Chap này không giật tem nhé. Ta muốn tặng chap ột số người quan trọng với ta :)
--------------------------------------------------------------
Cấp 3 Đại Vũ đang vào những ngày nước rút, đếm ngược 40 ngày trước kỳ thi cao trung. Hết thảy tất cả những việc lằng nhằng giữa mối quan hệ bạn bè, tình cảm, hiểu lầm đều được dẹp sang một bên cho nên việc scaldal của Hoàng Thái Tiên và Nhã Ân lần trước đều không ai muốn quan tâm đến. Nhưng sau hôm ở sân bóng đó, tất cả mọi trật tự trong trường đã thay đổi, không nói đâu xa- Hoàng Thái Tiên, chủ tịch hội học sinh của trường đã phải làm việc cùng hội đồng kỷ luật của nhà trường và bị mất chức chủ tịch hội học sinh, trùng hợp thay, cùng lúc đó luật sư Trân cũng bị Trịnh Cảnh Tuấn thúc giục đưa ra các bằng chứng chống lại Hoàng Thái Tiên và thầy giáo kia trong việc gian lận thi cử. Cả hai người này đều đang trong quá trình kỷ luật, hiện tại vẫn chưa có kết quả rõ ràng.
Nhã Ân biết tin Trịnh Cảnh Tuấn điều tra ngầm việc đình chỉ thi lần đó, mặc dù xúc động vô cùng nhưng vẫn gặp cậu ta nói chuyện:
"Trịnh Cảnh Tuấn, cậu định không cho cậu ấy đường sống hay sao?"
Trịnh Cảnh Tuấn nghe xong, vẻ mặt hờ hững, tiện thể vòng tay qua người nó, nói giọng uể oải:
"Cậu không nghĩ đến việc cậu suýt nữa bị lưu ban lại lớp, không nghĩ đến việc cả ngày sẽ không nhìn thấy gương mặt đẹp trai này của tớ sao?"
Nhã Ân véo má Trịnh Cảnh Tuấn:
"Cậu tự luyến!"
Trịnh Cảnh Tuấn thấy nó vẫn còn áy náy, nói thêm:
"Thực ra, việc này không chỉ liên quan đến cậu, nó còn liên quan đến chất lượng dạy và thi của trường. Không sớm thì muộn, chuyện này cũng bị phơi bày. Cậu cứ nghĩ, càng sớm sẽ càng tốt đi. bọn họ coi như cũng chỉ bị kỷ luật trong trường, nếu để đến mai sau, chắc chắn sẽ làm ầm lên, ảnh hưởng đến trường của chúng ta. Cậu rốt cục cứ tin vào tớ đi!"
Nhã Ân nghe xong, thấy vài phần cũng hợp lý, tâm tình trong lòng cũng vơi đi một nửa.
Trịnh Cảnh Tuấn thấy vẫn còn thời gian, liền kéo tay nó đưa xuống căng tin để vỗ béo.
"Nhã....Nhã Ân!"- Cuối hành lang, vang lên tiếng gọi.
Nó không quên, đây chỉ có thể là giọng của Hoàng Thái Tiên.
Nhã Ân quay đầu về phía hành lang, Hoàng Thái Tiên đang đứng ở đó. Mặc dù thời gian cách nhau không xa, nhưng chỉ vài tháng trước kia thôi, người đứng ở kia vẫn là nữ chủ tịch hội học sinh của trường, xinh đẹp, kiêu ngạo thì nay lại trở thành một cô nữ xinh rụt rè nắm chặt gấu váy, mái tóc xõa che gần hết khuôn mặt.
Nhã Ân biết ý, đoạn thả tay Trịnh Cảnh Tuấn ra nhưng bị cậu ta giữ lại, nó chỉ nhíu mày ra hiệu một cái rồi tiến tới chỗ Hoàng Thái Tiên. Trịnh Cảnh Tuấn biết điều, thở dài đi chỗ khác.
Hoàng Thái Tiên nhìn bước chân của Nhã Ân từ từ tiến lại dần rồi đứng trước mặt, đột nhiên lại không thể thốt lên lời muốn nói.
Nhã Ân mở lời trước:
"Cậu có việc gì muốn nói?"
Hoàng Thái Tiên đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt của cậu ta bây giờ đã gầy đi chút nhiều:
"Tôi đến để xin lỗi!"
Nhã Ân có chút bất ngờ.
"Ngày mai tôi sẽ phải chuyển trường! Thời gian không còn nhiều, tôi chỉ nói nhanh thôi!"
Thực sự, thực sự.... tôi không hề muốn hạ thấp bản thân mình đến vậy, tôi cũng không muốn đứng trước mặt cậu nói xin lỗi.... nhưng tôi chỉ sợ mai sau lúc tôi rời đi, lý trí sẽ làm tôi day dứt về những hành động bồng bột của mình.
Đúng, là tôi cố chấp! Tôi đến đây xin lỗi cậu chỉ vì sợ mai sau trong lòng sẽ mang sự lừa dối!
"Tôi xin lỗi, Tống Nhã Ân!"
Hoàng Thái Tiên thực chất là một người mạnh mẽ, mặc dù lòng tự trọng đã phải hạ thấp đến quá giới hạn của bản thân như vậy, trong lòng một mực nín khóc.
Khóc, là việc ngu ngốc nhất trên đời này!
Khóc, chỉ là một cách khẳng định sự yếu đuối của bản thân!
Nhã Ân nhìn Hoàng Thái Tiên một chút, hai tay hơi nắm lỏng, quay người nhìn ra cửa:
"Cậu biết không? Sự thật thì, tôi đã từng rất ghét cậu. Tôi ghét cậu vì tất cả những gì cậu làm với tôi chỉ vì cùng thích một bạn trai, tôi ghét cậu vì cách cậu bày đặt ra mưu mẹo để hãm hại tôi, tôi ghét, rất ghét!"
Hoàng Thái Tiên im lặng.
"Nhưng lý trí mách bảo tôi rằng, nếu tôi sợ cậu hoặc nếu tôi cũng gian xảo như cậu, tôi chẳng khác gì một con ngốc, thậm chí ngốc ngếch hơn cậu. Việc lần này qua đi, tôi cũng muốn cậu biết, thật ra, Hoàng Thái Tiên, cậu cũng giống tôi, đều là những đứa trẻ chập chững bước vào đời, còn ngông cuồng, còn thiếu chín chắn. Chỉ là cách thể hiện của chúng ta khác nhau mà thôi. Tôi nhận ra, cậu không đáng ghét như tôi tưởng!"
Hoàng Thái Tiên cười nhạt: "Cậu không ghét tôi, sau từng đấy việc tôi gây ra cho cậu?"
Nhã Ân cũng cười lại: "Nếu tôi nói là không?"
Hoàng Thái Tiên bất ngờ.
"Tôi nói đùa. Vẫn là có!"
Nhã Ân hít một hơi thật dài, quay về chỗ Hoàng Thái Tiên.
"Con người ai cũng có lỗi lầm, chỉ cần họ biết sửa chữa nó thôi. Tôi thấy, qua việc lần này, tôi đã học được thế nào là lòng vị tha. Hoàng Thái Tiên, đừng vì lỗi lầm của mình mà dằn vặt tới tận tương lai. Ngẩng mặt lên, búi tóc thật cao. Tôi thích Hoàng Thái Tiên ngày trước hơn!"
Nói xong, nó lại lặng lẽ rời đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa dần
Hoàng Thái Tiên có chút ngây người.
Tôi thích Hoàng Thái Tiên của ngày trước hơn...
Hoàng Thái Tiên của ngày trước....
Sáng sớm mai đến trường, Nhã Ân thấy hội vượn không đi ôn bài như mọi khi mà lại túm tụm vào một chỗ. Nó cũng hóng hớt:
"Chuyện gì vậy?"
"Hoàng Thái Tiên chuyển trường rồi!"
Nhanh thế sao?
"Tớ nghe bảo rằng, bố cậu ta đang đi ngoại tình, cộng với việc gian lận thi cử này bị bại lộ, làm mất uy tín của nhân viên đối với người làm trong ngành giáo dục như ông ta. Ông ta thẳng tay đuổi hai mẹ con nhà họ ra khỏi nhà! Haiz, tớ nghe xong cứ nghĩ là drama Hàn cơ, thật không thể lường trước được gì!"
Nhã Ân trợn trong mắt: "Tớ không tin!"
"Nhã Ân, cậu thật vẫn hồ đồ như vậy. Cái này là tin cơ mật, mà tin cơ mật thì chỉ có mình Mẫn Lạc Lạc này biết thôi!"
Nhã Ân lờ đi, đợi đến lúc về mới hỏi Cảnh Tuấn:
"Cậu có biết Hoàng Thái Tiên chuyển trường vì lý do gì không?"
"Tâm can bị dày vò?"
Nhã Ân lắc nhẹ đầu, phủ định.
Giữa dòng người đông đúc bon chen, một dáng vóc quen thuộc hiện ra như ảo ảnh, Nhã Ân nhíu mày. Hoàng Thái Tiên đang đứng ở bên đường, ngẩng ặt, búi tóc cao, ánh nhìn ôn hòa lần đầu tiên mới được nhìn thấy.
Nhã Ân thờ thẫn nhìn sang bên kia đường, chỉ thấy Hoàng Thái Tiên bỏ hai tay vào túi áo, miệng cơ hồ như đang nói bảo trọng rồi biến mất.
"Nhã Ân, mau lên xe!"
"À, ừ!"- Nhã Ân chợt tỉnh lại, nhìn Trịnh Cảnh Tuấn một lát rồi mới bước lên xe.
Trời vào gần hè, nhưng vẫn còn cái không khí ẩm ướt của mùa xuân. Nhã Ân mở cửa kính ra, hít lấy hít để khí trời trong lành, trong lòng bỗng chốc đã không còn lo toan.
Cuộc đời kể này kể ra thật buồn cười, mỗi một người ta gặp, đều như lương duyên kiếp trước, vậy mà lại vô tình trở thành kẻ địch của nhau, nhưng chỉ trong một khắc ngắn ngủi đã có thể rời xa, trong một khắc ngắn ngủi đã có thể trở thành lần cuối cùng nhìn thấy nhau. Rồi cuối cùng thì người đó cũng dần dần ẩn sâu trong trí nhớ, theo năm tháng mà lu mờ, mà hoen ố......