Nhã Ân tay xách nách mang cả tá đồ lỉnh kỉnh. Vốn dĩ như thế vì hôm nay Chương Hàm Kiệt có nói rằng anh ta sẽ nấu một bữa thật ngon cho nó, chỉ cần nó lên thực đơn là được. Mới đầu nó còn bán tính bán nghi, không lâu sau vì hy vọng quá nhiều mà gật đầu, ngoan ngoãn lên list để tới siêu thị mua đồ nên thành ra bây giờ có bộ dạng như thế này.
Nhã Ân bê tới gần cửa nhà thì đã có một hai cô giúp việc đứng trước cổng chờ sẵn. Bọn họ hốt hoảng khi nhìn thấy cô chủ mồ hôi ròng ròng, tay xách túi này, tay xách túi kia bận rộn trong khi bọn họ thì rảnh rang buôn chuyện.
"Tống tiểu thư, cô có đi đâu thì hãy nói với chúng tôi. Nhất là những việc nội trợ như thế này lại càng là việc chúng tôi phải làm"
"Tôi không sao, đừng lo"
"Không được. Lỡ bà chủ có biết thì mắng chết chúng tôi mất"
"Tống tiểu thư làm được. Mấy người không nên lo, mau đi vào giúp Chương thiếu gia nấu nướng đi!" - Trịnh Cảnh Tuấn bất ngờ từ nhà bước ra, nói.
Mấy cô giúp việc nghe thấy Chương Hàm Kiệt đích thân vào bếp lại càng thêm sợ hãi, chạy ồ vào trong, lòng lo sợ. Đây là khách của bà chủ vậy mà lại vào bếp làm những thứ dầu mỡ thay bọn họ, không đắc tội thì thật lạ!
Nhã Ân không bất ngờ vì sự xuất hiện của cậu ta nhưng vẫn hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
"Đến làm phận sự của một ứng cử viên sáng giá thôi"- Cậu ta bình tĩnh trả lời rồi đỡ đồ trên tay của nó xuống, nói tiếp: "Không định vào nhà sao?"
" Cậu làm như đây là nhà cậu không bằng!"
" Thì đây là nhà tớ mà"
Nhã Ân: "..."
Thật đúng là vô sỉ hết chỗ nói, Trịnh Cảnh Tuấn!
Bọn họ mang đồ vào cho Chương Hàm Kiệt, anh ta trước mặt đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng hình con bò sữa. Vốn dĩ chiếc tạp dề này là của nó, mua về dùng để vào bếp nhưng vì năng lực nấu ăn của nó có hạn nên đành phải rời bỏ căn bếp để người khác nấu ăn, không thì chẳng bấy lâu sau người trong nhà đều bị ngộ độc thực phẩm!
Nhã Ân nhìn thấy bộ dạng khôi hài của Chương Hàm Kiệt, cười phá lên. Là một đại thiếu gia mà lại đi mặc một chiếc tạp dề màu hồng hình con bò sữa. Nó không muốn mất cơ hội ngàn năm có một, lấy chiếc điện thoại ra chụp một tấm. Cười sung sướng.
"Em cười cái gì? Nếu còn cười thì nghỉ ăn luôn đi!"
Im bặt.
"Ý em là lúc anh mặc chiếc tạp dề này vô cùng, vô cùng khả ái!"- Nhã Ân nhịn cười.
Cảnh Tuấn cũng quay đi chỗ khác nhịn cười.
Chương Hàm Kiệt bối rối một lúc rồi lấy thức ăn từ trong tay Trịnh Cảnh Tuấn ra rồi tiến hành sơ chế. Im lặng không nói gì.
Nhã Ân ngồi xuống ghế, lại thừa cơ chụp ảnh Chương Hàm Kiệt đeo tạp dề từ phía sau. Nó thích thú đăng ảnh lên weibo, vui vẻ chia sẻ:"Gia đình cần những người đàn ông biết nội trợ! Anh ấy chính là một điển hình!"
Trịnh Cảnh Tuấn đứng dựa vào tường nhìn nó, đoạn giật phăng chiếc điện thoại nó đang cầm, nói cho nó đủ nghe: "Cậu muốn nhịn ăn hay sao đấy?"
"Này, Trịnh Cảnh Tuấn, trả lại cho tớ!"
"Không. Cái điện thoại này có thể là nguy cơ cho tớ không được ăn cơm!"
"Không được, tớ đang dùng, sao cậu có thể cướp như vậy được? Trả lại!"
" Không, cậu mau ngoan ngoãn ngồi đó đi!"
Nhã Ân tức giận đi lên phòng.
Chương Hàm Kiệt nghe thấy tiếng đóng sập cửa phòng của Nhã Ân. Quay đầu lại: "Hai đứa cãi nhau đấy à?"
" Một chút!"
" Yêu nhau lắm thì cắn nhau đau!"- Chương Hàm Kiệt thở dài.
Cảnh Tuấn không trả lời gì, tiến đến cạnh bàn ăn, cầm điện thoại của Nhã Ân lên ấn ấn.
Chương Hàm Kiệt đã làm xong cua, anh ta tiếp tục rửa rau và mấy thứ nữa.
"Em không tò mò tại sao hôm nay anh lại vào bếp nấu cơm sao?"
Cảnh Tuấn dừng chơi điện thoại, quay đầu về phía Chương Hàm Kiệt: "Hình như là không!"
Chương Hàm Kiệt dừng nói một lúc rồi tiếp: "Ngày kia anh phải về Mỹ. Cảm giác muốn nấu ấy đứa một bữa trước khi đi!"
"Hóa ra là vậy!"-Trịnh Cảnh Tuấn gật đầu
"Với cả, anh cũng có việc muốn nói với chú!"- Chương Hàm Kiệt bỗng nhiên giở giọng giang hồ.
" Việc gì vậy?"
"Có thể năm sau anh cũng chưa thể về nước được. Lần này về lại thấy con bé còn trẻ con thế kia, cần nhờ chú chăm sóc hộ anh. Khi nào anh về được, nếu con bé có phải chịu bất xứ tổn thương hay ủy khuất nào. Anh tuyệt đối sẽ không cho chú con đường sống!"
Cảnh Tuấn nghe xong thì bật cười trong lòng. Việc gì chứ việc đấy chính là nghĩa vụ của cậu ta:"Anh cứ tin ở em!"
"Nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lấy lời!"
"Được!"
Hai người đang nói chuyện gì vậy?"- Nhã Ân từ trên tầng đi xuống, tò mò hỏi.
" Không có việc gì!"
"Cậy hết giận rồi đấy à?"
Nó dẩu môi lên nói: "Hứ, bổn cô nương không dám giận nhà ngươi!"
"Trả lại cậu này!"- Cảnh Tuấn lấy chiếc điện thoại trên tay, đưa cho nó
"Cảm ơn!"
"Không có gì!"
Kể ra cũng lạ, Nhã Ân lúc nãy rất giận cậu ta mà lúc này lại chẳng cảm thấy gì. Tính thù giai, nhớ lâu của nó đâu hết rồi?
"Này, hai đứa mau đi mua cho anh thêm một lọ sa tế!"-Chương Hàm Kiệt tất bật nói
" Được!"-Hai đứa cùng đồng thanh
Cảnh Tuấn cùng Nhã Ân đi đến một siêu thị mini gần đó. Trịnh Cảnh Tuấn ban đầu chỉ có ý định đi thẳng đến chỗ bán sa rế rồi đi về nhưng Nhã Ân lại bị hớp hồn bởi một bàn ăn thử bánh kem ở gần đấy, thành ra cậu ta còn phải đợi mỏi đợi mòn chờ nó ăn xong.
" Cảnh Tuấn, cậu thử xem vị nào ngon nhất, chúng ta liền mua vị đấy!"-Nhã Ân đưa chiếc thìa lên trước mặt cậu ta.
"Không cần đâu, chúng ta mua hết!"
"Mua hết sao? Hahaa, cậu đừng có đùa tớ đấy chứ! Ở đây có tận 32 loại đấy, cậu chịn nhanh nhanh để còn về!"
Trịnh Cảnh Tuấn không nói gì với nó, quay đi nói với người bán hàng, giao trọn ba mươi hai loại bánh được bày trên bàn. Mặt hiển nhiên.
Nhã Ân trợn mắt:" Vậy thì đến khi nào mới ăn hết?"
"Cậu không nên nghi ngờ tài năng cái dạ dày của cậu!"
"..."- Này, Trịnh Cảnh Tuấn, từ khi nào cậu lại có sở thích đá đểu tớ trước mặt mọi người như vậy?
Người bán hàng đưa hóa đơn cho Trịnh Cảnh Tuấn nói: "Các khách hàng mua nhiều hơn mức giá quy định của cửa hàng chúng tôi sẽ được tặng thêm một hộp kem hạnh nhân. Tiện thể cũng xin chúc mừng hai người đã trở thành cặp đôi thứ một trăm của cửa hàng bánh mới, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà, mong hai người nhận lấy!"
Nhã Ân nghe xong liền hí hửng cầm lấy chiếc hộp, nó mở ra. Bên trong là một cặp nhẫn đính hình chiếc cupcake nho nhỏ vô cùng đẹp. Nó ríu rít khoe Trịnh Cảnh Tuấn: "Cậu xem này! Cậu xem này!"
Trịnh Cảnh Tuấn chỉ lướt nhìn qua cặp nhẫn, không nói gì nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ khi nó đang say sưa cười cười nói nói.
Người bán hàng tiếp: "Nếu hai người không phiền thì chúng tôi có thể chụp lại một kiểu ảnh để các khách hàng của chúng tôi bình chọn được không?"
"Được, được. Tất nhiên là được!"-Nhã Ân tươi cười nói rồi kéo tay Trịnh Cảnh Tuấn, đeo một chiếc nhẫn lên cho cậu ta. Cảnh Tuấn hết sức không cam chịu, vẻ mặt khó coi.
Nào, nào. Cười lên, Trịnh Cảnh Tuấn!
"Tách!"-Chiếc máy ảnh vừa chụp xong bọn họ, chỉ chờ một chút là có thể lập tức in ảnh ra. Nhã Ân hào hứng cầm lấy, khoe khoe với Trịnh Cảnh Tuấn:" Cậu xem này, cậu xem này!"
Trong ảnh, Trịnh Cảnh Tuấn mặc dù không cười nhưng vẫn vô cùng đẹp trai, ánh mắt đầy tia ôn nhu nhìn nó-đang tươi cười rạng rỡ, hệt như ánh nắng đầu hạ, không gay gắt nhưng đủ để người ta xao xuyến!
Trên đường về, Trịnh Cảnh Tuấn hỏi nó, bởi lẽ thái độ của nó đối với cậu ta vô cùng khác so với trước:" Nhã Ân, cậu thật sự muốn chụp ảnh với tớ sao?"
-"Tất nhiên rồi!"
-"Hôm nay cậu có ăn gì không vậy?"
-"Để tớ xem, tớ chỉ ăn mỗi cơm thôi! Làm sao vậy?"
-"Không có gì! Cậu nên ăm thêm nhiều thức ăn nữa mới đủ dinh dưỡng!"
-"Được!"
Nhã Ân trong lòng cười thầm Trịnh Cảnh Tuấn. Thực ra lúc xuống cầu thang, nó đã nghe được cuộc nói chuyện ngắn gọn của hai bọn họ. Trong lòng đột nhiên có chút xao động. Nếu Cảnh Tuấn đã đối tôt với nó như vậy. Tại sao nó lại không thể thử một lần?
Bất giác, Nhã Ân ôm một cánh tay của Trịnh Cảnh Tuấn mà không nói lời nào!
Xong công việc, bọn họ về nhà. Chương Hàm Kiệt đã bày thức ăn lên từ lâu, phàn nàn: "Chẳng lẽ Bắc Kinh rộng lớn này thiếu thốn đến mức hai người phải đên Thượng Hải mua sao?"
-"Đâu có, đâu có, bọn em phải đi mua bánh kem cho anh, nên mới muộn như vậy!"
Chương Hàm Kiệt tặc lưỡi bỏ qua, bật nối lẩu cua lên rồi cho sa tế vào. Thoạt nhìn những đĩa thức ăn được bày biện khá bắt mắt, công phu.
Bọn họ cùng ngồi xuống, ăn uống, nói chuyện vui vẻ.
-"Anh Kiệt, anh nấu thật ngon!". Nhã Ân suýt xoa
-"Cô nương quá khen!"
Nhã Ân lại tiếp tục chúi đầu vào ăn.
-"Ngày kia anh sẽ về Mỹ!"
Nhã Ân đột nhiên dừng tiến độ thi công, ngưởng mặt lên, tròn mắt.
-"Em tưởng cả hai bác về nữa cơ mà?!"
-" Bọn họ hiện tại đang gặp rắc rối với công ty ở bên đó. Có lẽ lần này chưa về được!"
Nhã Ân trên mặt tỏ rõ tia thất vọng.
Trịnh Cảnh Tuấn ngồi ăn một bên , dịu dàng nhìn nó. Chẳng khác gì trẻ con, nghe xong lại ngồi thừ ra không chịu ăn rồi!
"Cậu ăn thêm miếng cua này đi!"- Cảnh Tuấn gắp một miếng vào bát nó, nói.
"Được rồi, tớ ăn đây!"
"Cậu uống thử nước lẩu đi. Ngon lắm đấy!"
"Được rồi, tớ ăn đây!"
"Cậu mau ăn thêm một chút mì gạo. Đừng ăn quá nhiều mì tôm như vậy!"
"Được rồi, tớ sẽ ăn!"
"Cậu uống nước cho đỡ cay đi này!"
"Được rồi, Trịnh Cảnh Tuấn!"
Chương Hàm Kiệt ngồi phía đối diện, lòng cảm giác vô cùng tin tưởng vào Trịnh Cảnh Tuấn. Cảnh Tuấn, con bé là của cậu!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Các nàng, các nàng cụa ta. Ta muốn thông báo một việc là hiện ta đang đi chơi xa, lại không mang lap, chủ yếu là phải mượn nên có khi ra chap RẤT THẤT THƯỜNG. Tiện cũng thông báo luôn là chương này ta hoàn toàn phải sử dụng cái Lumia của ta để viết. Thực nhọc, thực mệt a
~~Vì vậy thương ta đi cmt đi, trừ việc giục hóng chap ra, thì ta đều rất muốn các nàng cmt. Dạo này các nàng thực sự rất lười cmt nhá -.-
Dạo này ta cũng chán, các nàng có rảnh thì inbox trên W hoặc qua fb cũng được. Ta sẽ cop đường link fb trên trang cá nhân W của ta. Hoặc các nàng có thể nhập trên ô tìm kiếm gmail cùa ta thì sẽ thấy: [email protected]. Rảnh thì inbox kết bạn để nhắn tin với ta nhá, tiện thể chiêm ngưỡng "cẩu" sắc của ta nữa :v