Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt


Trương Tư Hạ vẫn ung dung ngồi ăn, Dương Cẩm Vân liền giật giật vạt áo của nàng.

Tuy người trước mặt không phải hoàng hậu nhưng hiện tại trong cung chức vị của nàng chính là người đứng đầu hậu cung chỉ sau La Hy Thái Hậu.

Bị cô giật giật vạt áo, Trương Tư Hạ mới nhận thấy hoàn cảnh, bỏ đĩa thức ăn ở đấy, chỉnh tề quần áo hành lễ nhưng dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng.

Nhận ra dáng vẻ vô cùng bất thường của nàng, cô mới chú ý đến Trương Tư Thi.

Trương Tư Thi cũng đang nhìn xuống chỗ này.

"Sao hai người này lại lạ như vậy chứ!"
-Mau đứng lên đi.
Trương Tư Thi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cho các cung nữ đứng dậy.
-Tư Hạ! Muội qua đây ngồi với ta đi!
Hả! Có chuyện gì vậy chứ! Trương Tư Thi gọi Trương Tư Hạ lại ngồi cùng.

Nàng có ý gì đây?
-Xin lỗi! Ta muốn ngồi với Cẩm Vân tỷ.

Đã phủ ý tốt của Quý Phi rồi.
Trương Tư Hạ khó chịu trả lời.

Dương Cẩm Vân khẽ nói nhỏ với Trương Tư Hạ:
-Muội cứ kệ ta! Mau qua đó đi.
Trương Tư Hạ vẫn phụng phịu không đi.

Trời ơi! Được quý phi mời ăn, người ta vui không hết, còn muốn ngồi cùng để lấy lòng người ta đó.

Con nhóc này rốt cuộc tại sao sao lại tỏ vẻ khó chịu như thế chứ? Mà hình như Tư HẠ có cùng họ với Hoàng quý phi kia
Vương Tư Thi cúi mặt, dáng vẻ uất ức, nhưng lại khẽ cười:
-Không sao! Hay là Cẩm Vân muội cũng qua đây ngồi cùng đi.
Hả! Sao cô cũng được mời vậy.

Nếu cô mà từ chối, không kéo Trương Tư Hạ qua ngồi cùng chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự ác ý, hiểu lầm của người khác nữa.

Chắc chắn người ta sẽ nghĩ cô và Trương Tư Hạ khinh thường quý phi, bắt nạt nàng mất.
Không để cho Trương Tư Hạ kịp phản ứng gì, Dương Cẩm Vân đẽ kéo nàng đến chỗ của Trương Tư Thi, ấn nàng ngồi xuống.
-Cẩm Vân, tỷ làm gì vậy chứ! Ta đã nói là không muốn rồi mà.
Đôi mắt của Trương Tư Thi đã hơi hoe hoe, nàng cúi mặt khẽ nói:
-Cẩm Vân muội cũng không cần ép muội ấy nữa.

Muội ấy không thích ta.
-Ngươi đã biết ta không thích ngươi rồi, sao vẫn cố ý mời ta ăn chứ? Ngươi đây là có ý gì?
Trương Tư Hạ tức giận đập bàn đứng dậy.
-Hỗn xược! Ngươi là ai, sao dám nói chuyện với chủ tử nhà ta như vậy chứ?
Nô tỳ của Trương Tư Thi thấy nàng hành động như vậy liền ra mặt quát.

Dương Cẩm Vân thấy tình hình không ổn, đứng lên, kéo Trương Tư Hạ đi.

Nếu còn để con bé này ở đây thêm một chút nào nữa chắc chắn sẽ lớn chuyện mất.

Cô cười nhẹ, hành lễ với Trương Tư Thi:
-Xin lỗi, bữa cơm này lần sau ta sẽ trả.

Ta dẫn Tư Hạ đi ra đây một chút.
Trương Tư Hạ định nói gì đó, đã bị cô bịt miệng kéo đi, trong mấy nghìn con mắt đang hóng hớt dán chặt vào người bọn họ.
Cảm thấy đã đi xa rồi, Dương Cẩm Vân mới buông Trương Tư Hạ ra.

Cô nhìn Trương Tư Hạ, vô cùng lo lắng cho nàng.

Chưa bao giờ cô thấy Trương Tư Hạ tức giận như thế.

Rốt cuộc thì Trương Tư Thi có thân phận gì chứ?
Đột nhiên Trương Tư Hạ bật khóc.

Dương Cẩm Vân hoảng loạn, đưa tay gạt nước mắt cho Trương Tư Hạ:
-Tư Hạ, rốt cuộc muội bị sao vậy? Muội nói ta nghe!
Trương Tư Hạ ôm trầm lấy cô, khóc lớn hơn.

Cô lặng lẽ đưa tay ôm Trương Tư Hạ, vuốt lưng cô nàng:
-Muội bình tĩnh đi.

Có chuyện gì?
-Tại sao chứ? Tại sao cha lại có thể để cho cô ta vào cung chứ? Tại sao cái gì cô ta cũng hơn muội chứ.

Tại sao lại để kẻ thù giết mẫu thân ta ở cùng ta chứ? Hức....hức....
Trương Tư Hạ nức nở, khóc ướt đẫm một bên vai áo của cô.

Dương Cẩm Vân nhẹ nhàng đẩy vai của Trương Tư Hạ ra.

Cô cầm lấy vai của Trương Tư Hạ:
-Muội nói rõ ta nghe đi.

Đừng khóc nữa.

Muội xem trôi hết phấn rồi nè!
Trương Tư Hạ gạt nước mắt, tủi thân nhìn cô:
-Cô ta chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với muội.

Mà mẫu thân của cô ta cùng ả đã hãm hại mẹ muội.

Năm muội mới năm tuổi, phụ thân muội đột nhiên được hoàng thượng ban hôn vơi công chúa của Bắc Vân quốc, cô ta lại là con riêng của ả nhưng cha vẫn vô cùng yêu thương, chiều chuộng cô ta.

Cũng chính vài năm sau, năm đó muội đã mười tuổi, chính mắt ta nhìn thấy bọn họ hạ độc mẹ ta.
Dương Cẩm Vân sững sờ..

Không ngờ Trương Tư Hạ cũng có một quá khứ thảm thương như thế.

Trương Tư Hạ lại ngậm ngùi, kể tiếp:
-Lúc đó ta đã xông vào, ngăn cản họ nhưng không kịp nữa.

Mẫu thân ta đã tắt thở.

Ta đã báo chuyện này với phụ thân nhưng...ông ấy đã bị bà ta mê hoặc đến thần trí điên đảo, ông ấy không tin tưởng ta còn nói...ta ăn nói hàm hồ.

Lại còn tức giận mà cấm túc ta.
Dương Cẩm Vân ôm Trương Tư Hạ vào lòng:
-Hẳn là những năm qua muội đã vô cùng đau khổ.

Ta có thể hiểu cho muội.

Hãy khóc đi như thế sẽ thoải mái hơn.
Lần này cô không ngăn cản Trương Tư Hạ khóc nữa.

Bởi vì nàng đã đạt đến giới hạn của mình rồi.

Cô không có quyền cản nàng nữa.

Trương Tư Hạ lại òa lên khóc như một đứa trẻ.

Không gì đau đớn hơn khi mất đi một người thân mà chính mắt ta nhìn thấy họ bị hại đến chết.

Rất đau!
Một hồi khóc, Trương Tư Hạ mới bình tĩnh lại được.

Trương Tư Hạ ngước lên nhìn Dương Cẩm Vân:
-Cảm ơn tỷ đã ở bên muội!
Dương Cẩm Vân xoa xoa đầu Trương Tư Hạ, cười:
-Thôi được rồi.

Chúng ta đi về thay đồ.

Hãy để cho mọi người biết.

Chúng ta cũng không phải là người dễ bắt nạt nào.
Trương Tư Hạ chần chừ.

Cô lại đẩy Trương Tư Hạ đi:
-Không phải muội nói cái gì cô ta cũng hơn muội sao.

Vậy hôm nay chúng ta sẽ hơn cô ta.

Vĩnh viễn hơn cô ta.
Trương Tư Hạ cười cười.

Khẽ cúi đầu rồi lại ngước lên, ánh mắt rực lửa:
-Được! Chúng ta không phải người dễ bắt nạt.
Mới vào cung chúng ta đã chịu đủ sỉ nhục rồi.

Không thể mãi làm một con rùa rụt cổ, né tránh thiên hạ nữa.
Sau một hồi hóng hớt, cái sảnh cung cũng đã trở lại trạng thái ban đầu: ồn ào, náo nhiệt
-Hoàng thượng! Hoàng Thái Hậu giá đáo!
Chỉ nghe vậy thôi, đám cung nữ đã nhốn nháo hết cả lên.
-Aaaaaaaa....!HOÀNG THƯỢNG KÌA
-Đẹp trai quá đi.
-Người thật lạnh lùng cao ngạo.
.......................
Tần Huyền Vũ cùng La Hy Thái Hậu bước vào trong sự chào đón quá mức nồng nhiệt của đám cung nữ.

Ban đầu Tần Huyền Vũ cũng chẳng muốn đến đây nhưng....!Tần Huyền Vũ liếc mắt nhìn La Hy Thái Hậu.

Mặc dù đã lấy đủ mọi lý do nhưng vẫn không thoát khỏi.

Nhìn Tần Huyền Vũ bây giờ không khác gì một idol.

Còn đám cung nữ bên dưới chính là đám fan cuồng nhiệt.

Tần Huyền Vũ ngự trên long sàng, dáng vẻ của một bậc quân vương đang nhìn thần dân của mình làm bao nhiêu "fan" chảy máu mũi, mà ngất xỉu tại chỗ.
-Khởi tiệc!
Thái Công công ban bố bữa tiệc bắt đầu.
Sau khi các cung nữ đã ổn định, ca vũ bắt đầu bước ra.

Cả đại sảnh tràn ngập trong tiếng hát ca, bàn tán.

Tần Huyền Vũ vẫn mặt lạnh, uống rượu.
La Hy Thái hậu mỉm cười thưởng thức khung cảnh náo nhiệt này.

Lâu lắm rồi bà chưa được dự một bữa tiệc lớn như vậy.

Còn Trương Tư Thi ngồi dưới Tần Huyền Vũ cứ nhìn y mà đỏ mặt.

Hình như Trương Tư Thi thích Tần Huyền Vũ mất rồi, liên tục liếc mắt nhìn trộm y.

Đột nhiên Trương Tư Thi đứng dậy, đến trước mặt Tần Huyền Vũ và La Hy Thái hậu:
-Thưa bệ hạ, thái hậu.

Chẳng là Tư Thi muốn góp vui một điệu múa cho bữa tiệc thêm vui.

Mong được bệ hạ ân chuẩn.
Tần Huyền Vũ không nói gì tiếp tục uống rượu.

La Hy Thái hậu liền để ý:
-Được.

Nếu Hoàng Quý Phi đã có ý tốt như thế rồi.

Sao ta có thể từ chối chứ.
-Đa tạ thái hậu ân chuẩn.
Trương Tư Thi mặc dù không lấy được sự chú ý của Tần Vân Huyền nhưng vẫn vô cùng vui vẻ bởi vì bước tiếp theo đây, nàng ta đang thầm chắc chắn lấy được trái tim của y.
Trương Tư Thi bước xuống.

Tất cả các cung nữ đều chăm chú nhìn nàng ta.

Đây chính là bước cản lớn nhất trong con đường chiếm sự sủng ái của hoàng thượng.

Trương Tư Thi bắt đầu di chuyển nhịp nhàng bước chân, uốn éo, cố tình để lộ ra từng đường cong của cơ thể.

Trong yến tiệc này không chỉ có Tần Huyền Vũ mà còn có vô số quan lại, các vương gia trong triều.

Hành động của nàng không thu hút được sự chú ý của Tần Huyền Vũ nhưng nàng lại vô tình thu hút được những ánh mắt thèm thuồng của bao vị quan lại.

Điệu múa của Trương Tư Thi kết thúc cũng là lúc Tần Huyền Vũ ngước mắt lên mà đỏ mặt.
Trương Tư Thi thấy Tần Huyền Vũ đỏ mặt thì tưởng rằng kế hoạch cướp trái tim của Tần Huyền Vũ đã thành công.

Nhưng thứ khiến y đỏ mặt không phải nàng ta mà là...hình ảnh của một người con gái ở đằng xa.

Người đó rốt cục là ai?
-Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thái hậu.
Dương Cẩm Vân cùng Trương Tư Hạ bước vào đại sảnh trong con mắt kinh ngạc của mọi người.
Và cái người khiến cho Tần Huyền Vũ đỏ mặt chỉ có thể là Dương Cẩm Vân.
Dương Cẩm Vân đã thay bộ y phục trắng kia thành một bộ đồ xanh dương.

Tóc buộc kiểu thác nước, vắt sang một bên, cài trâm Ngân Tu.

Chân đi một đôi hài xanh lá, tay cầm quạt, dáng vẻ vô cùng thục nữ, quyến rũ.
Trương Tư Hạ thì thay thành một bộ đồ màu đỏ tươi, tay áo không quá khuỷu, tóc búi lả lơi, đầu cài trâm Di Vỹ, chân đi hài đỏ.
Mấy cung nữ mắt chữ O mồm chữ A.

Hết Trương Tư Thi giờ lại đến hai người này.

Rốt cuộc thì còn bao nhiêu bước cản nữa đây?
Không chỉ có Tần Huyền Vũ mà ngay cả La Hy Thái Hậu cũng phải lặng người đi.

"Giống, giống quá!"- La Hy Thía hậu đứng bật dậy.

Tần Huyền Vũ thấy La Hy Thái Hậu đứng dậy cũng không khỏi kinh ngạc.

Bà bước xuống chỗ của Dương Cẩm Vân,lướt qua khuôn mặt đang đơ như tượng của Trương Tư Thi, đỡ cô dậy:
-Mau, đứng dậy hết đi.
Dương Cẩm Vân không ngờ La Hy Thái Hậu sẽ xuống lại còn đỡ cô dậy.
-Mau ngẩng mặt lên cho ai gia nhìn kĩ!
Dương Cẩm Vân vô cùng khó hiểu.

Chẳng lẽ cô trang điểm nhưng vô tình đã cosplay phải nhân vật nào đó trong hậu cung rồi sao? Tội khi quân đó.
*một tiếng trước đó*
-Tư Hạ, muội mặc cái này đi.
-Khôn, ta thích bộ đó, tỷ lấy giúp ta đi.
Trương Tư Hạ phụng phịu, đòi bộ màu vàng nhưng Dương Cẩm Vân không cho.

Cô lục tung tủ quần áo lên, lấy ra một bộ đồ màu đỏ:
-Cái này chắc vừa ý muội hơn đó.
Trương Tư Hạ vừa nhìn thấy bộ đồ, đôi mắt sáng rực lên:
-Bộ này được đó.
Trương Tư Hạ mau chóng thay quần áo, Dương Cẩm Vân ngồi chờ.

Khoảng mười phút sau, Trương Tư Hạ mới thay xong.

Sau khi trang điểm cho Trương Tư Hạ xong,Dương Cẩm Vân định kéo nàng đi thì bị nàng kéo lại:
-Tỷ không thay đồ sao?
-Ta thay làm gì? Ta mặc như vầy được rồi.

Với cả ta không muốn nổi bật quá đâu!
Trương Tư Hạ lại rưng rưng nước mắt:
-Vừa nãy tỷ nói là phải khiến người ta không thể xem thường chúng ta sao? Tại sao bây giờ lại đổi ý rồi!
"Từ bao giờ con bé này biết lấy nước mắt ra đe dọa mình vậy?"
Thấy cô không nói gì, Trương Tư Hạ lại vào lục tủ áo, tìm cho cô một bộ đò:
-Đây, cái này cho tỷ! Bộ này cũng không nổi bật cho lắm, đúng ý tỷ nhé.
Dương Cẩm Vân gượng cười :
-Được! Được, ta thử xem sao.
Và bây giờ kết cục của cô là đầu sắp rơi xuống đất rồi dó.

Dương Cẩm Vân cười cuộc đời, khẽ ngẩng đầu lên.

La Hy trố mắt nhìn:
-Quá giống.

Từ đôi mắt cho đến môi.

Con là con nhà quan nào?
Chết! Chết rồi.

Chơi trội quá làm gì đây.

Cô chỉ muốn cười khổ thôi:
-Bẩm Thái Hậu, thần là nhị tiểu thư của Phủ Thừa tướng.

Cha thần là Dương Cao Lãng, thần tên DƯƠNG CẨM VÂN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui