Đây chỉ là một bước nhạc đệm nhỏ mà thôi, nhạc đệm qua đi mọi người lại tiếp tục vui chơi.
Bên này Trần Tử Tinh vì đã công khai có đối tượng nên không còn ai đến tỏ tình nữa, nhưng Quan Thần lại chạy không thoát, cậu cũng mặc kệ hắn, chạy đến nhà vệ sinh.
Quan Thần tiếc hận nói: "Này! Em không để ý tí nào à!"
Trần Tử Tinh vô tình bước về phía nhà vệ sinh: "Không nghe thấy không nghe thấy gió lớn quá."
Quan Thần: "?!" Đúng là đồ vô tình vô nghĩa!
Trùng hợp chính là lúc Trần Tử Tinh đi đến nhà vệ sinh lại đụng phải Chu Yến Văn mới bước ra từ nhà vệ sinh.
wattpad-camduongquytmat
Lớp trang điểm trên mặt đã mất hết, có vẻ mới đi rửa mặt, khóe mắt vẫn còn ửng đỏ.
Cô tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói: "Đi vệ sinh sao? Đi đi.
Tôi và mọi người đi hát tiếp đây."
Trần Tử Tinh sửng sốt, sau đó cười với cô rồi bước vào phòng vệ sinh.
"À, đúng rồi." Chu Yến Văn bỗng xoay người nói.
"Trần Tử Tinh tôi có thể hỏi cậu muốn thi vào trường đại học nào không?"
Trần Tử Tinh nghe vậy, quay đầu lại nhìn cô nói: "Bắc đại."
"Bắc đại à......!vậy thì tôi thi không nổi." Chu Yến Văn cười lớn nói, "Cậu ta cũng thi vào đó đúng chứ? Tôi thật sự không nghĩ đến cậu ta lại có thể đuổi theo nhanh đến vậy, cậu giỏi thật đấy."
Trần Tử Tinh lắc đầu, thản nhiên cười nói, "Ừm.
Cũng không liên quan đến tôi nhiều lắm đâu.
Bản thân cậu ấy rất giỏi, tôi chỉ giám sát cậu ấy học mà thôi."
Chu Yến Văn gật gật đầu, nói: "Tôi có thể hiểu được.
Vậy, chúc hai người hạnh phúc." Một người lúc nào cũng đội sổ, có thể vì người mình thích học giỏi mà ngày ngày cố gắng học tập, từ một người học cái gì cũng thấy khó trở thành một người thi đậu trường top, chỉ cần nhìn vào sự nỗ lực này thôi thì cô cũng đã hoàn toàn thua cuộc.
Chu Yến Văn lần này đi thật.
wattpad-camduongquytmat
Lúc buổi liên hoan giải tán, Trần Tử Tinh và Quan Thần cùng nhau về nhà.
Châu Biên ngồi xe máy nhỏ của Mập Mạp về, Châu Biên đã say rượu ngủ mất, cậu ta lẳng lặng dựa vào tấm lưng to lớn của em trai họ nhà mình.
"Tinh nhi, Thần nhi." Làn gió ấm áp, Mập Mạp cười với hai người bọn họ, nói, "Tôi và tên ngốc Châu Biên này thành tích không tốt nên chỉ có thể thi vào một trường đại học ở tỉnh.
Sau này mười mấy năm hai mấy năm nữa cũng không biết bốn người chúng ta còn có thể có được mấy lần gặp nhau ăn uống."
"Haizz......!tôi cũng không biết nói thế nào." Mập Mạp chà xát cái mũi nói, "Mấy lời buồn nôn thì thôi không nói nữa, tóm lại hai người cố lên nhé, cố gắng sống thật tốt.
Có việc gì cứ tìm anh Mập đây.
Bị người khác bắt nạt, anh đây có ngàn dặm xa xôi cũng sẽ đến dạy dỗ bọn họ cho hai người."
"Ừm, các cậu sống thật tốt.
Tôi biết hai người có thể làm được, con đường này rất khó đi, hai cậu....cố gắng lên nhé."
Trong lòng Trần Tử Tinh không hiểu sao có chút chua xót.
Cái gì mà chia tay, cậu không phải không nghĩ đến, những thứ này đều rất bình thường, cậu biết thiên hạ không có bữa tiệc nào không đến hồi kết, mọi người rồi sẽ phải đi trên con đường riêng của mình.
Nhưng mà mũi cậu vẫn cứ cay cay.
Ngay tại giây phút này, Quan Thần cầm lấy tay cậu, đôi bàn tay to lớn của chàng trai ấy rất ấm áp.
"Tôi biết rồi." Trần Tử Tinh nói.
"Cậu cũng thế nhé, sống thật vui vẻ." Quan Thần nói, "Sau này nhớ bảo vợ cậu, đừng để con trai cậu ăn nhiều như vậy, không lại ăn ra giống cậu, khó tìm vợ lắm."
"Này! Cậu có biết nói chuyện không thế hả!" Mập Mạp nóng nảy sau đó cười nói: "Mẹ nó chứ......!con tôi cũng là con các cậu, đợi tôi tìm được vợ sinh con rồi, mặc kệ là con trai hay con gái, hai cậu cũng có thể đến gặp, làm ba nuôi."
"Cậu tính toán hay phết nhỉ, để con cậu được nhiều người chiều chuộng chứ gì." Quan Thần cười nói.
"Đi đi đi!" Mập Mạp ghét bỏ phất tay, "Cút cút cút, cút nhanh lên! Ông đây phải về nhà rồi, dù sao đợi tôi sinh em bé sẽ nói với hai cậu đầu tiên.
Các cậu không sinh được con cũng không sao.
Chúng ta là người một nhà, giống nhau cả."
Một khắc ấy, Trần Tử Tinh cảm thấy cuộc đời này của cậu sẽ không còn gặp được người nào tốt như vậy nữa.
"Ai cần con của cậu, chắc chắn lại xấu giống ba y đúc." Châu Biên mơ màng tỉnh lại, nhỏ giọng thì thầm, "Tử Tinh! Anh Thần! Châu Biên tôi con mẹ nó! Lúc này thề!"
"Nếu ai dám bắt nạt anh em của tôi, tôi......! tôi......!ợ! Chết cũng phải liều mạng với bọn họ! Các cậu sống thật tốt! Thật tốt! Nhất định phải sống thật tốt đấy!"
Châu Biên lè nhè nói xong mấy câu lại tiếp tục ngủ.
Mập Mạp sửng sốt: "Thì ra cậu ta cũng biết à."
Trần Tử Tinh nói: "Có lẽ vẫn luôn biết."
Châu Biên là kiểu người như vậy, nhìn thì có vẻ không tim không phổi nhưng thật ra chuyện gì cũng biết.
Chỉ là luôn thể hiện sống vô lo vô nghĩ.
wattpad-camduongquytmat
Trần Tử Tinh nghĩ lại ba năm nay của phòng 306, chỉ có một mình Châu Biên không cần biết lúc nào, chuyện gì cũng đều ủng hộ bọn họ.
Người nhìn có vẻ ngốc, nhát gan, cũng không có cảm giác tồn tại nhưng lại trọng nghĩa hơn bất cứ kẻ nào.
"Cậu còn nhớ tuần đầu tiên đến phòng 306 không." Mập Mạp nói với Trần Tử Tinh, "Lúc ấy phòng kí túc đang nói chuyện lại nói đến một bạn đồng tính phòng kế bên, Châu Biên nói ghê tởm, cả người cậu cứng lại.
Lúc ấy tôi vẫn chưa xác định được cậu có phải không, chỉ hơi có một loại dự cảm."
Trần Tử Tinh sửng sốt.
Cậu đã quên chuyện này từ lâu, chỉ có thể nhớ được ba năm nay lúc ở kí túc xá thỉnh thoảng sẽ nói đến những thứ này, nhưng cũng không có hai nhắc đến hai chữ kia nữa.
"Mẹ nó cậu nói nhiều thế." Châu Biên cũng không biết tỉnh dậy từ lúc nào, vùi đầu trên lưng Mập Mạp đá cậu ta một cái, "Lái xe, nhanh lên, về thôi! Mấy anh em!"
"Mẹ nó nữa cậu đừng có đạp tôi! Đi đi đi, đừng nói nữa, đi trước đây! Sau này phải hẹn bọn tôi đi chơi đấy!" Mập Mạp nói.
Xe nổ máy, tiếng gió lẫn vào với tiếng xe, Trần Tử Tinh nói: "Châu Biên."
Châu Biên dừng lại.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn cái rắm!" Châu Biên nói: "Mẹ nó cậu là anh em của tôi, tôi nói sai là tôi không đúng, có cái gì cần cảm ơn đâu, không cần khách sáo! Đi đây! Bai bai!"
Dứt lời, cậu ta thúc giục Mập Mạp chạy đi rời khỏi đây.
"Em nhìn cậu ta kìa —— tai đỏ hết lên rồi." Quan Thần nói.
Trần Tử Tinh nói: "Hét lớn thế, anh xấu xa thật."
Quan Thần vừa mới nói xong, cách đó không xa truyền đến tiếng hét của Châu Biên: "Tôi đỏ, đỏ cái em gái cậu ấy!!"
"—— Được được, phản bác vô hiệu." Quan Thần cố ý hét lớn.
Trần Tử Tinh cười không ngừng.
wattpad-camduongquytmat
Cuối cùng, chờ tất cả mọi người đi hết, cũng đến lượt hai người bọn họ cũng phải chia tay.
"Lúc nào anh lên máy bay?" Trần Tử Tinh hỏi.
"Chút nữa anh sẽ ra thẳng sân bay luôn." Quan Thần nói.
"Ừm, " Trần Tử Tinh gật gật đầu, "Thế em đi cùng anh một đoạn."
Quan Thần gật gật đầu, cùng Trần Tử Tinh chầm chậm bước đi, hắn có thể gọi taxi nhưng hai người ăn ý không nhắc đến.
Gió thổi đến, thật dịu dàng mang theo những nhớ nhung và không nỡ xa rời.
"Nên đi thôi." Một lúc sau Trần Tử Tinh nói.
Quan Thần ừ một tiếng.
"Nghỉ hè này anh phải đến công ty của cha thực tập, có thể lần sau gặp mặt của chúng ta là đại học rồi."
"Anh có thể thi vào cùng trường đại học với em không còn chưa biết đâu." Trần Tử Tinh nói.
"Bắc đại chứ gì? Thế thì đơn giản quá.
Vì em, Harvard anh cũng thi được."
"Thế anh phải xem em có thi nổi không đã......!thôi được rồi, đi thôi, gọi xe đi, chút nữa lại không đến kịp máy bay đấy." Trần Tử Tinh thúc giục hắn.
"Anh đi nhé." Quan Thần nói xong quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Trần Tử Tinh cười với hắn, "Đại học gặp lại."
"Ừm, đại học gặp lại." Quan Thần nói.
Quan Thần đến ven đường gọi một chiệc xe, chiếc xe taxi dừng lại trước mặt hắn, hắn quay đầu lại nhìn thấy Trần Tử Tinh vẫn đứng tại chỗ ngẩn người nhìn hắn, hai người nhìn nhau một lúc.
Gần như ngay trong phút giây ấy cả hai chạy về phía nhau.
"Tử Tinh!"
Sau đó ôm lấy nhau, ngay trên con phố ấy mặc kệ tất cả mà hôn môi.
—— Xa nhau vẫn luôn khiến người ta buồn bã.
Sau khi nghỉ hè, kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời cấp ba, sự nghiệp livestream của Trần Tử Tinh cũng có bước tiến nhảy vọt.
Nhưng sau này cậu cũng không tính livestream nữa.
wattpad-camduongquytmat
Cả một kỳ nghỉ hè cậu vẫn luôn phụ giúp việc buôn bán của gia đình, Trần Tử Tinh cũng không biết tương lai mình muốn làm gì, tóm lại là đi một bước tính một bước vậy, học đại học rồi sẽ biết.
Ngày có kết quả thi, Trần Tử Tinh trông tiệm giúp ba nên không cậu không biết, đến lúc biết kết quả cũng là do bộ phận tuyển sinh trường đại học Bắc Kinh và trường đại học Thanh Hoa gọi điện cho nhà cậu.
Lúc Vương Phượng Mai nhận được điện thoại thì vô cùng bình tĩnh nói với đầu dây bên kia: "Xin chào, đúng đúng, đây là nhà Trần Tử Tinh.
À, Bắc đại sao? Được, Trần tổng nhà bọn tôi....à không phải, Trần Tử Tinh nhà tôi đang bận việc chút, đúng, tiếp nhận sản nghiệp của ba nó.
Tôi là mẹ nó, ý của bên ngài tôi đã hiểu, chút nữa tôi sẽ chuyển lời cho nó."
"Xin chào, đây là nhà Trần Tử Tinh, đại học Thanh Hoa sao......"
Trần nhiều tiền ngồi gặm dưa nhìn bà nhận điện thoại xong thì chắp tay lại cười ngốc, còn yê yê yê mấy cái, ông cảm thấy bà Vương bị vui sướng làm cho não bị chết máy.
Mấy năm này dường như mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn, có hướng đi tốt, bất luận là nhà họ Trần hay nhà họ Quan.
Trần Tử Tinh cuối cùng dựa theo ước định, đăng ký vào khoa kinh tế đại học Bắc Kinh.
Giấy thông báo trúng tuyển đúng hẹn được gửi đến.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển ấy, Trần Tử Tinh gọi điện thoại cho Quan Thần, lúc ấy Quan Thần không bắt máy, mãi đến giờ cơm trưa hắn mới gọi lại.
"Có chuyện gì thế Tử Tinh? Từ sáng anh đã phải đến công ty họp, à, giấy bào trúng tuyển á? Hình như có, để anh xem xem."
"Ờm, Bắc đại cũng rất tốt."
"Anh đăng ký.....!anh đăng ký, anh quên mất rồi.
Cha đăng ký cho anh, sau đó anh tiếp nhận công ty, thôi không nói nữa, ăn cơm xong còn phải bận nhiều việc lắm, phiền chết mất, cũng chẳng có thời gian gọi điện thoại cho em.
Lần sau gọi video nhé."
Trần Tử Tinh nghe thấy giọng nói của hắn thì cảm thấy yên tâm.
wattpad-camduongquytmat
"Ừm, đi đi." Trần Tử Tinh nói: "Anh cứ làm việc đi, chúng ta lên đại học gặp lại."
"Ừ, đại học gặp."
Điện thoại không tắt, Trần Tử Tinh dừng một chút sau đó gọi một tiếng: "Anh Thần ơi."
Quan Thần dịu dàng trả lời "Hửm?"
Trần Tử Tinh cũng dịu dàng nói với hắn: "Em nhớ anh."
"——" Quan Thần dừng một chút.
Hắn lang thôn hổ yết ăn hết bưa cơm trưa, nghe thấy thế cả người như tràn đầy sức lực.
Hắn đứng lên bước nhanh về phía phòng làm việc, cười nói: "Ừm, anh cũng vậy."
"Anh cũng vậy—— anh cũng nhớ em."
Năm ấy, bọn học mười chín tuổi.
Bọn họ còn rất nhiều thời gian, và sức lực của tuổi trẻ, phải cùng nhau đón ánh nắng ban mai, cùng nhau chạy về tương lai phía trước——
Chạy về nơi xa.
Hoàn chính văn.
.