ấy, không ồn nữa không ồn nữa, tôi nói nhỏ đây, cậu bỏ tay ra, đau lắm."
Bạn nữ kia lầm bầm một tiếng sau đó buông ra, "Cậu đúng là thiếu đánh."
Chờ cho bạn nữa kia quay người đi, Châu Biên liền nói với mấy người anh em trong vòng tròn: "Nhìn đi, phụ nữ đúng là phiền phức, ai cũng....."
Bạn nữ kia quay đầu lại.
Châu Biên cảm nhận được sát khí, ho hai tiếng nói.
"Ai cũng đều lễ phép cả! Bọn mình cũng nên học tập theo, những dịp như thế này đương nhiên phải lấy ca hát làm chủ! High lên nào! Ai thua người đó lên hát một bài!"
"Cậu ngồi xuống! Đừng có đạp sofa!" Bạn nữ kia lại hét.
"Châu Biên mồm mép phết nhỉ." Quan Thần cười nói, "Lên đại học nhất định sẽ dễ tìm được bạn gái."
"Mấy bạn nữ mà yêu đương với cậu ta chắc sẽ tức chết mất thôi, thẳng nam cả ngày chỉ biết chơi game." Trần Tử Tinh bình luận: "Nhưng tính cách của cậu ta chẳng mấy khi phiền não chẳng mấy khi mâu thuẫn gì, cũng rất tốt."
Quan Thần cười sán lại gần nói, "Chúng ta cũng chẳng có mâu thuẫn gì."
Trần Tử Tinh liếc hắn, nói, "Bớt cái mồm.
Lần trước cãi nhau em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu."
"Khóe môi đang cong lên của em bán đứng em rồi đấy.
Còn cái móng vuốt nhỏ này của em nữa."
Trần Tử Tinh nghe thế thì định rút móng vuốt về, nhưng Quan Thần lại không chịu, nắm càng chặt hơn.
"Anh......"
"Ấy ấy, hai vị đại ca à, đừng có tú ân ái nữa." Mập Mạp cầm cục xạc dự phòng đi từ đầu bên kia đến, ỷ vào thân mình to béo che trước mặt hai người bọn họ, nói, "Từ lúc nào thế."
"Gì mà từ lúc nào." Quan Thần nói, "Cậu thi thế nào?"
"Còn được, cứ như vậy thôi, nguyện vọng hai chắc không có vấn đề.
Châu Biên mới đáng lo, đại học chính quy không biết có vào nổi không, chỉ biết suốt ngày chơi game như tên ngốc ấy." Mập Mạp nói, "Haizz! Thôi đừng có thả bê nữa, tôi đến là muốn nói với mấy cậu một chuyện, bên kia có người muốn sang đây tỏ tình đấy."
"Tỏ tình?" Giọng nói của Trần Tử Tinh và Quan Thần cùng lúc cất lên.
wattpad-camduongquytmat
"Ừ." Mập Mạp quay đầu lại nhìn sang phía mấy bạn nữ đang nhìn sang bên này, xuân tình nảy nở.
"Tốt nghiệp rồi, mọi người ai cũng không muốn lưu lại tiếc nuối.
Bình thường ai cũng bận rộn học tập, bây giờ kỳ thi đại học cũng đã kết thúc rồi, thứ cần đến cũng nên đến rồi đấy."
Trần Tử Tinh và Quan Thần liếc nhìn nhau.
Dứt lời, bên kia có ba bạn nữ đang đi về phía bên này, ở giữa là một bạn nữ trên tay cầm một cái hộp, cô vừa ngại ngùng vừa bị mấy cô bạn đẩy sang.
"Yến Yến." Cô bạn của bạn nữ nói, "Nhanh lên."
Chu Yến Văn bị đẩy lên, cô hơi sợ hãi lùi về phía sau, mặt mày cũng đỏ lên.
"Ờm, các cậu đến đi." Mập Mạp lùi lại đằng sau nhường đường cho các cô.
Quan Thần dùng ánh mắt để níu kéo tên Mập Mạp không phúc hậu muốn chạy kia lại.
Vẻ mặt của Mập Mạp kiểu lực bất tòng tâm, tỏ vẻ hai người cố lên.
Chu Yến Văn bước từng bước nhỏ đến trước mặt Trần Tử Tinh.
Quan Thần nhướng lông mày.
"Cái đó......!Trần, Trần Tử Tinh......!" Giọng nói của cô gái có chút run rẩy.
Lông mi của Quan Thần cũng run rẩy.
Trần Tử Tinh nhấn đôi chân muốn động đậy của Quan Thần, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Yến Văn, ánh mắt vừa lễ phép vừa xa cách.
Không khiến người ta cảm thấy không đúng, ánh mắt rất ôn hòa, nhưng lại không dễ thiếp cận.
Chu Yến Văn nâng hộp socola đến trước mặt Trần Tử Tinh, bất chấp khó khăn, cúi đầu nói: "Tôi, tôi thích cậu! Từ lớp 11 đã bắt đầu thích cậu! Cậu, cậu có thể.....hẹn hò với tôi không!"
Đột nhiên lại có người tỏ tình cho nên ánh mắt của mọi người đổ dồn về đây.
Một trận nhốn nháo ồn ào nổi lên.
wattpad-camduongquytmat
Mọi người thích nhất cái này.
Mọi người trong lớp đều hóng hớt, các bạn nữ lặng lẽ xem tình hình, Trần Tử Tinh và Quan Thần hai người ai cũng có tiếng ở Diêm Thành, thành tích tốt lại còn đẹp trai, ai mà không thích chứ.
Mỗi ngày nhận được cả đống thư tình.
"Xin lỗi." Ý tứ từ chối của Trần Tử Tinh rất rõ ràng, cậu nhìn Chu Yến Văn không hề lưu lại đường đi nói: "Tôi có người yêu rồi, cảm ơn cậu đã thích tôi." Cậu cụp mắt xuống, ngữ khí không hề dao động.
"Hộp socola này tôi không thể nhận."
Những người có thể tỏ tình với người mình yêu thầm thì tình cảm ấy nên được tôn trọng.
Trần Tử Tinh có thể làm điều đó, chỉ là không thể cho cô hi vọng và dịu dàng được, mọi người hảo tụ hảo tán, còn cô cũng có thể sớm tìm được một người phù hợp hơn.
Đây là sự tôn trọng của Trần Tử Tinh đối với cô.
Chu Yến Văn gật gật đầu: "Ừm......!Ừm."
Cô bước về phía trước vài bước, cúi người xuống, Quan Thần "Ơ" một tiếng, vô cùng lo lắng, muốn đứng dậy ngăn cô lại.
Trần Tử Tinh vội ấn hắn xuống.
Chu Yến Văn vẫn còn hơi do dự, cô đứng ở vị trí cách bọn họ khá xa, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy, vậy tôi có thể hỏi một câu không?"
Trần Tử Tinh: "Hở? Cậu hỏi."
Chu Yến Văn liếc Quan Thần một cái, mặt càng ngày càng đỏ lên, lén lút hỏi: "Cậu và cậu ta....Quan Thần ấy, đang yêu nhau đúng không? Yên tâm cậu không cần trả lời tôi đâu....tôi vốn dĩ cũng đã đoán ra, chỉ là muốn thử xem sao.".
ngôn tình hoàn
Trần Tử Tinh ngơ ra.
WTF, có thể nhìn ra được sao?!
Mập Mạp đang nghe lén ở bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt của Trần Tử Tinh thì biết ngay cậu đang nghĩ gì, cậu ta quay mặt đi vẻ mặt kiểu "Hai năm rồi, ngốc mới không nhìn ra".
"Tóm lại cậu không có bạn gái thì tôi cảm thấy ổn hơn đấy." Chu Yến Văn vỗ vỗ vai cậu nói, "Không làm được bạn trai thì chúng ta cũng có thể làm chị em tốt nha! Sau này cậu....sau này nếu có vấn đề gì về tình cảm có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào! Tôi đi đây!"
Chu Yến Văn cười cười, vẻ mặt cực kỳ thoải mái rời đi cùng hội bạn.
wattpad-camduongquytmat
Trần Tử Tinh nhìn Quan Thần, Quan Thần chỉ vào chính mình, không thể tin được, "Anh? Tra nam á? Anh là trung khuyển công đệ nhất thiên hạ đấy biết không!"
Trần Tử Tinh khinh bỉ hắn, "Không biết xấu hổ."
Quan Thần he he hai tiếng, "Nhưng mà em vừa nãy từ chối cô ấy, anh sướng lắm đấy bé Tinh ạ.
Thưởng cho em một nụ hôn."
Trần Tử Tinh: "? Phần thưởng của chính anh thì có?"
Quan Thần: "He he, không quan trọng không quan trọng.".