Từ lúc khai giảng cho đến giờ, Nhã Ân vẫn chưa khi nào cơ thể thanh thản đầu óc. Bởi lẽ không phải đến cuối năm, mà là từ đầu học kỳ một lớp mười hai đã phải sẵn sàng cho việc thi cử đại học- dấu mốc quan trọng trong thời kỳ cắp sách tới trường. Bài tập cứ từng ngày từng ngày mà tăng ngùn ngụt, vào đến phòng cũng chỉ thấy một màu trắng xóa của đề bài, giấy nháp. Có thể nói, trừ phòng vệ sinh ra, không nơi nào là nó không học được!
Cũng bởi vì thế nên cả ngày nó cũng chỉ học ở trường rồi về nhà, hoàn toàn không có thời gian cho các hoạt động khác. Vậy nên... để nó tính xem... đã là hơn một tuần rồi, nó không đi chơi với Trịnh Cảnh Tuấn.
"Cậu đang làm gì vậy?"- Nhã Ân ở đầu dây bên này, gọi bằng giọng tra hỏi.
"Ngoài việc học thì cho tới thời điểm này, tớ không có việc gì khác để làm!"
"Tớ cũng đang học. Nhưng mà để khó quá!"
"Khó chỗ nào? Nếu không hiểu thì để tớ bày cho cậu!"- Trịnh Cảnh Tuấn hỏi bằng giọng quan tâm.
"Được, được. Ngày mai học xong, tớ sẽ hỏi cậu sau!"- Nhã Ân tít mắt.
"Vậy thì cậu học đi! Đừng có nhớ tớ đến nỗi chểnh mảng việc ôn thi đấy!"
"Hứ, tớ không thèm a!"
"Ừm, mau học đi!"
Nhã Ân cúp máy, tiếp tục sự nghiệp ôn thi đầy vĩ đại....
Trịnh Cảnh Tuấn cúp máy, tiếp tục sự nghiệp ôn thi đầy vĩ đại.....
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------Nhã Ân chạy vội đến lớp. Hôm nay, Trịnh Cảnh Tuấn vì Dao Y về nước nên phải ra sân bay đón, không có ai gọi nó dậy, thành ra từ buổi sáng, đã thấy nó chạy bán sống bán chết đến trường. Nhưng cũng phải kể đến vị trí nhất định của Trịnh Cảnh Tuấn trong cuốc sống của nó: Đánh thức viên!
Nhã Ân may ra vẫn còn kịp vì thầy giám thị vẫn chưa lên đến nơi. Nó vội vội vàng vàng chạy vào bàn, chỉnh sửa lại tóc tai cho thật gọn gàng rồi lấy sách vở ra, trà trộn vào đám vượn bạn đang ôn bài. Đúng lúc đó, thầy giám thị bước vào!
"Lớp này còn ai chưa có mặt?"
"Thưa thầy, ngoài bạn học Trịnh Cảnh Tuấn nghỉ vì có lý do ra, mọi người đều có mặt đông đủ!"
Thầy giám thị nheo nheo mắt kiểm tra, liếc đến bàn nó rồi trở đi, không cần kiểm tra thêm.
Nhã Ân cả người toát mồ hôi hột, thở phào: Mày thật sự rất may mắn a, Tống Nhã Ân!
Nó bắt đầu lấy sách vở cần ôn ra, chuyên tâm học hành, nhất là những vùng khoanh tròn đỏ được Trịnh Cảnh Tuấn kỳ công khoanh tròn để nó dễ thuộc. Nhã Ân học hành đến say sưa là đằng khác!
Chờ cho đến lúc các thầy cô phải đến phòng họp, An Nhiên quay ra chỗ Nhã Ân, hỏi: "Tiểu Ân, sao hôm nay Trịnh Cảnh Tuấn lại không đến vậy?"
"Cậu ấy phải đi đón Dao Y"
"Ồ, Dao Y về nước rồi sao? Chẳng lẽ Phí chủ tịch thực sự đã khỏi rồi?"
"Tớ cũng không rõ nữa! Để tí nữa tan học, tớ đến nhà cậu ấy thử xem sao!"
An Nhiên cũng gật đầu đồng tình:
"Đúng đấy, tí nữa tớ cũng sẽ cùng đi!"
"Ừm!"- Nhã Ân cười nhẹ, trả lời An Nhiên.
Bọn họ sau đó chỉ nghe thấy tiếng trang giấy được giở đi giở lại, hoàn toàn tập trung....
------------------------------------------------------------------------------------------
Ở một quán cà phê, An Nhiên cùng Trịnh Cảnh Tuấn đang ngồi với nhau. Sắc mặt của hai người thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng thực sự câu chuyện mà hai người họ đề cập đến thì không bình thường chút nào.
Dao Y nhấp một miếng cà phê trên miệng rồi nói tiếp:
"Cảnh Tuấn, là em nói, anh nên nghe lời em. Không thì mai sau, anh sẽ hối hận cả đời!"
"Dao Y, những việc như thế này, không đến phiên em phải chỉ giáo anh. Yên yên ổn ổn mà học hành đi. Đừng có suốt ngày đi qua đi lại thế này, mắc công anh phải đến đón em đi!"
Dao Y nhăn mặt:
"Anh Cảnh Tuấn, rốt cục là anh có biết ông ấy đã yêu thương chúng ta như thế nào không? Kể cả ông ấy chỉ là bố dượng của anh, nhưng ông ấy cái gì cũng vì chúng ta mà hi sinh. Ông ấy không yêu cầu mẹ phải sinh cho ông ấy một đứa con, chỉ vì nghĩ cho chúng ta. Ông ấy cũng không đối xử với anh tồi tê, thậm chí đến lúc ước mong duy nhất của ông ấy là để lại cả sự nghiệp cho anh, để bù lại những gì anh đã mất. Anh cũng không chấp nhận, vậy cuối cùng, anh là loại người thế nào?"
"Dao Y, đừng nói gì thêm nữa. Đi về thôi!"- Cảnh Tuấn kéo tay Dao Y ra khỏi quán. Nếu còn ngồi trong này một chút nữa, chắc chắn cô em gái quý hóa của cậu ta sẽ liên tục hét toáng lên mới chịu được.
"Lên xe!"
"Anh Cảnh Tuấn, người chết thì đã chết, người sống chúng ta đừng vì họ mà phải ám ảnh như vậy. Nếu bố biết anh cứ tiếp tục cố chấp như vậy, ông ấy có chịu nổi hay không? Ông ấy có buồn lòng hay không?"
Trịnh Cảnh Tuấn giọng lạnh tanh, bùng phát:
"Trịnh Dao Y, anh nói cho em nghe, ông ấy là bố chúng ta, mà bố chúng ta chỉ có một. Dù cho ông ấy có đối tốt với anh như thế nào, anh cũng không bao giờ ông ấy là bố được! Cho nên, đừng bao giờ nói những lời như vậy nữa. EM- không nên chống lại anh!"
Dao Y nghe xong những lời cảnh cáo của Cảnh Tuấn, không chỉ không sợ hãi mà còn tiếp tục điên người. Nó đã giải thích bao nhiêu mà Cảnh Tuấn cũng không hiểu, rốt cục anh trai của nó còn tiếp tục cố chấp đến thế nào đây?
"Được, vậy thì em về, từ nay về sau, anh cũng không cần đến đón em nữa. Anh cũng không cần phải lo lắng cho em nữa, vì anh cũng lo lắng chút nào cho ông ấy đâu. Em đi!"
Nói rồi, Dao Y đóng sập cửa ô tô lại, khuôn mặt chưa bao giờ có sắc thái giận dữ như thế!
"Chú, cho cháu đến chỗ bố!"- Cảnh Tuấn nói với chú Vệ
"Được, mau lên xe đi!"
Cậu ta dứt khoát lên xe. Chiếc xe từ từ chuyển bánh đến nghĩa trang.
Nghĩa trang J.....
Trịnh Cảnh Tuấn mang một bó hoa đến một ngôi mộ. Tấm bia chạm khắc vì bụi mà đã không đọc được chữ. Cậu ta cúi xuống, lấy những ngón tay của mình, từ từ, từ từ phủi xuống, cho đến lúc tay cậu ta đã bị lấm bởi những hạt bụi bám trên tấm bia, cho đến khi, ba chữ Trịnh Thiệu Cơ được chính mắt cậu ta thấy rõ. Trịnh Cảnh Tuấn thả tay xuống:
"Bố, có vẻ lâu nay bố phải ở đây một mình rồi! Bố không giận con đấy chứ? Không sao, hôm nay con mang hoa đến tặng bố. Con biết là bố không thích hoa, nhưng lúc này, ngoài hoa ra, con còn có thể tặng gì cho bố nữa chứ! Bố mau nhận lấy, đừng chê tấm lòng thành của con"
......
"Bố, chắc con chưa kể cho bố việc chủ tịch Phí gặp tai nạn đâu nhỉ? Hay là bố biết rồi? Có phải bố biết rồi hay không?"
.....
"Thực ra, con không biết bây giờ bố nghĩ ra sao. Nhưng thực sự con không biết phải làm thế nào thì mọi chuyện mới hợp tình hợp lý. Bố, có phải bố đang trách mắng con không?"
Từng đợt gió nhè nhẹ thổi, cũng là cậu ta đang nói chuyện, nhưng mà thật khác năm xưa. Bây giờ, đã không còn ai đáp lại lời cậu ta nữa. Giờ cũng đang nói chuyện, nhưng chỉ là một người tự hỏi, tự trả lời.
"Bố, chắc con đến chỉ nói từng này thôi bố sẽ phiền lắm. Hôm nay con về trước đây, hôm sau con sẽ lại đến thăm bố. Khi nào rảnh rỗi bố nhớ ghé qua nhà, con sẽ cho quản gia Trương mở cửa. Con về đây!"
Trịnh Cảnh Tuấn nhìn ngôi mộ nằm một mình giữa thảm cỏ xanh. Bố bao giờ cũng thế, đi đâu cũng vậy, đều muốn ở một mình mà an an tĩnh tĩnh. Bố, thực sự con rất nhớ bố!
*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.&.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*
Nhã Ân đứng chờ cậu ta ở chỗ hẹn đã hơn ba giờ đồng hồ. Chờ lâu đến nỗi An Nhiên đã không đủ kiên nhẫn mà bỏ về trước. Khách trong quán vẫn vào, nhưng tuyệt nhiên Trịnh Cảnh Tuấn lại không thấy bóng dáng đâu. Chẳng lẽ... cậu ta lại phải đi nữa sao?
Nhã Ân lấy máy điện thoại ra, chần chừ một lúc mới bấm số máy quen thuộc.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hie..."
Quái lạ!
" Cô bé, em có muốn gọi thêm đồ uống hay không?"- Nhân viên phục vụ bước đến, hỏi.
Nhã Ân nhìn đống đồ uống la liệt ở trên àn. Thở dài:
"Không cần đâu, nhờ anh thanh toán tiền hộ em luôn!"
"Được rồi, vậy em thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng!"
"Thẻ đi ạ!"
.....
Trời vào hè thường có những cơn mưa bất chợt. Có khi là lất phất nhè nhẹ, có khi lại ào ào xối xả, tất thảy đều không thể đoán trước được. Hình như, cảm giác này cũng giống như mối tình đầu vậy! Nhanh đến, và nhanh đi!
"Bánh trôi nhỏ, cậu đang nghĩ gì mà ngơ ngẩn như vậy?"
"A, Cảnh Tuấn, cậu tới muộn!"- Nhã Ân đứng dậy, trách móc
Trịnh Cảnh Tuấn nói giọng ăn năn: "Tớ xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa!"
Nhã Ân cười tít mắt:
"Biết lỗi là được rồi! Nhưng mà từ nay cậu đừng bao giờ để tớ phải chờ nữa nhé. Tớ đã phải chờ rất lâu rồi!"
"Được, bánh trôi nhỏ!"
Cậu ta yên vị ngồi xuống bãi cỏ, tiếp theo sau là nó. Hai người ngôi cạnh nhau, ôn bài.
"Nhã Ân, chỗ này tớ đã nói là phải làm theo cách của tớ cơ mà!"
"Nhưng ở trường, lão sư đã dạy tớ như thế!"
"Cách của tớ nhanh và chính xác hơn! Cậu cứ thử đi!"
"Nhưng mà....tớ quên mất cách của cậu bày rồi!"
Trịnh Cảnh Tuấn lấy tay xoa xoa hai huyệt thái dương: "Tớ mới chỉ bày cho cậu cách đây bốn mươi tám tiếng hai mươi lăm phút mười một giây năm tích tắc mà cậu thật sự đã quên rồi sao?"
Nhã Ân cười hì hì: "Xin lỗi tớ quên mất! Dù sao cậu cũng phải bày lại cho tớ thôi!"
Trịnh Cảnh Tuấn dừng lại, bỏ hai tay xuống. Cầm bút lên rồi giảng lại cho nó: " Ở đây, cậu không cần rút gọn lại nữa, tiếp theo....."
Thứ giọng trầm ổn của cậu ta thực ra nghe rất dễ vào, cho nên người đọc thực sự rất thích, rất hứng thú.
"Nhã Ân, cậu có định tiếp tục học nữa không đây. Mau nhìn vào sách, đừng nhìn vào tớ!"
"..."
"Được rồi chúng ta tiếp tục học!"
"Hình như Trịnh Cảnh Tuấn kiếp trước là mỹ nhân, nên bây giờ mới đẹp như vậy. Đôi lông mi này, chiếc mũi nữa này, cả đôi môi của cậu ta nữa. Trịnh Cảnh Tuấn, cậu thật là khiến Nhã Ânn tớ cảm thấy ghen tỵ!"
"Nhã Ân, tớ phải làm thế nào mới khiến cậu tập trung?"
"A, Cảnh Tuấn, hình như tớ nhận ra một điều rồi!"
"Điều gì, cậu mau nói!"
"Tớ nghĩ là bây giờ tớ không phải học nữa đâu!"
Mặt Cảnh Tuấb bắt đầu chuyển sang màu than...
"Cậu biết vì sao không? Vì mai sau đã có cậu nuôi tớ rồi!"
Trịnh Cảnh Tuấn cười, lộ ra khóe miệng quyến rũ đến chết người: "Cậu còn không mau học đi!"
Nhã Ân cười cười, theo mệnh lệnh của cậu ta, vùi đầu vào sách.
Trời hôm ấy rất xanh, bãi cỏ hôm ấy cũng rất xanh, ký ức thanh xuân của chúng ta cũng một màu xanh tươi đẹp ấy!
*.*.*.*
Các nàng, lần này lâu quá ta mới ra chương. Nói xin lỗi chắc chưa đủ, nhưng ta cũng phải xin lỗi mới yên lòng: " Ta xin lỗi!". Cũng phả nói rằng cả tuần vừa qua, ta rất bận, rất bận, bận đến nỗi mà ít khi ngoi lên rep cmt của các nàng. Nhiều lúc cảm thấy mệt lắm, nản lắm. Nhưng ta sẽ cố, không sao đâu, các nàng cũng không cần phải bức xúc lắm đâu :v
Hôm ta sinh nhật cũng có rất nhiều người chúc mừng ta. Dù sớm hay muộn thì ta cũng rất vui. Năm nay ta có rất nhiều người chúc mừng nên ta cảm thấy ý nghĩ hơn hẳn. Cảm ơn các nàng!
Còn có một số cmt, thỉnh thoảng không thấy ta rep, không phải là vì ta không muốn mà nhiều khi mở thông báo, không thấy nó hiện ra, nhất là những chương mở đầu, rất khó để biết. Chi nên, các nàng đừng giận ta nhé!
Điều cuối cùng, hình như ai cũng thích end truyện rồi thù phải?! Hay là ta end luôn nhé? :v
Các nàng đọc truyện vui vẻ....